¤ 41 | Cắt phăng mọi thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng riêng, Seline đang thẫn thờ ngồi trên giường. Đã hơn bốn tiếng đồng hồ kể từ khi cô bỏ mặc Joyann ở tòa chung cư, nói đúng hơn là chia nhau mỗi người một ngả.

Thật không thể hiểu nổi con bé đó bị làm sao, đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên khóc lóc, hại cô vốn đã khó chịu nay còn hoang mang hơn. Nó cứ lẩm bẩm cái gì đó, xong rồi không nói không rằng chạy vụt mất. Cô chẳng gọi nổi nên đành một mình lững thững đi về nhà.

Cẩn thận khóa chặt cửa phòng, Seline cho đến tận bây giờ vẫn đang cố gắng tóm tắt mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua. Wendy đang ở đâu? Joyann tại sao lại ra nông nỗi như vậy? Roseanne vì cái gì mà bị người ta bắn? Hiện tại ba người họ có ổn không?

Hình như, chỉ có mỗi mình cô là chẳng biết gì hết.

Đôi mắt nâu đậm thỉnh thoảng chớp chớp một cái, cô vô thức nhoài ra phía sau với lấy chiếc di động. Bật nó lên và vội vã lướt nhanh qua mục danh bạ, sau khi trông thấy số liên lạc đề tên, Seline tức thì ấn nút gọi. Thế nhưng đáp lại cô chỉ là giọng nói máy móc của tổng đài thông báo không thể liên lạc.

Như không muốn tin mà gọi đi gọi lại vài cuộc liên tiếp, cho đến giây phút cuối cùng cô mới bất lực gục người xuống, quẫn bách gào lên nức nở: "Ai đó làm ơn nói cho tôi biết Wendy đang ở đâu đi màaa!!..."

Làm ơn nói với tôi rằng cậu ấy không có chuyện gì đi.

Cô phải làm gì đây, chẳng lẽ cứ để yên mãi như vậy? Không được, nhất định phải làm gì đó!

Seline xoa xoa cánh mũi hồng đỏ của mình, bàn tay run rẩy vươn lên vò loạn mái tóc màu trà, cô đứng lên đi đi lại lại mất vài giây thì hình như phát hiện ra cái gì đó. Hai mắt bỗng sáng lên, cô nhanh chóng khoác nhẹ chiếc áo, chạy như bay ra khỏi nhà.

...

Bên ngoài, bầu trời Paris sớm đã chuyển sang màu đen đặc hòa chút sắc trắng của bụi tuyết.

Chín rưỡi tối, trên đoạn đường của một con phố vắng người hiện đang có một thân ảnh xinh đẹp đi thật nhanh về phía trước, chính là Seline.

Không quan tâm một mình rảo bước trên đoạn đường này liệu có chuyện gì xảy ra hay không, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ.

Đó chính là: báo cảnh sát.

Tại sao cô không nghĩ ra việc này sớm hơn chứ. Đã hơn hai ngày rồi mà ngay cả một chút thông tin cũng không có, nhất là từ sau cái vụ ở trung tâm thương mại kia, Wendy giống như là bị bốc hơi luôn khỏi đất nước này vậy.

Nhưng càng hy vọng lại càng dễ dàng mất cảnh giác. Con đường mà Seline đang bước đi mỗi lúc một tối dần, cô cứ mải mê đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối tinh rối mù đó mà không mảy may để ý...

Ngay sau lưng mình là một bóng đen vật vờ lặng lẽ đi theo.

--------------♤♤♤-------------

"Cho tôi vào, tôi phải gặp Holand! Các người có nghe thấy không hả, mau buông ra!!..."

Trước cửa phòng của một dãy hành lang thuộc khách sạn cao cấp, Joyann đang vẫy vùng thoát khỏi đám vệ sĩ. Mấy tên này quả đúng là mình đồng da sắt, dù cho cô có đấm, có đá, thậm chí là vả bôm bốp thì chúng cũng không hề di chuyển hay nhíu mày, ngược lại còn giữ cô chặt hơn.

Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc đâu, nhất định phải tìm bằng được Holand để hỏi cho ra lẽ.

Điên tiết đấm thẳng vào mặt một tên áo đen chắn ngang phía trước, Joyann đang tính dơ chân đá cho tên này vài cái nữa thì từ sau lưng, một giọng nói không mấy dễ chịu khẽ vang lên:

"La hét như vậy chẳng đáng yêu chút nào đâu, Joyann."

Ngay lập tức, toán người đang vây lấy kia đồng loạt cúi đầu xuống, đồng thanh hô lên: "Thiếu chủ!", lúc này cô cũng quay phắt người ra. Đối diện Joyann chính là khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai cao quý - Holand Helsing. Hắn nhíu mày, phất tay ra lệnh cho toán vệ sĩ lui khỏi.

Phút chốc, trên đoạn hành lang chỉ còn lại hai người. Cố gắng áp chế cơn điên đang sắp sửa bạo phát, Joyann nắm chặt tay để không nhảy xổ lên xé nát khuôn mặt đáng ghét kia. Cô hướng thẳng hắn mà hét:

"TẤT CẢ CÓ PHẢI ĐỀU LÀ TRÒ LỪA ĐẢO CỦA ANH KHÔNG?!! Mục đích của anh là gì, tại sao lại muốn giết Roseanne hả, vì cái chó má gì mà đùa giỡn trước mặt tôi?! Rõ ràng anh biết tên bắn tỉa đó là ai nhưng vẫn để người khác mang đi là sao hả... Holand, nói đi, anh rốt cuộc đang toan tính cái gì?!"

"Nếu tôi trả lời tôi vì cô mà làm thế, liệu cô có tin không?"

Đồng tử ngay tức thì co rút lại, Joyann toàn thân bất giác tỏa ra sát khí dày đặc, bàn tay dưới ống tay áo khẽ run lên lẩy bẩy. Vậy là đúng rồi, kẻ thật sự đứng sau mọi thứ chính là hắn, chính hắn đã hại Roseanne. Không thể chấp nhận nổi, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ!

"TÔI GIẾT ANH GIẾT ANH GIẾT ANHHHHH!!!..." Điên cuồng lao thật nhanh về phía Holand, cô lúc này chẳng khác gì thú hoang muốn cắn nát con mồi. Những cú đá như búa tạ cứ liên tiếp lao đến nhưng cho đến cuối cùng, mũi giày của cô vẫn chẳng thể nào chạm vào hắn.

Đúng là xa cách một trời một vực, sự thật rằng Joyann chẳng là cái quái gì cả. Những ngón đòn vô vị chỉ dùng để tự vệ này vốn dĩ chẳng hề động được vào một sợi tóc của kẻ đối diện. Cơn điên không thể kiểm soát, nếu như Roseanne có mệnh hệ gì thì sao đây? Có phải cô cũng nên lôi hắn theo cùng không?

Holand vẫn chưa hề có ý muốn đáp trả, toàn thân uyển chuyển lùi ra sau, tránh thoăn thoắt từng món võ phèn của cô. Ánh mắt trước sau chỉ luôn dán chặt vào người con gái đó.

Có chút gì đó khác lạ, chỉ là hắn cảm thấy không ổn. Nếu là người khác thì có lẽ sớm đã bị vặn gãy cổ rồi, nhưng cô gái này năm lần bảy lượt vô lễ với hắn như thế mà hắn vẫn còn dung túng, dịu dàng, thậm chí có thể coi là nhẫn nhịn. Thoáng một cái, trong đầu thiếu chủ của bang hội nổi tiếng nhất nhì thế giới ngầm bất ngờ nổi lên một loại suy nghĩ.

Hắn có cảm giác rằng... đến một ngày nào đó chính bản thân sẽ bị cô hủy diệt.

Hoảng hốt trước ý nghĩ lạ lẫm đó, Holand liền lập tức nổi giận túm chặt lấy bàn tay Joyann vặn ngược ra sau, đè hẳn người cô vào trong tường.

"Khốn khiếp!"

Muốn lật người nhưng cánh tay còn lại của hắn đã siết chặt lấy eo, cô không tài nào mà động đậy nữa. Cô có thể cảm giác được cơ thể của hắn đang áp sát, hơi thở nhẹ nhàng mà vương vấn trong tai.

"Đừng quên giữa chúng ta có một bản hợp đồng vô thời hạn. Cô muốn giết tôi, nằm mơ sao?"

Không trả lời, Joyann chỉ biết điên cuồng dãy dụa. Nhưng đáp lại cô chỉ là cái hừ thiếu kiên nhẫn của Holand:

"Tại sao cô không thử động não một chút? Người mà tôi thật sự muốn giết là Ronald kia kìa! Cô muốn trả thù James nhưng lại chẳng hiểu một chút gì về hắn thì làm sao mà trả thù được. Chẳng lẽ cô không muốn biết chị gái mình giờ đang chui lủi ở chỗ nào sao? Còn cả cô thư ký của tên Ronald kia nữa, cô ta là bạn cô phải không. Một phát xuyên tim như vậy, cô nói xem liệu cô gái xấu số đó có chết hay không hả?!"

Wen... Chị Wendy?

Trong nháy mắt Joyann liền dừng lại mọi phản kháng, toàn thân bỗng chốc mềm nhũn như không xương, trượt dọc từ bờ tường xuống nền đất. Khó chịu quá, mọi chuyện càng lúc càng vượt xa khỏi tầm với khiến cho cô có cảm giác muốn bỏ cuộc. Cứ mãi quẩn quanh trong mớ hỗn độn của chính mình, vòng vèo mãi mà không tìm nổi lối ra.

Dần trở nên nặng nề rối đuối.

Vậy mà tóc cô vẫn cứ thế dài ra, ngày tháng vẫn cứ thế nối tiếp.

Và thỉnh thoảng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Joyann chính là...

Muốn cắt phăng mọi thứ.

-------------♤♤♤------------

Trước sảnh chính của biệt thự Louis, James với biểu tình thâm u rảo bước thật nhanh lên tầng hai.

Từ sau cuộc hẹn với Holand trở về, trên đường hắn có nghe qua báo cáo của Al nói rằng Ronald và Victor đang gặp nguy hiểm, thậm chí lúc đó Công nương lại còn bị lãnh sứ quán đưa đi. Hiệp định còn chưa ký kết người đã bỏ chạy, chứng tỏ Nữ hoàng Anh đã phát hiện hoặc nghi ngờ thứ gì đó về gia đình hắn.

Nhưng thôi, dù thế thì hắn cũng không có thời gian để ngồi vào ghế bắt chéo chân xem kịch nữa, chuyện sẽ càng ngày rắc rối nếu như bản thân hắn không ra tay.

Đôi chân đang gấp gáp bước lên từng lớp thảm lạnh lẽo, James bỗng chốc nhíu mày vì tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên trên. Chậc một tiếng, hắn biết nơi đang phát ra âm thanh đó là chỗ nào.

Giây phút sắp sửa đến nơi thì ở góc quay của cầu thang, một thân ảnh màu trắng đột ngột ngã nhào xuống người hắn. Ngoài ý muốn mà vươn một tay đỡ lấy người nọ, cánh tay còn lại của James vội vàng giữ chặt lấy thành cầu thang.

Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi hắn liền nhìn ra được thân anh gầy yếu này là ai. Wendy Baronne - chị gái của Joyann, cô gái trầm lặng chẳng biết từ khi nào ám ảnh trí óc Auguste.

"Buông cô ấy ra." Vừa nhắc liền đã có thể nhìn thấy. Phía trên hành lang tầng hai, Auguste diện vô biểu tình nhìn chăm chăm vào vòng tay của James, khó chịu có, căm hận cũng có.

Trông thấy cặp mắt đen đặc một màu chiếm giữ ấy, hắn bình thản điều chỉnh lại tư thế ôm chặt lấy Wendy đang run rẩy. Khuôn mặt tái mét vì hoảng sợ, cô giống như là sắp sửa khóc thét tới nơi, không sợ chết rúc sâu vào lồng ngực hắn.

Một vệt đỏ chói mắt thấm đẫm qua lớp áo sơmi gây sự chú ý của James, hắn biết cái thứ ấy là gì. Dữ tợn xé toạc vạt áo trên vai đó, hình xăm tấy đỏ cùng một vài vết xước như bị người ta cào nát thoáng chốc hiện lên rõ ràng. Không thể tin vào mắt mình, hắn giận dữ trừng thẳng về phía Auguste, nhưng chưa kịp nói cái gì thì cả người đã bị Wendy ẩn một phát bạt mạng bỏ chạy.

"Cô dám!" Hét lớn, y lao mình xuống thật nhanh muốn đuổi theo thì đã bị James một bên ngáng đường. Lòng trắng nổi đầy tơ máu, y giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay như xích sắt kia, nhưng hắn đã rất nhanh mà tặng ngay một cái tát như trời giáng.

Khuôn mặt tuấn mỹ lệch hẳn sang một bên, Auguste ngớ người một lúc nhưng chẳng thay đổi biểu hiện gì. Y chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn anh mình, mấp máy nói:

"Anh... tát em?"

(Chỉ có đàn bà mới tát nhau thôi hai anh=))))

...

Có ai không, cứu tôi với!

Trên khúc hành lang có cả ngàn ngã rẽ, Wendy hoảng loạn cố gắng chạy thật nhanh. Nhưng dù cho có chạy mãi chạy mãi thì cô vẫn phải bất lực thừa nhận, khu biệt thự này không khác gì mê cung, là nơi chỉ có ác quỷ chung sống.

Sau khi nghe Auguste nói về MAX gì đó nằm ở cánh vai trái, cô đã nhịn không nổi mà điên cuồng lấy tay cào, thế nhưng ngoài cảm giác đau xé người ra thì tất cả đều vô ích. Không thể xóa thì có thể bỏ chạy, nhưng y vẫn là bất chấp đuổi theo.

Y không buông tha, y muốn giết chết cô. Wendy thực sự rất lo sợ điều đó.

Những tưởng gặp được người khác thì sẽ dựa vào được một chút, nhưng cô đã nhầm. Cả James lẫn Auguste đều giống như nhau, đều là ác quỷ, cho nên cô mới xô ngã hắn mà chạy thẳng xuống.

Nhưng biết đi về đâu khi mà bốn phương tám hướng đều là hành lang cùng phòng kín? Đâu đâu cũng u tối hệt như hiện hữu khuôn mặt của kẻ đó, nhìn trái cũng thấy y, nhìn phải cũng vậy mà quay đầu cũng thế.

Thành công rồi, Auguste đã thực hiện được mục đích dày vò trí não cô. Không giờ phút nào Wendy không nghĩ về y, đặc biệt là hình xăm ghê rợn ấy. Từng mũi kim đâm xuống như dập tắt mọi ý nghĩ cùng nghị lực sống sót, khi giọt máu nóng hòa quyện thì cũng là lúc cô buông bỏ con người thật của mình.

Một Wendy mạnh mẽ trầm tính ư?

Đã không còn nữa rồi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro