5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nhược Nhiên căng hết cả hai tai lên nghe tiếng hít thở của Âu Dương Vân Thiên.

Giữa đêm hè tĩnh lặng, ánh sáng chói qua khung cửa sổ, tâm tư của Lâm Nhược Nhiên dần dần bị dẫn dắt đến tận nơi rất xa.

Tất cả những việc đã xảy ra kể từ lúc hai người gặp lại tới giờ cậu đều nhớ thật kĩ. Cậu thực sự rất muốn hỏi Vân Thiên, hỏi anh đối với cậu rốt cuộc là có suy nghĩ gì, loại quan hệ này không phải quan hệ ở chung, tâm tình của cậu như đang ngồi trên tàu lượn, mỗi một lần gặp mặt đều bắt đầu từ hạnh phúc, kết thúc là đau lòng, quanh đi quẩn lại vẫn giậm chân tại chỗ.

Lâm Nhược Nhiên nhịn không được thở dài một cái.

"Nhược Nhiên, chưa ngủ à?"

Nghe Âu Dương Vân Thiên hỏi, Lâm Nhược Nhiên đáp: "Ừ."

"Có phải là không quen chỗ không?"

Nhiều năm qua đều một mình một giường, hiện tại có Âu Dương Vân Thiên nằm bên cạnh, nhưng thật sự cũng không có cảm giác không quen.

"Không phải."

"Lạ giường sao?"

"Cậu biết mà."

Âu Dương Vân Thiên hơi nghiêng người, nhìn Lâm Nhược Nhiên bên cạnh: "Tôi biết cậu không lạ giường, nhưng vì sao lại không ngủ được?"

"Cậu cũng không phải không ngủ được giống tôi ư."

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lâm Nhược Nhiên đang nghĩ gì ư? Nhớ đến chút chuyện xưa, cậu lần nữa đem quãng thời gian hai người học cùng nhau nhớ lại, cuối cùng cũng không thể tránh được chuyện năm lớp sáu Âu Dương vẫn thường hay lờ đi.

"Lần trước, cậu nói về chuyện khi học tiểu học, chuyện hồi lớp sáu, cậu còn nhớ chứ?"

Nghe Lâm Nhược Nhiên hỏi, Âu Dương Vân Thiên trầm mặc, không trả lời.

Nhớ chứ, anh nhớ rõ...

.

.

.

Đó là một ngày trong nắng đẹp.

Sau khi lễ tốt nghiệp chấm dứt, mọi người tản ra xung quanh, có người chuẩn bị về nhà, có người thì ở lại vườn trường chụp ảnh. Biết Âu Dương Vân Thiên và mình cùng thi đỗ vào một trường sơ trung, Lâm Nhược Nhiên cực kì vui vẻ.

Âu Dương Vân Thiên đang chia tay với mấy người bạn cùng học ở đội bóng đá thì Lâm Nhược Nhiên chạy tới tìm, kéo anh đến bên cạnh vườn trường, dự định đem tâm tư tình cảm trong lòng mình nói ra hết.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên của Lâm Nhược Nhiên, ánh mắt Âu Dương Vân Thiên dịu dàng, im lặng lắng nghe những lời cậu nói.

"Vân Thiên, tớ thích cậu! Tớ rất thích cậu! Vân Thiên, tớ thích cậu!"

Âu Dương Vân Thiên đối với cuộc sống của Lâm Nhược Nhiên nắm giữ rất nhiều vai trò, là người bạn học tốt, là thầy giáo nhỏ, là anh trai, là anh hùng, là thần tượng...

Thật ra, Lâm Nhược Nhiên còn có rất nhiều lời muốn nói, muốn cảm ơn Âu Dương từ trước tới giờ luôn chiếu cố tới cậu, muốn biểu đạt sự thương mến và sùng bái... thế nhưng từ miệng nói ra, quay ra quay vào cũng chỉ có hai câu.

"Vân Thiên, tớ thích cậu! Vân Thiên, tớ thích cậu!"

Kết quả, Âu Dương Vân Thiên bị lời thổ lộ nhiệt tình này dọa sợ, trên gương mặt thủy chung không chút biểu tình giờ lộ vài phần kinh hoảng, vô thức lui về phía sau một chút, thốt lên: "Câu đang nói gì vậy! Cậu... cậu thật kì lạ, thích cái gì chứ, tớ là con trai, cậu biến thái à! Sao lại nói với tớ chuyện này..."

Biến thái... biến thái!

Ngây người, bên tai Lâm Nhược Nhiên còn vang vọng mấy từ này. Cậu mang theo một trái tim nóng bỏng, thổ lộ với Vân Thiên, cuối cùng lại bị gọi là "Biến thái".

Đứng ngốc một chỗ, sắc mặt Lâm Nhược Nhiên trở nên trắng bệch, cảm thấy ngượng ngùng, uất ức, không biết phải làm sao, nước mắt cứ thế thi nhau rơi.

Âu Dương Vân Thiên nhìn cậu, rồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy, bóng dáng rất nhanh biến mất.

Từ đó về sau, Âu Dương Vân Thiên bắt đầu trốn tránh Lâm Nhược Nhiên, không bao giờ nói chuyện cùng cậu nữa, mối tình bạn ấy cứ im lặng mà cắt đứt.

Lâm Nhược Nhiên mỗi lần nhớ tới vết thương này đều vừa tức vừa hận.

Vào sơ trung, mất đi sự bảo vệ của Âu Dương Vân Thiên, tự Lâm Nhược Nhiên chiếu cố bản thân, từ một đứa nhóc ôn hòa yên lặng biến thành thằng nhóc ngày càng tinh quái, những đứa lần trước bắt nạt giờ bị cậu chỉnh lại hết lượt.

Mấy cái ý xấu ngày càng nhiều, nụ cười cũng ngày càng gian giảo, bề ngoài ngày một thanh tú, người bị cậu gạt cũng ngày một nhiều hơn.

Thỏ nhỏ đơn thuần biến thành cáo già đáng sợ.

Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Nhược Nhiên phát hiện, cậu đối với con gái, hay bất cứ loại động vật ngực to nào đều không có cảm giác, vậy nhưng thời điểm YY trai lại rất khoái trá.

Từng này tuổi nhưng Lâm Nhược Nhiên cũng chưa từng thích một ai, toàn bộ thế giới của cậu chỉ có mỗi Âu Dương Vân Thiên.

Thế nhưng Âu Dương Vân Thiên chạy trốn không hề quay đầu lại.

"Giờ, cậu có còn nghĩ tôi biến thái không?" Lâm Nhược Nhiên trầm tĩnh hỏi.

Âu Dương Vân Thiên không hé răng.

"Cậu nói đi!"

Qua một lúc lâu, mới nghe được tiếng của Âu Dương Vân Thiên: "Không."

"Gạt người!"

"Tôi không lừa cậu!"

"Nhỏ như vậy đã bị cậu nói là biến thái, giờ chỉ sợ cậu nghĩ tôi ngày càng biến thái hơn ấy!" Lâm Nhược Nhiên trừng mắt nhìn trần nhà.

"Không phải mà, lúc trước, Nhược Nhiên, tôi..."

"Tôi nói thích cậu, cậu bảo tôi biến thái!" Lâm Nhược Nhiên càng nghĩ càng giận, chen chân đá Âu Dương Vân Thiên một cái.

Âu Dương Vân Thiên rên đau nhưng không nói gì.

"Giờ thì sao? Cậu thấy tôi là người thế nào? Có phải nghĩ muốn trốn tôi không? Nghe tôi nói một câu thích xong, liền trốn tôi hơn mười năm, có phải cậu có tâm bệnh không?" Thấy Âu Dương Vân Thiên không nói lời nào, Lâm Nhược Nhiên càng tức giận.

"Hiện tại thế nào? Sao lại chạy đến dự họp mặt lớp cũ, chẳng phải cậu trước giờ đều không tham gia ư? Sao giờ không tránh né tôi nữa đi?"

Người đàn ông bên cạnh đang tức giận, chủ động chạm tới vết thương cũ, khiến Âu Dương Vân Thiên thấy đau lòng. Quả thực là anh làm tổn thương Nhược Nhiên, anh nghĩ mình lúc đó không nên nói ra những lời như vậy, anh nghĩ đại khái lúc ấy là bị lời thổ lộ của Nhược Nhiên dọa cho sợ hãi, tệ hơn nữa là bị những lời đó của cậu dọa cho phải chạy trốn rất nhiều năm.

"Tôi hiện tại... chẳng nghĩ như vậy nữa rồi." Âu Dương Vân Thiên do dự mở miệng.

"Nhược Nhiên, tôi nghĩ giờ tôi đã có thể bình thản đối mặt với cậu. Mỗi người chọn cho mình một cách sống, thích người như thế nào, chọn người ra sao bầu bạn, đều là tự do của cá nhân người ấy. Khi đó nói với cậu những lời như vậy, rồi còn trốn tránh nhiều năm là bởi vì tôi vẫn chưa hiểu rõ, tôi sai rồi, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè không? Nhược Nhiên." Nói, Âu Dương Vân Thiên nắm lấy tay Lâm Nhược Nhiên.

Cảm giác được bàn tay nóng ấm của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên để anh nắm một lúc rồi giãy ra, đau lòng nghĩ.

Khúc mắc lúc trước có thể buông, không tính toán nữa, thế nhưng phần tình cảm này thì sao đây? Cũng buông đi sao? Thật sự rất muốn hỏi Vân Thiên, nếu như mình vẫn còn thích cậu ta, khi cậu ta biết đến tình cảm này liệu còn có thể ở trước mặt mình bình tĩnh hòa nhã nói làm bạn bè được nữa không?

Lâm Nhược Nhiên nói không nên lời, cậu sợ biết đáp án.

Rồi đột nhiên nhảy xuống giường bảo: "Tôi phải về nhà."

Âu Dương Vân Thiên ngẩn ra, cũng ngồi dậy: "Cái gì?"

"Tôi nói tôi phải về nhà."

Âu Dương Vân Thiên sợ cứ như vậy mà kết thúc, vội vã giơ tay kéo: "Đừng, đã muộn thế này rồi, Nhược Nhiên, đừng ầm ĩ nữa."

Lâm Nhược Nhiên gạt bỏ bàn tay đang kéo mình, bướng bỉnh: "Tôi phải về nhà."

Âu Dương Vân Thiên nghĩ, Lâm Nhược Nhiên hiện giờ so với một đứa nhỏ còn tùy hứng hơn, nói gió là mưa.

"Đã trễ thế này, cậu..."

"Không cần cậu lo!"

Lâm Nhược Nhiên ôm lấy quần áo của mình khoác ra ngoài bộ ngủ, thay lại đôi giày thể thao.

Âu Dương Vân Thiên đi sau Lâm Nhược Nhiên, không biết làm thế nào có thể ngăn cậu lại.

"Cậu ra ngoài với bộ dạng này..."

Lâm Nhược Nhiên liếc Âu Dương Vân Thiên: "Thế nào, chưa từng thấy à? Hôm nay cho cậumở rộng hiểu biết."

"Cậu không thể lái xe..."

"Bia cũng coi như rượu sao? Cũng được một lúc rồi, giờ chất cồn cũng bay đi mất, nếu không tôi có thể bắt taxi về."

"Nhược Nhiên..."

Mở cửa lớn, Lâm Nhược Nhiên quay đầu nói: "Xe của tôi trước cứ để nhà cậu, áo ngủ này tôi mượn mặc." Nói xong liền đóng cửa đi mất.

Âu Dương Vân Thiên một người ngồi trong ngồi phòng khách tối om, đầu trống rỗng.

Sao lại biến thành thế này... mỗi lần gặp nhau, ban đầu đều rất hòa hợp, đến cuối cùng, lần nào cũng khiến Nhược Nhiên tổn thương, tức giận.

Âu Dương Vân Thiên thở dài.

Lâm Nhược Nhiên về đến nhà, mãi không bình tĩnh được, liền đi mở tủ lạnh, đem mứt quả trong đó bỏ vô miệng, trong lòng thầm oán giận.

Lẽ nào Vân Thiên chỉ có ý muốn làm bạn bè?

Lâm Nhược Nhiên càng nghĩ càng uể oải, chán nản.

-o0o-

Hậu quả của việc nhắc tớichuyện xưa là hai người lại một thời gian dài không liên lạc, cả hai đều có ý phá vỡ cục diện bế tắc này, nhưng cũng sợ một lời không tốt, lại tổn thương đối phương, lại khiến cục diện bế tắc hơn.

Âu Dương Vân Thiên thậm chí muốn hỏi ý kiến Ôn Thiên Thiên, hai người phải làm sao mới có thể ở chung với nhau thật hòa hảo, rồi lo lắng nếu như thực sự mở miệng, chuyện tình nhất định sẽ bị Ôn Thiên Thiên lan truyền cho cả Viện kểm sát, khi ấy... Mới thử nghĩ đến thôi mà mặt Âu Dương Vân Thiên đã biến đen, cuối cùng, anh chọn thà một mình ở nhà phiền não còn hơn.

Chớp mắt đã đến đầu tháng chín.

Hôm nay mọi người cùng nhau đi ăn cơm trưa, Ôn Thiên Thiên ngồi bên cạnh Âu Dương Vân Thiên.

Mấy người xung quanh đang bàn luận về chuyện thời trang mới, khi mọi người bàn luận xong, Ôn Thiên Thiên hỏi Âu Dương Vân Thiên: "Âu Dương, gần đây sao không thấy bạn học của anh đến tìm."

Âu Dương Vân Thiên sửng sốt, sau lập tức che giấu tâm tình: "A, sao vậy?"

"Cũng không có gì, thấy anh cùng bạn học cũ kia cùng tuổi, nhưng thoạt nhìn lại tưởng ít tuổi hơn anh. Âu Dương, không phải là tôi nói anh già! Tuy rằng anh mới đầu nhìn thì rất nghiêm túc, chính xác là cho người ta cảm giác bảo thủ, vị Lâm tiên sinh kia trông qua quần áo mặc nhìn thật mốt, tuổi trông cũng trẻ, thật không giống người đã hơn ba mươi tuổi, lớn lên lại tuấn tú, lông mi xinh đẹp. Aiz! Âu Dương, anh không phải là đem anh ấy giấu đi rồi đấy chứ!"

Âu Dương Vân Thiên miệng nói "Đâu có, nói linh tinh gì vậy." nhưng trong lòng lại nghĩ, anh cuối cùng đã tìm được lí do để gặp mặt Nhược Nhiên rồi.

.

.

.

Lúc nhận được điện thoại của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên kích động đến nỗi hô hấp không đều, trong lòng cậu thật sự rất sợ, sợ Vân Thiên lại trốn tránh lần nữa, sợ anh không gặp cậu nữa.

"Cái gì? Mua quần áo?"

"Ừ." Bên kia điện thoại Âu Dương Vân Thiên đáp: "Tôi nghĩ cậu rất tinh mắt. Cậu cũng biết, ngoài đồ lên tòa, tôi thật không có quần áo mặc thông thường. Vừa lúc trời thu, muốn mua chút quần áo mặc theo mùa, cậu giúp tôi cho chút ý kiến."

Lâm Nhược Nhiên cau mày, lòng thầm nghĩ: Này thật chẳng giống những lời Vân Thiên có thể nói, muốn mua quần áo, tên kia không phải từ đầu năm đến cuối năm đều mặc âu phục sao? Lần này lại có ý gì? Lại muốn tiếp tục làm bạn à? Tâm tư của đồ đầu gỗ này cũng khó suy đoán quá đi.

.

.

.

Cuối tuần, Âu Dương Vân Thiên cùng Lâm Nhược Nhiên đi mua sắm.

Thấy Âu Dương Vân Thiên đang với tay lấy bộ tây trang sẫm màu, Lâm Nhược Nhiên liền "Ba" một cái vào tay anh: "Không cho cậu sờ, thành thành thật thật đi theo tôi, gì cũng không được cầm lên."

Cầm bộ tây trang màu xám, rồi lại cầm lên cái áo khoác màu vàng nhạt, Lâm Nhược Nhiên đưa qua so thử trên người Âu Dương Vân Thiên, rồi lại bỏ xuống.

"Nhược Nhiên, đừng chọn bừa." Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên liên tục cầm quần áo lên rồi bỏ xuống, lo lắng nói.

"Cậu cứ nghe tôi đi."

Âu Dương Vân Thiên không thể làm gì khác hơn là im miệng.

Cuối cùng chọn lấy bộ âu phục màu tro, còn chọn thêm một cái áo sơ mi màu cà phê.

Nhìn quần áo, Âu Dương Vân Thiên nhíu mày: "Lên tòa phải mặc đồ sẫm màu."

"Ngoại trừ lên tòa những ngày khác cậu mặc cái gì?"

Phát hiện Lâm Nhược Nhiên dường như muốn lấy thêm cả cái áo sơ mi màu hồng, Âu Dương Vân Thiên nhịn không được, kéo cậu: "Đừng."

Lâm Nhược Nhiên liếc mắt nhìn Âu Dương Vân Thiên, lộ ra ý cười khi trò đùa dai của mình được thực hiện: "Cậu không hợp, áo này tôi mặc thì hợp hơn." Sau đó tiếp tục hỏi: "Cravat thế nào? Có muốn mua mấy cái không?"

Nghe được đề nghị của cậu, anh liên tục lắc đầu, nếu như đáp ứng, không biết cậu sẽ lại lấy loại hình thù gì nữa.

Xách cái túi giấy to, hai người từ trong khu thương mại đi ra, đứng ở cửa, Lâm Nhược Nhiên dừng bước.

"Sao lại không đi?" Âu Dương Vân Thiên ngạc nhiên hỏi.

Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ cái, hai tay khoanh trước ngực, giương mắt lên nhìn Âu Dương Vân Thiên: "Này, cùng cậu đi mua đồ, dù thế nào cũng nên mời tôi một bữa cơm chứ hả?"

Âu Dương Vân Thiên ra đến xe, tay cầm túi giấy đứng ở ven đường nhìn Lâm Nhược Nhiên thu lại vẻ tươi cười bất cần đời, lộ ra chút cô đơn cùng thương cảm.

Lần nữa mình và cậu ấy gặp lại, bỏ qua đôi chút xấu hổ bề ngoài, cả hai đều rất giỏi che giấu tâm tình chính mình, ai cũng không nhắc lại chuyện xưa, tối hôm đó đem chuyện kia nói ra, thế nhưng có nghĩa gì chứ? Là bạn rượu ở chung à? Nếu như không cần kiêng dè gì cả, cứ thế mà nói hết ra thì tốt biết bao, nhưng mình dám nói sao? Âu Dương cũng dám nói ra ư?

Thấy Âu Dương Vân Thiên lái xe vòng lại, Lâm Nhược Nhiên liền tươi cười lên xe.

Cùng nhau ăn cơm xong, Âu Dương Vân Thiên đưa cậu về nhà.

Lúc đi qua quảng trường, Lâm Nhược Nhiên liền kêu lên: "Dừng xe! Dừng xe!"

Âu Dương Vân Thiên đỗ xe ven đường: "Sao vậy? Nhược Nhiên."

Lâm Nhược Nhiên nhảy xuống xe chạy ngược lại, đến tủ kính ở cửa hàng bán thức ăn ven đường, khom người, mắt nhìn không chuyển.

Âu Dương Vân Thiên cũng xuống xe, đi lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là cái gì hấp dẫn Lâm Nhược Nhiên đến vậy.

Bày trong tủ cửa hàng thức ăn nhanh, là món quà khuyến mại - chuột Hamtaro đồ chơi, một bộ chín con chuột Hamtaro bằng nhựa, mỗi con cao khoảng hai cm, màu sắc khác nhau, tạo dáng cũng khác, trên đầu thắt nơ, lại còn mặc quần yếm, thật đáng yêu.

Cái đầu của Lâm Nhược Nhiên ngày càng dính lấy cái kính tủ, nhìn đến hứng thú.

"Cậu thích cái này à?" Âu Dương Vân Thiên hiếu kì hỏi.

"Ừ."

Âu Dương Vân Thiên có chút không rõ, con chuột nhỏ được làm bằng sợi tổng hợp này lại hấp dẫn được sự chú ý của Lâm Nhược Nhiên.

Nhìn một hồi lâu, Lâm Nhược Nhiên lúc này mới đứng thẳng lưng.

"Muốn cái này à?"

Thấy Lâm Nhược Nhiên gật đầu, Âu Dương Vân Thiên nghĩ rất thú vị, anh tưởng tượng không được một Lâm Nhược Nhiên sĩ diện như thế lại hứng thú với món quà tặng kèm trong phần thức ăn cho trẻ em. Anh hỏi nhân viên cửa hàng việc muốn có món đồ chơi đó.

Ngón tay Lâm Nhược Nhiên xoa cằm, nhíu mày, như là đang có chủ ý gì.

"Cậu sẽ không vì muốn có món đồ chơi này mà ăn một suất cho trẻ em đấy chứ?" Âu Dương Vân Thiên hỏi.

Lâm Nhược Nhiên lườm anh, giọng nói vẻ vô cùng không hài lòng: "Đúng thế thì sao?"

"Cậu đã là một người đàn ông ba lăm tuổi rồi đấy."

Lâm Nhược Nhiên hừ một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.

Âu Dương Vân Thiên nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn món đồ chơi nhỏ trong tủ kính.

Một lần nữa lái xe đi, Âu Dương Vân Thiên cầm vô-lăng, cảm thấy hứng thú hỏi: "Cậu khi nào thì thích Hamtaro thế? Sao trước đây tôi không biết?"

Lâm Nhược Nhiên cười một tiếng thật trầm, trong lời nói toát ra chút sầu não: "Cậu không biết tốt hơn."

"Vì sao lại thích?"

"Tôi cũng không biết, đại khái thấy rất đáng yêu!"

Lâm Nhược Nhiên thực sự rất thích Hamtaro, nguyên nhân có lẽ là vì thấy con chuột trong phim hoạt hình, cái dáng vẻ thật dễ bắt nạt. Đương nhiên, lí do này cậu không định nói cho Âu Dương Vân Thiên biết.

"Có thích động vật nào nữa không?"

"Không, chỉ thích con chuột nhỏ ấy thôi."

"À..." Âu Dương Vân Thiên như nghĩ tới gì đó, lại hỏi: "Sợ loài vật nào? Không sợ loài nào?"

Lâm Nhược Nhiên vừa nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, mặt xám ngắt, tay đưa lên giữ ngực, vẻ mặt buồn nôn: "Không được đề cập tới việc này."

"Rồi, rồi, không nhắc tới."

Về đến nhà, tắm rửa qua, với mái tóc sũng nước, Lâm Nhược Nhiên lại ngồi bên bàn viết nhật kí, thỉnh thoảng dừng lại cắn bút.

Ngày hôm nay... thái độ của Vân Thiên khá bình thường, cũng không làm ra hành đông gì gây hiểu lầm. Sau này thì sao? Cứ như thế này ư? Mình cứ một mình thế này, mỗi đêm lại cô đơn chìm vào giấc ngủ? Lắc lắc đầu, nói không được, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể cải biến được tình cảnh hiện tại.

Tại nhà, Âu Dương Vân Thiên nằm tựa trên đầu giường, nghĩ đến món đồ chơi được bày trong tủ kính hôm nay, lại nghĩ đến loài vật Lâm Nhược Nhiên sợ nhất là... rắn, kí ức xoay chuyển về kì nghỉ hè năm lớp bốn.

.

.

.

Lâm Nhược Nhiên trước mặt các bạn học đều biểu hiện sự gan dạ của mình, cưỡi xe, trèo cây, tối kể chuyện ma, hầu như trò nào cũng dám chơi. Những trò chơi đám con trai mê cậu đều không bỏ sót, khi chơi bị thương chút xíu cậu sẽ khóc, chơi thua cũng khóc, nhưng sau đó vẫn tiếp tục tham gia.

Âu Dương Vân Thiên luôn nghĩ rằng Lâm Nhược Nhiên không sợ trời không sợ đất.

Rồi một ngày, đám trẻ con chơi trốn tìm với nhau, trong lúc đang chơi, không biết là ai, mang theo con rắn xanh khoảng nửa mét từ chợ thủy sản gần đó đến.

Vừa nhìn thấy con rắn kia, mặt Lâm Nhược Nhiên biến xanh như da rắn, sau đó khóc đến long trời lở đất, trốn đông trốn tây, một đứa khác cầm con rắn, cố ý đến gần, cậu thiếu chút nữa thì leo vọt lên cây.

Âu Dương Vân Thiên đoạt lại con rắn vứt ra xa, chấm dứt trò đùa dai, rồi mang Lâm Nhược Nhiên về nhà.

Lâm Nhược Nhiên khóc đến kích động, cổ họng không phát ra tiếng, Âu Dương Vân Thiên không muốn để bố mẹ cậu nhìn thấy liền dẫn cậu đến cửa hàng kem, ăn kem cho bớt sợ. Ngồi trên ghế ở cửa hàng, thân thể bé nhỏ của Lâm Nhược Nhiên cứ run rẩy liên tục, Âu Dương Vân Thiên đành phải ôm chặt lấy cậu, nói rằng đã không còn rắn ở đây nữa rồi.

Lâm Nhược Nhiên đáng yêu nhu nhuận là cục cưng trong mắt giáo viên, tự nhiên bị đám học trò cũng muốn được thầy cô yêu thương ganh tị, chúng liền có ý bắt nạt, giờ biết được nhược điểm, lại càng không chịu ngưng.

Câu chuyện được lan truyền, đồ nhát gan trở thành biệt danh của Lâm Nhược Nhiên, đám con gái không sợ rắn cũng ở sau lưng bàn tán, có đứa còn mang rắn đồ chơi đến dọa Nhược Nhiên, còn chụp ảnh rắn bỏ ngăn kéo của cậu, mấy đồ rắn giả này đều có thể dọa Nhược Nhiên hoảng sợ khóc không thôi.

Giống như phát hiện ra trò vui, trò đùa dai cứ như vậy trầm trọng hơn, lúc một đứa mang cả con rắn thật đến dọa Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên liền tức giận.

Đem mấy kẻ hù dọa Nhược Nhiên đánh cho một trận, Âu Dương Vân Thiên tức giận nói: Sau này đứa nào còn dám làm như thế, thấy một lần đánh một lần, đánh tới khi răng rơi đầy đất mới thôi.

Âu Dương Vân Thiên trong trường rất có uy phong, mỗi năm đều đạt hạng nhất toàn trường, tính tình chín chắn vượt qua cả tuổi, trước sau như một chỉ có vẻ mặt nghiêm túc, tác phong thận trọng, rất nhiều người sợ, hơn nữa anh lại là tiền đạo trong đội bóng đá, có một nhóm người ủng hộ, một Âu Dương Vân Thiên luôn hành sự ôn hòa khi tức giận thật đáng sợ, và từ đây, không ai dám nhắc tới một chữ "rắn" nào thêm nữa.

Âu Dương Vân Thiên vô thức giơ tay lên trước mắt, nhìn bàn tay mình: giờ Nhược Nhiên đã không còn cần sự bảo vệ của mình nữa rồi! Nhược Nhiên là đặc vụ, kĩ năng bắn súng giỏi nhất, cơ thể mạnh mẽ, mà cậu ấy... còn sợ loài động vật dài nhỏ này nữa sao?

Anh nhớ, lúctrước thấy con mắt Nhược Nhiên hồng hồng đến trường, hỏi đã xảy ra chuyện gì, cậu nói là gặp ác mộng, mơ thấy loài vật kia, không biết giờ có còn gặp ác mộng kiểu này nữa không? Nếu như mơ thấy, có một mình thì sao có thể ngủ tiếp? Liệu có phải sẽ sợ đến run rẩy, lui vào góc tường?

Âu Dương Vân Thiên nhịn không được thở dài, sau đó lục lọi tìm một lí do đến xem Nhược Nhiên một cái.

.

.

.

Lúc nghe Âu Dương mở miệng yêu cầu, Lâm Nhược Nhiên sửng sốt, ngay lập lức nói một câu: "Tôi sẽ không nấu cơm đâu."

Bên kia điện thoại, tiếng Âu Dương vang lên mang theo ý cười: "Tôi có thể nấu."

Nhược Nhiên cảm giác có chút thất bại, dỗi: "Đây là tự cậu nói, vậy cậu mua đồ ăn nhé."

"Được."

Thấy đối phương đồng ý vui vẻ như thế, Lâm Nhược Nhiên càng thêm khó chịu, nhỏ giọng lầm bầm: "Biết làm cơm thì có gì hơn người chứ!"

Âu Dương Vân Thiên bước vào nhà Lâm Nhược Nhiên, không có phát hiện bất ngờ gì, không gian nhỏ ngập tràn cảm giác của Lâm Nhược Nhiên, toàn bộ căn nhà được bố trí theo cá tính và sự yêu thích của cậu, từ kiểu dáng đến màu sắc.

Âu Dương Vân Thiên không khỏi cười thầm, Nhược Nhiên là như vậy, thích sẽ nói thích, không thích thì sẽ là không thích.

Tham quan chung quanh một chút, Âu Dương Vân Thiên phát hiện, Lâm Nhược Nhiên thật là thích chuột Hamtaro, nơi nơi đều có dấu vết của loại động vật nhỏ bé ấy.

Phòng khách được ngăn bởi cái kệ bác cổ, tách thư phòng ra. Trên bác cổ, không giống như những người khác trưng bày đồ sứ, trang sức bằng ngọc, mà bày trên đó là mấy chú chuột Hamtaro trò chơi, lông nhung có, nhựa có, sứ có, ngay cả trên khăn mặt, cốc đánh răng cũng có in hình, tủ lạnh thì dán chuột Hamtaro giấy lên, tấm di chuột hay đồ dọn vệ sinh phím máy tính cũng có hình Hamtaro.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên dứt khoát lôi bộ đồ ngủ và áo T-shirt có hình Hamtaro của mình ra khoe.

"A, cái này cũng có!" Âu Dương Vân Thiên không khỏi kinh ngạc.

"Thấy sao?" Trên mặt Lâm Nhược Nhiên có vài phần đắc ý.

"T-shirt này, cả áo ngủ nữa, cậu đều mặc cả à?" Âu Dương Vân Thiên nghĩ thật khó tin.

Lâm Nhược Nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên, nếu không lần sau đi dạo phố, tôi sẽ mặc cái áo T-shirt này đi với cậu."

"Ừ, đây là cậu tự nói đấy."

Lâm Nhược Nhiên cười hừ: "Nói cho cậu biết, tôi mặc lên đẹp trai cực, cậu sẽ ghen tị đến chết đấy."

Âu Dương Vân Thiên không để vào tai, mang thức ăn ra rửa, vén tay áo bước vào bếp. Vừa tìm kiếm dụng cụ làm bếp và gia vị của Lâm Nhược Nhiên vừa nhắc: "Tôi nói, cậu ở đây bao nhiêu năm như thế chả nhẽ không vào bếp lần nào sao, may mà tôi mang theo gia vị."

Lâm Nhược Nhiên nghiêm mặt trả lời: "Tôi mỗi ngày đều đun nước."

"Việc này mà cũng dám nói."

Kẻ ngồi chờ ăn - Lâm Nhược Nhiên không thèm biện bạch nữa.

Âu Dương Vân Thiên đầu tiên dùng chao và đậu phụ đông lạnh, ruốc thịt, đậu nành, thêm chút tiêu làm món rau trộn khai vị, để Lâm Nhược Nhiên vừa ngồi uống bia vừa ăn, bản thân mình thì đem đống thức ăn vừa rửa ra, chuẩn bị cho vào nồi.

Lần trước ở nhà hàng, Lâm Nhược Nhiên cũng đã ăn qua đậu phụ trộn, nhưng chưa từng thử qua món có chao và ruốc, nếm một thìa, hương vị thơm ngon trong miệng, mặn ngọt vừa phải, cũng tương đối ngon, cậu rót một cốc bia, chăm chú ăn.

"Aiz, tôi thấy cậu nếu không làm trưởng công tố viên thì mở một nhà hàng cũng được đấy." Nhìn anh động tác thành thạo, Lâm Nhược Nhiên trêu ghẹo.

"Ừ, tốt thì tốt, nhưng mà không có bà chủ." Âu Dương Vân Thiên nghe được câu đùa của Lâm Nhược Nhiên, thuận miệng đáp.

Lâm Nhược Nhiên tí nữa thì nói "Có tôi này", rồi lại nuốt trở vào.

Hừ! Dựa vào đâu mà là tôi chứ không phải cậu là bà chủ chứ, ừ hừ, tôi phải là ông chủ. Một bên cho miếng đậu phụ vào miệng, một bên Lâm Nhược Nhiên cười xấu xa, nghĩ.

Ăn gần xong món trộn, đồ ăn nóng cũng được bưng lên bàn. Sườn lợn nướng, giá xào, tôm sốt cà chua, tuy nói đều là món ăn hàng ngày, nhưng vừa nhìn thấy liền nghĩ nó nhất định rất ngon.

Xới cơm, hai người ngồi đối mặt ăn.

Ăn xong cơm Âu Dương làm, Lâm Nhược Nhiên biết tay nghề của anh thật sự rất giỏi, cũng không nói lời khen ngợi nào, đem chỗ đồ ăn này ăn sạch coi như cổ vũ lớn nhất dành cho sự vất vả của đầu bếp.

"Ừm, đồ ăn cậu làm ngon thật." Lâm Nhược Nhiên có chút động tâm.

"Muốn học thì nói, tôi sẽ dạy cậu."

"Không cần." Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, cậu sợ phiền phức, lại càng ngại động tay.

"Đồ lười." Âu Dương Vân Thiên kết luận.

"Aiz, đặc vụ rất khổ cực, cậu có biết hay không vậy, tôi mà lười?"

Âu Dương Vân Thiên hiển nhiên không để cái lí do đó của Lâm Nhược Nhiên vào mắt, "Công việc của trưởng công tố viên thì không cực khổ chắc?"

"Cậu ngồi văn phòng làm việc mà."

"Thời gian tôi ở bên ngoài cậu nhìn thấy sao."

Lâm Nhược Nhiên không nói gì nữa, cậu biết nội dung công việc ở Viện kiểm sát, cũng rõ ràng Âu Dương Vân Thiên có bao nhiêu vất vả.

Sau đó hai người ngồi nói chuyện phiếm. Chuyện trên trời dưới đất, hai người đều phát hiện, đối phương thích gì, có chung sở thích gì với mình. Ví dụ như trò chơi điện tử nào, tạp chí đặt cũng giống nhau, đều hay xem kênh thời sự lúc chín giờ, thích đi siêu thị mua sắm, ngay cả chuyện xã hội hiện tại, đều có thể bắt được ngay trọng tâm.

"Chúng ta có rất nhiều điểm chung." Lâm Nhược Nhiên kết luận.

"Ừ, cá tính và sở thích của chúng ta thật giống nhau."

Dựa lưng ở sofa, Lâm Nhược Nhiên nói: "Nói chuyện với đám đồng nghiệp ở Cục cảnh sát luôn không có điểm chung, tin tôi hứng thú thì bọn họ lại không quá để ý."

"Chú ý xem thời sự sẽ giúp được nhiều trong công việc."

Âu Dương Vân Thiên thích thời sự, nhưng không phải để tám nhảm.

Lâm Nhược Nhiên chống cằm, hỏi Âu Dương Vân Thiên: "Với bằng cấp và năng lực của cậu, làm đại luật sư cũng không vấn đề gì, cậu có từng nghĩ qua không?"

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu: "Không được."

"Hả? Vì sao?"

Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt vốn đang thả lỏng liền khôi phục về vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Tôi không thích, phải nói là không thích cái vòng tròn ấy, tôi thật muốn làm một nhân viên công chức phục vụ cho xã hội, nhưng không phải là một vị luật sư nhiều tiền.

Lâm Nhược Nhiên cười: "Không hẳn, cũng có thể làm một luật sư hào hiệp."

Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên: "Cậu ở môi trường cảnh sát, hẳn là cũng có nghe không ít tin tức. Tôi nguyện ý giải quyết một số vấn đề thật sự, chủ nghĩa anh hùng cá nhân gì đó, nhường lại cho người khác thích đi."

Ở đến giữa trưa, Âu Dương Vân Thiên mới đi.

Sau khi anh rời đi, Lâm Nhược Nhiên lần nữa ngồi im trong phòng khách, cảm giác có chút mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro