Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Trạch, giới tính nam, năm nay 20 tuổi, ngày hôm qua hắn gặp một vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời: Hắn được nhân vật chính (♂) trong tiểu thuyết yêu thích nhất thổ lộ.

... Mỗi một chữ đều là tào điểm (khiến người ta muốn chửi thề).

Đỗ Trạch suy sụp. Hắn tối hôm qua lăn qua lộn lại hoàn toàn ngủ không ngon, cả đầu óc đều là những chữ rít gào "Manh chúa ngươi bị nhũn não rồi, manh chúa ngươi tỉnh tỉnh a", ngay cả sau 0 giờ hoàn nguyên, lổ tai và đôi mắt khôi phục lại nguyên trạng cũng không kéo hắn thoát khỏi suy nghĩ giày xéo. Đỗ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bởi vì Tu quá mức quen thuộc hắn cho nên mới sinh ra ảo giác, đợi cho manh chúa gặp gỡ chân ái thì sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Tên xuẩn manh bấm ngón tay tính toán, nếu năng lực của tình tiết Đại Thần trước sau như một, kế tiếp sẽ có tình tiết đại đấu vũ khí: trung tuần (từ ngày 11 đến 20) tháng này, Quang Minh đế quốc sẽ cử hành một trận đại đấu vũ khí, mời rất nhiều nhân vật quan trọng làm giám khảo cùng khách quý, trong đó còn có thánh nữ Vivian —— đây chính là đệ nhất nữ chúa được tác giả khâm điểm. Tuy rằng Tu hiện tại không quá giống nhân vật chính trong nguyên văn, nhưng mà trước khi gặp gỡ hắn ( cùng đồng nghiệp chí ), manh chúa quả thật từng đối với Vivian có cảm giác khác biệt. Thời điểm Tu gặp lại Vivian, y mới phát hiện manh muội tử kia chính là chân ái của y.

... Vì sao lại có một cảm giác thoáng đau buồn vậy? 〒▽〒

Đỗ Trạch chặt đứt không vui ẩn ẩn trong lòng, bắt đầu tự hỏi một vấn đề thực nghiêm trọng: đại đấu vũ khí không chỉ mời thánh nữ Vivian, mà còn mời cả thánh tử Eric. Trong nguyên văn, Tu chính là ở tại đại đấu vũ khí biết được thân phận thánh tử của Eric, cho nên mới không lưu tình chút nào hắc hóa. Đây không phải là trọng điểm, hiện tại mấu chốt chính là, thánh tử đại nhân của thế giới này có lẽ, có thể, đại khái có trang bị một quyển tiểu hoàng thư (sách đồi trụy) vạn ác.

Đồng nghiệp chí: Tình yêu tới đớn ta nào.

Tên xuẩn manh đã muốn khóc, trực giác của hắn như nói cho hắn biết, trước lúc Tu cùng Eric tiếp xúc thì hắn phải lấy lại được cuốn đồng nghiệp chí, nếu không sẽ có chuyện tình phi thường đáng sợ ập xuống đầu hắn. Gặp phải một quyển sách yêu nghiệt như thế muốn giữ cũng không xong, ném cũng không được, mất lại còn phải đi tìm, Đỗ Trạch từ nội tâm nổi lên mong muốn xuyên qua đến quá khứ, chặt rụng những ngón tay đang hướng về ngọn nguồn vạn ác kia.

Gọi ngươi là cái tay đê tiện! Gọi ngươi là cái tay đê tiện!

Đang lúc Đỗ Trạch mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tay phải của hắn, một cánh tay thâm mầu quơ quơ ở trước mắt hắn. Đỗ Trạch ngẩng đầu, phát hiện Ariel đứng ở đối diện đang nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc trắng thắt bím lớn từ bả vai xõa xuống.

[ Còn có thể cùng cậu nói chuyện phiếm không? ]

Đỗ Trạch nhìn Ariel dùng nhánh cây viết xuống vài chữ, gật gật đầu. Ariel rất vui vẻ ngồi ở trên khúc gỗ bắt ngang giống Đỗ Trạch, theo bản năng tránh né nơi có ánh sáng. Đỗ Trạch nhìn đến hết thảy này, tâm tình phức tạp khó có thể nói rõ, hắn thậm chí thật không dám nhìn lại Ariel bên cạnh mình.

"Thực xin lỗi."

Nhánh cây trên tay Ariel run rẩy, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc vì lời xin lỗi đột ngột của Đỗ Trạch.

[ Vì sao phải nói xin lỗi? ]

Đỗ Trạch cũng nói không nên lời đến tột cùng là vì sao, chỉ có hắn biết quỹ tích vốn dĩ của thế giới này như thế nào, bởi vì có đối lập, cho nên mới càng cảm thấy áy náy.

Ariel thấy Đỗ Trạch trầm mặc không nói, nàng xóa đi lời nói đã viết lúc trước, một lần nữa khoa tay múa chân: [ Tinh linh kia, là người mà ngươi nói lần trước sao? ]

Đỗ Trạch cảm thấy càng ngày càng không thể nhìn thẳng Ariel, lúc trước hắn khen Tu lợi hại bao nhiêu thì Tu đối với Tinh Linh Tộc hung tàn bấy nhiêu.

"Hắn kỳ thực thật sự, là một người rất tốt."

Đỗ Trạch liều mạng muốn giải thích với Ariel, nhưng vô luận nói cái gì thoạt nhìn cũng giống như là đang tìm cớ giải vây cho người kia. Ở dưới ánh mắt của Đỗ Trạch, nhánh cây trong tay Ariel bắt đầu viết: [ Ừm, tôi cũng hiểu được anh ta rất tuyệt. ]

Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn về phía Ariel, cơ hồ theo phản xạ hỏi: "Cô không ghét hắn?"

[ Vì sao phải ghét? ]

Đỗ Trạch hé miệng, lại thủy chung thốt không nên bốn chữ 'tinh linh nữ vương'. Đôi mắt màu vàng của Ariel tựa hồ nhìn thấu hết thảy, cô thay Đỗ Trạch viết ra: [ Bởi vì mẫu thân của tôi? ]

Đỗ Trạch cứng ngắc gật đầu.

[ Mẫu thân không đủ cường đại, cho nên bà ấy thất bại, tôi cảm thấy bi thương. ] Ariel thở dài một tiếng, nhưng mà trong tiếng thở dài kia lại tràn ngập tiếc nuối cùng buồn đau: [ Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ thất bại phải tử vong, tất cả mọi người đều hiểu được. ]

Đỗ Trạch nhớ tới Nhất Hiệt Tri Khâu ở trong 《 Hỗn Huyết 》 viết xuống một đoạn nói: Tinh linh sa đọa sau đó trở thành hắc ám tinh linh, bọn họ sợ ánh sáng, tính cách tàn nhẫn hơn nữa háo sắc, ở khía cạnh bọn họ xem xét, ở trong mắt bọn họ, không bị nhìn thấy sẽ không phải là tội ác, kẻ thất bại nhật định phải chết.

[ Cho nên ta không ghét anh ta, anh ta không làm gì sai cả. ]

Ariel mỉm cười ngọt ngào, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy sóng lưng bắt đầu rét run. Ariel rất "Thiện giải nhân ý", cô không hận Tu phá hủy Tinh Linh rừng rậm, không hận Tu ô nhiễm Tinh Linh Tộc, không hận Tu làm cho mẫu thân của cô chết, Ariel nguyên văn bởi vì yêu Tu mới có thể từ bỏ hết thảy, nhưng mà Ariel lúc này...

Trong mắt hắc ám tinh linh công chúa tràn ngập hoài niệm, cô đung đưa nhánh cây, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của mình.

[ Anh ta rất cường đại, tất cả mọi người rất thích anh ta. ]

Trong kí ức, tinh linh công chúa tóc nâu mắt vàng trong nguyên văn cũng cười với Tu dịu dàng như thế: 【 Em rất thích anh, cho nên em sẽ giúp đỡ anh tất cả. 】

Có đối lập, cho nên mới có vẻ càng tàn khốc.

"Đỗ Trạch."

Thanh âm trong trẻo của Tu như đánh vỡ cử chỉ điên rồ nào đó, Đỗ Trạch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hướng phương xa, tinh linh tóc trắng cưỡi trên con thú một sừng, con ngươi xanh biếc nhìn phía bên này."Lại đây."

Tên xuẩn manh đã muốn hình thành phản xạ có điều kiện, cứ nghe câu này là sẽ chạy về phía manh chúa, thời điểm hắn đi được một nửa mới kịp phản ứng, nhìn lại về phía sau, Ariel không biết đã chạy mất từ khi nào, chỉ còn một khúc gỗ bắt ngang tịch liêu rợp bóng mát. Đỗ Trạch đứng tại chỗ không biết làm sao, hắn hiện tại không biết rõ lắm nên đối mặt với Tu như thế nào. Tiếng vó ngựa 'đát đát đát' từ xa đến gần, Đỗ Trạch nhìn Tu cưỡi thú một sừng đi đến trước mặt hắn. Ánh mặt trời tô điểm cho Tu thêm một tầng ánh sáng, tinh linh tóc trắng ngồi ở trên con thú một sừng màu trắng lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, thánh khiết đến mức làm cho người ta không dám khinh nhờn.

Đỗ Trạch không được tự nhiên chuyển ánh mắt đến trên người con thú một sừng, ngoại hình của nó tựa như con ngựa trắng thon dài trong truyền thuyết, trên trán có một cái sừng xoắn ốc, bộ lông trắng noãn không có một chút tì vết. Ở dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, con thú một sừng kia càng ngày càng hấp tấp bất an, nó không ngừng bào chân, vẫy đuôi ý đồ lui về phía sau. Nhưng dưới mệnh lệnh của Tu, thú một sừng chỉ có thể siết chặt thân đợi ở tại chỗ. Lúc Đỗ Trạch vươn tay muốn sờ sờ cái sừng xoắn ốc của nó, thú một sừng như sợ hãi đến mức tận cùng, phần phật một tiếng cao cao giương chân lên, bộ lông trắng từ gốc bắt đầu biến thành đen, bờm ngựa cùng lông đuôi lập tức biến thành ngọn lửa màu xanh phiêu động, cả con thú một sừng nháy mắt biến thành một con Nightmare(cơn ác mộng).

Này chỉ có thể là một trong những sủng vật của Tu có khả năng chuyển hóa qua lại giữa thú một sừng và ma thú Nightmare . Ở trong đoàn sủng vật của manh chúa, công kích của nó so ra kém hơn Hỏa phượng hoàng và khuyển địa ngục, nhưng về khía cạnh làm thú cưỡi thì tốc độ của nó là nhanh nhất, hơn nữa có thể đùa giỡn hoặc dùng làm kiểng, phải biết rằng thú một sừng trắng noãn mượt mà luôn luôn chỉ có người thuần khiết mới có thể chạm vào... Người thuần khiết...

Tuy rằng biết bản thân luôn luôn có tác dụng đe dọa thần kỳ đối với ma thú, nhưng sau khi liên tưởng đến thiên tính của thú một sừng, Đỗ Trạch vẫn trầm mặc —— mẹ đản, ngươi phản ứng mạnh như vậy là đang nói tiểu sinh đã không còn thuần khiết sao! ?

Tu vỗ vỗ cổ Nightmare, lệnh cho nó quỳ xuống, y vươn tay ra về phía Đỗ Trạch: "Lên đây đi."

Đỗ Trạch thề hắn thấy được nỗi tuyệt vọng cỡ nào ở trong ánh mắt Nightmare, chính là cái loại tuyệt vọng cùng khiếp sợ khi sắp bị kẻ bắt cóc cướp trinh.tiết. Nó nhìn Đỗ Trạch, lại xem xem xét xét Tu, sau đó ngoan ngoãn nằm úp sấp cúi thấp đầu xuống, tản ra hơi thở u ám "Ngươi cố tình gây sự, ngươi lạnh lùng vô tình".

Đỗ Trạch cố tình gây sự phẫn nộ leo lên lưng ngựa, ngồi cùng Tu lạnh lùng vô tình.

Nightmare trầm trọng đứng lên, bắt đầu chạy băng băng về phía cây sinh mệnh. Bốn chân rực cháy lửa xanh giẫm lên trên mặt hồ nhưng không bị chìm xuống, chỉ khẽ động tạo ra vòng vòng gợn sóng, Nightmare có khả năng bất chấp quy luật trọng lực, nó giẫm hết tầng này đến tầng khác lá cây phóng đến cây sinh mệnh. Đỗ Trạch cảm thấy cả hàm răng đều muốn rớt xuống dưới, hơn nữa thay vì nói là xóc nảy sinh ra bởi vì chạy quá nhanh, chi bằng nói là con Nightmare này vẫn luôn phát run.

Cuối cùng thời điểm Đỗ Trạch từ trên người Nightmare leo xuống dưới, hai sinh vật đáng thương này đồng thời đã được giải thoát. Nightmare cơ hồ là ở một khắc Đỗ Trạch rời đi liền lập tức dạt chân ra chạy, Đỗ Trạch nhìn nó một thân tuyệt trần, tịch mịch hoài niệm đến Hỏa phượng hoàng, hắn bắt đầu nhớ đến gà con vừa phát run vừa dính lấy mình, loại tưởng niệm này thậm chí làm cho hắn hoảng hốt nghe được tiếng kêu non nớt của tiểu Phượng hoàng.

"Chíp chíp ~ "

... Khoan đã, không phải ảo giác?

Trong khoảnh khắc tên xuẩn manh quay đầu lại liền bị một cục lông đâm thẳng vào giữa mặt, cục lông kia ghé vào trên cái mũi bị đâm đau nhức của hắn, cao hứng phấn chấn kêu to: "Chíp chíp ~ "

Đỗ Trạch vươn ngón cái cùng ngón trỏ, đem cục lông tiến công kia từ trên mặt kéo xuống dưới. Cục lông thân thể tròn vo bị Đỗ Trạch kẹp chặt, thấy Đỗ Trạch nhìn chằm chằm, nó vẫy vẫy cái cánh nhỏ càng không ngừng bán manh (tỏ ra đáng yêu): "Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp."

Loại bộ dáng bán xuẩn quen thuộc này, tuyệt đối là con phượng hoàng ngốc manh kia không sai. Đỗ Trạch vuốt cục lông tơ rồi chợt sững sờ, nó chẳng phải đã trưởng thành rồi sao, sao lại biến thành gà con như lúc trước! ?

"Lần trước ở trong Tinh Linh rừng rậm, tinh linh pháp thần cùng nó đồng quy vu tận." Tu đúng lúc này giải trừ nghi hoặc của Đỗ Trạch: "Nó tốn một ít thời gian để hồi sinh."

Phượng hoàng giết không chết, chúng nó có thể dục hỏa trùng sinh, đây là một trong những nguyên nhân phượng hoàng được xưng là thần thú. Đỗ Trạch vừa sơ ý để cho cục lông tơ giãy khỏi ngón tay, Tiểu Phượng hoàng liền phẩy cánh, nhằm phía nơi nó mơ ước đã lâu, lần này nó cuối cùng không có bay lệch, thẳng tắp đậu ở trên đầu Đỗ Trạch.

Xuẩn manh cộng thêm ngốc manh, kỹ năng hợp thể đã lâu lại phát động, manh thuộc tính tăng gấp bội —— kỹ năng hợp thể con khỉ mốc! Mau từ trên đầu tiểu sinh lăn xuống đây!

Trong lúc hai phe xuẩn manh dây dưa, lông đen lông vàng rơi rụng không ít, Tu bên này đi đến cái ảo nhỏ giữa dàn tế, cầm lấy nhánh cây vàng kim. Nhánh cây mềm mại quấn lấy tay Tu, bọn họ như đang tiến hành trao đổi gì đó. Khi Tu buông tay ra, nhánh cây vàng kim không còn rũ xuống, mà thẳng dựng lên.

Đỗ Trạch ngừng chém giết với Tiểu Phượng hoàng, cùng Tiểu Phượng hoàng đang ngậm tóc hắn nhìn về phía nhánh cây vàng kim. Đỉnh nhánh cây vàng kim chậm rãi nở ra nụ hoa, những cánh hoa màu vàng ban đầu sít sao bao lấy nhau, sau đó tầng tầng nở rộ, đến cuối cùng, cây sinh mệnh nở ra một đóa hoa màu vàng kim không gì sánh kịp, mấy chục cánh bung thành từng tầng hé ra nhụy hoa ở bên trong, trưng ra một loại xinh đẹp kinh tâm động phách. Nhưng loại xinh đẹp này rất nhanh liền mất đi, đóa hoa màu vàng từng cánh từng cánh úa tàn, cuối cùng chỉ còn lại một hạt tròn màu nâu đen.

Tu nhặt lên vật thể hình tròn kia, Đỗ Trạch rốt cục nhịn không được hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hạt giống cây sinh mệnh." Tu đem hạt giống cất kỹ, giải thích: "Nơi này không thích hợp cho Tinh Linh Tộc ở lại nữa, ta mang bọn họ đến Chu nho di tích."

Đỗ Trạch sững sờ. Nguyên văn《 Hỗn Huyết 》cũng không hề có đoạn tình tiết này, khi đó Tu tuy rằng thu phục được một chủng tộc làm tiểu đệ, nhưng hắc ám tinh linh khó có thể ở đại lục hỗn độn hiện thân, cho nên Tu đem mọi chuyện giao cho Ariel cùng hạ thủ, còn bản thân thì chạy đến Nhân Tộc đế quốc làm lính đánh thuê xoát tình báo, do đó tạo ra tình tiết Chu nho di tích.

Hiện tại Tu đã trực tiếp hủy diệt Tinh Linh rừng rậm, phá vỡ lá chắn của tinh linh quốc gia, phỏng chừng không bao lâu sẽ có sinh linh khác tiến đến tra xét. Chu nho di tích ở trong lòng đất u ám, quả thật rất thích hợp cho hắc ám tinh linh ở lại, nơi đó không có ánh mặt trời mà bọn họ chán ghét. Ở dưới sự hướng dẫn của manh chúa, Tinh Linh Tộc không bao lâu sẽ có thể lên mặt đất thành lập nên thành thị cùng địa bàn tụ tập mới. Đỗ Trạch cảm thấy hướng phát triển theo hình thức chủng điền văn (*) này thật ngoài ý muốn, hơn nữa hắn rốt cục tìm được cơ hội tách khỏi Tu để đi xử lý đồng nghiệp chí.

(*chủng điền văn là truyện về đời sống sinh hoạt thường ngày như trồng trọt, chăn nuôi, buôn bán... )

Manh chúa, ngươi dẫn mọi người đi làm ruộng đi, tiểu sinh xử lý xong đồng nghiệp chí rồi sẽ đến gia nhập với ngươi.

Vì thế ở ngày xuất phát, tên xuẩn manh nói lời tạm biệt với Tu.

"Ngươi muốn đến Nhân Tộc đế quốc?"

Đỗ Trạch gật gật đầu: "Ta có chút chuyện phải làm."

Sau đó Đỗ Trạch liền nhìn thấy Tu trực tiếp gọi lão John tới, đem chuyện dẫn dắt Tinh Linh Tộc đi vào Chu nho di tích giao cho đối phương.

"Ngươi có thể không cần theo giúp ta." Đỗ Trạch vội vàng cắt ngang Tu —— hay nói giỡn là, manh chúa ngươi cũng đi thì tiểu sinh làm sao lấy lại đồng nghiệp chí chứ."Ngươi có rất nhiều chuyện phải thu xếp..."

"Không cần lo lắng." Lão John cười tủm tỉm nói: "Ngươi cùng tiểu chủ nhân đi chơi đi, việc vặt này cứ giao cho ta."

Đỗ Trạch đau đớn kịch liệt liếc mắt lão John một cái, bi thương của hắn không người nói lên, chảy ngược thành sông.

Tựa hồ nhìn thấu Đỗ Trạch đang chần chờ, tinh linh tóc trắng ngồi ở trên con thú một sừng, bỗng dưng nói: "Ngươi hy vọng ta thích thế giới này, đúng không."

Đỗ Trạch không tự chủ được gật gật đầu, hắn trơ mắt nhìn Tu nhoài người ôm lấy hắn trực tiếp bế lên thú một sừng, thú một sừng sợ tới mức trong nháy mắt lại chuyển biến thành Nightmare. Đỗ Trạch còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấyTu ghé vào lỗ tai hắn nói: "Như vậy ngươi dẫn ta đi xem, thế giới này có bao nhiêu tốt đẹp."

Chỉ dùng một câu đã khiến cho Đỗ Trạch hoàn toàn không còn đường lui.

******

******

Ngươi hy vọng ta đi xem thế giới này?

Như vậy ngươi hãy nhìn ta đi, ngươi không nhìn ta, ta không biết sẽ làm đến chuyện gì đâu.

——【 hộp đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

【 Phe lý luận の độc giả gặp gỡ thú một sừng 】

Thú một sừng: ( như trúng đại địch )

【Phe thực tiễnの nhân vật chính gặp gỡ thú một sừng 】

Thú một sừng: ( cầu vỗ về cầu vuốt lông )

Tác giả: Chỉ có người thuần khiết mới có thể chạm vào thú một sừng.

Độc giả: Đồ lừa đảo! ! ! QAQ

***

Bóng đèn đều bị nhân vật chính cưỡng chế di dời a ha ha ha, cùng nhau nghênh đón tiểu đồng quay về nào【. 】 thực xin lỗi, tác giả chết bằm lại 'hắc hóa' các muội tử 【 sám hối】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro