Chương 9: Trách Mắng, Nhục Mạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía xa lại nhanh chóng có bóng người, lần này có rất nhiều, nhưng Tiêu Diễm rất ngạc nhiên vì nhìn thân hình nhỏ bé phía xa xa, là hai người đang song song chạy về, chính là Hoắc Tuyệt và Hoắc Kình, hai đứa nhóc này vậy mà là người thứ tám thứ chín, không tồi.

Nhìn hai người gấp rút chạy về, Tiêu Diễm tiến đến vỗ đầu hai người: " Được lắm, nhanh vào đội ngũ". Nói rồi nhìn về phía xa không để ý đến hai người nữa.

Cả hai trên đường đã chạy nước rút, bọn họ trên đường đã vượt mặt không ít người, đám người kia thấy thời gian còn rất nhiều nên cố ý thả chậm cước bộ cho nên Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình vượt mặt mà về đích, nhưng lại không ngờ rằng đã về đến đích rồi lại xếp theo thứ tự, cả hai quệt mồ hôi nhể nhại, nhìn bóng lưng cao gầy của Tiêu Diễm, rồi nhìn nhau, tròng mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng mừng rỡ.

Vừa nãy Tiêu Diễm mới khen bọn họ, ông ta vừa khen bọn họ.

Khi đến xếp hàng, đi ngang qua Đoàn Đạo, Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình liền ngừng lại, Đoạn Đạo đang mệt mỏi nhắm mắt, liền mở ra khó hiểu nhìn hai cậu nhóc có đôi mắt đặc biệt kia nhìn về mình.

Hoắc Kình chỉ đơn giản nói rằng, y nhìn thẳng vào mắt Đoàn Đạo, lời nói như non nớt nhưng thập phần kiên định: " Sẽ có một ngày chúng tôi sẽ vượt qua anh."

Đoàn Đạo ngớ người, sau đó liền cười nhẹ, giương tay muốn sờ vai hai cậu nhóc liền bị hai người nghiêng người né tránh, cậu nói: " Còn nhỏ đã có nghị lực như vậy, tôi sẽ chờ, chúng ta sẽ có một ngày luận võ với nhau".

" Không phải luận võ mà là vượt qua anh" Hoắc Tuyệt nói xong, cả hai liền đi đến thứ tự của mình.

Đoàn Đạo nghiêng đầu nhìn hai người, khó hiểu không biết rằng mình đã vô tình làm gì kết tội với hai thiếu niên này nhỉ?

Thời gian ba phút cuối cùng, có rất nhiều người về đích, khi về đích bọn họ không ngờ rằng về đây còn đứng xếp theo thứ hạng, những người lúc nãy lười biếng không nổ lực liền lập tức than vãn kêu trời, rất nhanh hơn một nữa số người đã tập hợp.

" Còn một phút , bắt đầu đếm ngược". Tiêu Diễm vừa dứt lời, đoàn người nhất thời im lặng xem kết quả.

Đến khi chuông báo động vang lên.

Năm trăm người hiện tại chỉ còn lại bốn trăm mười ba người ở lại, có nhiều người chạy về không kịp còn có vài người vẫn đang loay hoay tìm chìa khóa dưới chân núi cho nên bây giờ 413 người không khỏi than thở, chưa đến ba ngày  mà đào thải hết 87 người, thật con mẹ nó quá khắc nghiệt mà.

Tiêu Diễm nhìn đám người: " Thế nào? Cảm giác sao hả?

Chẳng ai trả lời, họ im lặng.

Tiêu Diễm nói tiếp: " Tôi biết có nhiều người thứ hạng đáng lẽ không phải là con số hiện tại, có lẽ là cao hơn thậm chí là lọt vào top10 người về đầu nhưng có nhiều nguyên nhân cho nên lại thành ra kết quả hiện tại" Tiêu Diễm hừ lạnh, cậu đi đến trước mặt những người lười nhát chỉ thẳng vào mặt họ mà mắng không khách khí: " Đừng tưởng cả quá trình tôi không biết các cậu làm cái gì, nhất cử nhất động của các cậu đều bị tôi nhìn thấy hết, cậu đấy , than vãn cái rắm gì? Sao cái lúc thong thả ngắm cảnh hưởng thụ gió trời tây bắc không thấy biểu cảm thanh thơi của cậu, còn cậu đừng đắc ý, dù rằng không lọt vào top10 cũng chẳng sao sao? Không có ý tiến thủ thì trở về với mẹ mà chờ canh bưng nước rót, còn cậu? Cố gắng thì cố gắng đấy nhưng lại chẳng chút kiên định nào, chạy năm bước nghỉ một hai bước, đến khi thấy thời gian sắp hết mới dốc sức mà chạy, đắc ý chê trách những người bị đào thải? Cậu có tin tôi cho cậu về chung với họ không?..." Tiếng mắng chửi của Tiêu Diễm không ngừng vang lên, lăng mạ, vũ nhục, đám người chỉ biết cúi đầu lắng nghe, bọn họ không biện hộ, đúng như Tiêu Diễm nói, bọn họ có suy nghĩ đó cho nên Tiêu Diễm chỉ thẳng bọn họ mà mắng, bọn họ chỉ xấu hổ mà cúi gầm mặt, thật sự là xấu hổ vì cách nghĩ lúc nãy của mình.

" Những người lọt trong top 10, tất cả rất xứng đáng, các cậu sẽ được hưởng quyền lợi, có thể đến muộn ít nhất ba lần trong một tuần, được ăn đồ ăn ngon một chút, chăn cũng dày hơn một chút".

Cả đám nghe xong phúc lợi, có người âm thầm chế giễu, đây cũng gọi là khen thưởng sao? Ăn đồ ăn ngon, chăn dày hơn một chút, có quyền đi trễ? thật đùa người chắc?.

Tiêu Diễm hừ lạnh, tằng hắng một cái rồi nhẹ giọng, mắt nhìn những người còn lại: " Còn những người còn lại, thể hiện rất tốt nhưng đối với tôi thì vẫn còn quá yếu, sức chịu đựng cùng sự bền bỉ thật sự rất tệ, cho nên bây giờ cho mấy người trở về nghỉ ngơi, sáng mai năm giờ tập họp''.

" Báo cáo, nghe rõ". Đoàn Đạo lớn tiếng hô.

Tiêu Diễm nhìn Đoàn Đạo, đi đến vỗ vai cậu không tiếc khen ngợi: " Lần này thể hiện rất tốt, cố gắng phát huy."

Đoàn Đạo ngẩn người, nhìn chằm chằm Tiêu Diễm sau đó nở nụ cười, trên người liền cảm thấy tràn đầy năng lực, cậu hào hứng nói nhỏ: " Cảm ơn quản huấn viên".

Tiêu Diễm gật đầu sau đó lên xe cùng Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình trở về.

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình lên xe, ánh mắt lại liếc nhìn Đoàn Đạo đang chỉ huy đoàn người trở về, mày nhíu chặt rồi lại nhìn Tiêu Diễm, mím môi không nói.

Trên đường về, hai người rốt cuộc không nhịn được nữa, Hoắc Tuyệt nói: " Ba ơi ".

Tiêu Diễm nhướng mày, đốt điếu thuốc nhưng vẫn không quay đầu lại.

Hoắc Tuyệt ngập ngừng: " Hôm nay chúng con thể hiện thế nào? Có làm ba thất vọng không?"

Suy nghĩ một lát: " Cũng không tệ. "

Hoắc Kình nhìn gáy Tiêu Diễm, mơ hồ nói: " Ba hôm nay khen Đoàn Đạo, anh ta thể hiện rất tốt?".

Tiêu Diễm hít một hơi thật sâu, làn khói từ từ phả ra, mùi vị thuốc lập tức bay vào mũi hai người làm họ khó chịu, Tiêu Diễm đáp: " Đoàn Đạo thật sự không tệ, là một mầm non tốt đáng bồi dưỡng, cậu ta có đủ yếu tố để trở thành một lính đánh thuê, thế nào? Bọn mi ghen tỵ sao?".

" Con không có ý đó vì thấy ba khen anh ta cho nên con mới hỏi."

" Nếu so ra thì bọn mi nên lấy Đoàn Đạo làm gương đi, cậu ta có được những kỷ năng rất tốt, bền bỉ, cứng rắn , kiên trì... những yếu tố hội tụ đầy đủ trên người cậu ta,vì thế bọn mi nên học hỏi một chút".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình nhíu chặt chân mày, lúc này trong lòng hai người rất buồn bực, hiện tại khi nghe Tiêu Diễm nói xong, bọn họ càng buồn bực khó chịu, chẳng lẽ khó chịu vì Tiêu Diễm khen Đoàn Đạo, bọn họ ganh tỵ với cậu ta?

Thấy hai đứa nhóc im lặng, Tiêu Diễm nhìn qua kính chiều hậu, nhìn thầy thần sắc cả hai nhăn nhó khó chịu, cậu không biết tại sao nhưng không để trong lòng, một đường chạy về nhà mình.

Trên ngọn núi tây bắc nơi Sát Phách đóng quân, hiện tại đã hơn ba giờ sáng, không khí hiện tại rất là lạnh, cái lạnh len lỏi khắp nơi làm cho cây cối bên ngoài đều phủ một tầng sương mỏng  lạnh lẻo, tuy nhiên có hai thân thể, dường như không thấy lạnh, họ cảm thấy nóng bức bực bội, không biết vì nguyên nhân gì khiến bọn họ như vậy nhưng họ cảm nhận được, hai người khó chịu vì Tiêu Diễm khen Đoàn Đạo.

Tại sao ông ta không thấy sự nổ lực của hai người? Tại sao không khen ngợi bọn họ vài câu chứ? Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình vừa về đến phòng liền thay quần áo, giúp nhau xoa bóp đôi chân nhức nhối, sau một lúc thì nằm xuống, cả một quá trình bọn họ không nói chuyện với Tiêu Diễm.

Nhưng nằm mà chẳng thể nào chợp mắt, liếc mắt nhìn phòng tắm, Tiêu Diễm vẫn  chưa đi ra nhưng hai người nghe tiếng tắt vòi sen, một lúc sau Tiêu Diễm mở cửa, cậu vừa đi ra liền thấy hai đứa con trai lúc nãy đã ngủ giờ lại ngồi đó nhìn mình.

Hoắc Kình chịu không nổi mà phá vỡ bầu không khí yên tỉnh: " Ba."

Tiêu Diễm nhướng mày, lấy cốc nước hớp một ngụm: " Nói."

" Ba coi trong Đoàn Đạo vì anh ta thể hiện tốt ư?".

" Đương nhiên, ai có biểu hiện xuất sắc đều được ta thu vào mắt để sau này có thể bồi dưỡng".

" Vậy bọn con thì sao?" Hoắc Tuyệt nhìn y, hai tay siết thật chặt.

Tiêu Diễm cười nhạt, đi đến ngồi vào bên ghế đơn, chân vắt chéo nói: " Bọn mi? Ta chưa thấy năng lực của bọn mi cho nên...".

" Nhưng khi nãy ba khen bọn con kia mà?".

" Thì thế nào? Một chút thành tựu nho nhỏ mà đã vậy, bọn mi làm ta nhìn bằng con mắt khác a".

" Ý con không phải vậy!" Hoắc Kình lớn tiếng phản bác.

Tiêu Diễm trêu chọc: " Vậy thì thế nào? Tâm tư bọn mi suy nghĩ cái gì khác sao? Chẳng lẽ vì ta  khen Đoàn Đạo mà bọn mi thấy khó chịu trong lòng?".

Tiêu Diễm nghiêm túc, giọng nói trầm trọng nói từng chữ: " Bọn mi chỉ mới mười hai tuổi, ta không so đo nhưng nên nhớ hãy sửa đổi tính cách của mình, làm người đừng quá ích kỷ, tham lam, Đoàn Đạo cậu ta cố gắng, cậu ta kiên trì, đợt huấn luyện lần này cậu ta đã bộc lộ khả năng của cậu ta, chẳng lẽ ta không thể không tuyên dương một chút sao? Người giỏi được thưởng kẻ thua bị phạt, đó là nguyên tắc tất yếu , nhưng nói cho cùng, Đoàn Đạo hắn có lý do để ta khen ngợi còn bọn mi thì có gì để ta tuyên dương chứ?".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình ngẩn ngơ nhìn Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm nói tiếp: " Khi ra trận địa, nếu cả bang đoàn bị vậy trong một ngôi nhà hoang, xung quanh đều có kẻ canh gác chặt chẽ, những người bên trong không tài nào thoát được, không có điện thoại để cầu cứu, tất cả súng đạn cũng chẳng còn, bây giờ cách duy nhất chính là xuất ra một người để đi tìm đường sống cho trăm người," Tiêu Diễm nhìn Hoắc Kình.

" Lúc đó mi đã tìm được chìa khóa tuy nhiên lại chẳng chịu dứt khoát chạy về mà lại ở đó giúp cho Hoắc Tuyệt, đặt vào trong tình trạng nguy kịch, hành động của bọn mi là gì bọn mi có biết không? Là ngu xuẩn đó".

Tiêu Diễm hừ lạnh, nhíu mày nhìn hai người: " Ta đã nói, nhất cử nhất động của năm trăm người ta đều nắm bắt được cho nên ta đã rất thất vọng vì hành động kia của bọn mi, chẳng ai biết suy nghĩ cho đại cục, nếu đang ở trong cuộc chiến loạn lạc thì kết quả chẳng khác nào là tuyên án cho bọn mi tội tử hình?"

" Ta nhấn mạnh lần nữa, mau chóng trưởng thành, tư duy phải mạnh mẽ để có thể phán được cái nào thiệt cái nào hại, đi ngủ đi". Tiêu Diễm vừa muốn đứng dậy liền nghe Hoắc Tuyệt nói.

" Vậy... vậy lúc đó tại sao ba lại...".

" Tuy rằng không tán thành việc làm của bọn mi nhưng lại xét về sự đoàn kết, thì ta rất hài lòng".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình im lặng, trên mặt nhăn nhó khó chịu cực kỳ, nói trắng ra thì chính là không phục.

Đây chẳng khác nào ông ta vừa đánh vừa xoa?

Tiêu Diễm hiện chính là lười quan tâm, y đứng lên trở về giường, lưu loát tắt đèn đi ngủ.

Để lại bọn họ một bụng ấm ức khó chịu.

Ngủ chẳng được bao nhiêu, hai người liền bị đánh thức khi nghe tiếng sột xoạt rất nhỏ.

Nhanh chóng ngồi dậy thay quần áo, Tiêu Diễm cũng đã mặc trang phục gần xong, ba người ra xe, tiếng còi báo động lần này vang lên rất chậm, khi bọn họ đến nơi tập hợp, Tiêu Diễm mới cầm nút bấm, nhấn một cái nghe tiếng cói inh ỏi vang lên: " Hai phút tập hợp". Sau đó chính là những tiếng gào thét phẩn nộ.

Lúc này chỉ năm giờ sáng, bọn họ nghỉ ngơi chưa đầy hai tiếng đã bị nắm đầu kéo ra khỏi chăn ấm, tâm tình của đám người rất nghẹn uất nhưng vẫn nhanh chóng thay quần áo vội vã chạy ra.

Tiêu Diễm nhìn đám người lục tục chạy ra, xếp thành hàng nghiêm chỉnh, tuy nhiên khi chạy đi tập hợp , tướng chạy của họ rất kỳ lạ, đây đương nhiên là thành quả của Tiêu Diễu a.

" Nghỉ ngơi thế nào?" Tiêu Diễm quan tâm hỏi thăm.

" Báo cáo, nghĩ ngơi rất tốt".

" Vậy thì được rồi" Tiêu Diễm vỗ vỗ tay, chắp tay sau lưng lớn giọng bảo: " Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện chương trình mới". Tiêu Diễm dẫn đoàn người đến bãi tập, sau đi đến nơi, cả đám nhíu mày nhìn dụng cụ phía trước.

Dụng cụ này rất chi là đơn giản, có một xà ngang rất thấp, chúng được thiết kế cực kỳ mộc mạc, toàn thân chính là sắt, nhìn xà ngang dài thật dài , trên xà ngang là những cái trục tròn để cố định dây xích rất to, loại dây xích vừa thô lại vừa nặng, nhìn dụng cụ tập luyện tiếp theo, cả đám người đều nhíu mày than trời trách đất.

Đây là cái quái gì vậy trời? Thật sự là dụng cụ huấn luyện sao?

Đoàn Đạo nói: " Quản huấn viên, đây là cái gì?" Cậu cũng đã từng thấy nhiều loại dụng cụ, từ cổ xưa cho đến hiện đại, thứ gì cậu cũng đã thấy nhưng khi đến Sát Phách, mỗi lần Tiêu Diễm đều làm bọn họ vô cùng bỡ ngỡ, thật là đoán không ra .

" Đây là dụng cụ để luyên cơ bắp".

" Luyện cơ bắp?" Cả đám không tin, cái gì chừ, chỉ có một chiếc xà ngang cùng dây xích, đơn giản như vậy thôi à?

Tiêu Diễm lắc đầu, đi đến cầm lấy hai đầu kia của dây xích, đi đến khoảng cách nhất định, cậu giải thích: " Đây là dụng cụ để luyện cơ tay, nhìn vậy thôi nhưng không dễ chơi đâu, nếu các cậu không cẩn thận có thể bị chấn thương hoặc thoái hóa khớp tay đấy.".

Bọn họ vẫn nữa tin nữa ngờ, Tiêu Diễm tiếp tục nói: " Khi tập luyện, các cậu sẽ cầm đầu dây xích như thế này, sau đó đứng vào vị trí cách năm mét, trước tiên cứ đứng xa như vậy đi, dần dần sẽ rút ngắn khoảng cách lại" cậu vừa nói vừa biểu đạt lại, dùng cơ thể để miêu tả.

" Đầu tiên phải đứng thẳng lưng, nhìn tôi làm sau đó làm theo, khớp gội hạ thấp một chút, bàn chân phải bám sát mặt đất, ghì chặt thân thể xuống, sau đó cử động tay, lên xuống nhịp nhàng" Tiêu Diễm vào tư thế, tay bắt đầu cử động, khi Tiêu Diễm động, sợi xích sắt cũng dần dần đi theo tiết tấu của y mà bắt đầu ngoằn ngòe di chuyển , giống như con rắn to lớn hung hăng bò nhanh trên mặt đất, cái trục nhỏ trên xà ngang lúc đầu được Tiêu Diễm điều chỉnh bắt đầu từ hoạt động, chúng cứ dần dần lên xuống, cái bảng nhỏ điện tử bắt đầu hiện ra nhưng con số thay đổi liên tục, dần dần cả đám người thấy động tác Tiêu Diễm nhanh hơn, cơ bắp trên tay bắt đầu căng ra , những đường gân xanh trên tay cũng nổi lên chằng chịt , cả đám trợn mắt, nghe tiếng va chạm từ xích sát đập đùng đùng xuống nền gạch, họ nuốt nước bọt.

" Lực đạo đã đến ba chín cân, lực chấn 27 cân, tốc độ 1.03 giây, xét về cơ thể, lực chân ổn trọng, xương sống không xảy ra vấn đề, tư thế đạt tiêu chuẩn, tổng điểm 9/10 " âm thanh máy móc vang lên, cả đám ngớ người, quả thật rất kinh ngạc.

Tiêu Diễm dần dần thả chậm tốc độ, sau đó hoàn toàn ngừng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: " Thấy không? Tôi nói trước, nếu trong quá trình tập luyện xảy ra vấn đề, nhẹ thì bị trật khớp ,miễn cưỡng ở lại còn nếu xảy ra chấn thương? Thì lập tức bị đào thải". Cậu quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn đám người vẫn chưa hết thất thố nói tiếp: " Khi chính thức tập luyện., đừng chủ quan, một thanh xà ngang chứa được 80 người, chia ra đi, khi tập luyện phải để ý người bên cạnh, nhở ngộ thương" nói sau Đoàn Đạo lập tức chia người ra, rất nhanh bắt đầu tập luyện.

Khi nãy Tiêu Diễm làm mẫu, cả đám người có cùng một suy nghĩ rất giống nhau, cái này sẽ tăng cơ sao? Thấy chúng rất bình thường nha.

" Tôi thử cái đã". 

Khi cả đám vẫn còn quan sát, đã có một người xung phong hào hứng muốn thử, thấy thế mọi người đều nhìn hắn, người này cao ráo thon gầy, là một thanh niên tuổi trẻ phơi phới háo thắng tự cao, thành tích thuộc top người trung bình trong đoàn.

Hắn tiến lên, cầm lấy hai đầu dây xích, tiến về chổ đứng, khom người xuống vào tư thế sẵn sàng.

" A?" Thấy cậu ta vừa động một cái, sắc mặt đang hào hứng liền lập tức như bị chuột rút, trợn mắt khiếp sợ nhìn Tiêu Diễm.

Thấy y biểu hiện như vậy, đám người rất hiếu kỳ muốn hỏi hắn cảm thấy thế nào nhưng không tiện, chờ hắn tiếp tục thể hiện.

Người thanh niên nghiến răng, bắt đầu dùng sức vung tay, xích sắt cũng động, vừa lên xuống chưa được mấy cái, lực dội lại của xích sắc khiến hắn phải hô lên một tiếng, cách tay bị quất lại, vì lực đạo cậu ta dùng chẳng bao nhiêu cho nên lực dội lại cũng không lớn, chỉ thấy cậu ta ngừng lại, cánh tay run rẩy đặt xích sắt xuống đất.

Âm thanh quái lạ kia liền vang lên: " Lực đạo lên đến 9 cân, lực chấn 2 cân, tốc độ 3.23 giây, xét về cơ thể, lực chân mất cân bình, tư thế không đúng tiêu chuẩn, cơ tay bị tổn thương 2%, quá yếu, không tính điểm."

" Bị tổn thương cơ tay?" Đám người kinh hô, tiến đến quan sát hỏi thanh niên kia.

Hắn ta vẫn còn sợ hãi, nhìn cánh tay mình bị lực dội đến giờ vẫn ê ẩm buốt buốt đau.

" Thế nào hả?" Có người nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Người kia âm thanh có phần uể oải: " Các cậu đừng khinh thường dụng cụ này, thử đi sẽ biết kết quả".

Đoàn Đạo nghe thấy, lập tức tiến đến: " Tôi muốn thử".

Thấy lần này đội trưởng ra trận, đám người đều dạt qua một bên quan sát.

Tiêu Diễm cũng quan sát.

Thấy y cầm xích sắt, tiến đến chổ đứng, hai chân giang rộng trụ vững, Đoàn Đạo hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh sau đó bắt đầu di chuyển.

Cũng là biểu cảm kinh ngạc, y bất ngờ xoay lại nhìn Tiêu Diễm, thấy cậu cũng đang quan sát mình, môi còn cong lên độ cong rất nhỏ, nhìn vẻ mặt của hắn có chút thưởng thức.

Đoàn Đạo tập một lúc, y cũng mệt mỏi bỏ xích sắt xuống, âm thanh máy móc lập tức vang lên: " Lực đạo lên đến 15 cân, lực chấn 4 cân, tốc độ 2.76 giây, xét về cơ thể, lực chân vững chắc, xương sống không xảy ra vấn đề, tư thế đạt tiêu chuẩn, tổng điểm 4/10".

Thật sao? Chỉ có 4/10 sao?

Đoàn Đạo lập tực giải thích: " Các cậu khi tập luyện, nhớ chú ý lực tay, cố gắng khống chế, bám cho chắc vào nếu không sẽ gây ra chấn thương đấy".

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình nghe thế, có chút kinh ngạc cùng tò mò, bọn họ muốn thử, với trình độ của Đoàn Đạo, cậu ta được Tiêu Diễm coi trọng nhưng chỉ có 4/10 điểm, nếu tính ra thì thế nào, cậu ta là tinh anh trong đám người, vậy mà thành tích chỉ có bốm điểm, xem ra rất khó.

Tiêu Diễm đi đến: " Được rồi, cho các cậu ba tiếng, ba tiếng sau khi kiểm tra, ai đạt được 4/10 điểm thì người đó được đi ăn cơm". Tiêu DiTRACUU MAY ễm nói xong , nhe răng cười ác nghiệt rồi bỏ đi.

Cả đám chỉ biết kêu khổ rên rỉ, họ bắt đầu tiến đến, vào vị trí rồi tập luyện.

" Trời ạ"

" Sao nặng như thế?".

" Con mẹ nó đây là cái má gì? Tay của tôi".

Rất nhanh những tiếng kêu gào lập tức vang lên khắp sân huấn luyện.

Hoắc Tuyệt, Hoắc Kình cũng vào vị trí, bọn họ thử một chút, sắc mặt liền đanh lại, thật sự cảm giác rất khác, lúc khi Tiêu Diễm thực tập, bọn họ thấy quá đơn giản.

Đến khi người thanh niên kia ra thử, bọn họ liền nghĩ hắn làm quá vấn đề.

Rồi đến Đoàn Đạo, bọn họ mới cảm giác được cái gì là nghiêm trọng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro