¤ 39 | Hội ngộ - khai chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những điều ước đã bắt đầu trở nên quá xa xỉ, chỉ có hiện thực là ở ngay trước mắt.

Vén gọn mái tóc mượt mà sang một bên, Joyann đang chạy như điên về phía tòa khách sạn cao cấp. Holand ở đó, hắn có câu trả lời, hắn sẽ giải đáp cho cô mọi thắc mắc khó hiểu.

Thế nhưng biết rồi thì làm sao? Biết rồi thì Roseanne có trở về được nữa không? Chị Wendy có trốn thoát được không? Những suy nghĩ chập chờn cứ ào ạt kéo tới khiến cho Joyann phải đau đầu.

Đến nước này, ai là kẻ đã chấp nhận từ bỏ hết mọi thứ vì mục đích cao thượng của bản thân? Là cô.
Tất cả là do cô, cô đã gây nên mọi thứ và khiến những người yêu thương nhất phải chịu đau khổ.

Sai rồi, cô đã chọn sai cách rồi. Quả thật quá ngu xuẩn.

Trời đã về chiều nhưng gió vẫn mãnh liệt thổi tung đám tuyết, lất phất sấp ngửa trên khoảng không màu xám xanh. Áp lực lạnh lẽo chẳng biết từ bao giờ đã phủ trùm cả Paris, báo hiệu cuộc chiến tàn sát của bóng tối đã có dấu hiệu chuyển động.

"Joyann."

Giật mình đứng khựng lại ngay sau khi đặt chân vào gara, Joyann thất thần. Hình như vừa có người gọi cô, đúng không? Cái cảm giác quen thuộc này, ánh nhìn như muốn xuyên thấu da dẻ và tất tần tật mọi suy nghĩ, kẻ thao túng nhân loại.

Hắn đang ở đây? Chẳng lẽ...

Thế nhưng giây phút xoay đầu tìm kiếm thì cô lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì ngoài một màu đen tĩnh mịch bên trong gara, đối lập hẳn với nền tuyết trắng bên ngoài, trong đây lại đặc biệt u tối.

Joyann thở dồn dập, những làn khói trắng toát ra từ khóe miệng đều vô tình hóa thành sương ướt. Có phải cô quá đa nghi rồi không, James sẽ không xuất hiện ở đây. Phải rồi, nơi mà hắn luôn ẩn nấp, luôn ngự trị chắc chắn cô sẽ không bao giờ biết. Kéo lại vạt áo trước ngực, cô tiếp tục chạy thẳng lên tòa nhà.

Tiêu diệt James, đẩy hắn từ đỉnh cao của quyền lực xuống tận đáy vực, đó chính là mục đích của Joyann. Dày vò hắn, khiến hắn sống không bằng chết, nhất định phải trả giá cho tất thảy mọi thứ.

Cơ mà, sao đột nhiên lồng ngực cô lại có cảm giác như bị kim châm vậy?

Ngay tại giây phút bóng dáng Joyann khuất sau cánh cửa của tòa khách sạn thì ở trong gara, đằng sau một chiếc xe to lớn bỗng hiện ra bóng dáng của một chàng trai. Mà chàng trai đẹp như yêu tinh này lại nở một nụ cười vô cùng nhạo báng.

Ây cha, không ngờ có một ngày James đại thiếu gia lại phải giật thót mình trốn chui trốn lủi như thế này chỉ vì một cô gái, quả là mất hình tượng. Bật cười một tiếng, hắn híp hờ mắt hướng thẳng về phía trước.

Sâu tận trong góc chết nào đó bỗng có một thân ảnh nhã nhặn từ từ bước tới, xuyên suốt qua từng lớp ánh sáng leo lắt từ bên ngoài vào kẽ hở trên ống thông gió, sáng tới mức James có thể tường tận được dung nhan của kẻ này. Tuấn mỹ, cuốn hút và vô cùng mị hoặc, ẩn mình như hư vô. Chưa kể hết, mái tóc dài quá lưng buông rủ hờ hững kia nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thật bức người.

Hừm, liệu Joyann có bị hắn mê hoặc không nhỉ? Nheo mắt suy nghĩ, James chầm chậm tiến về phía trước. Đôi tay trong vô thức nâng lên vỗ bôm bốp thật kêu, khóe miệng đồng thời cong lên thành một vòng cung đẹp hơn bao giờ hết:

"Ôi nha nhaaaa, nhìn từ xa tao còn tưởng là mỹ nhân nào, hóa ra là mày hả Holand!"

Người đối diện sớm đã dừng lại bước chân, mặc kệ hắn có làm trò cợt nhả đi vòng quanh mình. James sau khi trêu một vòng chán rồi liền dừng lại, ghé vào bên tai Holand: "Thật đáng tiếc, nếu mày là con gái thì có lẽ tao đã một tay bắt cóc về âu yếm mấy đêm rồi..."

Bất chợt trong khoảng không tĩnh mịch vang lên một điệu cười ngặt nghẽo. Nhìn tên yêu tinh che miệng cười cợt đểu giả, Holand không khỏi nhíu lông mày. Sâu trong đáy mắt không mang một ý tứ đùa cợt, hắn bình thản ghé sát lại James:

"Còn mày nếu như không bận lên người bộ nam trang phong độ như vậy thì với khuôn mặt này, tao có lẽ sẽ nhầm mày với một con điếm lẳng lơ."

Rất có ý tứ. James mị hoặc nhếch môi, điệu bộ không có một chút gượng gạo nào ngay cả khi bị xỉa xói, ngược lại còn đáp trả cái nhìn của tên con trai trước mặt bằng một cái choàng tay thân mật: "Thế mày... muốn một đêm không?"

Đâu mới là con người thật của hắn? Thú thật rằng Holand nhìn mãi cũng không thể nào đoán ra. Tên ác quỷ này làm mưa làm gió ở thế giới ngầm bao năm nhưng vẫn luôn trưng ra cái bộ mặt đáng khinh như thế, đâu mới là tính cách thật sự sau khuôn mặt đẹp đẽ này? Hắn thực sự muốn thử một lần nhìn xem.

Phũ phàng hất mạnh tay James ra, Holand hai tay đút túi quần đủng đỉnh tựa người vào một chiếc xe con gần đó, thâm trầm cất giọng: "Lằng nhằng như vậy quả thật ngứa mắt, chi bằng mày đi thẳng vào vấn đề đi."

Holand rất thông minh quỷ quyệt, chỉ có điều hắn lại không hề có lấy một tia kiên nhẫn nào. Hắn rất kín đáo nhưng lại dễ dàng bị người khác chọc giận, điển hình nhất chính là chuyện của Joyann vài ngày trước.

Híp mắt thầm lặng, James xoay thẳng người đối diện với Holand. Khóe miệng hắn đã thôi cười cợt, thay vào đó là một biểu tình nghiêm túc cực kỳ hiếm thấy. Phong thái tao nhã chỉ có thể xuất hiện trên người của những kẻ nắm quyền, ngay cả Holand trong một khoảnh khắc cũng phải kinh ngạc không thôi.

Đây... liệu có phải James thật sự?

"Mục đích thuê người sát hại Ronald của mày là gì?"

Quá mức khác lạ, không chỉ biểu tình mà ngay cả giọng nói trầm bổng của hắn cũng biến hóa. Hơi ngửa đầu ra sau dùng nửa con mắt nhìn thẳng James, Holand khinh miệt đáp trả: "Mày sẽ không bao giờ muốn nghe lý do đâu."

Gió đã bắt đầu có dấu hiệu len lỏi vào trong gara, giữa cái ánh sáng mập mờ hiện có một đôi mắt vàng rực đang ảo mị dò xét một đôi mắt khác.

Sẽ chẳng có ai ngờ được Holand chính là kẻ thao túng. Ban đầu hắn không nghĩ sẽ dùng cách này để trả đũa James, hắn chỉ muốn vũ nhục Joyann một phen, dằn vặt cô gái đó, biến cô trở thành một phần của mình. Nhưng bản thân lại rất mơ hồ, hắn không biết cô ta trong lòng James chiếm lấy bao nhiêu phần trăm. Nếu như tên đó không có tình cảm gì với Joyann, dùng mỗi cách đó để uy hiếp thì quả thật ngu ngốc.

Có điều, Holand sẽ không thể nào thấy được khuôn mặt lạnh nhạt của James sau khi xem xong đoạn video, sẽ không bao giờ biết được tình cảm dùng dằng mà hắn luôn vô thức nghĩ đến. Bởi vì hắn tuyệt đối không thể có điểm yếu, cái thứ ngu muội đó sẽ không bao giờ tồn tại trong cơ thể hắn.

"Mày muốn bắn chết đối tượng làm ăn của tao, chặt đứt cánh tay phải khiến cho tổ chức Louis mất đi một chỗ dựa vững chắc. Nhưng thật không may, ông Trời lại thích trêu ngươi người khác, viên đạn bạc mà mày xuất ra không hề trúng Ronald mà trúng chính người quan trọng nhất của cậu ta. Vô tình tự tăng thêm kẻ thù, Helsing à, tao nên cười hay là nên khóc cho sự ngu dốt của mày đây?"

"Haha..." Cứ làm như tao phải lo sợ lắm ấy, nực cười. Điều tao quan tâm nhất bây giờ chỉ có cái chết thảm khốc sắp tới của mày thôi, James ạ.

À không, nó chắc chắn sẽ còn đau đớn hơn cả cái chết.

Liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay, Holand liền xoay người bước từng bước lên cầu thang. Những bông tuyết lạnh lẽo đáp xuống mái tóc tương phản đen tuyền ấy, khiến hắn tựa như trở thành một hung thần băng giá.

"Nếu như có một ngày chính tay tao giết chết từng người một trong gia tộc mày thì liệu, mày có thể trưng ra bộ mặt cợt nhả kia nữa không? Tao tự hỏi đấy. Auguste, Victor, Justin, Katherine, Ted, tất cả bọn chúng còn chưa kể đến..."

Gió tuyết bập bùng xáo tung lớp tuyết trên vai áo cùng mái tóc phiêu dật như chiều tà, James nhíu mi mà nhìn Holand đang chếch khóe miệng. Bật cười một tiếng, dưới đáy mắt nâu vàng bỗng chốc xẹt qua vài tia u tối, hắn thản nhiên như thể lời đe dọa của đối phương chẳng có một chút phân lượng nào: "Mày cứ việc giết, nếu có thể."

Từ trên cao nhìn xuống, Holand lặng yên tiếp nhận lời thách thức của hắn. Mày nói như vậy thì chính là tuyệt đối không thể rồi, nhưng nếu như tao thực sự xuống tay thì rốt cuộc sau trận chiến này ai mới là kẻ thắng? Và còn một người nữa, người con gái quyết định cho số phận cay nghiệt của mày, nếu như tao giết cô ta thì chẳng phải mày sẽ...

Dòng suy nghĩ vẩn vơ ngay lập tức bị dập tắt, giọng nói âm trầm ẩn trong bóng tối dưới hầm xe khẽ khàng vang lên:

"Thêm hay bớt một Joyann đối với tao mà nói... không quan trọng."

Ồ, hoá ra là vậy sao?

Giống như sáng tỏ ra hết tất thảy, Holand hơi nghiêng đầu nhìn xuống James lần cuối, ngay sau đó liền tức khắc xoay người bỏ đi. Chẳng ai biết, cũng chẳng ai để ý rằng ngay cái khoảnh khắc đó khóe môi hoàn hảo liền kéo lên đầy ngạo mạn.

Còn nụ cười của người bên trong thì đã sớm tắt.

Chẳng phải trên đời này, thứ gì càng không thể có càng khiến cho người ta phải thao thức và mơ mộng sao? Holand Helsing, chỉ cần mày chạm vào người con gái đó dù chỉ một sợi tóc thôi thì tao nhất định sẽ...

hủy diệt mày.

Máu tươi, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận, thứ chất lỏng nóng hổi chảy trong huyết nhục con người ấy. Ngước đầu nhìn lên trần hầm nhuốm một màu u tối, James khẽ nở nụ cười.

Trò chơi, đã thật sự bắt đầu rồi.

--------------♤♤♤-------------

Chỉ trong vòng một buổi sáng thôi, người dân Paris đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy siêu xe phóng qua con đường quốc lộ đông đúc này rồi. Vừa nãy là một chiếc Aston Martin One 77, sau đó là một chiếc Benz đen và hiện tại chính là con Ferrari màu xám bạc.

Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao? Những người đi đường lia ánh mắt tò mò hòa lẫn ghen tị về phía bóng xe dần mất hút, sót lại trên đoạn đường trắng xóa cũng chỉ còn lại những mảnh tuyết vỡ vụn.

Victor sau khi rời khỏi biệt thự liền tức khắc phóng như bay đuổi theo Ronald. Sau khi dặn Al dò tìm vị trí chính xác của tên bạn thân thì cậu đã không còn kìm nổi sự tức giận nữa.

Cái thằng ngu ngốc đó! Chưa tra ra đầu đuôi sự việc thì đã bỏ đi như thế rồi, bộ hắn nghĩ giết xong tên đó thì cô gái kia có thể cứu nổi sao?! Từ bao giờ mà tổng giám đốc France danh tiếng lại có thể ấu trĩ tới như vậy?! Thằng nhóc Justin thì chẳng nói làm gì đi, ngay cả hắn cũng mất tỉnh táo thì cậu quả thật chưa từng nghĩ tới.

Nghiến răng dậm chân ga lên hết cỡ, Victor chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầu mong Ronald chưa kịp làm gì tên hung thủ. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên...

Phải nhanh lên!

...

Đồng hồ trên tay sớm đã nhỉnh đến con số bốn, rừng hoang về chiều dù cho có phủ ngập tuyết trắng thì cũng không thể nào che nổi cái ve buồn hiu u uất của nó.

Đứng trước cánh cửa gỗ mục nát theo năm tháng, Ronald siết chặt tay thành nắm đấm. Bên trong, ngay sau cánh cửa này chính là tên sát thủ mà Justin bắt được, thằng chó rác rưởi đã bắn trúng Roseanne.

Mái tóc lộn xộn trước trán che đi ánh mắt tưởng chừng như địa ngục, khiến cho biểu tình vô cảm của hắn trở nên khó dò hơn. Khẽ vươn bàn tay thon dài tinh tế, Ronald với sát khí bạo nộ chậm rãi đẩy cánh cửa.

Mà bên trong, tên bắn tỉa bị Justin trói gô thành một bãi sõng soài dưới nền đất.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn đã chịu rất nhiều áp bức từ sâu trong nội tâm. Hắn không sợ hãi có bị giết hay không, chỉ cảm thấy đáng tiếc vì bản thân đã bắn trật viên đạn... Nhưng có lẽ không uổng cho lắm, bởi vì biểu tình điên dại như sắp chết của Ronald kia còn hay ho hơn nhiều! Hahaha, thì ra là vậy, thì ra 'kẻ quyền lực' này cũng có nỗi sợ của riêng hắn. Hắn không hoàn hảo, hắn cũng có trong mình một điểm yếu nha.

Đàn bà, quả nhiên là sinh vật nguy hiểm!

Khó chịu vặn vẹo hòng muốn thoát ra khỏi cái dây thừng khốn khiếp, tên bắn tỉa suýt chút nữa đã vui mừng hét lên vì bàn tay được tự do. Hấp tấp tháo hết mớ dây lộn xộn trên người, hắn lập tức lao thật nhanh ra cửa nhưng nháy mắt bỗng chốc phải khựng lại, thay thế bằng một đôi mắt tuyệt vọng ẩn trên khuôn mặt hắn. Đối diện bên trong con ngươi run rẩy kia chính là dáng hình của một con quỷ đang sắp sửa hành hình tên tội nhân bẩn thỉu.

"R... Ronald..."

Tiếng cửa cọt kẹt từ từ phát ra. Người con trai với bộ vest dính đầy máu tươi đang thâm trầm đứng đó, xuyên suốt dưới mái tóc ấy chính là cái nhìn chết chóc đầy hung tợn luôn chĩa thẳng.

Tên bắn tỉa giật bắn mà lui dần về phía sau, đảo mắt ngó nghiêng xung quanh xem có thể tìm thứ ra gì làm vũ khí. Nhưng chưa kịp quay đầu, hắn liền cảm giác được bụng mình bị đá cho một phát cực kỳ thô bạo, cổ họng bỗng chốc nghèn nghẹn khó thở. Tên bắn tỉa quỳ sụp xuống ôm bụng, gắng gượng ngước đầu nhìn lên thì một bên má cũng theo đó mà bị giáng cho một cú đá phụt cả máu mồm.

"Đau khổ lắm sao? Thật không ngờ đấy Ronald ạ, kẻ đã từng đánh bại tao đấy ư? Mày lại có thể vì một con đàn bà mà phát điên đến như vậy, quả thật vô cùng kinh tởm Á HAHAHAHA!!..." thốt lên một tràng cười man dại, tên bắn tỉa không quản khuôn mặt càng lúc càng tối sầm của đối phương. Cố gắng từ trong cơn đau thét lên, khóe miệng bởi vì đá rách mà tràn ra máu đỏ ghê rợn.

"LÀ MÀY TỔN THƯƠNG CÔ ẤYYYY!!!..." Gầm lên một tiếng, Ronald như ma xui quỷ khiến tiến đến túm lấy cổ áo của hắn ra sức đánh, liên tiếp đấm từng cú thật mạnh xuống miệng và mắt tên bắn tỉa.

"Nếu mày không lùi ra sau thì cô ta, đâu có thay mày trúng một viên đạn?"

Ngoan cố dùng lời lẽ cay độc chọc thẳng vào tim kẻ trước mắt, hắn mặc kệ đã bị đánh đến một bên mặt tàn rách không ra hình thù. Tay chân sớm đã mất hết sức lực rũ xuống như sắp chết, tên bắn tỉa vẫn ngu dốt nói:

"Là mày đã hại chết cô ta..."

"CÂM MIỆNG!!"

"Là mày."

Không, không phải, không phải, không phải...

KHÔNG PHẢIIII!!!

Ronald thần trí hỗn loạn, như phát điên mà dùng tay bịt chặt mồm tên bắn tỉa. Máu đỏ vung vãi bỗng tóe lên sàn nhà, vách tường bong chóc thậm chí là lên mặt của hắn.

Chỉ trong một cái chớp mắt bỗng chốc quay về mảnh ký ức tang thương, Roseanne đang tung tăng chạy đến nắm lấy đôi tay hắn, là nắm chặt lấy tay hắn. Nụ cười ngây ngô, dòng máu nóng chảy, nó ám ảnh dày vò hắn đến mức thối nát cả tâm can.

Tại sao vậy chứ, tại sao hắn lại có thể lùi về phía sau?!

Tại sao hắn lại có thể lùi về phía sau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro