Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần tới trưa, thủ hạ của Vương Thanh tới đón Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ cùng Bành Trạch sau khi nói lời từ biệt liền cầm hành lý đơn giản lên xe.


Quãng đường không hề ngắn, một nơi ở phía đông, một nơi ở phía tây, cơ hồ xuyên qua cả thành phố.


"Phùng Kiến Vũ sao?" Tài xế mở miệng trước.


" Ân." Phùng Kiến Vũ đáp lại.


"Tôi tên Cận An, coi như là người hầu thân cận của Thanh gia . Cậu không cần lo lắng, Thanh gia có thể phái tôi tới, đã nói lên cậu sẽ không có chuyện gì." Cận An vừa lái xe vừa nói.


Phùng Kiến Vũ nhìn về phía Cận An "Vậy lấy sự hiểu biết của anh đối với Thanh gia , hắn tại sao phải đem tôi đi."


"Cái này, tôi cũng không tiện nói, người so với cậu thân thủ tốt hơn , chúng tôi quả thật không thiếu. Hơn nữa Thanh gia phái tôi tới đón cậu khẳng định cũng sẽ không ngược cậu. Sách, đoán không ra."


Phùng Kiến Vũ cảm thấy người này cũng không tệ, ít nhất không có ác ý "Gọi tôi là Đại Vũ đi, ai cũng gọi tôi như vậy ."


" Được, cậu cũng gọi tôi là Cận An là được, tôi cũng không có tên gọi đặc biệt nào cả . Thanh gia bọn họ cũng gọi tôi như vậy ."


" Ừ. Tôi vốn cho là người bên cạnh Thanh gia đều giống như hắn vậy không dễ tiếp xúc đâu."


Cận An cười một tiếng "Thật ra thì, cậu ở cùng Thanh gia một thời gian dài cũng sẽ hiểu hắn, hắn mặc dù làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng vẫn là tốt vô cùng. Giống như cậu nửa đường bị đào tới bên này cũng là lần đầu tiên nghe nói, ngày hôm qua ở trong bang cũng truyền ra."


"Phải không..."


" Ừ, bất quá cậu không cần lo lắng, phần lớn mọi người đối với cậu cũng không có địch ý, chỉ ôm trong lòng tò mò."


"Phần lớn?" Phùng Kiến Vũ mang ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Cận An.


Cận An sờ một cái chóp mũi "Ách... cậu cũng biết, trong bang mà, luôn là có chút đấu đá lẫn nhau, không cần để ý tới bọn họ."


"Vậy anh tại sao không ghét tôi."


Cận An nhìn Phùng Kiến Vũ hồi lâu mở miệng "Tôi cũng không biết, ngày hôm qua tôi đi cùng Thanh gia , lúc hắn nói đào cậu qua, tôi cũng thật kinh ngạc, sau đó nhìn kỹ cậu không có cảm giác đặc biệt mâu thuẫn gì . Có lẽ Thanh gia cũng có cảm giác như vậy đi, cho nên mới quyết định lưu lại cậu."


Phùng Kiến Vũ không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.


Xe đậu ở trước cổng thành


Phùng Kiến Vũ xuống xe ngắm tòa nhà có thể nói sang trọng này


"Đây là Thanh gia hội sở" Cận An nhìn nét nghi ngờ trên mặt Phùng Kiến Vũ giải thích."Hắn bình thời lúc không có chuyện gì làm sẽ tới đây . Đi thôi "


Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, đi theo Cận An vào cửa.


Phùng Kiến Vũ mới vừa vào cửa ngửi thấy mùi ma túy nồng đậm , nhưng là cả đại sảnh căn bản không nhìn ra có gì không ổn.


"Làm sao lại có mùi ma túy nồng như vậy" Phùng Kiến Vũ mở miệng hỏi.


"Cái này tòa nhà có thật nhiều cách gian ngầm, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, chuyên chuẩn bị cho dân chơi. Hôm nay không biết người nào ở cách gian chơi đến hưng phấn rồi."


"Các ngươi cung cấp ma túy?"


"Bên cậu không có?"


"Không có, Trạch ca không đụng đến, chúng tôi cũng không có."


"Vậy cậu làm sao biết đây là mùi ma túy?"


"Chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy qua heo chạy a" Phùng Kiến Vũ liếc mắt lên nhìn trời


"Ha ha ha ha , cậu làm sao lại buồn cười như vậy a" Cận An vừa đi vừa cười "Chúng tôi ở đây chỉ cần cậu có tiền, cái gì cũng có thể mua được.Thuốc lá, rượu, ma túy, đàn bà, đàn ông, thuốc kích dục , tiền, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì là không làm được."


"Tiền?"


" Ừ. Bản thân nơi này chính là một sòng bạc, rất nhiều người đánh bạc đến cạn kiệt cũng không thể khống chế . Tỷ như cậu còn lại 10 vạn, cậu có thể dùng 10 vạn mua 20 vạn tiếp tục đánh. 10 vạn, trong 1 năm , bất cứ lúc nào trả hết nợ là được. Nhưng tiền lời là một tháng 5000 ."


"Tiền lời cao như vậy cũng có người mua?"


"Còn không ít đâu, Thanh gia chính là nhìn trúng sự tham lam của con người."


"Vậy nếu không trả thì sao?"


"Lúc trước có một người , bị Thanh gia nhốt lại , mỗi tuần chặt một ngón tay phát sóng trực tiếp. Từ đó về sau cũng không có người nào dám cả gan không trả."


" Kháo... Vậy Thanh gia cũng hút ma túy?"


"Nga, vậy thì không, Thanh gia chẳng qua là làm ăn , nhưng chính hắn cho tới bây giờ không dính tới . Đừng xem tuổi tác hắn không lớn, nhưng rất có nguyên tắc."


Phùng Kiến Vũ vào giờ phút này lại có chút bội phục người đàn ông này, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đầu óc tuyệt đối bỏ rơi bạn cùng lứa tuổi mấy con phố.


Đi một đoạn đường rất dài, hai người dừng ở trước một căn phòng. Cận An cùng gác cửa đứng nói mấy câu, người nọ liền đi vào trong xin chỉ thị.


"Thanh gia, Cận An đón Phùng Kiến Vũ trở lại."



Vương Thanh giơ tay lên, tỏ ý để cho bọn họ đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro