6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó, Âu Dương Vân Thiên và Lâm Nhược Nhiên liên tục gặp nhau, ngoài ăn uống, còn có rất nhiều việc khác, hai người trừ công việc, thời gian rảnh rỗi hầu như đều dành toàn bộ cho đối phương.

Lâm Nhược Nhiên đưa cho Âu Dương Vân Thiên một bộ chìa khóa nhà mình.

Nhìn hai cái chìa khóa, lại còn thêm cái móc Hamtaro, Âu Dương Vân Thiên vô cùng kinh ngạc: "Cậu đây là..."

Lâm Nhược Nhiên cào cào tóc: "Tôi hay vứt bừa bãi, sợ đánh mất chìa khóa, cậu thay tôi giữ, nếu như tôi tìm không thấy hoặc là làm mất, có thể lấy chìa khóa từ chỗ cậu, như vậy cho dù có bị khóa cũng không cần phải gọi thợ đến phá cửa."

Âu Dương Vân Thiên ngẫm cũng đúng, đem chìa khóa cất đi.

Lâm Nhược Nhiên thấy mục đích đã đạt được, cười thầm.

Cậu thường đến nhà Âu Dương Vân Thiên ăn cơm cuối tuần, sau đó sẽ lấy lí do đáp lễ, hẹn Âu Dương cùng nhau đi xem phim, nghe nhạc, hoặc là đi dạo phố, mua sách.

Càng làm nhiều việc cùng nhau, lại càng cảm thấy những lần gặp nhau này, hai người giống người yêu thật sự: cùng trải qua một khoảng thời gian, hài lòng, chính là hài lòng, nếu như chia tay hai người đều than ngắn thở dài.

.

.

.

Lâm Nhược Nhiên lại nhận được quà.

Ánh mắt mọi người trong đội lấp lóe liên tục như ánh đèn huỳnh quang, cậu nhìn cái hộp giấy màu trắng trong tay mình.

"Đội trưởng, gần đây anh nhận được không ít quà nha."

Nghe vậy, Lâm Nhược Nhiên trừng mắt: "Ai bảo!"

Dùng ánh mắt nghi hoặc như muốn giáo huấn đám thuộc hạ một phen, Lâm Nhược Nhiên đóng cửa phòng làm việc.

Mở hộp, cậu ngạc nhiên không ngớt, thì ra là món đồ chơi Hamtaro nhìn thấy trong tủ kính quán ăn nhanh hôm đó, tổng cộng có 9 con, một con cũng không thiếu.

Lâm Nhược Nhiên cầm lấy một con trong số đó lên nhìn.

Khi biết suất cơm trẻ em đó có tặng kèm một con Hamtaro, ngày hôm sau đi làm, Lâm Nhược Nhiên liền cưỡng bức đám cấp dưới của mình đi ăn, yêu cầu phải mang nguyên bộ chuột đó về, bằng không sẽ phải qua một khóa huấn luyện Taekwondo.

Cấp dưới sợ da thịt chịu khổ, nhưng nghĩ một người đàn ông trưởng thành đi ăn suất ăn trẻ em thật mất mặt, nay còn lấy đồ chơi lại càng mất mặt hơn, ai cũng kêu ca, muốn đùn đẩy trách nhiệm. Phương Triển Nhan liền nhảy ra cứu, nói nhà cậu có sinh viên hiện đang làm thêm ở cửa hàng ăn nhanh, có thể đi hỏi giúp xem kiếm được con nào không, kết quả Phương Triển Nhan ỉu xìu trở về.

Thì ra bộ Hamtaro đó không phải là sản xuất đồng loạt, đó chỉ là hàng mẫu đưa ra thị trường thăm dò, chờ tiêu thụ hết mới bắt đầu ra loạt mới, muốn tìm đủ được một bộ thì cần mất khá nhiều thời gian, hơn nữa giờ số lượng còn có hạn, mỗi cửa hàng chỉ gửi vài mẫu, phân bố đều, nếu như đi ăn hết tất cả các cửa hàng trong thành phố, còn cần phải "thiên thời địa lợi nhân hòa" mới có thể sưu tập đủ bộ.

Lâm Nhược Nhiên nghe nói vậy nheo mắt nhìn đám thuộc hạ: "Dù sao nhà các cậu tứ phía, hướng nào cũng có, cứ từ từ mà kiếm."

"Ah... a... a... đừng a..."

Cuối cùng bởi vì tìm rất khó, hơn nữa còn có công việc, chuyện này không tiến triển gì thêm, cả đội đều bị chịu một khóa Taekwondo, trong phòng luyện tập, từng người một bị Lâm Nhược Nhiên đốn ngã.

Hiện tại, trên bàn đủ chín con, Lâm Nhược Nhiên thấy cảm động.

Không biết Âu Dương làm thế nào kiếm đủ.

Lâm Nhược Nhiên biết Âu Dương Vân Thiên tuyệt đối không phải muốn đi, theo cá tính của anh, khẳng định là không bắt ép người khác để có được, chỉ có thể là anh tự mình đi ăn, tuyệt đối cũng không nhờ ai giúp.

Cậu ấy phải ăn ở bao nhiêu cửa hàng đồ ăn nhanh vậy? Phải ăn bao nhiêu lần? Này ít nhất cũng ăn hết bốn phía thành phố rồi cũng nên.

Trong đầu tưởng tượng, một Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt nghiêm túc, âu phục thẳng thớm đến cửa hàng đồ ăn nhanh, nghĩ thôi đã thấy khó tin, còn gọi suất ăn trẻ em và muốn có món đồ chơi, khóe miệng Lâm Nhược Nhiên cong lên, rồi trở về bình thường.

Buổi tối về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên đem mấy nhóc Hamtaro xếp ngay ngắn ở ngăn kéo, nhìn nhìn, chợt thấy mũi có chút chua xót.

Vân Thiên cậu ấy là như thế, biết mình thích cái gì, cậu ấy sẽ lặng lẽ tặng cho, có nhiều lúc cậu ấy không hỏi, mà chỉ lẳng lặng quan sát, sau đó lại cho mình một sự ngạc nhiên vui vẻ.

Này chẳng nhẽ không phải là theo đuổi ư? Người ta thường nói, không yêu sâu đậm thì sẽ không hận, nếu như không hiểu rõ tình cảm của nhau, thì làm sao có thể hận, có thể giận, có thể cãi nhau. Mình và Vân Thiên lằng nhằng, cậu tiến tôi lùi, nhưng ai cũng không chịu đưa tay phá bỏ ranh giới ấy, rõ ràng là mỗi lần gặp gỡ đều có chung cảm giác, lại chẳng ai bước chân tiến thêm một bước.

Mình sợ tổn thương? Cậu ấy thì sao? Có phải là cũng sợ? Cậu ấy sợ điều gì?

.

.

.

Lâm Nhược Nhiên quyết định muốn thử thăm dò một chút, cậu kéo Âu Dương ra ngoài uống rượu, nói là cảm ơn món quà của anh.

Lúc cùng nhau ăn, Âu Dương không nói thêm gì chuyện Hamtaro, chỉ bảo: "Cậu thích là tốt rồi."

Còn hơn mấy nhóc Hamtaro ấy, Lâm Nhược Nhiên càng thích ngắm Âu Dương hơn.

Lâm Nhược Nhiên uống say chuếnh choáng, ngồi trên xe taxi, tựa một bên vai của Âu Dương cười liên tục.

Âu Dương lo lắng dìu Nhược Nhiên đến tận cửa nhà.

Lấy chìa khóa nhà, Lâm Nhược Nhiên kéo Âu Dương Vân Thiên, đôi mắt hoa đào cười đến cong cong, hàm chứa men say, ánh mắt mông lung như có điện, khiến anh cứng đờ người, không cách nào nhúc nhích.

"Cảm ơn món quà của cậu, tôi thật sự rất thích." Nói xong câu này, cả người Lâm Nhược Nhiên ngả về phía trước, hôn nhẹ lên môi Âu Dương Vân Thiên.

Thân thủ của đội trưởng đội đặc công khá lanh lẹ, trưởng công tố viên Âu Dương không hề phòng bị, rốt cuộc bị ăn đậu hũ.

Âu Dương Vân Thiên thoáng mở to mắt, tựa như khối băng dựng đứng một chỗ.

Lâm Nhược Nhiên cố ý nhíu mày, mếu máo, nheo mắt hỏi: "Cậu nghĩ thật đáng ghét à?"

Chớp chớp mắt, anh lắc đầu: "Không... không đáng ghét."

Lâm Nhược Nhiên phất tay: "Không đáng ghét là tốt rồi."

Âu Dương Vân Thiên tỉnh táo đôi chút, lắp bắp: "Cậu... làm gì... muốn... hôn tôi?"

"Cảm ơn cậu, cậu tìm đủ bộ Hamtaro đó nhất định mất không ít thời gian."

Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên cực mất tự nhiên: "Nhược Nhiên, cậu đều... cảm ơn người khác như vậy sao?"

Lâm Nhược Nhiên bĩu môi: "Ai bảo thế! Chỉ có cậu mà thôi, chúng ta là bạn bè tốt."

Âu Dương Vân Thiên như bị đả kích, khuôn mặt nhăn nhó: "À, à..."

Mở cửa, Lâm Nhược Nhiên nói ngủ ngon với Âu Dương: "Vân Thiên, trên đường về nhớ cẩn thận nhé." Sau đó liền đóng cửa phòng, tựa vào cửa, tim cậu còn đập thình thịch một lúc.

Lâm Nhược Nhiên sung sướng hài lòng ngồi xuống viết nhật kí.

"Ngày 27 tháng 9, trời quang, nhiều mây. Hôm nay mình hôn Vân Thiên, hạnh phúc!"

Trưởng công tố viên Âu Dương về nhà, lộn qua lộn lại đến nửa đêm vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh Lâm Nhược Nhiên với ánh mắt say mông lung, vẻ mặt đáng yêu mê người, còn có cảm giác môi bị chạm phải không cách nào quên.

Không ghét, mình thật sự không ghét. Mình dường như... thích Nhược Nhiên, hơn nữa hình như thích theo kiểu Nhược Nhiên thích mình.

Cái hôn thình lình đến đã quấy nhiễu cái đầu của Âu Dương Vân Thiên.

-o0o-

Việc thăm dò tiếp theo phát sinh sau một tuần.

Lâm Nhược Nhiên lại có một khóa huấn luyện, nhưng mà chỉ là hai ngày, không khổ cực như trước.

"Bắn súng?"

"Đúng vậy."

Cùng nhau ngồi ăn, vẻ mặt Lâm Nhược Nhiên hiện lên đắc ý: "Về kĩ thuật bắn súng tôi cũng xếp ở hàng nhất nhì đấy, lúc trước rất nổi danh trong tổ trọng án." Xáp tới gần Âu Dương Vân Thiên, cậu nhỏ giọng nói.

Âu Dương Vân Thiên nhìn người trước mắt, nghĩ cậu thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ, khó có thể tưởng tượng được đứa nhỏ nhu thuận yếu đuối trước kia giờ đã trở thành cao thủ trong giới cảnh sát.

Âu Dương Vân Thiên lái xe đưa Lâm Nhược Nhiên về nhà, vừa lên xe, Lâm Nhược Nhiên liền than thở xoay vai.

"Vai khó chịu à? Có đến khám bác sĩ không?"

Xoa xoa vai, Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: "Không cần, ngủ một đêm sẽ không sao nữa. A! Cả người có chút cứng mỏi."

Tay Lâm Nhược Nhiên lướt từ trên vai xuống, khổ sở nghiêng người, dường như không với tới nơi bị đau.

Âu Dương Vân Thiên đưa tay qua, đặt trên vai cậu: "Đau ở đâu?"

"Xuống phía dưới, xuống thêm chút nữa, a, ở đấy đấy."

Âu Dương Vân Thiên nhẹ nhàng giữ lấy vai đối phương: "Cơ thể cứng quá, thả lỏng đi."

"Cậu mạnh một chút, a, mạnh chút nữa, không phải là vừa ăn tối rồi à, sao mà chả có chút lực nào thế."

Anh nhịn không được nói: "Aiz, tôi không giống cậu."

"Ngồi phòng làm việc đúng vô dụng."

Âu Dương Vân Thiên cố sức xoa bóp cơ thể căng cứng của Lâm Nhược Nhiên.

"Ừm, Vân Thiên, tay nghề đại phu Mông Cổ của cậu cũng không tệ."

"Cảm thấy có dễ chịu chút nào không?"

Lâm Nhược Nhiên giống như chú chó được chủ nhân vuốt ve, hơi ngẩng cao cổ, nhắm hờ mắt, vẻ rất thoải mái, liên tục nhỏ giọng khẽ rên.

"Rất thoải mái sao?" Âu Dương Vân Thiên bắt đầu nghi ngờ, người không có chuyên môn mát xa, thật sự có thể khiến Nhược Nhiên thoải mái ư?

"Thêm chút lực nữa."

Còn chưa đủ mạnh sao? Âu Dương Vân Thiên nghĩ mình đã dùng rất nhiều lực, nghe được câu ấy, đơn giản thêm lực ấn xuống.

"A..a... ư..." Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ, tiếng kêu này cũng không phải là kêu đau, âm cuối kéo dài, mang theo chút hơi thở gấp gáp.

A! Cảm giác rất gợi tình...

Âu Dương Vân Thiên như hóa thạch.

Lâm Nhược Nhiên dường như cũng ý thức được tiếng kêu của mình thật có hiệu quả rung động, bả vai lui sát vào cửa kính xe không nhúc nhích.

Qua hơn nửa ngày, Âu Dương Vân Thiên mới nổ máy. Lúc này đây, anh thật không dám đưa người này về đến tận cửa nhà, anh sợ chính mình không nhịn được cũng vào theo.

.

.

.

Lâm Nhược Nhiên tâm tình tốt, ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường.

Quả nhiên Vân Thiên có ý với mình.

.

.

.

Âu Dương Vân Thiên đứng bên cạnh bồn rửa mặt, liên tục cầm khăn ướt lau mặt, một bên cọ cọ, một bên cảnh báo bản thân không được nghĩ miên man nữa, nhưng mà đến khi leo lên giường nằm, trong ngực trưởng công tố viên Âu Dương, tim vẫn nhảy điên loạn.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Nhược Nhiên, cơ thể mình liền có phản ứng... tại sao lại như vậy!

Túm lấy tóc, Âu Dương Vân Thiên hiện tại có thể khẳng định một điều -- anh thật sự... thích Nhược Nhiên.

Anh biết hai người lần nữa gặp lại nhau, nhất định sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là không nghĩ tới không những câu chuyện khúc mắc ngày xưa được giải quyết, mà chính bản thân mình cũng có chút biến đổi, nói chính xác hơn phải là: Trong lúc không đề phòng, bản thân đã bị hồ li đánh cắp trái tim.

-o0o-

Lâm Nhược Nhiên đối với Âu Dương Vân Thiên giữ chặt không tha, định kì sẽ tới Viện kiểm sát tìm anh, song song đó, mượn cơ hội hỏi đông hỏi tây Ôn Thiên Thiên.

Với vẻ mặt ưa nhìn, giọng nói cuốn hút, Lâm Nhược Nhiên ra vào Viện kiểm sát không chút trở ngại.

Ôn Thiên Thiên đã hoàn toàn coi Lâm Nhược Nhiên là người một nhà, chuyện lớn chuyện bé gì cũng kể với cậu.

"Tiệc rượu?"

"Ừ, Âu Dương không nói cho anh sao?"

Lâm Nhược Nhiên nheo mắt, lắc đầu.

Ôn Thiên Thiên nói: "Là tiệc khiêu vũ của Hội luật sư, được tổ chức định kì, toàn là những luật sư tiếng tăm tham gia. Âu Dương cùng hội trưởng Hội luật sư quen biết nhau, đương nhiên sẽ được mời, tuy rằng anh ấy không thích tham gia tiệc xã giao, nhưng cũng nên chừa lại mặt mũi cho người ta, miễn cưỡng tham gia một chút."

Lâm Nhược Nhiên nghĩ ngay tới Âu Dương Vân Thiên không biết khiêu vũ, liền nảy ra một chủ ý.

.

.

.

"Cậu dạy tôi khiêu vũ?" Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên hăng hái tràn trề, không biết sự hưng phấn này của cậu từ đâu mà tới, "Tôi không muốn học."

Lâm Nhược Nhiên bày ra vẻ mặt cậu-chắc-chắn-phải-học: "Cậu muốn xã giao, thì hẳn phải mời nhảy rồi."

Âu Dương Vân Thiên kiên quyết từ chối: "Tôi không học, tôi vốn không thích những loại hoạt động này, đến đó, cùng đám bạn trò chuyện còn không muốn nữa là mời nhảy."

Lâm Nhược Nhiên cười thầm trong lòng, bản thân biết Âu Dương sẽ không học, chẳng qua chỉ hỏi một chút xem thế nào thôi! Nhiều năm như vậy, có vẻ như Âu Dương không có ôm qua người nào cùng khiêu vũ, thật vui.

Lâm Nhược Nhiên đưa ra vài bộ quần áo cậu chọn cho Âu Dương, phối hợp một chút liền bị từ chối. Nhưng Âu Dương Vân Thiên cũng nhượng bộ đôi chút, thể hiện có thể mặc bộ âu phục cậu chọn thay anh.

"Vũ hội này, tôi cũng muốn tới mở mang kiến thức." Lâm Nhược Nhiên tựa trên sofa nhà Âu Dương, vẻ mặt chờ mong nói.

"Cục cảnh sát không có mở tiệc sao?"

Lâm Nhược Nhiên liền bĩu môi: "Tôi xin cậu! Ngoại trừ đàn ông, không thì cũng là mấy ông già. Hơn nữa bọn tôi lại là quan lại trong sạch, cũng chỉ ăn buffet cho qua chuyện. Nhưng Hội luật sư thì không giống thế, mấy vị luật sư ấy rất có tiền, quần áo tóc tai bóng bẩy, tráng lệ, xa hoa, người đẹp mặc đồ dạ hội lượn qua lượn lại..."

"Cậu thích loại tiệc này?"

"Muốn đi xem thử, Cục cảnh sát toàn tiếp xúc với đám tội phạm thô lỗ, không như mấy vị luật sư danh tiếng nhã nhặn."

Lâm Nhược Nhiên dựa vào tay vịn ghế sofa, chớp đôi mắt to, ánh mắt khẩn cầu nhìn Âu Dương Vân Thiên: "Vân Thiên, cậu dẫn tôi đến mở mang kiến thức được không?"

Âu Dương Vân Thiên lộ ra vẻ do dự: "Thật ra loại tiệc này rất nhàm chán."

"Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu, chỉ là đi xem mà thôi, tôi chưa từng tham gia bữa tiệc cao cấp nào cả."

Thấy vẻ mặt cầu xin của Lâm Nhược Nhiên như chú chó con, Âu Dương Vân Thiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, mơ hồ có thể thấy được phía sau có cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.

.

.

.

Cuối cùng, hai người cùng đến tiệc rượu của Hội luật sư. Lâm Nhược Nhiên khôi ngô thanh tú lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, rất nhiều người đến hỏi thăm Âu Dương Vân Thiên, cho rằng Viện kiểm sát có thêm người mới.

Lâm Nhược Nhiên cũng không thấy có chuyện gì bất ngờ xảy ra so với dự liệu của cậu.

Một vị luật sư lại gần, đem cô gái bên cạnh đến giới thiệu với Âu Dương Vân Thiên: "Vân Thiên, đây là Mạnh Uyển Đình, em vợ tôi, tôi đã từng đề cập về anh với cô ấy, cô ấy rất muốn làm quen với anh."

Âu Dương Vân Thiên khách khí bắt tay với Mạnh tiểu thư.

Lâm Nhược Nhiên đứng một bên nhìn, ánh mắt bốc hỏa.

Mình biết ngay cái Hội luật sự này mời Vân Thiên đi chỉ là muốn làm chuyện này, đem cô em vợ của mình, em gái nhỏ thứ nhất, cô em họ thứ hai, chị họ thứ ba gì đó, toàn bộ đem đến giới thiệu cho vị trưởng công tố viên trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn này, hừ!

Lâm Nhược Nhiên cố tình bước tới, tươi cười với Mạnh tiểu thư, muốn thu hút sự chú ý của cô gái.

Nhưng mà tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người Âu Dương Vân Thiên.

Lâm Nhược Nhiên nghĩ thầm: So với mình bị giới thiệu là bạn bè của trưởng công tố viên Âu Dương, nghề nghiệp bình thường, thì Âu Dương vẫn có giá trị hơn.

Lén quan sát, Lâm Nhược Nhiên phát hiện hình như Âu Dương Vân Thiên không có chút ý tứ gì với Mạnh tiểu thư, nhưng mà cũng không thể nói là chưa từng có ý.

Nhân lúc Mạnh Uyển Đình đi qua chào hỏi người khác, cậu dựa vào một bên người Âu Dương Vân Thiên, nói thầm.

"Thật đúng không uổng cho cả dòng họ nhà cô ta."

Âu Dương Vân Thiên nghe xong không hiểu: "Cái gì?"

"Mạnh tiểu thư quả là lỗ mãng! Ăn mặc lộ nhiều như thế, cô ta đại khái là có bộ ngực cỡ 34D! Dù vậy thì cũng không cần khoa trương đến thế chứ."

Âu Dương Vân Thiên quay mặt nhìn Lâm Nhược Nhiên: "Cậu sao biết ngực cô ấy cỡ 34D."

Lâm Nhược Nhiên không để ý đến hàm ý trong câu nói của anh, hất đầu: "Tôi biết, cậu xem cô ta kìa, gặp ai cũng cười cười."

Âu Dương Vân Thiên nhìn thấy vẻ mặt phát ghen của Lâm Nhược Nhiên: "Giống tôi không phải rất tệ sao, gặp ai cũng cười không nổi."

"Cậu là kẻ có vẻ mặt poker rồi, cười mới là lạ ấy, cô ta thì không phải thế."

Rất nhanh, Mạnh Uyển Đình trở lại bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, tiếp tục tìm đề tài bắt chuyện với anh.

Lâm Nhược Nhiên phát hiện Mạnh tiểu thư đang uống một li chanh đá, thảo nào cô ta không sợ vẻ lạnh lùng của Âu Dương, lại càng không sợ vị chua mà mình tạo ra. Nhưng thật ra thì khóe miệng Âu Dương vẫn mang theo nụ cười mỉm không đổi, lâu lâu lại liếc mắt nhìn khiến Lâm Nhược Nhiên có cảm giác sợ hãi trong lòng.

Thế nào, thấy tôi ghen rất thú vị sao?

Ngay lúc Âu Dương cùng Mạnh tiểu thư đến chỗ người quen chào hỏi, nhìn hai người đứng chung thật xứng đôi, Lâm Nhược Nhiên đột nhiên thấy thật kinh khủng.

Tâm hoảng ý loạn, cậu muốn về trước, bản thân mong muốn mình cùng Âu Dương có thể cùng nhau sóng đôi, cậu lớn mật đoán dựa theo kinh nghiệm lúc trước, anh sẽ không bỏ lại mình cậu, hơn nữa anh cũng từng nói qua không thích loại hoạt động như này, nên cho rằng sẽ cùng Âu Dương trở về. Kết quả không như cậu nghĩ, Âu Dương không những không giữ lại, còn nói: "Cậu về trước đi!"

Về đến nhà, Lâm Nhược Nhiên nằm trên sofa, nghĩ thật lạnh.

Một người phụ nữ vừa mới quen biết có thể dễ dàng thắng được tình cảm ba mươi năm của cậu -- vì cô ta là phụ nữ.

Âu Dương Vân Thiên, đồ khốn kiếp!

Chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, Lâm Nhược Nhiên gặp ác mộng.

Rắn! Có rất nhiều rắn! Quấn lấy cậu, bò lên xuống, dọc theo cơ thể khiến cậu sợ đến nỗi không thể nhúc nhích, liều mạng cách mấy cũng không phát ra được âm thành nào.

Rắn chầm chập bò lên mặt cậu, tới miệng...

"A!" Kêu đến sợ hãi mà bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm áo ngủ.

Rất sợ, Lâm Nhược Nhiên chui vào góc giường, hai hàm răng va vào nhau, không biết bao giờ mới hừng đông?

Mình rất muốn Vân Thiên...

Cầm điện thoại lên, Lâm Nhược Nhiên nhấn dãy số quen thuộc.

Nghe thấy tiếng gọi từ Âu Dương Vân Thiên: "Nhược Nhiên", Lâm Nhược Nhiên liền nức nở khóc: "Vân Thiên, rắn..."

"Nhược Nhiên đừng sợ, tôi lập tức tới đó."

Dập điện thoại, Lâm Nhược Nhiên ôm đầu gối, cuốn chặt chăn.

Không kịp hỏi rõ ngọn ngành, Âu Dương Vân Thiên lên xe, cuộc đời anh, lần đầu tiên phạm quy nhiều lần như vây trong một lúc, vượt đèn đỏ, lái xe quá tốc độ, đi ngược chiều... Dù sao anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Âu Dương Vân Thiên gõ cửa gọi to: "Nhược Nhiên, Nhược Nhiên!"

Mở cửa, Lâm Nhược Nhiên nhào tới, Âu Dương Vân Thiên vỗ vỗ lưng cậu: "Nhược Nhiên, đừng sợ, đừng sợ..."

"Thật nhiều rắn..."

Không thấy trong nhà có bóng dáng loài vật này, Âu Dương Vân Thiên biết Lâm Nhược Nhiên ngủ mơ ác mộng.

Cậu được anh ôm vào lòng, cảm giác trong nhà có thêm một người, tựa như được cứu thoát, tâm tình thả lỏng, hô hấp cũng dần bình ổn.

"Tôi có phải là rất không có tiền đồ không?" Gục đầu, Lâm Nhược Nhiên nhỏ giọng hỏi.

Vuốt ve tóc mái của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên dịu dàng: "Không phải đâu."

Cái vuốt tóc khẽ khàng ấy lại gọi hồi ức của Nhược Nhiên quay về.

Lúc nhỏ, mỗi khi cậu thấy đau lòng, sợ hãi, lạc lõng, cô đơn, tủi thân, Âu Dương liền xoa đầu cậu như vậy. Động tác này của anh rất dịu dàng thân thiết, khiến cậu thấy mình đang được người ta yêu thương dỗ dành, mỗi lần như vậy tâm tình cậu liền dần bình tĩnh, như được tiếp thêm niềm tin và sức mạnh.

Nhìn chăm chú Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên lộ ra vẻ mặt si ngốc.

Đột nhiên trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt của Mạnh tiểu thư, cậu mạnh mẽ kéo áo Âu Dương Vân Thiên, hét: "Tôi có phải là rất buồn cười không?"

Âu Dương Vân Thiên hoảng sợ!

"Tôi có phải là rất buồn cười không? Nhất định là buồn cười lắm! Nói thích cậu, bị cậu bảo là biến thái cũng vẫn thích cậu đến vậy! Cậu đem tôi biến thành gì chứ? Là thú cưng à? Vui vẻ thì nắm tay, ôm ấp, có đàn bà thì liền bỏ đi!"

Âu Dương Vân Thiên nắm chặt tay Lâm Nhược Nhiên: "Nhược Nhiên, cậu đang nói cái gì thế!"

"Tôi một mực chờ cậu nhiều năm như vậy! Thấy cậu không kết hôn, tôi nghĩ bản thân còn hi vọng! Tôi như thằng ngốc! Tôi không phải là đang đợi cậu! Tôi là vì... chưa tìm được người thích hợp với mình mà thôi!"

Lâm Nhược Nhiên gào ầm ĩ, sau đó ra sức đẩy Âu Dương Vân Thiên.

"Cậu đi! Cậu đi ra ngoài! Tôi không cần cậu! Đi đi!"

Âu Dương Vân Thiên gắng sức muốn trấn an Lâm Nhược Nhiên: "Nhược Nhiên đừng như vậy, chúng ta nên nói chuyện thật..."

"Tôi không nghe! Cậu câm miệng! Tôi ghét nhất là cậu! Cậu đi ra ngoài! Tôi không muốn gặp cậu!"

Đội trưởng đội đặc công tuy không có sử dụng bản lĩnh của mình bởi sợ làm thương trưởng công tố viên, thế nhưng cũng đã dùng sức đẩy được vị trưởng công tố viên ấy ra ngoài.

Đuổi Âu Dương Vân Thiên ra, Lâm Nhược Nhiên liền hối hận.

Có lẽ Âu Dương Vân Thiên nói đúng, có thể nói chuyện thẳng thắn, khốn thật, này là tự cậu đuổi anh đi.

Đáng đời!

Nhược Nhiên cười khổ, không biết câu "Đáng đời" này là nói chính mình hay là nói Vân Thiên.

Trong phòng khách thật lâu, càng ngồi càng bất an, cậu muốn đi tìm Âu Dương Vân Thiên, nói cho anh biết, những điều vừa rồi thật không có ý gì cả, nói cho anh biết mấy lời đó là do bị hoảng sợ, là hồ đồ, cầu xin anh đừng để trong lòng.

Bạn bè bình thường cũng tốt, cuộc sống cùng sinh mệnh của cậu không thể không có Vân Thiên.

Khoác thêm áo ra ngoài đồ ngủ, Lâm Nhược Nhiên chạy nhanh ra khỏi nhà, thấy Âu Dương Vân Thiên đứng cách đó không xa, đứng dựa bên cạnh ô tô.

Lâm Nhược Nhiên dừng bước.

Vân Thiên không đi? Thời gian trôi qua đã lâu như vậy, cậu ấy vẫn không đi mà đứng suốt dưới nhà mình.

Âu Dương Vân Thiên thấy Lâm Nhược Nhiên liền đi tới.

Lâm Nhược Nhiên hoảng sợ, xoay người bỏ chạy, chạy một đoạn không xa liền bị bắt được.

"Buông! Buông! Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Lâm Nhược Nhiên giãy dụa.

Âu Dương Vân Thiên túm lấy bả vai cố túm nhét cậu vào xe.

"Buông! Tôi sẽ tố cáo cậu bắt người bất hợp pháp!"

Đè lại vai Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên buộc cậu nhìn thẳng vào anh.

"Vậy còn cậu thì sao?"

"Tôi sao chứ?"

"Cậu trộm mất trái tim tôi, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm?"

Lâm Nhược Nhiên thoáng ngây ngẩn cả người.

Âu Dương Vân Thiên nhìn Lâm Nhược Nhiên, ánh mắt băng lạnh đã hoàn toàn tan chảy, tựa như ánh mặt trời ngoài khơi, "Nhược Nhiên, tôi thích cậu. Trước đây, tôi thích cậu giống như những người bạn với nhau, giờ, tôi thích cậu, như cậu thích tôi vậy."

"Đừng nói nữa, tôi không tin những lời này của cậu đâu!" Lâm Nhược Nhiên lắc đầu hét to.

"Tôi không lừa cậu, hãy tin tôi, Nhược Nhiên, cho tôi một cơ hội đi, tôi nghĩ hiện tại tôi đã đủ trưởng thành để có thể đối mặt với tất cả, có thể chịu mọi trách nhiệm. Tôi thích cậu, hãy tin tôi!"

Lâm Nhược Nhiên thôi không giãy dụa nữa, chớp đôi mắt to nhìn Âu Dương Vân Thiên.

"Nhược Nhiên..." Âu Dương nhẹ gọi.

"Ừ được!" Lâm Nhược Nhiên dùng ánh mắt mê hoặc Âu Dương, bảo: "Đến gần đây, hôn tôi đi."

Trưởng công tố viên Âu Dương lần này thông minh hơn.

Ôm nhau, hôn nhau, Lâm Nhược Nhiên cuối cùng cũng đã biết hương vị đôi môi của Âu Dương Vân Thiên.

Đôi môi mềm mại của hai người khẽ cọ, mút vào, đây đó đều có cảm giác thoải mái thân thiết.

Hôn một lúc lâu, Lâm Nhược Nhiên quấn lấy cánh tay Âu Dương, hỏi: "Chìa khóa nhà tôi, cậu có mang theo không?"

"Sao vậy? Ở nhà của tôi rồi, ra ngoài vội vàng quá nên không mang."

Dựa vào trong lòng Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên trả lời: "Đưa tôi về nhà cậu đi. Tôi không đem chìa khóa mà đã chạy ra đây, giờ vào không được."

Âu Dương Vân Thiên cởi áo khoác, choàng lên người Nhược Nhiên, sau đó lái xe về nhà.

-o0o-

Lần thứ hai nằm trên giường của Âu Dương Vân Thiên, cảm giác lúc này hoàn toàn khác lạ.

Được Âu Dương Vân Thiên ôm trong lòng, Lâm Nhược Nhiên cảm thấy thật an toàn.

Nắm lấy tay anh, ngắm nghía một hồi những ngón tay ấy, cậu nâng mắt nhìn người bên cạnh, nói: "Này, là cậu nói muốn hẹn hò trước tiên, còn nữa, không được rút lui biết chưa?" Sau lại nhỏ giọng: "Tôi đã già rồi, chia tay thì không chịu nổi đâu."

"Tin tưởng tôi, Nhược Nhiên."

Nhìn Lâm Nhược Nhiên trong bộ đồ ngủ, một người đàn ông trưởng thành như vậy, trong mắt Âu Dương Vân Thiên lại chỉ như một con vật nhỏ, cần ôm trong lòng bàn tay, hết sức che chở yêu thương.

Khi nghe thấy những lời thổ lộ lúc hoảng sợ kia, Âu Dương Vân Thiên liền hiểu toàn bộ tâm ý của cậu, anh nghĩ mình cũng nên thẳng thắn một chút. Hiện tại đã nói ra được chân tình của mình, anh thấy trong lòng thật thoải mái, có cảm giác thông suốt hơn.

Lát sau, Lâm Nhược Nhiên nói thêm: "Là cậu đã lén đánh cắp trái tim tôi trước!"

"Đừng lo, giờ trái tim của tôi là của cậu, mà trái tim của cậu cũng ở chỗ tôi."

Kéo áo Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên làm nũng ra lệnh: "Vân Thiên, nói yêu tôi đi!"

Thấy anh có chút chần chừ, cậu liền trừng mắt: "Cái gì! Cậu dám không nói! Nói nhanh lên chút!"

Âu Dương Vân Thiên ngượng ngùng hạ mi mắt, đưa tay ôm lấy Lâm Nhược Nhiên, dán chặt gương mặt cậu vào trong lòng để không thể thấy được vẻ mặt của anh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai: "Nhược Nhiên, anh yêu em!"

Lâm Nhược Nhiên ừ một tiếng thỏa mãn.

Sau, Lâm Nhược Nhiên lại gọi: "Vân Thiên..."

Âu Dương Vân Thiên không biết Nhược Nhiên muốn làm gì, có chút khẩn trương.

"Vân Thiên, khi nào chúng ta làm..."

Trưởng công tố viên Âu Dương lần nữa bị đông cứng.

Nhìn vẻ cứng ngắc của anh, Lâm Nhược Nhiên nheo mắt, vẻ không hài lòng: "Sao? Cậu ghét tôi? Nghĩ tào phớ thì không đáng ăn à?"

Âu Dương Vân Thiên vội vàng: "Không phải, không phải đâu."

Mang theo điệu cười như hồ li, Lâm Nhược Nhiên tiến lại gần: "A... lúc nào? Ngày mai?"

Mãi sau, từ miệng trưởng công tố viên mới phát ra được mấy từ: "Cuối tuần..."

Nghe mấy từ này, Nhược Nhiên mở to mắt, sau liếc nhìn anh: "Ừ... vậy mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, nhớ ăn mấy thứ bổ bổ vào." Nói xong, cậu liền dựa sát vào lòng Vân Thiên, nhắm mắt lại.

Âu Dương Vân Thiên lộ ra nụ cười khổ khi bị trêu đùa.

.

.

.

Tỉnh lại bên cạnh Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiện liền có cảm giác mình giống như đang ở trong mơ.

Âu Dương bị huyết áp thấp, sau khi ngủ dậy không đứng lên luôn, tỉnh táo và mơ hồ đan xen, nhắm mở mắt, cảm giác đã tốt hơn, quay sang nhìn thấy Lâm Nhược Nhiên đang không ngừng cười trộm.

Rửa mặt, thay quần áo xong, thoát khỏi trạng thái không chút sức lực, anh liền trở lại làm một tinh anh trong giới pháp luật luôn lạnh lùng nghiêm nghị.

Lúc ăn sáng, Âu Dương Vân Thiên hỏi: "Nhược Nhiên, em chuyển đến đây được không?"

Cậu gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro