¤ 40 | Đỉnh điểm kết thúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lyn, nhịp tim hiện tại là bao nhiêu?"

"Vẫn như cũ."

Mùi máu tanh gỉ sét lan tỏa khắp căn phòng, giường mổ vốn màu trắng lúc này lại nhuốm máu đỏ đến dị thường. Các cô hầu sớm đã lui ra, bên trong ngoại trừ Charles và Lyn - cô ý tá thì chỉ còn lại vị quản gia già âm thầm ngồi một góc.

Cậu không biết sau khi lấy được đạn thì có thể bảo vệ được mạng sống hay không, nhưng có một trường hợp không thể chối bỏ, đó chính là não có khả năng tê liệt. Bởi vì xung điện quá cao, mất máu quá nhiều mà cậu đã lỡ đặt cược sự tự tin của mình. Cô gái này có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi.

Nhìn vào màn hình hiển thị điện đồ tim và sóng não, Lyn run rẩy liếc qua bàn mổ. Charles đang chậm rãi tiến hành gắp viên đạn ra khỏi ngực trái của Roseanne, một cảnh tượng đau lòng bỗng chốc hiện ra như thể những bộ phim kinh dị tâm lý. Cô lo lắng nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cô gái phía dưới, âm thầm cầu nguyện cho mọi việc diễn ra ổn thỏa.

Cho tới khi hành động chốt cảnh sắp sửa đạt đến vạch đích thì sự cố bất ngờ xảy đến. Tiếng kim loại va chạm ngay tại giây phút Charles nhìn thấy viên bạc sáng loáng, hô hấp của cậu vốn hồi hộp nay lại càng căng thẳng hơn. Bên cạnh viên đạn lòi ra kia chính là quả tím nóng hổi của Roseanne đang phập phồng kịch liệt.

Không xong rồi.

"Nhịp tim đang hỗn loạn... Charles, dừng lại ngay!!" Lyn quay đầu về phía màn hình hiện hữu hàng chục số hiệu mà hét lớn. Không thể tiếp tục gắp đạn được, cuống tim sẽ vỡ mất.

"CHARLES!!"

"Đừng làm tôi phân tâm!" Vươn tay cầm lấy một túi máu, Charles chuyên nghiệp cắm vào đống dây dợ trên tay Roseanne. Ánh mắt đảo sang máy tính trước mặt cô y tá, cậu chau mày lẩm bẩm vài từ gì đó rồi nhanh như cắt, dùng kiềm nhọn nhắm thẳng vào viên đạn đang lấp lóe cạnh trái tim, chậm rãi kéo.

Đấm mạnh vào bàn phím một cái, Lyn không dám tin mà thảng thốt lớn tiếng: "Không không KHÔNG THỂ NÀO!! Cậu đang giết chết cô ấy! 30% là 30% sống sót, sau khi cậu lôi hoàn toàn cái thứ khốn khiếp kia ra thì chỉ còn lại 1 đó tên điên này!!"

Nuốt nước bọt một cái, Charles hít vào thở ra để điều hòa tâm tình, từng giọt mồ hôi cứ tóc tách chảy từ trán xuống khóe mắt. Mặc kệ câu chửi đanh thép của cô, cậu vẫn giữ nguyên ý chí vừa lôi đạn vừa liếc về phía điện đồ.

"CHARLES!!" Tức giận hét lên, Lyn chỉ có thể trơ mắt nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang đánh cược với Tử thần, một trò chơi kinh khủng mà người thắng sẽ được trả giá bằng mạng sống của cô gái này.

Không kịp suy nghĩ gì nữa, bây giờ không phải thời gian để cô mất bình tĩnh. Chạy nhanh về phía máy điện đồ, Lyn vươn tay ấn lách cách, vài phút sau liền run giọng hướng Charles nói:

"Cuống tim đang rạn vỡ, nhịp tim... nhịp tim 30 nhịp/phút, Char... les..." Lắp bắp vì quá sốc, mắt cô bắt đầu có dấu hiệu nóng dần.

"Kenggg..." Tiếng va chạm kim loại đột nhiên vang lên bên tai. Mặt đã ướt sũng một mảng, Charles thành công gắp viên đạn ra từ trong người Roseanne, đáng lẽ nên vui mừng nhưng cậu lúc này ngoài gấp rút còn tràn ngập hoảng sợ.

Máu trong chảy xối xả không ngưng, tim đập cũng đang có dấu hiệu chậm dần, sóng não đã thôi hoạt động. Vô thức tê liệt, vô thức trở nên tồi tệ hơn, cô gái này đang trống rỗng! Là đau đớn ngay cả trong tri giác cũng cảm nhận được hay sao?

"Xung điện, hết cỡ cho tôi."

Giá như có phép màu, giá như ta cố gắng hơn một chút thì ắt hẳn mọi thứ sẽ khác, sẽ đi theo một chiều hướng tốt hơn.

Thế nhưng, sự thật thì... trên đời này đâu có giá như?

Phía xa, quản gia Ted rũ hờ đôi mắt già nua nhìn về phía Roseanne đang co rút liên tục, bất ngờ ông chợt nhớ lại khoảnh khắc tăm tối của cậu con trai đó.

"Làm ơn giúp tôi, cứu cô ấy."

Sẽ thế nào nếu như cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng này? Lồng ngực của người con gái trọng yếu nhất bị xé mở, máu tươi cứ như đê ốp mà ào ạt tuôn ra. Bị xung điện, máy móc dày vò, đau đớn tới mức như muốn rời xa khỏi thế giới này luôn cho rồi đi.

'Giúp' mà cậu nói thì rồi đấy, nhưng còn 'cứu' cô ấy à?

Xin lỗi, chúng tôi e rằng không thể.

"Máu đang tràn, cuống tim vỡ rồi."

...

Gió tuyết đau buồn lặng lẽ bay bay, bông trắng lạnh lẽo trôi về một phía của khu rừng hoang cằn cỗi bên bờ ngoại ô. Nó dập dềnh lên xuống, len mình qua khe cửa, đến cuối cùng là dịu nhẹ đáp xuống ngay cạnh khóe mắt của người con trai ấy.

Giật mình vì lạnh, Ronald sớm đã bị sự giận giữ che mất lý trí, sự thanh tỉnh phút chốc tan thành mây khói trước giây phút câu nói của tên bắn tỉa được buông ra.

Không thể suy nghĩ nổi thứ gì nữa, hắn hiện tại chẳng khác gì dã thú mà tung từng cú đấm liên tiếp vào đối phương. Cho đến khi tên đó câm miệng, cho đến khi khuôn mặt kinh tởm bị toét đỏ một cách kinh hãi thì hắn, vẫn chưa hề muốn dừng.

Nụ cười bừng rỡ như nắng hạ của Roseanne lại vô giác hiện lên trong đầu, Ronald càng trở nên điên thêm.

...

"Hô hấp không ổn định, não đã ngừng hoạt động."

...

Roseanne à, cô có nghe thấy tôi nói gì không. Tại sao lúc nào cô cũng ngốc nghếch như vậy thế?

Ai giời mười chín tuổi rồi còn không biết thư ký là gì nữa hả. Nếu như không biết thì đồng ý với người ta giả dạng làm cái quái gì, người đâu mà đần độn.

Rõ ràng tôi bảo cô đi pha cà phê, tại sao cô lại mang vào hai cốc trà sữa? Tôi ghét nó lắm biết không hả, cái thứ ngấy đường đó buồn nôn kinh khủng, nhưng mà tiểu bạch thỏ của tôi lại thích nó mới điên...

Nói xem nào, tại sao tôi nói cái gì cô cũng nghe theo thế? Rõ ràng tôi không có khiến cô chạy tới mà.

Tại sao vậy, hả?

Tại sao?

TẠI SAOOOO???!!!

Những mảnh ký ức in sâu mà có lẽ cả đời mãi mãi cũng không thể quên được. Ronald rời khỏi tư thế nửa quỳ, đứng lên đá mạnh vào mặt tên bắn tỉa, thi thể vốn đã bất động cũng không thể nào nhận một chút thương xót.

Cuối cùng bàn chân dừng lại trên cần cổ nhơm nhớp máu, hắn vô biểu tình từ trên liếc xuống. Khuôn mặt bị đánh nát cho tới mức biến dạng, lúc này chỉ có thể dùng một bộ phận lành lặn duy nhất - con ngươi đục mờ, trừng lên đến ám ảnh.

Bàn chân không nhanh không chậm vô thức dùng lực một chút...

Cổ họng tên bắn tỉa tức khắc bị Ronald dẫm nát.

...

"Tim cô ấy, ngừng đập rồi."

Hoa huyết nhuốm đỏ cả một khoảng trời tang thương. Khoảnh khắc mọi thứ chôn vùi như được sắp đặt ấy, giây phút mà tất cả điều ước trở về con số không, vị quản gia khẽ khàng nhắm chặt đôi mắt. Ông dường như chao đảo đứng dậy, cất bước rời khỏi căn phòng nhập nhụa tanh tưởi đó.

Mà trên giường mổ, Roseanne yên lặng nằm đó, thanh thản tới mức khiến người ta phải khóc nấc lên.

Kết thúc rồi.

Charles suy sụp gục đầu xuống ngay bên cạnh, găng tay dính máu hoàn toàn buông thõng. Còn Lyn thì ngây ngốc đứng đó, ngay cả nói cũng chẳng biết phải thốt lên cái gì.

"Tít tít..."

Tiếng động rất nhỏ.

"Tít tít..."

Có ai nghe thấy không?

"Tít tít..."

Máy điện đồ vẫn đang chạy.

--------------♤♤♤-------------

Trong một ngày tồi tệ, điều gì cũng có thể xảy ra.

Quản gia Ted sau khi rời khỏi phòng chữa trị thì trầm lặng đi không ít, những cú sốc đã chẳng còn đánh động nổi tới trí não của người đàn ông già nua này.

Ngay cả khi, đứng trước mặt ông hiện tại...

Chính là vị hoàng thân cao quý người Anh - Jackson Rockefeller.

"Cảm phiền ngài, tôi muốn được gặp Công nương của mình."

Những màn chào hỏi tẻ nhạt, những lễ nghi phân biệt giai cấp đáng khinh không hề tồn tại giữa bọn họ. Trước sảnh chính là Jackson cùng đoàn người của lãnh sứ quán. Họ đang nối đuôi nhau thành từng tốp dài, khinh thường trừng thẳng tia dò xét vào bên trong tòa biệt thự cấm kị này như thể muốn thiêu cháy.


Ương nghạnh và lạnh lẽo. Dưới sự thị uy khiếp người của hội đồng Hoàng gia Anh quốc, quản gia Ted cũng chỉ có thể nín nhịn nghiêng mình cúi đầu.

"Vâng."

...

Bão tuyết ác liệt nổi lên như muốn nuốt chửng cả bầu trời Paris. Trên đoạn đường gập ghềnh trơ trọi của khu rừng hoang vu nào đó, Victor đang sốt sắng phóng hết tốc lực, dù cho sóc nảy cậu cũng chẳng để tâm.

Vì tới chỗ Ronald mới chính là mục đích quan trọng.

Tuy cậu không biết kẻ đứng sau mớ chuyện rắc rối này là ai, cũng không hề đích thân chứng kiến vụ nổ súng ban sáng. Nhưng qua những chi tiết mà Al cung cấp thì cho dù có ngu đần cách mấy thì cậu cũng biết, Ronald đang bị gài. Thậm chí thằng nhóc Justin kia còn vô tình lọt vào tầm ngắm, trở thành con cờ thí miễn phí cho một kẻ chủ chốt giấu mặt.

Và đa phần, những kẻ trong cuộc thường rất đần độn, chết tiệt!

Nhìn về chân trời màu xám đen ngay phía trước, Victor bực bội thầm mắng. Nếu như không nhanh, e rằng sẽ không kịp mất.

"Ting ting..."

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cho cậu đang lo lắng phải giật mình giảm tốc độ, nghiến răng rút điện thoại từ trong túi áo ra mà híp mắt, khó chịu định ngắt. Nhưng dường như linh cảm được thứ gì đó không ổn, cậu trước sau vẫn là hằn học đưa sát lên tai.

[ Quản gia Ted à, tôi không có thời gian để... ]

[ Công nương đã bị người của lãnh sứ quán Anh mang đi, thiếu gia. ] Giọng nói khàn đục của một người cao tuổi ở đầu dây bên kia vô giác khắt khe đến đáng sợ.

Sau khi nghe lọt xong từng câu từng chữ, Victor hai mắt lập tức trợn lớn. Siêu xe Ferrari vốn đang yên lành chạy thẳng thì bỗng nhiên phanh gấp lại, cả chiếc xe theo quán tính mà ma sát với mặt đất xoay tròn một vòng.

Cái gì mà âm mưu, cái gì mà bẫy rập, này nọ các thứ về Justin và Ronald cậu đã chẳng còn để vào đầu nữa.

[ Tôi biết ông không giống anh James, trò đùa đấy chả có gì vui đâu Ted ạ. ] Nghiến răng nghiến lợi gằn rít qua từng kẽ răng, bàn tay cầm điện thoại của Victor nổi đầy gân xanh. Mặc dù chỉ là tự an ủi chính mình thôi, nhưng cái không khí ngột ngạt này như đang cố tình thông báo cho cậu biết, điều quản gia Ted vừa nói chính là sự thật.

[ Hệt như cậu nói, thiếu gia. Đùa cợt tuyệt đối không phải sở trường của già. ]

Giận dữ ném bay chiếc điện thoại vào cửa kính, Victor không thể bình tĩnh nổi mà đấm vào vô lăng hai cú thật mạnh. Đi quá xa rồi, chuyện không hề giống như cậu suy tính, thiên thời địa lợi quả là lúc quái nào cũng có thể suy chuyển.

Chẳng phải còn tận bảy tiếng nữa mới hết ngày hay sao? Vì cái gì? Là vì cái gì mà cái tên Thái tử khốn khiếp đó lại tranh thủ lúc cậu không có ở nhà tự tiện cướp người hả?!!

"Fuck!" Điên tiết mà phun ra một từ tục tĩu, Victor siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế tựa lưng vào ghế. Bây giờ cậu phải làm sao? Không thể bỏ mặc Ronald được, cũng quyết không thể dễ dàng đánh mất Irene.

Tiến về phía trước hay trở lùi ra sau? Hai ngã rẽ cậu chỉ có thể chọn một.

...

Tám giờ tối.

Tại Charles de Gaulle lúc này vắng khách đến lạ thường, toàn cảnh sân bay quốc tế chẳng có bóng người nào, ngoại trừ một tốp xế hộp mang biển hiệu Hoàng gia Anh.

Từ trong xe bước ra là một người con trai bá khí ngập trời, mái tóc vàng óng mượt lất phất tung bay trong gió. Mang bảy phần tà nghễ thì ba phần còn lại chính là kiêu ngạo, biểu tình lạnh lẽo liếc quanh một lượt, rồi sau đó mới nhẹ xoay về phía đằng sau, vươn đôi tay.

Tiếp nối chàng trai ấy là một thân ảnh nhỏ nhắn khẽ lay động theo cùng, có điều, người nọ lại chẳng ngó ngàng gì tới hắn. Ngay cả bàn tay cũng không thèm chạm lấy, thầm lặng mà nghiêng người lách qua.

Không hề quan tâm.

"Irene." Jackson nhíu mày khẽ gọi, thế nhưng cô gái kia lại như cố tình không nghe, tiếp tục bước về phía trước. Cho đến khi cánh tay bị người nào đó từ phía sau tóm lấy vô cùng mạnh bạo.

Dữ dằn lôi dật để đối diện với đối phương, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ gằn: "Chỉ mới có vài ngày thôi mà em đã trở nên hỗn xược như vậy sao? Đây là thái độ mà một Công nương nên có à?"

"Vậy cưỡng chế người khác khỏi nhà khách của Hội nghị viện, đối tác kí kết hiệp ước chính trị khi chưa kết thúc thời gian cho phép thì chính là thái độ đúng đắn của một hoàng thân nên có sao?! TẠI SAO ANH THÌ CÓ THỂ CÒN EM THÌ KHÔNG?!!"

Lần đầu tiên gào lên thật lớn, cũng là lần đầu tiên Irene hoảng hốt bởi cách ăn nói chưa bao giờ thử của mình. Trước đây cô luôn ít nói, mọi thứ trôi qua dường như đều bị cô bỏ ngoài tai. Chưa lúc nào để tâm như vậy, chưa lúc nào vì một ai đó mà tức giận đến thế.

Điên rồi, cô điên rồi.

Ngây người nhíu mày mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh biếc, Jackson khó hiểu đến mức hai tay đang nắm lấy vai cô phải vô thức siết chặt. Thay đổi nhiều quá, Irene mà hắn biết vốn dĩ không giống như vậy.

Là do tên kia sao? Càng nghĩ lại càng muốn nổi điên, hắn nghiêng đầu ghé sát lại gần cô mà đặt ra một câu hỏi:

"Em... thích tên thiếu gia của nhà Louis kia phải không?"

Thịch.

Tim bỗng chốc nảy lên một nhịp bàng hoàng. Irene dại mặt ra nhìn Jackson, những bông tuyết lả lướt qua má đã lạnh còn muốn tê tái.

Cô thích Victor?... Cô thích Victor?! Không thể nào có chuyện đó! Cô không phủ nhận mình có chút dao động khi đứng trước hắn nhưng thích? Xa vời quá thì phải.

Tại sao em dám, tại sao em dám dùng khuôn mặt thất thần để đứng trước mặt anh nghĩ về thằng oắt con đó?

"Irene em nghe cho kĩ đây, dù cho có thích thì cũng lập tức phủ nhận nó cho anh. Gia tộc Bá tước Louis đáng sợ hơn em nghĩ nhiều, đấy không phải là nơi mà một vị Công nương như em nên vun vén tình cảm. Em hỏi anh lý do tại sao anh lại cưỡng chế em à? Làm sao Nữ hoàng có đủ can đảm để mặc xác con gái mình tiếp tục ăn chơi ngủ nghỉ trong một gia tộc mang tội danh sát sinh nhân loại chứ?! Louis không phải là người đâu. Chúng là quỷ, là ác quỷ mà Hoàng gia đã dung túng quá nhiều!"

"..."

"Và cũng đã đến lúc sắp sửa phải trả giá."

Kinh hoàng nghe kỹ từng câu nói của Jackson, Irene như hóa đá mà ngây người tại chỗ. Sát sinh là cái gì? Ác quỷ là cái gì? Cô nghe không hiểu, cái gì cũng không hiểu hết.

"Từ bỏ đi vì gia tộc Louis chỉ là một lũ cặn bã... Victor phải không, hắn không hề thích em đâu."

Đừng nói nữa.

"Nghĩ thử mà xem, nếu như thật sự dành tình cảm cho em thì bây giờ hắn cũng nên có mặt ở đây rồi chứ? Thế nhưng người đâu? Làm gì có ai?"

Câm miệng lại.

"Tại sao em vẫn chưa chịu thừa nhận?!"

Quá khứ của gia tộc Louis vẫn còn là một dấu chấm hỏi, nhưng Irene không quan tâm. Chỉ là bây giờ cô chẳng muốn nghĩ nhưng vì cái gì, giọng nói ấm áp đó lại cứ như bùa chú mà văng vẳng bên tai? Cứng ngắc quay đầu nhìn sang xung quanh, cô như không dám tin mà cắn chặt môi, ngăn cho cái thứ chất lỏng khốn khiếp sắp tràn ra khóe mắt.

Hắn quả thật... không có đến. Trái tim cô như nghẹn lại và ngưng đập trong khoảnh khắc này.

Victor từng nói với cô rất nhiều thứ, những câu khó hiểu chứa đựng đầy vẻ hàm ý. Nhưng hãy quên nó đi, thứ tình cảm phù phiếm đó tốt nhất là không nên tồn tại.

...

Vậy là, cho đến phút chót, con đường mà Victor chọn lại chẳng hề tồn tại bóng hình của người con gái ấy. Thay vì lùi ra sau và bắt kịp tình yêu đích thực thì cậu lại chọn rong ruổi về phía trước.

Nơi Ronald đang điên dại hành hạ một xác chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro