7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhược Nhiên như con chuột dọn ổ, từng chút từng chút mang đồ dùng của mình đến nhà Âu Dương Vân Thiên, song song đó, biến nhà của người ta như thành nhà mình.

Trong thư phòng của Âu Dương Vân Thiên để máy tính và sách vở của Lâm Nhược Nhiên, anh còn mua thêm một cái bàn học mới cho cậu, cũng dọn gọn lại nửa cái tủ quần áo.

Nhìn trong phòng tắm nào thì là khăn mặt, cốc hình Hamtaro, trên tủ lạnh cũng dán giấy hình chú chuột này, trên cái sofa để Lâm Nhược Nhiên ngủ trưa nhất định phải có tấm thảm lông ngắn, Âu Dương Vân Thiên cảm thấy rất thú vị.

Tuy rằng không gian một người ban đầu giờ trở thành không gian cho hai người, thế nhưng cảm giác thật quen thuộc, lúc ở chung không thấy có gì không quen, trái lại, còn thấy chút mới mẻ.

.

.

.

Cùng nhau ăn cơm, Lâm Nhược Nhiên cố ý nói: "Em rất nghèo, không có tài sản gì đâu, sau này anh phải nuôi em đấy."

Âu Dương Vân Thiên gật đầu ngay lập tức: "Ừ."

Lâm Nhược Nhiên để mấy thứ trong tủ lạnh khiến anh tò mò, thừa dịp cậu không để ý liền mở tủ xem. Kết quả phát hiện có hơn một lọ mứt quả và một cái thìa nhỏ, cán thìa cũng lại là hình chuột Hamtaro.

Lâm Nhược Nhiên nhìn thấy đi tới, dựa vào người Âu Dương Vân Thiên giới thiệu: "Cái thìa này là cái em thích nhất đấy, sao, có đáng yêu không?"

"Ừ, rất thú vị."

"Có thể cho anh mượn dùng! Là người khác em sẽ tuyệt đối không cho đụng vào đâu."

.

.

.

Ngày từng ngày trôi, thật tâm bên nhau, hai người từ lúc hẹn hò trở nên trôi chảy hơn, cũng không ngại ngùng bất cứ chuyện gì nữa.

Âu Dương Vân Thiên có cảm giác ngày càng lún sâu, chỉ cần có thời gian, liền muốn cùng Lâm Nhược Nhiên dính lấy một chỗ, dù không có chuyện gì để nói cũng đơn giản ngồi ôm nhau. Khi làm việc anh sẽ đột nhiên muốn gọi điện, nghe một chút giọng nói của cậu.

Trưởng công tố viên Âu Dương phải thừa nhận rằng hiệu suất công việc của anh ngày càng giảm.

Còn Lâm Nhược Nhiên vẻ mặt thì phấn chấn, con mắt cũng rực sáng hơn, nụ cười ngày càng tươi, dáng vẻ như hoa đào nở.

Đồng nghiệp ở Cục cảnh sát thấy Lâm Nhược Nhiên chuyện vui vẽ trên mặt, đều suy đoán nhất định là cáo già này gặp được chuyện tốt gì.

Buổi tối hôm nay, hai người dựa sát nhau ngồi trên sofa xem TV, nghịch nghịch khuy áo, một giọng nói mềm mại vang lên: "Vân Thiên, em nói cho anh biết, trước đây nhìn thấy người ta hôn nhau, em nghĩ nước bọt ướt át lẫn vào nhau, đầu lưỡi cọ chạm, thấy thật ghê, nhất định rất đáng ghét. Nhưng giờ lại không thấy như vậy, lúc anh hôn em cảm thấy rất thoải mái, cảm giác bay bổng, em rất thích anh hôn em."

Làm nũng trong lòng anh, cậu nói: "Vân Thiên, sau này anh thường xuyên hôn em có được không?"

Âu Dương Vân Thiên đóng băng tại chỗ, thái dương xuất hiện đám đen, vẻ mặt và cơ thể cứng ngắc lại.

Mình nói như vậy khiến anh ấy kinh ngạc vậy sao? Đây là thể hiện mình thích anh ấy mà. Lâm Nhược Nhiên có chút bất mãn nghĩ.

Ngày hôm sau Âu Dương Vân Thiên về nhà, Lâm Nhược Nhiên như con chó con chạy ra đón chủ nhân, giơ tay ra hiệu, cuối cùng, trưởng công tố viên Âu Dương luôn nghiêm túc cũng phải nhẹ nhàng chạm môi.

Lâm Nhược Nhiên mất hứng, vẻ như phát điên kêu: "Rõ ràng em đã nói là em thích anh hôn em, em đã nói, sao anh lại không làm theo! Vừa rồi là có ý gì chứ! Tùy tiện một chút rồi muốn ẩn em ra? Đầu lưỡi của anh chạy đi đâu rồi? Bị mèo cắn mất rồi à?" Vừa nói vừa lao về phía trước cào cắn, bị Âu Dương kéo áo, giống như đem miếng cao dán trên người bóc ra.

Âu Dương Vân Thiên quyết định ôm lấy, muốn ngăn lại ý đồ hành dung của cậu, đặt trên sofa.

"Nhược Nhiên, nhắm mắt lại."

Lâm Nhược Nhiên phụng phịu, cự tuyệt, mắt lại càng trừng lớn.

Anh cười trầm: "Nhược Nhiên, cái gọi là chết không nhắm mắt là dáng vẻ hiện giờ của em đấy."

"Hừ!"

Đưa tay vuốt tóc trên trán Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên dịu dàng dỗ: "Ngoan, nhắm mắt lại đi."

Đánh cuộc lần nữa, cậu nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không quên dặn: "Sau này không được làm có lệ nữa!"

"Tuân mệnh." Âu Dương Vân Thiên đặt xuống một nụ hôn tràn ngập tình yêu.

-o0o-

Cuối tuần, bầu không khí giữa hai người trở nên quái lạ.

Vừa quá chín giờ, Lâm Nhược Nhiên liền ầm ĩ muốn đi tắm, sau đó mặc bộ đồ cậu thích nhất, đó là bộ đồ ngủ Hamtaro, cởi ba cái khuy áo, nằm dựa trên sofa.

Cá đều đã đặt trên thớt, dao lại rút về, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Nhược Nhiên rốt cuộc nhịn không được: "Này! Em nói cái người ngồi bên kia ấy, anh có phải định mọc rễ ở đó luôn không đấy?"

Âu Dương Vân Thiên lắp bắp, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Nhiên.

Cậu hỏi: "Anh muốn làm ở sofa à?"

Âu Dương Vân Thiên không nghe rõ câu gì, chỉ thấy bên tai ì èo.

Lâm Nhược Nhiên lại nói thêm: "Không làm cũng được! Nhưng mà, em nói cho anh biết, sau này có muốn em cũng không cho anh làm!"

Vừa đứng dậy bỏ đi, liền bị anh ôm lấy từ phía sau.

"Anh... không rõ lắm."

Vào phòng ngủ, Lâm Nhược Nhiên ngồi xếp chân vòng tròn trên giường, Âu Dương Vân Thiên ngồi ngay ngắn cuối giường, hai người nghiêm túc, vẻ mặt như đang ở một cuộc họp.

"Ừm, em hỏi anh, nhà anh có... BCS không?"

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu.

Lâm Nhược Nhiên vừa nghe liền đánh cho cái rồi lên giọng dạy bảo: "Này, anh có biết không, xã hội hiện đại, đàn ông lúc nào cũng phải chuẩn bị BCS bên người, đó cũng là một loại lịch sự đấy."

Âu Dương Vân Thiên lập tức giải thích, vẻ mặt rất trịnh trọng: "Anh không có thói quen lúc nào cũng chuẩn bị cái đồ này, ý của anh là, anh không phải một người đàn ông tùy tiện, em hiểu chưa?"

"Vậy anh nghĩ em tùy tiện à! Em nhiều năm như vậy vẫn là xử nam là vì tên khốn chết tiệt nào cơ chứ!" Lâm Nhược Nhiên vừa nghe thấy liền hùng hổ, hai tay đưa qua cố đập trên đầu gối người kia tét cái.

"Anh mua... thuốc bôi trơn."

Lâm Nhược Nhiền chìa tay ra: "Đưa cho em."

Kéo cái ngăn tủ ở đầu giường ra lấy một cái lọ màu xanh, Âu Dương Vân Thiên không đưa cho Lâm Nhược Nhiên như cậu yêu cầu, mà di chuyển ngồi sát lại Nhược Nhiên, nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Nhược Nhiên bỗng rét run, trong đầu vang lên cảnh báo, sự tình quả nhiên không phát triển theo mong muốn của cậu.

"Cho em?"

"Sao?"

"Em nghĩ, em có thể..."

Lâm Nhược Nhiên ngoài mạnh trong yếu kêu: "Em thế nào, tất cả mọi người đều là đàn ông, em..."

Âu Dương Vân Thiên nói thẳng: "Không-có-khả-năng."

Lâm Nhược Nhiên rũ vai. Bản thân cậu biết không có khả năng, muốn áp đảo Vân Thiên, so với chuyện lên vũ trụ còn khó hơn. Mẫu đàn ông như anh, sớm biết mình ở trước mặt chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.

Đèn phòng ngủ tắt, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai người đều xấu hổ nhưng lại có chút mong chờ.

Được bàn tay to lớn ấm áp của Vân Thiên ôm lấy, Nhược Nhiên cảm giác an toàn. Có thể cho một đặc vụ như cậu biết đến an toàn, chỉ có mình anh.

Áo ngủ bị cởi, cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến tim Lâm Nhược Nhiên đập thình thịch.

Dịu dàng hôn, bắt đầu từ trên trán, sau đó đến mắt, chóp mũi, gương mặt, môi.

Rất thích cảm giác môi lưỡi chạm nhau, cậu ôm chặt lấy cổ Âu Dương Vân Thiên, liên tục hôn lấy anh.

Môi đến cằm, chậm rãi chuyển xuống ngực, ở nơi mẫn cảm đẹp như tranh kia khẽ đùa giỡn, ngón tay anh đi lên chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng niết, vói tay vào trong miệng.

Từ tận đáy lòng nổi lên một trận tê dại, Lâm Nhược Nhiên vô thức ngậm lấy ngón tay Vân Thiên, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

"Nhược Nhiên, thật ngoan..."

Âu Dương Vân Thiên vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, chầm chậm đi đến bụng, Nhược Nhiên có cảm giác khớp xương toàn thân đều mềm nhũn, một chút sức chống cự cũng không có, chỉ có thể khẽ rên rỉ như mấy con thú nhỏ.

Bộ vị đã thẳng đứng từ lâu bị ngậm trong khoang miệng nóng ấm, Lâm Nhược Nhiên nâng thắt lưng, mê say gọi.

"A... Vân Thiên..."

Đầu lưỡi mềm nhẹ quấn lấy, ngón tay liên tục xoa nắn, Nhược Nhiên nghĩ, mình thật sự đã bị anh làm tan chảy hoàn toàn.

Lên đến cao trào, Âu Dương Vân Thiên vừa dịu dàng an ủi vừa hôn chỗ mẫn cảm giữa hai chân Nhược Nhiên, lại một lần nữa khiến cậu rên rỉ không ngừng.

Bất an giãy dụa thắt lưng, Lâm Nhược Nhiên ngày càng khao khát được nhiều va chạm hơn.

Thân thể bị lật ngược, nằm úp sấp trên giường, phía sau cổ, Âu Dương Vân Thiên hôn nồng nhiệt như đang làm lễ rửa tội.

"Ư... a... Vân Thiên, đừng..."

Giọng Âu Dương trầm thấp mà rõ ràng, như thâm nhập sâu hơn vào trong ngực cậu: "Yên tâm, sẽ không lưu lại vết tích nào cho người khác thấy đâu."

Anh một chút lại một chút khẽ hôn từ vai cậu xuống đến thắt lưng, ngay cả cái mông cũng được chạm một cách cẩn thận.

Nhìn Nhược Nhiên nằm ở dưới khẽ rên rỉ như con mèo nhỏ, Âu Dương Vân Thiên nghĩ cậu lúc này đây thật sự rất rất đáng yêu, khi được mình vuốt ve, cậu mang vẻ yếu đuối khiến người ta muốn yêu thương.

Con người ta, trong khoảng thời gian được yêu thương đều yếu đuối! Lâm Nhược Nhiên hiện tại đã dỡ bỏ hoàn toàn phòng bị, ngoan ngoãn hướng về phía anh. Trái lại, Âu Dương nghĩ, dáng vẻ này của cậu lại càng đáng yêu.

Cảm giác được nơi phía sau chưa bao giờ được người khác đụng qua có cái gì đó ẩm ướt di chuyển, không ngừng nhẹ liếm, tiếng rên rỉ của Nhược Nhiên bỗng nhiên cao vút.

"A... Vân Thiên, đừng mà..."

Địa phương rất mẫn cảm đã bị một sự ấm áp đặc biệt kích thích, Lâm Nhược Nhiên nhịn không được kêu lên.

Bị đầu lưỡi kích thích và mát xa nơi đang đóng chặt kia, ngón tay dính chất bôi trơn khẽ tiến vào khám phá, thật cẩn thận, tiến vào từng chút một.

Cảm giác đau đớn, Lâm Nhược Nhiên bắt đầu lo lắng vặn thắt lưng, muốn chống cự.

"Ngoan, đừng cử động."

"Đau..."

"Chờ chút nữa sẽ không đau."

Ngón tay ở phía sau khi nhẹ khi mạnh di chuyển, tay còn lại xoa nắn an ủi trên người Nhược Nhiên. Chậm thả lỏng, cậu thấy không còn đau như lúc đầu nữa, mà thay vào đó là cảm giác sung sướng và thoải mái.

Cảm giác trên lưng mình có thêm một trọng lượng cơ thể đè xuống, Nhược Nhiên bỗng dưng tỉnh táo.

"Em không, em không..."

Giãy dụa muốn người trên lưng xuống, nhưng lại bị Âu Dương Vân Thiên đè lại.

"Giờ em còn dám nói những lời này."

"Em không thích như thế này."

"Vậy em muốn thế nào?" Mang theo vẻ mặt tối đen, giọng điệu của anh nghiêm túc, nắm lấy bả vai Lâm Nhược Nhiên hỏi.

"Em muốn... nhìn thấy anh." Nhược Nhiên nói không ra hơi, cậu ghét cái tư thế yếu ớt này, muốn đổi tư thế khác.

"Hừ, lúc nào rồi mà em còn muốn giận dỗi."

Cơ thể bị lật lại, chuyển thành hai người đối mặt nhau.

Thấy cơ thể khỏe đẹp của Vân Thiên, tim Nhược Nhiên đập thình thịch.

Vóc người Vân Thiên thật đẹp, trên người không có lấy một vết sẹo.

Phát hiện người phía dưới đang có tư tưởng đào ngũ, Âu Dương Vân Thiên nhéo mũi cậu: "Em chuyên tâm một chút cho anh."

Lâm Nhược Nhiên che mũi, phản đối bằng ánh mắt.

Anh hừ nhẹ: "Em một chút lãng mạn cũng chẳng có gì cả."

"Ai nói thế, em..."

Vừa định nói, môi đã bị một đôi môi khác ngăn cản, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là thừa nhận bản thân mình không lãng mạn.

Một lần nữa bị đặt ở dưới âu yếm vuốt ve, bầu không khí có chút thay đổi, cảm giác ấm áp ngọt ngào lại tràn về, Âu Dương Vân Thiên đưa chân Lâm Nhược Nhiên gác lên vai mình, sau đó đỡ lấy thắt lưng của cậu.

Cảm giác có cái gì đó đặt ngay trước nơi ấy của mình, sau đó, nóng, cứng, đau đớn, ba cảm giác cùng lúc kéo tới.

Thắt lưng vặn vẹo không thôi, Lâm Nhược Nhiên rên rỉ: "Vân Thiên, đau, đừng mà..."

"Ngoan nào, thả lỏng, chờ chút sẽ không đau nữa."

Vật thô to vừa nóng lại vừa cứng, chậm rãi tiến vào cơ thể, cái cảm giác mạnh bạo này khiến Lâm Nhược Nhiên chảy nước mắt.

Thì ra Vân Thiên vừa nãy dịu dàng như vậy là để che giấu cho việc làm lúc sau của anh!

Lâm Nhược Nhiên động đậy mãi không được, bị ôm chặt không rời, nghĩ thầm vẻ mặt của Vân Thiên thật khác so với lúc trước, giờ sao lại mạnh mẽ thế, quả nhiên đàn ông trên giường đều là thú vật!

"Đau... em không chịu được..."

"Ngoan... thả lỏng một chút." Âu Dương vừa kìm lại thân thể đang giãy dụa của Nhược Nhiên vừa nói.

Lâm Nhược Nhiên nước mắt lưng tròng: "Đáng ghét, thả lỏng kiểu gì! Rất đau đấy! Anh để em làm thử cho anh thì biết!"

Dừng động tác, Âu Dương Vân Thiên cúi xuống, chôn mặt bên cổ cậu thì thầm: "Nhược Nhiên, em thật đáng yêu, thật sự... anh sẽ yêu em thật nhiều."

Lúc tiến vào toàn bộ, Âu Dương Vân Thiên không lập tức động, chờ cậu thích ứng được cảm giác này đồng thời cũng không ngừng hôn, vỗ về người đang khóc kia.

"Đồ lừa đảo..." Lâm Nhược Nhiên khẽ lên tiếng, nức nở lên án.

Anh vuốt khẽ tóc mái của cậu.

Cơ thể dần thả lỏng, cảm giác sự đau đớn đang dần vơi đi.

Âu Dương Vân Thiên chậm rãi di chuyển, cảm giác kì dị bắt đầu xuất hiện trên người Nhược Nhiên. Theo mỗi lần ra vào, chỗ nào đó trong cơ thể không ngừng bị ma sát, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, nhất thời sự hưng phấn không ngừng tăng lên.

Âu Dương động càng nhiều, thân trí Lâm Nhược Nhiên ngày càng bị anh làm cho mê loạn, Sự sung sướng dần dần tích lũy, ngày càng nhiều, càng mạnh, ngay lúc chuẩn bị bùng nổ, Âu Dương Vân Thiên cúi xuống hôn kiềm lại tiếng cậu muốn thoát ra, đồng thời tiến vào thật sâu.

.

.

.

Cảm giác cao trào dần tan biến, hai người nằm ôm nhau, bầu không khí trong phòng ngủ quyến rũ, tiếng thở dốc lại càng đặc biệt gợi tình.

Ôm lấy cậu, Âu Dương Vân Thiên một bên xoa bờ vai, một bên nhẹ hỏi: "Còn đau không?"

"Ừm."

"Cũng rất thoải mái!"

Lâm Nhược Nhiên không cam lòng phụng phịu.

Đột nhiên cảnh giác, Lâm Nhược Nhiên đưa tay chọc chọc ngực Âu Dương, bộ dáng như ép cung phạm nhân: "Anh học những thứ này từ đâu... hử? Nói!"

Vẻ mạnh mẽ vừa khôi phục liền biến về dịu dàng vô hại, ấp úng một hồi mấy từ: "Internet."

"Anh hãy học tập thật tốt vào, sau này còn cần!"

"Ừ."

Bế Nhược Nhiên vào phòng tắm, thay cậu rửa sạch thân thể, sau đó lấy khăn tắm bao bọc lại, đi ra ngoài.

Xương sống thắt lưng Nhược Nhiên đau nhức, rất tự nhiên tiếp nhận phục vụ của Âu Dương Vân Thiên.

"Này, anh so ra chỉ cao hơn em có một chút, vậy sao có thể ôm em dễ dàng như vậy?" Dựa lưng vào lòng anh, mười ngón tay đan vào nhau, chuẩn bị đi gặp Chu Công, Lâm Nhược Nhiên không cam lòng hỏi.

"Em thật gầy."

"Ai bảo thế!"

"Ừm, được, không gầy, là cơ thể không có mỡ thôi."

"Này nghe còn được."

Bị ôm lấy từ phía sau, bỗng có cảm giác dịu dàng được chăm sóc khó nói nên lời, Nhược Nhhiên chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Nửa tỉnh nửa mê cậu như nghe được Vân Thiên hôn lên mặt mình và thì thầm câu: "Anh yêu em."

.

.

.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Nhược Nhiên liền kêu đau, cảm giác trong cơ thể nổi lên từng cơn đau nhức, nửa người dưới như bị xe nghiến qua!

Thì ra thoải mái một chút là để đổi về nhiều khổ cực như này.

Biết Lâm Nhược Nhiên tỉnh dậy có thói quen đi đánh răng ngay, Âu Dương Vân Thiên liền nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm, giúp cậu lấy nước súc miệng, kem đánh răng. Vệ sinh cá nhân hoàn tất, anh lại ôm lấy cậu ra khỏi phòng, đặt lên giường.

"Em đói bụng." Trừng mắt với Vân Thiên, Nhược Nhiên hùng hổ nói.

Đến khi nhìn thấy đồ ăn trong bát, cậu tức giận nghĩ muốn lao tới bóp chết anh.

Cháo đậu đỏ! Anh cho rằng em là ai chứ!

Nghiến răng nghiến lợi để không thoát ra câu chửi, Nhược Nhiên nhất quyết không ăn, cáu kỉnh như con mèo nhỏ, chỉ còn nước dương nanh múa vuốt nữa là đủ.

Âu Dương Vân Thiên ngồi bên cạnh, cẩn thận xoa dịu: "Ngon lắm, thật đấy, em ăn rồi sẽ biết."

"Ít nói dối đi! Không ăn! Đi làm cái khác mau!"

"Ngoan, thử một miếng, đậu đỏ này anh phải ngâm nước một ngày đấy, khẳng định rất mềm, nếm thử xem này."

Con mắt Nhược Nhiên không thèm chớp.

"Ăn đi, nào."

Không chịu nổi sự quấy nhiễu, Nhược Nhiên đành múc một miếng bỏ vào miệng, phát hiện thật sự rất mềm thơm, đường hòa bám lấy hạt gạo, ăn có vị rất ngon.

Ăn hết một bát cháo đậu đỏ, Lâm Nhược Nhiên có cảm giác mình bị mắc lừa, bởi vì rõ ràng cơ thể cậu vẫn mạnh khỏe, thế nào... qua một đêm, bỗng dưng trở nên yếu ớt thế này?

Nằm trên giường đến tận buổi chiều, thừa dịp Âu Dương không chú ý, cậu lén vào thư phòng viết nhật kí.

"Ngày 7 tháng 12, trời quang. Hôm nay, a không, hôm qua, mình và Vân Thiên... anh ấy còn nói mình không lãng mạn, thật quá đáng..."

Lúc bị phát hiện, vội vàng cất quyển nhật kí liền được Âu Dương Vân Thiên bế về phòng ngủ.

Ôm nhau nằm một chỗ, cùng nghe đĩa nhạc không biết tên bản tấu piano của Âu Dương, một buổi chiều nhẹ nhàng, mơ hồ khắp căn phòng đều ngập tràn màu hồng.

"Em có thể có chút yêu cầu không?"

Lâm Nhược Nhiên đột nhiên nói như thế, vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên ngay lập tức hiện lên đề phòng.

"Vẻ mặt này của anh là sao chứ!" Cậu vừa thấy anh không đồng ý liền chất vất.

"Ừm, em muốn làm gì?"

Nhược Nhiên hì hì cười: "Cũng không có gì, muốn sờ anh một chút."

"Tối hôm qua sờ chưa có đủ sao? Đêm nay cho em sờ."

"Không, em muốn sờ bây giờ cơ, không được phản đối!"

Lông mày anh nhíu lại, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu: "Nhìn biểu hiện hôm qua của em rất tốt, cho nên có thể đồng ý, nhưng mà không được làm cái gì khác."

Lâm Nhược Nhiên cười đắc ý, sau đó ra lệnh: "Nhắm mắt lại."

Âu Dương Vân Thiên nhíu mày làm theo.

Bàn tay nhẹ tiếp xúc lông mi của anh, vẻ mặt Nhược Nhiên như có phát hiện mới: "Vân Thiên, lông mi anh thật dày, hâm mộ quá đi, từ lâu đã muốn được sờ vào."

Âu Dương Vân Thiên âm thầm thở dài một cái, sau đó cảm giác mũi mình như bị cắn, anh mở mắt.

"Hừ, mũi của anh sao lại đẹp đến thế, đến chuyên gia phẫu thuật thẩm mĩ cũng không chỉnh sửa được như vậy, đáng ghét, sớm đã muốn cắn một cái."

"Đùa thế đủ rồi." Thả dài, Âu Dương Vân Thiên nói.

Lâm Nhược Nhiên trừng to mắt, nhìn biểu tình nghiêm túc của người trước mặt, bản thân đương nhiên là không bị dọa, song, thầm nghĩ... cũng có chút hiền lành!

"Ừm."

Bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Lâm Nhược Nhiên ngoan ngoãn, khẽ dụi trước ngực người yêu.

.

.

.

Trải qua một cuối tuần khó quên, Nhược Nhiên ngồi trên ghế, liên tục soi gương.

Âu Dương Vân Thiên cầm chìa khóa xe nói: "Đừng soi nữa, em rất đẹp trai."

Cậu hừ một tiếng, không tình nguyện bước ra ngoài.

Vừa bước vào phòng làm việc, ngay lập tức nghe được câu "Sắc mặt đội trưởng hôm nay thật tốt."

Nhìn chằm chằm đám thuộc cấp, cậu phán đoán xem những lời này là có ý gì.

Âu Dương Vân Thiên ở Viện kiểm sát cũng bị bàn tán giống như thế "Hôm nay sắc mặt thật tốt", nhưng không ai nhìn ra được tâm tư đích thực phía sau khuôn mặt nghiêm túc của anh.

-o0o-

Ở chung với nhau, Nhược Nhiên và Vân Thiên chìm say trong tình yêu, rất khó chia lìa.

Lâm Nhược nhiên phát hiện, Âu Dương Vân Thiên quả nhiên lãng mạn hơn rất nhiều so với cậu. Anh rất có lòng, thường xuyên tặng quà cho cậu, bỏ kẹo vào cái hộp CD cậu thích, tan làm cũng sẽ lên kế hoạch, đưa Nhược Nhiên đi ăn nhà hàng, chín giờ thì cùng xem phim, buổi tối cùng nhau lên xe đi dạo vòng vòng, ngắm cảnh thành phố về đêm.

Hiện tại mọi công việc trong nhà đều giao cho Âu Dương, Nhược Nhiên chỉ cần nằm một chỗ trên sofa là được.

Cậu không nghĩ anh lại tài giỏi đến thế, tiến sĩ luật, không chỉ hoàn thành tốt công việc ở Viện kiểm sát, ngay cả công việc nhà cũng làm tốt.

Bị tình yêu cuồng nhiệt làm cho mơ hồ, Nhược Nhiên thầm nghĩ nên mau chóng dọn hẳn đến nhà Vân Thiên ở, để hưởng thụ chế độ đãi ngộ năm sao.

Lâm Nhược Nhiên ở nhà ngoại trừ phòng ngủ, tất cả những nơi khác đều là nói sao làm vậy, nhưng vào phòng ngủ, cậu chỉ có thể nghe lời sai bảo, tuy có chút không cam lòng lại chẳng thể làm gì khác.

Một buổi sáng cuối tuần, Nhược Nhiên ngủ quên, mở mắt ra đã là mười giờ. Trong cơ thể còn lưu lại dư vị của buổi tối hôm qua, cậu không muốn cử động, tiếp tục nằm trong chăn.

Híp mắt thấy Âu Dương Vân Thiên đang cầm cái bình nước, tưới nước cho vài chậu cây ở phòng khách, sau đó lại thấy anh ra sân thượng thu hết đống quần áo khô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mở tủ quần áo, dựng cái bàn là, cắm phích vào ổ điện, bắt đầu là quần áo. Trong không khí thoang thoảng có mùi thơm của bánh mì.

Buông cái áo sơ mi đang là xuống, anh đi tới, vuốt ve tóc cậu: "Tỉnh rồi à."

"Vân Thiên, em yêu anh."

Nhìn thấy đôi mắt ướt át của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên không biết cậu bị làm sao, nhìn vẻ mặt không giống như gặp ác mộng hay là có chuyện không tốt gì, vẫn cứ yên tâm hôn hôn lên thái dương cậu.

"Vân Thiên, anh đừng rời xa em."

"Ừ."

Những lời này vừa mới nói ra, ngay buổi tối hôm sau Lâm Nhược Nhiên không trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro