¤ 38 | Đi vào lối mòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng chữa trị độc quyền của gia tộc Louis, Charles và các phụ tá đang hoảng hốt tột độ trước gánh nặng trình ình chưa dứt.

Roseanne mất máu quá nhiều, sau khi chụp X quang thì cậu phát hiện ra một viên đạn chọc thủng cuống tim làm vỡ động mạch chủ. Xác suất sống của cô gái này rất ít, à không, phải nói thẳng ra là không thể sống, cho đến hiện tại máu vẫn không ngừng chảy.

Charles mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả khuôn mặt, sự lo lắng không thể dấu nổi hiện rõ trên đôi mắt. Nhìn lên màn hình đo nhịp tim cậu lại càng cảm thấy không ổn: "51 đến 80 nhịp trên một phút rồi, tim đang chậm dần... Quản gia Ted, tôi cần ông chuyển máu từ nhà kho, nhóm máu AB. Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian!"

Gật mạnh đầu, vị quản gia già dứt khoát chạy đi cùng hai cô hầu cầm chìa khóa. Đừng hỏi vì sao nhóm máu quý hiếm như vậy mà gia tộc Louis lại có thể không ngần ngại cho, đừng bao giờ đặt câu hỏi đó với bọn họ.

Vì bạn sẽ không bao giờ muốn nghe sự thật về nó.

"Charles, chẳng lẽ anh định vừa chuyền máu vừa lấy đạn sao?! Điên rồi, nếu làm như vậy cuống tim có thể sẽ bị vỡ và cô ấy sẽ chết đấy!!" Một cô gái mặc áo bloose trắng bên cạnh đang ấn lách cách vào trong máy điện, gấp rút gào lên.

Charles không có thời gian trả lời, chỉ nhanh tay dùng khăn bông ủ lên phần ngực trái ngập ngụa kia. Dùng miệng kéo lớp găng tay bên cạnh, mặc kệ cái thứ chất lỏng đặc đỏ ấy cậu vẫn không ngần ngại tiến vào.

"Nếu như tiến hành lấy đạn thông thường như thế, xác xuất sống của cô ấy thậm chí còn không nổi một phần trăm." Vừa nói vừa dùng kéo cắt đi lớp áo nhuốm máu của Roseanne, ngay tức khắc lộ ra làn da sưng tấy đang hoại tử chỗ bị đạn chọc thủng. Cậu không kiêng kị gì mà tự tay cắt đi chút ít da chết, kinh khủng tới nỗi cô hầu đằng sau phải chạy đi nôn thốc.

Charles lôi từ trong ngăn tủ dưới giường một chiếc máy đo sóng não, ném cho cô gái phía đối diện: "Lyn, đeo nó vào cho cô ấy."

Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào đầu Roseanne, Lyn cũng rất nhanh mà làm theo nhưng ngay sau đó lại phải giật mình. Lia mắt xuống cô mới bàng hoàng nhận ra trên người của cô gái đáng thương đó hiện đã được gắn đầy dây dợ.

Trông thấy cô y tá phát ngốc đứng như trời trồng đối diện, Charles giận dữ giật vội chiếc máy trên tay cô gắn vào đầu Roseanne. Lyn khóe mắt đột ngột đỏ lên như sắp khóc: "Sếp bị điên rồi, xung điện sẽ giết chết cô ấy!!..."

"Tôi sẽ không để điều đó xảy ra." Cậu gắn cọng dây cuối cùng mà chắc như đinh đóng cột nói, tròng mắt sáng rực không dấu nổi sự lo lắng nhưng kiên định.

Đồng thời lúc này, quản gia Ted cũng vừa lúc đẩy cửa bước vào. Trông thấy một màn như vậy thì thoáng lặng người đi vài giây, bất giác ông nhớ tới hình ảnh của vị giám đốc trẻ tuổi nào đó.

Gạt bỏ hết tất cả lòng tự tôn để quỳ xuống cầu xin bọn họ, sự mệt mỏi đau nhức đó có lẽ đã hành hạ cậu ấy từ sáng đến giờ. Nếu như không thể cứu sống, nếu như cô gái bé nhỏ này cứ như vậy mà chết đi thì có lẽ cậu ấy sẽ phải hối hận suốt kiếp mất thôi.

Vậy mới nói, quản gia Ted không hề mong muốn bốn vị thiếu gia của mình cũng giống như thế, sẽ có một ngày phải trải qua cảnh tượng đau thương này.

Không bao giờ.

...

Mưa tuyết bập bùng nhảy múa, thiên nhiên hết đông rồi lại hè, từ ngày rồi đến đêm. Nhưng con người thì lại không thể tiếc nuối mà quay trở về ngày hôm qua được nữa, chỉ toàn là oán tiếc cùng vô vọng.

Cũng giống như Wendy đang phải tuyệt vọng trong căn phòng trống, mở to mắt trân trân vào Auguste.

Cô không thể làm gì nổi ngoài việc lui mình ra sau, càng xa thì càng tốt, càng tránh khỏi thì càng tốt. Sợ hãi như bóng tối chiếm trọn toàn bộ ánh sáng, liếc thấy y thâm u cứ chậm rãi mà tiến tới gần. Chốt cùng là dứt khoát nép ra thật nhanh ngay giây phút y tính vươn tay chạm vào đầu cô.

Bởi vì va phải mép giường mà ngã nhào xuống đất, Wendy vẫn tự đẩy người ra sau cho đến khi đụng phải bờ tường lạnh lẽo. "A!" lên một tiếng rùng mình quay lại, cô phát hiện đằng sau lưng không phải tường mà chính là một tấm kính vô cùng lớn bao phủ cả một góc. Nhờ vậy mà cô vô tình trông thấy được hình ảnh mập mờ gì đó nơi cánh vai. Đúng rồi, cô vẫn còn nhớ rất rõ ở căn phòng chứa toàn nước, người con trai trước mắt này đã làm gì với mình.

Khí tức lạnh lẽo như ngoi lên từ Đia ngục đánh thẳng vào đại não, sự hồi tưởng kinh hoàng bao bọc cả cơ thể khiến cho Wendy run lên bần bật, bàn tay kéo xuống lớp áo mỏng như tang giấy. Và sự thật cay nghiệp lập tức được phơi ra, ngay dưới cánh vai trái, cô nhìn thấy một hình thù kì dị như bùa chú gắn vào cơ thể mình. Thà rằng không nhìn, thà rằng nó chỉ là ảo ảnh thôi, nhưng cảm giác đau rát như lúc trước hoàn toàn không thể chối cãi.

"C... cái gì đây... CÁI NÀY LÀ CÁI GÌIIII?!!..." Sợ hãi gào lên tức tưởi, Wendy vươn tay bịt lấy miệng để không khỏi khóc thét. Đáng sợ quá đáng sợ quá... Cô co chân cuộn người thành một cục, nhưng lại bị một bàn tay buốt giá nào đấy kéo lên xoay cơ thể mình đối diện với tấm kính. Nhìn thẳng vào bên trong, đập vào mắt cô chính là người con trai đáng sợ đó.

Vô cảm nhìn thẳng vào tròng mắt phản chiếu như muốn ghim chặt, Auguste khẽ kéo cổ áo của mình xuống, phía dưới ngực trái của y cũng có một hình xăm giống y hệt. Wendy như muốn chết đi, cô nhắm chặt mắt để không phải đối diện sự thật thảm khốc này, nhưng cho dù có đáng thương tới mức nào thì y cũng không buông tha.

Nếu cô không muốn nhìn, vậy thì có thể nghe. Bờ môi mỏng khẽ hạ xuống, dán tại một bên tai của người con gái trong lồng ngực, August trầm thấp nói: "Đây là MAX, hình xăm trói buộc linh hồn. Không giống như những cách xăm thông thường, muốn tạo ra nó thì phải lấy chính máu của bản thân. MAX trên vai cô được tạo ra bởi tôi, máu của tôi, linh hồn của tôi, điều đó chứng tỏ cho một khế ước mà cô đã đồng ý..."

"..."

"Wendy à, cô còn nhớ không?"

Sợ hãi đến mức cả thở cũng không dám, Wendy chỉ biết yên lặng mặc cho kẻ đó ôm sâu vào trong lồng ngực. Cô biết mình đã chót giao hẹn với quỷ dữ rồi, suốt phần đời còn lại có lẽ sẽ không bao giờ có thể...

thoát khỏi y.

Bỗng cảm giác làn da nơi vết xăm bị hôn xuống, cô chập chờn từ từ mở mắt ra. Ngay tại khoảnh khắc đó cô cảm thấy được rất rõ sự độc tàn cùng chiếm lĩnh trong đôi đồng tử đen đặc.

"Cô, chỉ có thể thuộc về tôi."

Những kẻ đã chạm vào cô, dù cho có là vô tình hay cố ý đều sẽ bị chính tay tôi...

giết chết.

...

Đột nhiên rùng mình một cái, Irene dừng chân ngay trước cửa phòng tầng hai. Nhíu mày nhìn vào cánh cửa đang khép chặt nọ, cô chớp mắt nghi hoặc.

Sao tự dưng lạnh thế nhỉ? Rõ ràng là ở gần đây đâu có cửa sổ hay máy thông gió, vậy cảm giác rùng mình này, rốt cuộc là sao?

"Công nương?" Victor đang cầm tay Irene kéo đi cũng phải dừng lại, nhìn vị Công nương lạnh mặt trừng mắt với cánh cửa kia mà cười khổ. Không phải nó gây thù chuốc oán gì với cô đấy chứ? Có nhất thiết phải lôi ra bộ dạng khó ở như thế không?

Cô nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu qua, lắc đầu ý bảo không có gì, rũ mắt tiếp tục đi tiếp. Nhưng đi được một ít thì lại bất ngờ nhận ra tay mình bị tên điên kia nắm chặt, Irene khó chịu nói: "Buông ra."

Ôi trời, lại trở về như phút ban đầu rồi đây. Rõ ràng là trước đó cô đâu có kháng cự gì đâu, tại sao bây giờ tự nhiên lại 'đổi gió' chớ? Nhưng cho dù là thế thì Victor mặt dày vẫn không hề buông lại còn cố ý nắm chặt, tỏ vẻ không quan tâm mà lôi thẳng cô lên tầng ba.

"Này! Anh..."

"Anh anh cái gì, Công nương không thể gọi thẳng tên tôi một tiếng được sao? Victor ấy?" Xềnh xệch đẩy Irene vào phòng, cậu đứng chắn ngang trước cửa bất mãn.

Không trả lời mà lạnh nhạt lườm lườm, cô đi cầm lấy cái tay nắm chốt, thẳng thừng quát: "Đừng nói linh tinh nữa, anh mau đi đi!"

Đã chẳng còn nhớ rằng vừa mới nãy chính mình đã vì tiếng hét của cậu mà mất kiểm soát, cũng vô thức gọi tên cậu, nếu như đã thích thì việc gì phải dối lòng.

Hửm, thích ư? Không phải, cô đâu có thích hắn!

Nhìn biểu tình như băng đá của Irene, Victor không khỏi thở dài. Gật đầu mà buông cánh tay đang chắn ngang lối vào của mình, cậu quay đi.

Thật không ngờ tên đó sẽ dễ dàng bỏ đi như vậy, cô bỗng nhiên có chút hụt hẫng. Chỉ vừa mới có một chút như thế mà đã bỏ cuộc rồi sao?

Không, còn lâu mới bỏ cuộc.

Bất ngờ cánh tay bị kẻ nào đó tóm lấy kéo sát lại gần, Irene giật mình ngay khi cảm giác má mình bị một thứ gì đó chạm tới, nhưng chưa kịp tức giận thì toàn thân đã bị Victor ôm lấy. Cúi đầu hít hà hương thơm ngọt ngào trên hõm vai cô, cậu bật cười thì thầm:

"Có biết hôn má nghĩa là gì không?"

Giọng nói và vòng tay ấm áp như thôi miên cô gái người Anh xinh đẹp. Vô giác lắc đầu, vô giác mà tựa hẳn đầu vào vai cậu, Irene không thể hiểu nổi bản thân, cũng chẳng buồn tìm hiểu xem trạng thái đó là gì. Chỉ đơn giản là mặc kệ cánh tay mạnh mẽ đó, gắt gao ôm cô như thể muốn dung nhập cả hai làm một.

"Tức là... chờ anh."

Em biết mà phải không, ngày hôm nay vẫn còn dài, từ bây giờ cho đến hết đêm thì em vẫn sẽ là của tôi. Mặc kệ ngày mai có biến mất, có rời khỏi thì hôm nay em cũng chỉ có thể thuộc về một mình tôi.

Ai nha nha, hành trình của chúng ta rất dài cơ mà, tôi sẽ không bao giờ để em trốn thoát đâu, Công nương ạ. Khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười xấu xa, Victor khẽ buông người con gái trong lòng ra khỏi, không nói không rằng mà đi thẳng.

Chậc, Irene liệu có biết không nhỉ? Cái này cũng nằm trong kế hoạch của cậu đấy.

-------------♤♤♤------------

Ở một nơi thật xa, sâu tận trong khu rừng phía tây ngoại ô là Ronald với biểu tình chẳng khác gì lệ quỷ bò lên từ Địa ngục. Hung tợn chuyển động từng bước chân nặng trĩu tiến vào bên trong căn nhà hoang, mỗi bước đi như cào nát trái tim đang gỉ sét.

Chẳng phải hắn đã từng thề rằng, sau ngày hôm nay sẽ có kẻ phải dùng máu để đền tội sao? Phải, hắn sẽ phá hủy, lăng trì, phanh thây, bắt buộc kẻ đó phải dùng chính mạng chó của mình mà trả giá. Không những vậy, Ronald còn muốn đóng đinh lên thể xác của kẻ đó để đời đời không thể nào siêu thoát.

...

Gió tuyết ban trưa mãnh liệt xáo tung toàn bộ khu rừng già cỗi. Bên này Ronald đang sắp sửa hành hình kẻ tội đồ khó thoát kia thì ở một nơi khác, James cũng đang sắp sửa được nhìn thấy kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.

Sau khi lái xe vào trong gara của một tòa khách sạn cao cấp ở trung tâm, hắn tao nhã đẩy cửa bước ra bên ngoài. Khuôn mặt ủy mị ngả ngớn bất giác nghiêm lại một cách khác thường, khóe mắt trầm xuống lộ ra một biểu tình vô cùng khảm khiếp.

Không gian vốn dĩ yên ắng lại bởi vì tiếng gót giày của hắn mà bức bách đến lạ. Tại khoảnh khắc này, dư quang nơi đáy mắt James nhìn ra được một thứ.

Bóng dáng lẳng lơ sắc sảo, dù cho có tan thành tro bụi cũng không thể nào quên, cái con người tội lỗi đã làm tâm can hắn điên đảo mà ngay cả hắn cũng chẳng thể hiểu thấu. Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ là chơi đùa, nhưng lại không ngờ trí não cứ dần dần quay cuồng, đi vào lối mòn như thế.

Bàn chân vô thức dừng hẳn lại, khóe môi James ngoài ý muốn mà mấp máy một cái tên:

"Joyann."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro