Chương 15: Huấn luyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại là sáng sớm, ba trăm bốn mươi con người  đang khai vị bằng môn đứng tấn, Tiêu Diễm từ xa đi đến, chắp tay sau lưng nói: " Các đồng chí, hôm nay đông đủ hết rồi  nhỉ? Vậy chúng ta tập môn mới đi" nói rồi y dần leo lên xe, nhấn ga chạy đi.

Đám người chạy theo nối thành một đường dài.

Khi đến nơi, đám người có chút hồi hộp, không biết sẽ  luyện tập cái gì nữa?

" Đến rồi, chúng ta hôm nay sẽ tập cái này, về cơ tay" Tiêu Diễm xuống xe, ngước mắt nhìn dụng cụ rèn luyện.

" Dụng cụ luyện tập này được gọi là xương cá khổng  lổ, các cậu có từng nhìn thấy khung xương của mấy loài cá lớn không? Dụng cụ này cũng tương tự như thế, xương cá này cao khoảng một tòa nhà nhỏ hai tầng,chúng có từng bậc, từng bậc cách nhau không đồng nhất , càng lên cao phần xương cá càng dài cho nên phải lưu ý với chiều dài của côn", Tiêu Diễm cầm lấy cây côn dài hai mét: " Nhìn tôi làm mẫu".

" Đầu tiên bôi chút bột lên tay,  có thể cầm chắc hơn, không làm đau, lực bám của chúng ta cũng có sức, chú ý sự cân bằng, dùng sức tay, lực hông dùng sức bật nâng cơ thể lên, cứ thế mà leo lên thôi" nói rồi Tiêu Diễm liền thực hành.

Cậu treo mình giữa cây côn, dùng sức bật của hông và chân kết hợp với lực tay từ từ đi lên cao, tốc độ của Tiêu Diễm rất nhanh, nhìn cậu thoăn thoắt mà bật người, cả đám ngước mắt nhìn mà ngẩn ngơ.

"  Thời gian không vượt quá ba mươi giây, như vậy là hoàn thành" đứng trên cao, Tiêu Diễm phủi lớp bột trong tay nói.

Vừa đi xuống, cậu vừa nói: " Cái này cần sự tính toán góc độ cùng sức bậc, nhất là càng lên cao, độ dài của côn cùng xương cá phía trên xem xem với nhau , hông cùng chân cũng phải có lực, cơ thể càng dẻo càng có lợi thế, sức bậc sẽ càng  cao, tránh tình trạng treo mình quá lâu,thứ nhất có thể ảnh hưởng đến bả vai thứ hai sẽ mỏi mà ngã". Tiêu Diễm nhàn nhạt thuyết trình: " Qua đây". Nói xong lại dẫn các cậu đến bãi cát, nơi đó là một  bãi tập riêng biệt, rất  rộng, toàn là cát, ở đâu cũng là cát và thứ xuất hiện duy nhất ở bãi tập này là những  lốp xe vận tải chồng chất một bên.

Tiêu Diễm tiến đến, lấy một lớp xe xuống, trên lốp xe có sẵn một  sợi dây nhỏ, cậu lấy chúng buộc vào thắt lưng mình, đạm mạc nói: "Đây là huấn  luyện mới, luyện tập này rất mất sức, chú ý một chút".

Tiêu Diễm lại thuyết giản: " Nhìn tôi đây, các cậu lúc luyện tập, mỗi người mỗi lốp xe, buộc vào hông, chú ý, phải  buộc vào hông, tạo nhiều trọng lực rồi chạy về  phía trước, chân phải vững, người luôn cúi về trước mới có thế chạy, đích cách hai trăm mét, các cậu phải kéo nó chạy về đích, thời gian không được vượt quá ba mươi giây, như vậy là thành công, xem tôi".

Nói rồi Tiêu Diễm liền đến vạch xuất phát, nhanh chóng chuẩn bị rồi chạy đi, nhìn cậu chạy, bên trong lốp xe bắt đầu đầy ấp cát chen vào, lực cản  rất lớn, sức ở chân phải mạnh và vững, hông sẽ bị ghì lại cho nên phải siết chặt chạy về trước.

...

Sau khi hoàn thành, Tiêu Diễm đi đến, uống ngụm nước: " Hiểu rồi chứ? Các cậu có một tuần để luyện tập" Tiêu Diễm tiếp tục nói: " Các cậu luyện tập nếu có gì không hiểu thì tìm đội trưởng các cậu để biết thêm chi tiết, được rồi, chia nhau ra tập, phân nữa tập cái này, phần còn  lại thì qua bên  kia".

Tiêu Diễm đi đến tìm Lăng Hoãn: " Nói đi Lăng Hoãn, nhiệm vụ lần này như thế nào?!".

Trong phòng, Lăng Hoãn đang làm việc, vừa thấy Tiêu Diễm đi vào, ngước mắt nhìn y sau đó đưa cho y tài liệu: " Lần này là nhiệm vụ đơn, chúng ta nói chuyện một chút".

Tiêu Diễm rót tách trà cho y, nhìn tài liệu một chút: " Bao lâu?".

" Bốn ngày, bên giao mua cho chúng ta bốn ngày, cậu chỉ có việc tìm cách giết hai kẻ cầm đầu, phải giữ lại kho hàng ,khống chế hết đám dưới trướng bọn họ, chờ bên giao dịch của chúng ta đến tiếp quản, vậy là thành công nhiệm vụ". Lăng Hoãn hớp chút trà , mệt mỏi dây dây huyệt thái dương.

Tiêu Diễm xem tập tài liệu, xem xét cẩn thẩn các thông tin cần thiết: " Không nói lòng vòng, chia bao nhiêu?".

Lăng Hoãn nghe tới đây liếc mắt: " Cậu đấy Tiêu Diễm, chưa gì đã tính chuyện tiền nông ".

" Cũng hết cách, đi làm nhiệm vụ cũng phải tiêu xài chứ!".

Lăng Hoãn nhìn y: " Tiền của mấy đợt trước đừng nói cậu đổ vào đua ngựa hết rồi phải không? Sao tên ngốc cậu không biết cách tiêu tiền gì cả, ôi không ít tiền đâu".

Tiêu Diễm bĩu môi: " Kiếm được thì phải xài, với lại tôi cần phải chi cho hai đứa nhóc kia nữa, hiện tại không đủ dùng".

Lăng Hoãn bắt chéo chân, thở dài: " Được rồi, tôi sẽ chuyển cho cậu trước, lần này là âm thầm hành sự, có cần người hổ trợ cậu hay không?" Lăng Hoãn hỏi.

Tiêu Diễm lắc đầu: " Không cần, giết hai người mà thôi, tôi làm một mình được". Như vậy mới kích thích chứ?

Lăng Hoãn gật đầu, y lại nhìn Tiêu Diễm : " Bên huấn luyện tân binh thế nào rồi?"

" Anh yên tâm, mấy người kia bây giờ ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, không nháo không gây sự, lần này có nhiều hạt giống tốt, toàn hàng cực phẩm, nhất định bán được nhiều tiền".

Vừa nói đến tiền, Lăng Hoãn như vực dậy tinh thần, y nhỏe miệng cười: " Vậy cậu hảo hảo chăm sóc bọn chúng, là mầm non tốt thì phải rèn luyện nhiều vào nhưng cậu cũng ương tay bọn chúng một chút, đám người Mộc Hành Chi nói lần này giao cho cậu đợt tân binh này giữ lại không được nhiêu người, còn cá cược với nhau, Tiêu Diễm, cậu phải giữ lại nhiều nhất hai mươi người, tôi cũng cược với bọn họ đấy, đừng làm tôi thua".

Tiêu Diễm haha cười, nhìn y cảm thán: " Anh thật gian lận".

Tiêu Diễm nhìn ly trà: " Bất quá phải coi hai năm này sẽ như thế nào? Tôi không nói trước được cái gì, giống tốt thì tốt thật nhưng không chịu nổi nắng mưa giông bão, thì làm thế nào? Phải xem vào nghị lực bọn chúng".

Lăng Hoãn nhìn y, cậu cũng hiểu rõ tính tình của Tiêu Diễm, Lăng Hoãn lại nói: " Đúng rồi, bên Lăng Phong có việc tìm cậu, bữa trước cậu đưa cho anh ấy sấp tư liệu chế tạo hạt nổ, tôi nói anh ấy đã không để ý tôi gần hai tuần rồi, suốt ngày cứ lòng vòng trong phòng thí nghiệm, ăn uống qua loa, ngủ cũng không đủ giấc, cậu đó, cứ cho anh ấy nghiên cứu như vậy nếu như anh ấy quên tôi, tôi sẽ tính sổ với cậu". Lăng Hoãn nhíu mày, khó chịu khi nghĩ đến thái độ hai tuần này của Lăng Phong đối với mình.

Tiêu Diễm trợn mắt, nhún nhún vai: " Sao anh lại trách tôi? Anh không quản nổi Lăng Phong thì trách ai hả? Tôi nói anh biết Lăng Hoãn nhị gia, đại gia nhà anh là người cuồng nghiên cứu, tôi cũng vì túi tiền của anh giúp chúng ta kiếm nhiều tiền một chút cũng sai? Còn hạt nổ? Được, anh không cần chứ gì? Thấy nó chiếm thời gian của đại gia nhà anh? Vậy tôi không quản nữa, Lăng Phong mà tìm tôi, tôi nói là anh không cho tôi giúp anh ấy nữa, để xem Lăng Phong lạnh nhạt với anh hai tuần  hay không để ý đến anh nữa" Tiêu Diễm chớp  mắt khiêu khích: " Anh không biết hạt nổ kia nếu nghiên cứu thành công sẽ giúp anh kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, là anh tự cắt tiền đang tìm đường mò  vào trong túi anh". 

Lăng Hoãn líu lưỡi không trả lời được, y im lặng một chút sau đó thì thầm: " Cái gọi là thuốc nổ kia lợi hại lắm sao?"

Nghe Tiêu Diễm nói như thế, cậu có chút tò mò, khi nhìn tư liệu nghiên cứu về chất nổ, Lăng Hoãn thật sự mơ hồ, chỉ có  đồ ngốc Lăng Phong kia vừa thấy hai mắt sáng rực cả lên, cả ngày không ăn không uống nghiên cứu đến đầu óc quên luôn y, nhưng vừa nghĩ đến nó có thể kiếm tiền, Lăng Hoãn lại có chút chần chừ.

Tiêu Diễm châm điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi nhẹ, bâng huơ nói: "Hạt nổ, nó chính là vũ khí rất lợi hại, tôi có thể bảo đảm chưa ai có thứ này ngoài chúng ta, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta khi làm nhiệm vụ".

" Nhưng tôi thấy cậu chưa từng nghiên cứu thứ này cơ mà, nhưng từ ngày khai thác ở núi lỡ, vô tình thấy được cái gì mà cậu gọi là lưu huỳnh, thứ này có liên quan đến nó à?". Lăng Hoãn rất nhanh bắt được vấn đề mấu chốt.

Tiêu Diễm gật đầu: " Chính xác, lưu huỳnh rất quan trọng trong việc chế tạo ra hạt nổ, chúng là chất dẫn cháy vô  cùng tốt , khi đó anh vô tình nhặt được báu vật mà không biết, nếu như Lăng Phong và tôi không đi theo, anh nhất định sẽ hối hận".

" Tác dụng  của  nó thế nào?" Lăng Hoãn nghiêm túc hỏi.

Tiêu Diễm nói: " Hạt nổ tuy nói là có lợi cũng trăm hại, nếu như khi thi hành nhiệm vụ, người giao dịch muốn chúng ta tiêu diệt thuyền buôn, hàng hóa không cần giữ lại thì đây chính cái lợi của chúng ta, không tốn công, chỉ cần cho chúng ba hoắc bốn hạt nổ, chết không còn mảnh giáp, đến xác cũng tìm không được".

Lăng Hoãn trợn mắt, có chút không tin được bất ngờ này.

" Còn nói về hại, hạt nổ nếu như làm nhiệm vụ đội , mà lại ở nơi đông người, nếu chúng phát nổ  sẽ thiệt hại cả anh em chúng ta, chất nổ chúng rất mạnh, lực phá hoại cũng đặc biệt kinh người, cho nên hạt nổ chỉ thích hợp giết giặc ở xa, phá căn cứ, phá kho hàng, trụ sở còn nếu đem vào cận chiến, đến cả người bên nào cũng không phân định nổi, súng đạn không có mắt bất quá nếu như trong tình thế đèn hết dầu, người cầm hạt nổ chính là lợi hại nhất". Tiêu Diễm nhẹ nhàng nói nhưng trong từng câu từ đều là lời nói có thể khiến người ta lạnh sống lưng.

" Một cái chết được trăm người bồi, sẽ không buồn đâu!". Tiêu Diễm cười khẽ, nhả ra vòng khói trắng lượn lờ.

Lăng Hoãn cẩn thận suy nghĩ: " Tốt nhất tài liệu liên quan đến hạt nổ phải bảo mật tuyệt đối, người bên núi lỡ tôi sẽ thông báo thu nhập hết lưu huỳnh đem về, mẹ nó thứ như vậy chúng ta phải sở hữu không thể để rơi vào người ngoài". Y bất đầu lo lắng, nếu lỡ như tin tức này bị truyền ra ngoài, những thế lực khác nhất định sẽ tranh giành, đến lúc đó...

" Nếu nghiên cứu thành công, anh có bán chúng không?" Tiêu Diễm nhìn y hỏi.

Lăng Hoãn đập bàn nói: " Đương nhiên không bán, đưa giá trên trời cũng không bán, vật như vậy tốt nhất là phải của mình, nếu không hậu quả khó lường".

Tiêu Diễm cười haha: " Tôi là đang thăm dò anh, xem anh có bị chúng làm mất lý trí không thôi!".

" Cậu đấy, thật là!" Lăng Hoãn cười bất đắc dĩ, tuy rằng y ham tiền nhưng nghe Tiêu Diễm nói thuốc nổ chúng có tác dụng như vậy, nếu bán ra ngoài, người có tâm mua lại rồi đem tính kế bọn họ, Sát Phách bang phát triển chưa lâu nhưng có thành tựu như bây giờ chắc chắn gai mắt không ít người, như xương cá mắc ngay cuống họng, cho nên dù thế nào, tin tức và  tập tài liệu Tiêu Diễm viết ra, tốt nhất là bảo mật nơi kín đáo.

" Tôi biết anh nghĩ gì, nếu như muốn an toàn, thì đốt nó đi"

Tiêu Diễm chỉ chỉ đầu mình: " Nó nằm ở đây thì không ai biết".

Lăng Hoãn haha cười, đi đến ngồi xuống cạnh Tiêu Diễm, sờ sờ đầu cậu: " Từ đầu cậu nói như vậy tôi cần gì suy nghĩ , tên lưu manh này".

Lăng Hoãn cùng Tiêu Diễm trò chuyện rất lâu mới ly khai, Tiêu Diễm lại đi gặp Lăng Phong, giúp anh ta giải đáp chút vấn đề, phân tích  về lưu huỳnh rồi lại ghi ra một chút phương pháp giải quyết, khi đi ra thì trời cũng về chiều.

Đi ra sân tập huấn, thấy đám thanh niên vẫn còn tập luyện rất chăm chú, Tiêu Diễm chỉ đứng từ xa nhìn lại, không có ý định đến gần cũng không cho họ biết mình đang hiện diện ở đây.

Tiêu Diễm nhìn một chút thì phát hiện hai hình bóng nhỏ, mỗi người tập luyện ở hai bên khác nhau, nhìn hai đứa quần áo ướt nhèm, tóc tai rối bời, Tiêu Diễm nhìn chúng hồi lâu sau đó ly khai.

Tối đến Hoắc Tuyệt và Hoắc Kình trở về, tắm rửa sạch sẽ thì đến phòng ăn ăn tối, hai người nhìn xung quanh cũng không thấy hình bóng của Tiêu Diễm, nhíu mày nhìn kỹ vẫn không thấy nên đành bỏ cuộc.

Ăn xong thì trở về phòng, cũng như cũ xử lý vết thương, đang xử lý vết thương thì Tiêu Diễm mở cửa bước vào.

" Ba". Cả hai đồng thanh kêu lên.

Tiêu Diễm ngước mắt, nhìn bọn chúng, ừm nhẹ rồi cởi đồ, đi vào phòng tắm, người y đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt đẫm, không biết vừa làm cái gì về?

Hai người nhìn đến khi đóng cửa lại mới chịu thu hồi tầm mắt, sau đó tiếp tục xử lý vết thương.

Sau một lát Tiêu Diễm bước ra, vừa tắm xong nên cả người đều thơm mát, nước trên tóc vẫn còn đọng lại mà nhiễu xuống nền nhà.

Tiêu Diễm không để ý, chân trần đi đến ngăn tủ, nơi này chính là nơi Tiêu Diễm thích nhất, là  bộ sưu tập của y vô cùng yêu thích.

Nhẹ nhàng sờ lên vỏ súng lạnh lẽo nhẵn nhụi, nhẹ nhàng cần lên bắt đầu xem xét, lấy cái túi nhỏ bắt đầu bỏ chúng vào.

" Ba đang làm gì thế?" Hoắc Kình và Hoắc Tuyệt nhìn y thắc mắc hỏi.

" Một tuần này ta sẽ đi làm nhiệm vụ, ở lại cho tốt"  Tiêu Diễm vừa nói vừa lựa chọn khẩu súng thích hợp.

" Đi làm nhiệm vụ?" hai người đồng thanh hỏi.

Tiêu Diễm gật đầu, liếc mắt nhìn hai người: " Thế nào? Hai người vui vẻ?"

" Không có!".

" Không có? Hừ, nói dối không chớp mắt luôn nhỉ?"

" Ba đi làm nhiệm vụ có lâu không?" Chờ Tiêu Diễm lựa chọn xong, hai người đi đến cầm khăn, bắt đầu giúp y lau khô tóc.

" Ta làm gì cũng phải  báo cáo cho bọn mi à?".

" Bọn con chỉ hỏi thôi, ba đừng tức giận". Hoắc Kình và Hoắc Tuyệt nhanh chóng bảo.

" Những ngày ta đi vắng tốt nhất là biết điều một chút". Nói rồi ngồi im lặng hưởng thụ.

Tối đó Tiêu Diễm đã đi mất, hai người cũng phát hiện nhưng lại giả vờ ngủ say, nhìn thấy bên kia, giường không chăn không, không còn bóng lưng cùng đôi chân dài kìa mỗi đêm, bờ vai to lớn an toàn, hai người tự dưng không biết sao mà cảm giác rất khó chịu, ngủ tiếp vẫn không được. 

Thời gian tập luyện cứ thế tiếp tục lặp lại, Hoắc Kình và Hoắc Tuyệt vẫn chăm chỉ rèn luyện, hai người luyện rất chăm chỉ, thời gian nghỉ được rút ngắn nhất có thể, đến tối muộn về , ăn cơm tắm rửa xong thì sẽ lao đầu vào luyện tập trong phòng, chỉ khi nào mệt mỏi hết sức, mới leo lên giường ngủ.

Hai người không muốn bản thân mình thảnh thơi tự tại, bọn họ biết trên vai họ gánh nặng rất nhiều, mối thù của mẹ, trả thù, giành lại vị trí của mình, Hoắc Kình, Hoắc Tuyệt muốn bản thân phải mau chóng trở nên mạnh mẽ để có thể....

Giết...giết...trả thù.

Hai người mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thế nhưng...từ ngày Tiêu Diễm đi, bọn họ không đêm nào  ngủ ngon giấc, cứ thao thức sau đó tỉnh mộng, mỗi đêm đều gặp ác mộng, cảnh mẹ bị giết, nhìn từng người, từng người quen thuộc bị sát hại, nhìn người từng được y gọi là thầy vì bảo vệ mẹ mình, bảo vệ người dân vô tội mà chết, nhớ đến nụ cười hả hê của kẻ giết hại, trong lòng hai người chỉ có một chữ.

Hận!!!

Tại sao mẹ đã không màng đến địa vị, muốn bình vị cùng các cậu trải qua cuộc sống tự tại trên núi rừng, vì cớ gì bọn họ đuổi cùng giết tận, khi nhìn mẹ chết, Hoắc Tuyệt và Hoắc Kình chỉ biết trừng mắt nhìn, không thể...tại sao?....TẠI SAO????

Hai người giữa đêm bật dậy, mồ hôi tuôn ra ướt hết cả áo, hỗn độn một đêm, lại gặp ác mộng nữa rồi...

Hai người mệt mỏi vô cùng, không muốn ngủ tiếp mà thay quần áo, hiện tại mới nữa đêm trời đêm lạnh đến thấu xương, Hoắc Kình, Hoắc Tuyệt đi ra bãi tập, mỗi người một vị trí, điên cuồng mà tập.

Rất nhanh một tuần liền trôi qua, đám tân binh vẫn như thường ngày vẫn tiếp tục luyện tập, không chỉ huy, không quản giáo nhưng bọn họ biết tự lập, sau những việc trải qua, ai nấy đều có tinh thần tự giác rất cao, một phần trong đó cũng nhờ vào Đoàn Đạo, đội trưởng mỗi đêm đều họp các cậu lại, sau đó nói những điều trọng tâm nhất buổi tập ngày hôm nay, nêu ra những thắc mắc và sửa lại kỹ thuật luyện tập.

Đoàn Đạo vẫn hết mình như thế, ôn hòa giải thích, không bao giờ từ chối bất cứ ai vì thế ai cũng nể mặt cậu mà thật tâm gọi y là đội trưởng.

Đám người Hư Trác Hàn, Lưu Minh, Khổng Liêu Cư, Bùi Nghĩa có thể nói cũng rất thân, trong quá trình tập cũng hay giúp đỡ người bên cạnh, chỉ có Hư Trác Hàn, mỗi khi thấy Hoắc Tuyệt và Hoắc Kình, sắc mặt y đều như gan heo, cứ lầm bầm càu nhàu, có lần xém chút nữa xung đột với hai người.

Bùi Nghĩa kịp tay ngăn cản rồi hỏi lý do, mới biết là Hư Trác Hàn khiêu khích trước, sau đó Hoắc Kình nói cái gì đó khiến y nổi trận lôi đình xém chút nữa đánh nhau.

Hỏi cậu thì Hư Trác Hàn thở phì phì khó chịu, sa sầm mặt mà bỏ đi tập luyện, cũng từ ngày đó mọi người đều thấy y như không thiết sống mà thao luyện.

Buổi tối về lại phòng, vẫn như cũ lấy quần áo: " Tôi vào trước ". Hoắc Tuyệt nói.

" Vào trước đi, tôi vào ngay" Hoắc Kình vừa nói, thấy phía sau không trả lời, vừa quay người thì thấy Hoắc Tuyệt ngây người đứng nhìn vào phòng tắm, y nhíu mày, bỗng dưng nghe tiếng xả nước, y giật mình cũng nhanh đi đến: " Bị sao vậy?"

Vừa nói vừa nhìn vào, phút chốc cậu cũng ngây dại cả ra, phía trong không ai khác là Tiêu Diễm, y đang đứng dưới vòi sen, thoải mái hưởng thụ dòng nước tưới lên thân thể, Tiêu Diễm đang quay lưng về phía hai người, bờ vai , vòng eo, bắp chân... Tất cả đều được phơi bày rõ ràng.

Tiêu Diễm không quay đầu, chậm rải tắm rửa , kì cọ  thân thể.

" Ba?!" Là ba sao?

Ba về rồi.

Tiêu Diễm nhíu mày xoay đầu, trong phòng tắm nhỏ, hình ảnh y trong lúc này rất gợi cảm, dù khuôn mặt rất đổi bình thường nhưng ánh mắt, mỗi khi liếc nhìn đều như kim châm đâm đến hai người tê hại.

" Cút ra ngoài". Tiêu Diễm nhíu mày bình tĩnh nói

" A?" Hai người ngẩn ngơ, nhanh chóng đóng của lại, dựa vựa cửa mà chưa bình tĩnh lại cảm giác  hồi hộp trong ngực.

Trong đầu cứ loanh hoanh hình ảnh Tiêu Diễm khỏa thân..., lắc lắc đầu, hít vào thật sâu.

Một lúc sau, Tiêu Diễm đi ra, vẫn là bộ dáng cũ, tóc ướt nhem nhưng y vẫn không lau khô.

Tiêu Diễm đi đến quầy rượu, tự rót cho mình một ly rồi ra ban công ngồi.

Hoắc Kình, Hoắc Tuyệt thấy y như vậy, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi lấy khăn lau tóc cho y, còn Hoắc Kình thì bóp vai cho Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm liếc mắt, hớp chút rượu cười khẽ: " Một tuần không gặp, bọn mi thay đổi tính tình à?".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình im lặng lắc đầu.

" Bóp mạnh một chút, ừm, thoải mái" Tiêu Diễm nhắm mắt hưởng thụ,

" Ba mệt?" Hoắc Kình hỏi.

" Có một chút!" Tiêu Diễm dây dây mi tâm.

" Tay ba bị sao thế?!" Hoắc Tuyệt để ý nhíu mày hỏi.

Vết thương nhỏ ở bắp tay, trầy xước một chút ngoài ra còn có những vết cắt nhỏ không đáng ngại.

Tiêu Diễm cười cười: " Xơ xác một chút, mấy ngày sau là hết thôi!" nói rồi không quan tâm nữa nói sang chuyện khác: " Luyện tập thế nào rồi?".

" Bọn con không lười biếng" Hoắc Tuyệt nói.

" Ba yên tâm". Hoắc Kình cũng gật đầu khẳng định.

Tiêu Diễm gật đầu ừ một tiếng, giọng nói trầm khẽ: " Ngày mai cho ta xem một chút".

" Ba ăn gì chưa?"

" Ăn rồi "

" Nếu ba mệt mỏi như vậy thì ngủ sớm một chút, tóc khô rồi".

Tiêu Diễm ngáp dài, mệt mỏi đứng dậy đi vào trong, nằm lên giường thoái mái rên một tiếng: " Tắt đèn".

" Vâng ". Hai người nằm xuống , nghiêng đầu nhìn Tiêu Diễm đang nằm bên cạnh, cảm giác không giống một tuần  qua, hai người tự dưng cảm thấy rất an tâm, nhìn Tiêu Diễm một hồi lâu, bọn họ cũng chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay ngủ vô cùng ngon.

" Các đồng chí thân ái, một tuần này luyện tập thế nào?" Sáng sớm, Tiêu Diễm chắp tay sau lưng nghiêm túc nói.

" Báo cáo,rất tốt" Đám người xếp hàng chỉnh tề lớn tiếng hô.

" Tốt, vậy tôi muốn kiểm tra". Tiêu Diễm hô lớn: " Bắt đầu chia nhóm kiểm tra, mỗi lần hai mươi người, một người làm sai hoặc mắc lỗi, hai mươi người đều thất bại, khi nào hoàn thành đồng bộ, vậy là qua, bắt đầu đi".

Dứt lời, tiếng ai oán rất lâu không nghe giờ rên rỉ khắp nơi, nhanh chóng điều chỉnh, xếp thành hàng ngay ngắn.

" Nhóm đầu tiên, thất bại".

" Nhóm thứ hai, thất bại".

" Thứ ba, thất bại"...

Lại tiếp tục cuộc tra tấn đầy đau thương.

Từ sáng sớm đến chiều tối, Tiêu Diễm không cho họ ăn cơm, chỉ uống nước rồi sau đó làm kiểm tra điên cuồng, đến cuối cùng bọn họ cũng  hoàn thành, mệt mỏi muốn hoa mắt chóng mặt, đến giờ ăn cơm Tiêu Diễm vẫn không buông tha.

Tiêu Diễm nhìn quanh một vòng, ngả ngớn trêu cợt: " Sao nào? Đói rồi đúng không? Sáng giờ chỉ là kiểm tra cho nên hiện tại mới là luyện tập.

Tiêu Diễm chỉ tay đến một quấy: " Đến đó nhận thức ăn".

Ơ?

Đám người ngạc nhiên, nhìn nơi phát thức ăn không phải nhân viên, mà là những người mặc quân phục: " Quản huấn viên Mộc Hành Chi? Sao anh ấy lại phát thức ăn cho chúng ta hôm nay?".

Dù thắc mắc nhưng đoàn người vẫn xếp hàng, đi lấy cơm.

Mộc Hành Chi phát cơm, cậu cười nhã nhặn, miệng không ngừng bảo: " Ngon miệng nhé hoặc ăn nhiều vào, không được để thừa". Đám người hoang mang vô cùng? Vừa muốn xem bên trong thế nào Mộc Hành Chi đã ngăn cản: " Không được mở".

Lấy xong, ngồi xuống đàng hoàng, Tiêu Diễm cười thần bí bảo: " Ăn cơm nào".

Đám tân binh bán tính bán nghi, bỗng cảm thấy dự cảm xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro