Chương 8: Bắt Đầu Tập Huấn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Diễm nhướng mi, chẳng thèm bận tâm đến những kẻ bỏ đi, hắn nhìn đám người còn lại, trừng mắt lạnh giọng: " Còn đứng trơ đó làm gì? Các cậu đã mất năm phút rồi đấy".

" Cái gì chứ?"

Cả đám liền hoàn hồn, không đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía mấy người kia nữa, lập tức còng chân mình lại xoay người chạy.

Có nhiều người vì quá kích động, vừa xoay người sải bước đều " A " lên một tiếng ngã sấp mặt.

Rất nhanh cũng vang lên tiếng kêu thảm, có tiếng nặng nề ngã xuống đất, có tiếng chu chéo khó nhịn, một đoàn lập tức rối loạn, hiện trường mới qua nữa đêm không lâu, đám người chạy đi cũng không ít nhưng rất nhanh liền có khoảng cách với người bên cạnh, có nhiều người điều chỉnh được cước bộ, lập tức chạy bước nhỏ mà thẳng tiến, có nhiều người vẫn chưa nắm bắt được liền bị vướng chân cơ hô muốn té ngã.

Lúc này khoảng cách đám người càng ngày càng xa, Đoàn Đạo vẫn giữ vững vị trí đầu tiên, Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình đang nhanh chóng đuổi kịp, nhìn cước bộ họ di chuyển, những bước chân cách nhau rất nhỏ, rất ngắn nhưng tốc độ lại thoăn thoắt nhanh nhẹn, hai người từng chút , từng chút kéo giãn khoảng cách, mắt không rời tấm lưng phía xa xa của Đoàn Đạo, lấy cậu ta làm mục tiêu mà đuổi theo.

Cách đây vài tiếng họ bị Tiêu Diễm hành đến chân mỏi nhừ, từng thớ thịt như muốn kháng nghị mà muốn đình chỉ lao động, bây giờ lại bị bắt ép hoạt động lần nữa, vết thương thứ nhất chưa lành liền xuất hiện vết thương thứ hai, có nhiều người vì chưa kiểm soát được khoảng cách bước chân, cổ chân bị kéo đến bầm tím đau đớn từng chút một, hơn một giờ sáng trời lạnh dã man, đám người chạy băng băng trên đường xuống núi, cái lạnh tát thẳng vào mặt như muốn xé da họ, đau đớn từng chân truyền thẳng đến đại não giúp họ tỉnh táo hẳn sau khi bị đánh thức, thời gian không còn nhiều, họ không muốn bị đào thải vì thế đám người nhanh chân mà chạy.

Đã chấp nhận đến nơi này, gặp phải người như Tiêu Diễm, xem như bọn họ xui xẻo nhưng nói cho cùng khi quyết định đến Phách Sát, chẳng có ai muốn ra về khi chưa đạt được mong ước của bản thân, đoàn người di chuyển một cách rất chậm chạp.

Khoảng cách từ từ bị kéo giãn do thể chất của từng người, đến lúc này đã biết được tư chất, bản năng cùng thân thủ của năm trăm con người hiện tại, Tiêu Diễm quan sát rất khắc khe, nhìn ai mà có dấu hiệu ngừng bước, muốn nhỏm chân thì y không khách khí đạp kẻ đó chúi cả đầu xuống đất, có người rên rỉ ỉ oi đau đớn ở cổ chân bị cạ đến rách da chảy máu, những tiếng than vãn,rên la dần dần vang lên, đáng thương những người bị rớt lại phía sau cùng, ai cũng được hưởng qua phúc lợi bị Tiêu Diễm hung hăng đạp thẳng lên lưng, từng dấu giày bắt đầu trải đầy lưng của những kẻ rớt lại, còn đám người có tốc độ trung bình nhìn thấy Tiêu Diễm đạp không nương tình, không tình nguyện mà cố gắng bước từng bước nhỏ về phía trước, không muốn bản thân bị rớt lại phía sau nếu không thế nào Tiêu Diễm cũng đạp chết bọn họ.

Trong lòng không ngừng thầm mắng tổ tông mười tám đời Tiêu Diễm, Năm trăm người oán hận nhưng chân vẫn cứ thoăn thoắt mà chạy đi.

Năm phút trôi qua, Tiêu Diễm đã đạp không ít người, đạp đến khoái chí, đạp đến lòng người căm hận nhưng y chả bận tâm, nhìn người nào vì quá kích động, không khống chế được nhịp chân mà té nhào, Tiêu Diễm không khách khí mà chửi thẳng mặt làm tên bị té tức đến xanh mặt, có người không chịu nổi mà rơi cả nước mắt.

Xích chân, độ dài chỉ ước chừng một gang tay, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng đối với người trưởng thành thì chúng có chút vướng víu khó chịu, còn có ảnh hưởng tâm lý khi nhìn thấy đoạn đường xuống núi dài đằng đẳng, những đường dốc xốc nảy làm ảnh hưởng đến tâm lý cá nhân của mỗi người, làm họ trở nên nóng nảy, mà nếu tâm lý bị ảnh hưởng thì não cũng không thể không ảnh hưởng, cho nên chính vì quá kích động mà không đủ kiên nhẫn , nhẫn nại mà chịu đựng đây là một sai lầm.

Còng chân rồi chạy xuống dốc núi, đây là môn thể thao vừa rèn luyện đầu óc, vừa rèn luyện khả năng chịu đựng, nhẫn nại, nếu có thể hoàn toàn chứng minh người đó nghị lực phi thường, tinh thần kiên định cho nên là môn thể thao không thể thiếu cho những ai muốn sau này có thân thủ siêu việt.

Đoàn Đạo vẫn là người dẫn đầu đoàn người, dù rằng bước chạy rất nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh, Tiêu Diễm nhướng mày không khỏi khen ngợi y, phải nói rằng trong năm trăm người Tiêu Diễm coi trọng nhất là Đoạn Đạo, cậu là một người thanh nhã, thân hình thon dài nhưng tràn đầy sức mạnh ẩn tìm, nhìn khuôn mặt kiên định, tấm lưng thẳng tắp chạy từng bước xuống dốc núi, ổn trọng , điềm đạm, kiên trì, Tiêu Diễm thầm tán dương trong lòng.

Nhìn về phía bốn người bám đuôi Đoàn Đạo, lúc đầu Tiêu Diễm không để tâm lắm nhưng hiện tại nhìn lại, có thể nói bốn người này cũng không thua kém Đoàn Đạo bao nhiêu, đợt huấn luyện lần này xuất hiện không ít nhân tài a.

Phía sau Đoàn Đạo có bốn người đang không ngừng đuổi theo y, cố gắng thu nhỏ khoảng cách.

Người đang bám sau đuôi Đoàn Đạo là một người thanh niên nhìn khoảng 22 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan thanh tú, trên mặt hiện cũng lấm tấm mồ hôi nhưng lại chẳng có chút biểu cảm nào không chừng đây là một tiểu tử ít nói,Tiêu Diễm nhớ không lầm hắn hình như tên Khổng Liêu Cư.

Hai người còn lại khoảng cách chẳng thua nhau bao nhiêu, tốc độ hai người duy trì song song với đối phương cho nên xem ra thực lực cả không cũng một chín một mười a.

Người bên trái là Hư Trác Hàn, hai người tuổi hẳn cũng ngang ngửa với Không Liêu Cư, thân hình với chiều cao  cao hơn Khổng Liêu Cư nữa cái đầu, khuôn mặt cũng thanh tú  nhưng trong mắt lại chứa nét kiêu căng ngạo mạn, nhìn hắn không ngừng lẩm bẩm nói gì đó với người kế bên, mắt đảo qua nhìn bóng lưng Đoàn Đạo rồi lại nhìn Khổng Liêu Cư, miệng lại giương cao, nhìn khẩu hình miệng Tiêu Diễm liền biết tên này là tên mồm thối hay mắng chửi người, có lẽ mình trong lòng hắn cũng bị mắng đến tám đời tổ tông rồi a.

Người bên phải nghe Hư Trác Hàn nói thì nhỏe miệng cười ngây ngô nhưng không trả lời, bước chân vẫn cứ vững vàng tiến về phía trước, thân hình lại vô cùng to lớn, những khối cơ bắp mạnh mẽ săn chắc, thật là một tên nhóc siêng năng, tên nhóc này tên gì nhỉ? Hình như Lưu Minh thì phải a.

Người còn lại tên Bùi Nghĩa, cũng theo sát Hư Trác Hàn và Lưu Minh, tuy nhiên không nói gì, người này tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng làn da hắn rất đen, nhìn làn da có thể đoán được hắn từ nơi nắng nóng, không khí oi bức mà đen, tuy nhiên lại nhìn rất khỏe khoắn, dẻo dai, hắn nghe Hư Trác Hàn nói huých vai Lưu Minh, thở hắc ra rồi chạy trước.

" Ây, Bùi Nghĩa, đợi chúng tôi a".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình theo sát sau sáu người, thân hình nhỏ bé cố gắng đuổi kịp bước chân của họ đằng trước, Tiêu Diễm nhìn bọn họ, trong lòng cũng vô cùng hài lòng với sự cố gắng của hai người, thấy bọn họ nhể nhại mồ hôi, miệng há to thở từng ngụm không khí, những bước chân nhỏ đang không ngừng vận động mà chạy về phía trước, nhiều lần không không chế được cước bộ mà xém chút nữa té ngã, bọn họ bảo hộ nhau, dìu nhau sau đó tiếp tục chạy về trước.

Hoắc Tuyệt , Hoắc Kình không biết rằng bản thân hai người bọn họ bị Tiêu Diễm đánh giá, theo dõi, tán dương, trong đầu họ hiện tại chính là có thể đến đích, nhanh chóng tìm chìa khóa sau đó quay trở lại đỉnh trong thời gian quy định, họ sợ Tiêu Diễm sẽ bỏ bọn họ, họ không muốn mình yếu kém bất kỳ ai, vì thế cho nên  không ngừng cố gắng, vượt qua một người lại tiếp một người, bỏ mặc cơn đau ở cổ chân, mặc kệ bản thân đang đau đớn, từng thớ thịt trên người không ngừng đau nhức dữ dội, nhưng vẫn bỏ qua mà chạy đi.

Mục tiêu của họ là Đoàn Đạo, nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn xa xa phía trước, bọn họ âm thầm thề rằng nhất định sẽ có một ngày không xa, họ sẽ vượt qua Đoàn Đạo, nhất định là vậy.

Một quá trình chỉ vọn vẻn hai tiếng đồng hồ nhưng đối với cả đoàn người thì chính là quảng thời gian đau khổ không gì tả xiếc, đau đớn, khó chịu, tâm tình hổn loạn... có rất nhiều bức bối khó khăn xảy ra cùng một lúc, tâm sinh lý sinh ra một tâm tình mê mang, bức rức không thể khắc chế làm đám người có vài kẻ mất khống chế rống lên để giải phóng tích tụ tâm tình bản thân, có kẻ khóc rống lên cho bản thân thoải mái một chút, có nhiều hành động xảy ra, nhưng chẳng ai ngừng lại, nếu như ngừng lại nhất định sẽ bị Tiêu  Diễm hung hăng bạo ngược, khi họ rốt cuộc cũng xuống được chân núi, nhìn đống balo vương vải khắp nơi thì một lần nữa chết lặng.

Đến cả Đoàn Đạo là người dẫn đầu đám người lúc này cũng đang nhíu chặt đôi mày thanh tú, y không ngừng di chuyển lục tìm từng túi balo để tìm balo của mình.

Đến hiện tại bọn họ mới biết Tiêu Diễm quá nham hiểm, họ tưởng rằng quá trình chạy đường dài xuống dốc núi là gian nan nhất nhưng hiện tại thì con mẹ nó thật muốn giết người mà.

Balo quân dụng bề ngoài thì cái nào cũng giống cái nào cả, chính là cùng một phiên bản, màu sắc, dây lưng,... tất cả tất cả đều không có gì khác nhau cả.

Tiêu Diễm chắp tay sau lưng, y uống chút nước, giọng nói trêu tức liền vang lên lần nữa: " Đã xuống đây cả rồi vậy thì nhanh chóng tìm balo của mình đi, trong balo lúc đầu tôi đã nói rồi, có chìa khóa nhưng không phải chìa khóa nào cũng mở được còng chân a" Tiêu Diễm liếc về phía Đoàn Đạo phía xa: " Không phải lúc nào thành tích tốt là giỏi đâu, đôi khi phải đi kèm với vận may của mình nữa, cho nên ngoại trừ ý trí, sự cố gắng của bản thân còn phải dựa vào vận may  cho nên mau tìm chìa khóa đi các đồng chí, các người có biết nếu không nhanh tìm ra balo, thời gian trì hoãn càng lâu thì thời gian trở về sẽ bị rút ngắn lại."

Đoàn Đạo đang loay hoay tìm kiếm nghe Tiêu Diễm nói thế thì nhíu mày ngước lên nhìn Tiêu Diễm, thấy cậu cũng đang nhìn mình, tuy nhiên trong mắt Tiêu Diễm lại chẳng có chút biểu cảm nào, hiển nhiên là y cố ý nhắc nhở cậu, không vì bản thân hơn người khác mà tỏ ra ngông cuồng, cậu nhìn Tiêu Diễm, mỉm cười nhẹ gật đầu liền tiếp tục tìm kiếm.

Đám người thật sự rất bức bối, nhưng thật chẳng thể làm gì, họ liếc nhìn Tiêu Diễm sau đó nhanh lao đi mà tìm balo, Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình cũng đang chia nhau ra tìm balo của mình, họ mở balo ra, lục lọi loạn cả lên mới thấy chiếc chìa khóa rất nhỏ, thử tra vào ổ khóa nhưng lại chẳng khớp cho nên  liền nhét chìa khóa vào nhưng không quên rằng giấu nó đi.

Ở đây ai cũng biết xung quanh đều là địch, nếu nhân nhượng kẻ khác thì cơ hội chiến thắng của mình sẽ giảm một bậc cho nên không ai muốn điều đó xảy ra vì thế liền xuất hiện những tình cảnh chửi rủa nhau, tiếng mắng chửi bắt đầu vang lên không ngừng.

" Tìm được rồi" Hoắc Kình hai mắt tỏa sáng, khóe miệng không khỏi giương cao, lau mồ hôi trên trán mà mở ổ khóa, thoải mái mà mở rộng hai chân, cậu không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.

Cậu là người đầu tiên tìm được chìa khóa vì thế có rất nhiều ánh mắt bay thẳng về y, có hâm mộ , có ghen tỵ , có không cam lòng, các trạng thái đều có.

Hoắc Kình thoải mái một chút liền nhanh chóng lao vào đống balo giúp Hoắc Tuyệt tìm chìa khóa.

Đoàn Đào một bên cũng nhanh chóng tìm kiếm, trên mặt ngoại trừ chân mày nhíu chặt thì không biểu hiện tâm tình nào khác, vẫn cứ bình tĩnh mà tra chìa khóa, chỉ nghe tiếng 'tách' thật nhỏ vang lên, cậu mỉm cười yếu ớt, nhanh nhẹn tháo còng, vác balo lên lưng sau đó chạy lên núi.

Rất nhanh cũng có nhiều người mở được còng chân, cao hứng mà giang hai chân hét dài sung sướng, hưởng thụ một chút thoải mái liền nhanh chóng chạy đi, năm trăm người, đoàn người từ từ có người tra được chìa khóa, có người lúc nãy dẫn đầu hiện tại vẫn còn loay hoay tìm kiếm, có người đến sau nhưng đã tìm được balo mà chạy lên núi, vì thế hiện trường dưới chân núi càng hỗn loạn.

Tầm ba phút sau khi Đoàn Đạo rời đi, Hoằc Kình cũng giúp Hoắc Tuyệt tìm ra được chìa khóa, không ngờ trong balo hỗn độn, tên nào đó đã nhét chìa khóa vào trong đống vỏ dây thừng, nếu không tinh mắt thì rất dễ bỏ qua .

" Chúng ta mau đi thôi, thời gian không còn nhiều" Hai người đeo balo quân dụng, uống chút nước rồi cùng nhau chạy về đỉnh núi.

Tiêu Diễm đứng ở nơi tập hợp đầu tiên, nhìn xem ai là người về đích đầu tiên, nhìn đồng hồ còn chín phút nữa thì sẽ đến giờ, cậu khoanh tay, kiên nhẫn chờ.

Nhưng đợi đến phút thứ năm lại chẳng thấy bóng dáng ai, Tiêu Diễm nhướng mày, xem ra  lần đầu tiên đào thải sẽ rất nhiều a.

Rất nhanh phía xa xa đã bóng mấy bóng dáng mờ ảo thấp thoáng chạy đến, Tiêu Diễm chờ đợi, dẫn đầu cũng chính là Đoàn Đạo, nhìn y chạy nhanh về phía này, trên mặt vẫn không mấy mệt mỏi xem ra thời gian dư dả, phía sau Đoàn Đạo cũng có mấy người, cũng chẳng có biểu hiện gì là xanh xao, chẳng qua hơi thở gấp gáp nặng nhọc một chút.

" Không tệ." Tiêu Diễm gật đầu: " Đi vào trong xếp hàng cho tôi, phải xếp theo thứ tự ai về trước đầu tiên".

" Vâng, quản huấn viên." Đoạn Đạo thở hồng hộc, vừa muốn đặt mông nghỉ ngơi đã nghe Tiêu Diễm nói liền nhanh chóng đi vào hàng, thẳng tắp đứng ở vị trí đầu tiên.

Nhìn đám người từng người đang chạy về phía này, tính Đoàn Đạo và sáu kẻ khác là mới có bảy người, năm trăm người hiện tại mới trở về có bảy người, thời gian còn bốn phút hai mươi sáu giây, để xem được bao nhiêu người nữa a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro