¤ 42 | Cùng nhau tàn lụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ hãi, hoảng loạn, hoang mang thảm thiết chính là cảm giác của Wendy lúc này.

Vui không? Mãn nguyện không khi đã thành công phá hủy cô như thế? Tại sao y lại đối xử với cô như vậy, cô hận y tới thấu xương.

Mải miết chạy, mải miết suy nghĩ, hai chân chệch choạng vô thức va vào nhau khiến cho Wendy lỡ ngã vào một cánh cửa căn phòng sát bên. Hét lên một tiếng, bởi vì không khóa nên toàn thân cô đã đổ ầm vào trong. Thoáng chốc một mùi tanh gỉ sét đánh thẳng vào mũi, cô cắn răng ôm chặt bàn tay trái run rẩy của mình, thẫn thờ nhìn về phía trước.

"W... Wendy?"

Đúng vậy, căn phòng Wendy không hẹn mà gặp chính là phòng chữa trị của Charles. Ngạc nhiên vì trông thấy cô gái tội nghiệp này đột ngột xuất hiện, cậu ngắc ngứ gọi tên và không khỏi ngạc nhiên. Ngay cả Lyn đang  đứng đối diện cũng phải giật mình trông theo.

Cả căn phòng sặc mùi huyết nhục như thể một nhà tù dùng để tra tấn phạm nhân. Wendy kinh sợ tính lùi ra sau thì bất giác khóe mắt chạm phải một thứ, đó là thân ảnh nhày nhụa nằm bất động trên chiếc giường mổ giữa đôi nam nữ nọ. Tuy cách khá xa nhưng cô cảm thấy người này có chút quen mắt, chỉ đáng sợ hơn một chút vì trên ngực trái đã được khâu lại thôi, xung quanh tay chân còn gắn một đống dây dợ đầy gớm ghiếc.

Cô không hề để ý tiếng gọi của Charles, đầu óc trống rỗng tới mức bản thân cũng chả nhớ nổi cậu chính là người đã ôm lấy cô, an ủi trước cơn ác mộng. Lồm cồm chống mình đứng lên, Wendy bộ dáng luộm thuộm chậm chạp bước tới chỗ cái người đang nằm trên giường mổ đó, càng tiến sát lại càng thấy quen.

Đôi mắt sáng quắc ngay lập tức căng mở thật lớn, cô hãi hùng lui thật nhanh về phía sau cho đến khi tấm lưng chạm phải bờ tường lạnh lẽo. Trượt một đường ngồi xuống, một tay ôm miệng, một tay run rẩy chĩa thẳng về phía trước, cô lắp bắp:

"Ro... Ro... ROSEANNEEEE!!!"

Charles nhíu mày nhìn Wendy đang hoảng hốt, cậu rất muốn chạy đến nhưng vẫn còn phải khâu nốt vết thương cho Roseanne. Cô ấy như vậy là sao? Cô ấy quen biết cô gái này ư?

Lắc lắc đầu như không dám tin mà hét lớn, cô nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt thi nhau lăn dài xuống làn da tái nhợt thiếu sức sống. Đó là Roseanne mà, con bé bị làm sao vậy, cái tình cảnh đáng thương kia do đâu mà có?!

Nhưng bất kể có lắc đầu và trốn tránh tới mức nào thì Roseanne cũng không thể ngồi dậy và cười đùa như trước kia nữa. Tại sao, chỉ vừa có vài ngày thôi mà?

Joyann à, cứu chị với.

Seline à, cứu tớ ra khỏi đây đi.

Làm ơn, nhanh lên...

--------------♤♤♤-------------

Đồng dạng lúc này, bên trong phòng riêng trên tầng ba, Katherine vẫn chưa hề biết chuyện gì. Cô chỉ đang cặm cụi băng lại vết thương trên tay cho Justin, không gian yên ắng ngột ngạt tới mức tiếng tuyết rơi lả tả bên ngoài cửa sổ cũng có thể tường tận nghe được.

Ngón tay thon mảnh tinh tế nhẹ nhàng quấn từng vòng băng chồng lên nhau, cho đến khi không nhìn thấy vệt máu đỏ nữa thì cô mới kết thúc bằng một cái thắt nút. Rũ mắt nhìn xuống bàn tay đã từng tổn thương mình đó, Katherine bỗng nở một nụ cười nhạt.

Cô đang thương hại nó sao?

"Xong rồi, cậu có thể đi." Hít mạnh một hơi, cô không buồn liếc tới Justin phía đối diện, chỉ chăm chú dọn dẹp đống thuốc lộn xộn trên bàn mang đi cất, mặc kệ cậu có lặng lẽ nhìn thì cô cũng chẳng hề động lòng.

Nhưng cho đến cuối cùng Katherine cũng phải chịu thua, xoay người đối diện đôi đồng tử đỏ rực ấy mà nhẹ nói: "Thiếu gia."

Đôi môi khẽ gượng lên một vòng cung xót xa, Justin mặc kệ con mắt ngơ ngác của cô mà mạnh bạo siết chặt bàn tay vừa mới băng bó. Đau đớn nhanh chóng đánh thẳng lên đại não, mồ hôi hột cũng theo đó thi nhau tuôn chảy. Cậu giơ bàn tay đang dần thấm đẫm máu của mình kia, hướng cô cười nhẹ:

"A, nó lại chảy máu rồi, em có thể giúp tôi băng thêm lần nữa không?"

Thật ngu ngốc.

Katherine nhạt nhòa cười lên một tiếng, xoay hẳn lưng mình đối diện với cậu: "Về đi thiếu gia, thuốc này vốn dĩ không dành cho cậu. Đây là thuốc của Auguste thiếu gia, tôi không thể lãng phí."


Nháy mắt vỡ lẽ, nháy mắt hiểu ra. Khóe miệng nhếch lên đầy đau đớn, trái tim như đóa hoa nát bị người ta bóp chặt. Đau nhưng không dám hét, chỉ biết dùng nụ cười tự nhiên ẩn giấu đi. Chát chúa làm sao khi đối diện Justin lại chẳng phải gương mặt khả ái đó, cái bóng lưng nhỏ bé lạnh lẽo cứ như những nhát dao rút ra rồi đâm xuống vậy.

Có lẽ Christian nói đúng, thay vì chờ đợi thì chi bằng một bước chiếm đoạt, biến Katherine thành một phần máu thịt của riêng cậu, còn những chuyện còn lại thì để mai tính đi. Phải, có lẽ là nên như thế.

"Em có thể một lần ở bên tôi mà không nhắc đến cái tên đó được không?"

Từ tốn tiến đến, Justin vươn cánh tay vòng qua vai cô mà nhẹ nhàng ôm lấy. Cậu cũng khẽ khàng rúc mặt vào hõm cổ mảnh mai đó, sụt sùi.

Cứng ngắc mặc kệ cậu từ đằng sau ôm lấy mình, Katherine ngửa mặt nhìn lên trần nhà tăm tối. Cho đến khi bên cổ cảm nhận được thứ gì đó ướt át cùng ấm nóng chạm vào, cô mới bật cười thành tiếng.

Chính vì sự cố ngoài ý muốn này mà Justin cũng lặng người không thôi, vòng tay vô thức nới lỏng. Thoát ra khỏi cậu, cô nghiêm túc tới nỗi khiến cậu có chút hoảng hốt:

"Cậu vẫn luôn như vậy, thứ cậu muốn thật sự chính là thể xác này phải không? Thiếu gia chỉ đang đố kị với anh trai mình thôi, tôi hiểu mà, nếu như vậy có thể khiến cậu buông tha thì tôi sẵn sàng chấp nhận... Dù sao tôi cũng chỉ là một người hầu cận thôi."

"Katherine à..." Justin nhíu mày nhìn thẳng người con gái vừa buông ra những câu từ khinh bỉ dó. Cậu ghét như vậy, cậu không muốn buông tay cô nhưng cũng ghét nhìn cô đau đớn.

Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy, không tình yêu nào có thể thay đổi được sao, dày xéo tâm can tôi em cảm thấy hay ho lắm chắc?

"Tôi cho cậu thiếu gia, rồi chúng ta kết thúc."

"KATHERINE!!"

Hét lớn, Justin nóng giận tiến tới đẩy cô xuống mặt bàn, gắt gao siết chặt lấy hai tay cô như muốn bẻ gãy. Hung hãn dùng tròng mắt đỏ rực nhìn xuống như muốn thiêu cháy toàn bộ, ấy thế mà...

Katherine chỉ lặng lẽ cười. cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi màu bạc đó. Xấu xa như vậy, đáng ghét như vậy.

Đó chính là tôi trong mắt em, một con người kinh tởm.

Cười, Justin rốt cuộc cũng cười, bao nhiêu chua xót trong phút chốc liền tan biến.

Nếu em muốn như vậy, nếu như em thật sự mong điều đó xảy ra...

Vậy thì chúng ta cùng nhau tàn lụi đi.

Ôm chặt em, bất chấp tất cả.

Cho và nhận, ta cùng hiểu thấu.

Cùng quấn chặt lấy nhau, cả hai hòa làm một.

Tôi không thể buông bỏ em lần nữa, cũng không thể đánh mất em.

"Tôi yêu em, yêu đến phát điên."

"Tôi ghét cậu, ghét đến phát điên."

--------------♤♤♤-------------

Nhanh lên, phải báo cảnh sát, mình nhất định phải tìm cho bằng được Wendy!

Cố gắng rảo bước thật nhanh, Seline cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề phát giác ra được điều lạ lẫm phía sau.

Nhưng thời điểm đi qua một nơi tăm tối, đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo thò ra sít sao bịt kín miệng cô. Hoảng hốt vùng vẫy giãy ra khỏi đối phương, tiện đà giáng thêm một đấm, Seline thành công thoát được. Nhưng chưa kịp hét lên cầu cứu thì đã bị kéo lại.

"Ưm hmmm!!..." Kinh hoàng trợn lớn mắt, cô cũng chẳng thể làm gì khi đối phương lôi cô vào trong một cái hẻm tối thui sặc mùi lạnh lẽo.

Toàn thân bỗng chốc bị hắn ôm chặt lấy, Seline lại càng thêm điên tiết dãy nảy, chỉ thấy hắn ghé sát vào tai cô ra lệnh: "Suỵt!"

Nhíu mày khó hiểu, trùng hợp tia lam quang của cô hướng sang đường lớn chỗ ban nãy. Ở nơi đó đột nhiên xuất hiện một tên nghiện đang khò khè, trên tay là một chai rượu bị đập cho vỡ nát.

Hắn tìm cô sao? Có tới hai kẻ bám theo cô từ nãy giờ? Toàn thân bất giác nổi da gà, Seline không dám nghĩ tới cảnh tượng tên nghiện ngập đó tóm được mình thì sẽ có hậu quả gì. Cho đến khi tên nghiện biến mất thì cô mới lấy lại bình tĩnh.

Nhưng rồi đột nhiên cứng còng.

Hình như Seline quên mất một điều, còn có kẻ đang đằng sau lưng cô nữa a. Liệu tên này có phải cũng là một tên nghiện ngập nữa không? Hắn muốn gì chứ?

Run cầm cập muốn hét lên nhưng miệng đã bị kẻ kia bịt chặt, cô chỉ có thể tường tận nghe thấy những tiếng thở dốc gấp gáp cùng vội vàng.

Hắn... là ai?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro