Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết khế thú chậm rãi biến mất trong không khí, Tu ấn cổ More, lệnh cho nó từ không trung đáp xuống.

Trong nháy mắt hắc long giáng xuống đất, long thương thật dài đâm xuyên qua ngực gã sa đạo, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, sa đạo giẫm Đỗ Trạch như một khinh khí cầu bị chọc thủng, càng lúc càng teo tóp, càng lúc càng nhăn nheo, cuối cùng tan thành tro bụi bị gió thổi đi. Gã không chảy chút máu nào, bởi vì người cưỡi trên lưng rồng cũng mang ý tưởng giống gã —— quần áo trên thân người kia không thể bị máu vấy bẩn.

Đám sa đạo lập tức giải tán, tên quấn khăn đen vội ném Nina rồi xoay người bỏ chạy. Hắc long hừ lạnh một tiếng, long uy vô hình khuếch tán ra, đám sa đạo còn chưa kịp chạy mấy bước đã ngã trên mặt đất rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa, những kẻ thực lực thấp sẽ trực tiếp bị long uy làm cho kinh hãi đến mức đình chỉ hô hấp. Tên quấn khăn đen ở dưới long uy không thể nhúc nhích, gã cứng ngắc nhìn kỵ sĩ rồng từ trên lưng hắc long bước xuống, nâng thanh niên tóc đen dậy, động tác nhẹ nhàng như đối đãi với bảo vật bị mất vừa tìm lại được. Thời điểm gã thấy thanh niên tóc vàng nhìn qua, một khắc kia, tên quấn khăn đen biết kết cục của mình không có tương lai.

"Cát chảy mai táng."

Nghe được Tu ngâm xướng chú văn, Đỗ Trạch bất chấp miệng đầy cát, vội vàng kêu lên: "Đừng —— khụ khụ, đừng giết hồ ly tinh khụ khụ!"

Tu nghe không hiểu hồ ly tinh có ý gì, nhưng sau khi y nhìn đến lổ tai và cái đuôi hồ ly dài của Nina, ước chừng người này là một thiếu nữ thú tộc. Đối với thỉnh cầu của Đỗ Trạch, Tu chưa bao giờ cự tuyệt, y khống chế ma pháp, chỉ buông tha một mình Nina.

Ma pháp trận to lớn hiện ra ở phong thực địa, đám sa đạo hoảng sợ giãy dụa trong cát, những hạt cát bên dưới không ngừng nuốt chửng bọn họ. Tên quấn khăn đen trong lòng một mảnh tro tàn, chỉ bằng một lời nguyền ma pháp đã có thể phóng thích ma pháp lớn đến như thế, người mà bọn họ đắc tội không chỉ là một kỵ sĩ rồng, mà còn là một pháp thần. Trong khoảnh khắc bị cát nuốt chửng, tên quấn khăn đen vẫn đang suy nghĩ, lúc trước bọn họ vì sao lại phát hiện hồ nhân trên lưng thanh niên tóc đen kia chứ?

Chờ sau khi Đỗ Trạch lau sạch mắt kính dính đầy cát, lọt vào trong tầm mắt là phong thực địa trống trải—— toàn bộ sa đạo đều không thấy bóng dáng, Nina ngồi trên mặt cát, trong ánh mắt lướt qua mang theo kinh sợ. Đỗ Trạch cảm thấy trên đầu nặng xuống, là Tu đặt tay ở trên đầu hắn, giúp hắn phủi đi những hạt cát còn vương trên tóc.

"Ta hình như luôn thất lạc ngươi..."

Thanh âm Tu gần như thở dài, mang theo một loại áp lực cùng trầm trọng, Đỗ Trạch nhìn Tu nghiêm túc nói: "Đây là ngoài ý muốn, hơn nữa, ngươi rốt cuộc vẫn có thể tìm được ta."

Nghe lời Đỗ Trạch nói, tâm tình của Tu tựa hồ thoáng dâng lên một chút, y ấn cổ Đỗ Trạch, như đang nói đùa: "Nếu lần sau mà còn thất lạc nữa, ta sẽ làm cái lồng sắt nhốt ngươi lại, thế nào?"

Đỗ Trạch phối hợp gật gật đầu, khóe miệng Tu hiện lên vẻ mỉm cười. Nina hoàn toàn không cách nào hình dung ra loại cảm giác này, nàng cảm thấy thanh niên tóc vàng kia thực đáng sợ, phi thường đáng sợ. Thời khắc người kia cưỡi hắc long xuất hiện, Nina thậm chí cảm thấy tử thần hạ trần, sát ý mãnh liệt so với long uy của hắc long còn khủng bố hơn gấp mấy lần. Nhưng mà lúc người kia đứng chung với Đỗ Trạch, Nina mới phát hiện đó là một thanh niên anh tuấn có nụ cười ôn hòa, một đầu tóc vàng chói mắt như ánh mặt trời bản năng xua tan mọi tà ác, căn bản không phải tử thần làm người ta sởn tóc gáy lúc trước.

Vì sao lại khác biệt như vậy? Nina nhìn Đỗ Trạch bên cạnh Tu, đó giống như là một cấm kỵ, không thể nói, càng không thể chạm.

Đỗ Trạch nói với Tu vài câu, sau đó hai người đi về phía Nina.

" Bộ lạc của cô ở đâu?" Tu nói với Nina: "Chúng ta đưa cô trở về."

Lỗ tai Nina run rẩy, nàng nhìn Đỗ Trạch, sau đó thật cẩn thận gật đầu.

Sau một lúc nghỉ ngơi, hắc long giang đôi cánh lớn, bay về phía phương Tây. Theo thời gian trôi qua, sa mạc bên dưới bắt đầu dần dần chuyển thành Gobi, tảng đá càng ngày càng nhiều, đất đai cũng cứng rắn hơn. Cho dù vậy vẫn rất hiếm nhìn thấy thực vật và sinh vật, miền hoang dã phía đông đại lục hỗn độn thật sự tên xứng với thực, thú tộc ở đây đấu tranh với hoàn cảnh sống khắc nghiệt suốt một kỷ nguyên. Đột nhiên, Đỗ Trạch nhìn đến phương xa xuất hiện một tòa phế thành. Trên sa mạc hoang vu, tòa phế thành kia cứ như vậy đứng sừng sững ở nơi đó, Nina kinh dị nói: "Vì sao lại có một tòa thành?"

Hắc long lượn quanh trên phế thành, Đỗ Trạch nhìn xuống phế thành bên dưới, không biết tại sao hắn vẫn luôn có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ. Khi Đỗ Trạch nhìn thấy thần tượng vẫn còn dang dở bên trong phế thành, độc giả xuẩn manh rốt cục kịp phản ứng: Này đặc biệt không phải là Dantalian một trong bảy mươi hai chúa thành sao! ?

Tu tựa hồ cũng ý thức được điểm này, y bảo hắc long đáp xuống trong phế thành. Đỗ Trạch nhìn thần tượng hình người tay cầm một vật hình vuông phía đối diện, chỉ cảm thấy đầu óc thiếu sót —— thành Dantalian không phải ở đại lục phản diện sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở trong này? Hay là Dantalian xây thêm một tòa chúa thành nữa ở đại lục chính diện? Đỗ Trạch cẩn thận đánh giá thần tượng, bác bỏ suy đoán ban nãy——này căn bản là thành Dantalian lúc trước hắn và Tu đi ngang qua, ngay cả độ hoàn thành của thần tượng cũng giống như đúc.

" Thời điểm ta tới tìm ngươi, ở trên đường nhìn thấy thành Halpas." Tu cúi đầu ở bên tai Đỗ Trạch nói: "Còn có rất nhiều chúa thành Ma tộc khác, đại lục chính diện và phản diện... Giống như đang hợp vào nhau."

Biển tử linh sáp nhập vào hải dương, bảy mươi hai chúa thành xuất hiện ở khắp đại lục, chỉ có hợp vào nhau mới có thể giải thích hết thảy.

Đại lục chính phản vì sao lại hợp vào nhau? Đỗ Trạch đứng đối diện thần tượng vẫn chưa hoàn thành, có lẽ chỉ có thần mới biết.

Tháp, tháp, tháp.

Một trận tiếng bước chân từ sau thần tượng truyền đến, hắc long cảnh giác ngẩng đầu lên. Người tới rất nhanh liền lộ ra bóng dáng, thời điểm lão nhìn thấy hắc long thì có hơi sững sờ. Khi ánh mắt dừng ở trên người Đỗ Trạch, người tới mới nở nụ cười ôn hòa quen thuộc.

"Xem ra ta không tìm sai chỗ." Người đàn ông tóc nâu nhấn thiết bị trong tay, cười tủm tỉm nói: "Đã lâu không gặp, Đỗ Trạch tiên sinh. Chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta biết tiểu chủ nhân nhất định cũng ở chỗ này."

Đỗ Trạch hoàn toàn thật không ngờ ở đây lại chạm mặt lão John, khi hắn thấy Ariel tử phía sau lão John ló đầu ra nhìn hắn chớp chớp mắt, đại não tên xuẩn manh như rơi ra một cái linh kiện then chốt, tạm ngừng.

Lão John thu hồi thiết bị, lão đảo qua người trên lưng hắc long. Khi thấy vòng kim loại sáu sao trên tay thanh niên tóc vàng mắt xanh, lão John cười rất vui vẻ, giống như là một ông già chơi trốn tìm với đứa cháu."Tiểu chủ nhân, tôi tìm được cậu rồi."

"Rất vui vì gặp lại ông, lão John." Tu nhìn con rối máy trung thành và tận tâm của y."Xa như vậy tới tìm ta là vì có chuyện gì xảy ra sao?"

"Thật xin lỗi, tiểu chủ nhân, tôi chỉ sợ phải nói cho cậu một tin tức xấu." Lão John nói: "Chu nho di tích bị tinh linh thần chiếm cứ."

Theo lời lão John, ngày đó sau khi tách khỏi Tu, lão John liền dẫn theo hắc ám Tinh Linh tộc về tới Chu nho di tích. Bọn họ ở trong di tích chọn một chỗ trồng lại cây mệnh, sau đó hắc ám tinh linh bắt đầu xây dựng gia viên mới của bọn họ. Hết thảy đều đâu vào đấy, thẳng đến ngày đó, nữ thần nhền nhện xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ả không chút nào che dấu ác ý của mình đối với các vị thần khác, bảo hắc ám tinh linh phục tùng mệnh lệnh của ả, bắt đầu đuổi đi sinh linh khác. Cơ hồ toàn bộ hắc ám tinh linh đều nghe lời nữ thần nhền nhện, chỉ có Ariel đi theo lão John ra ngoài tìm Tu và Đỗ Trạch. Bọn họ căn cứ vào thiết bị định vị tìm được đến miền hoang dã, sau đó gặp phải gió lốc đen. Vì tránh né gió lốc, lão John và Ariel nán lại trong tòa phế thành bảy ngày, ấy vậy thật không ngờ lúc này có thể gặp được mục tiêu của bọn họ.

Lão John sau khi kể lại xong, trời cũng đã gần hoàng hôn, vì thế bọn họ quyết định ở trong phế thành nghỉ ngơi một đêm. Lão John động tác nhanh nhẹn chuẩn bị tốt chỗ nghỉ ngơi, More biến thành nhân hình tựa vào góc tường nhắm mắt dưỡng thần, Nina và Ariel thì ngồi chung một chỗ, Tu ngồi bên cạnh đống lửa tựa hồ đang trầm tư. Đỗ Trạch nằm trên tấm thảm lăn qua lộn lại ngủ không được, sau khi nghe lão John nói xong thì không bao lâu sau tai phone của hắn cũng hết pin, cho nên hắn không biết Tu nghe xong đáp lại như thế nào.

Đại lục hợp vào nhau, thần giáng lâm. Độc giả không biết trước tình tiết chỉ có thể ở trong dị giới ấm ức nhìn Nhất Hiệt Tri Khâu tác oai tác quái, lo sợ tác giả lại làm một cú thần triển khai (*) . Đỗ Trạch vẫn nhìn ánh trăng lên cao, hắn một chút buồn ngủ cũng không thấy, chỉ có thể nhàm chán nhìn chằm chằm hai vầng trăng dần dần hợp thể.

(*phát triển tình tiết truyện một cách quá nhanh)

"Ái chà chà, đã sắp ngủ chưa?"

Thanh âm Dan đột ngột vang lên, Đỗ Trạch đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên thương nhân mặc quần áo xanh lá ngồi ở trên thần tượng tươi cười đáng giận. Dan xuất hiện thập phần đường đột, ngay cả More cũng kinh ngạc nhìn về phía Dan, hoàn toàn không biết hắn từ đâu chui ra. Thấy mọi người nhìn qua, Dan từ trên thần tượng nhảy xuống, lộ ra nụ cười áy náy với Tu.

"Vô cùng xin lỗi, lần trước bởi vì năng lực có hạn, không thể theo triệu hồi mà đến." Dan nhìn lướt qua phế tích chung quanh, cười tủm tỉm nói: "May mắn lần này cảm nhận được mùi của các hạ, có thể đến đền bù thiếu sót của ta. Vậy, xin hỏi các hạ có cần gì không?"

Đỗ Trạch nhìn Dan phía đối diện cùng thần tượng Dantalian vẫn còn dang dở phía sau hắn, chỉ cảm thấy thực vi diệu. Bọn họ thân ở đại bản doanh của đối phương, cũng khó trách Dan lại liền chạy tới. Đỗ Trạch nhìn về phía Tu, trên đảo rồng từng một lần triệu hồi Dan, là vì muốn biết tin tức về thần, nhưng hiện tại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiếm khi gặp được ma thần đỏ mắt trông mong, không hỏi rõ ràng thật sự là có lỗi với bản thân.

"Ta muốn một vài tin tức liên quan đến thần." Tu nói.

"Không thành vấn đề." Dan nhìn về phía Đỗ Trạch."Xem như trao đổi, ta muốn thỉnh giáo các hạ một vấn đề."

Sau khi Đỗ Trạch gật đầu, Dan lộ ra tươi cười."Vì bù lại lần trước ta thất hứa, giao dịch lần này sẽ do ta cung cấp hàng hóa trước. Các ngài muốn biết cái gì, xin cứ hỏi."

Tu trực tiếp hỏi: "Làm sao để thành thần?"

"Thật sự là vấn đề làm cho người ta khó xử." Dan dùng sách vỗ vỗ đầu mình, yên lặng nhìn Tu."Kỳ thật dựa theo thực lực mà nói, ngươi sắp thành một ngụy thần."

"Mốc cấp bậc cuối cùng của đại lục hỗn độn là pháp thần và võ thần, tuy cũng có chữ thần, nhưng cách thần còn rất xa, ngay cả ngụy thần cũng không thể nói rõ. Trên cảnh giới pháp thần võ thần, có đủ tư cách chạm đến bậc thần, loại trạng thái này được gọi là ngụy thần." Dan nói: "Trên thực tế, có vài ngụy thần thậm chí còn mạnh hơn cả thần, từng có một ngụy thần tên là Lewis chỉ còn thiếu chút nữa là giết chết một thượng thần. Ngụy thần có thực lực cường đại, cũng không sợ thần uy, nhưng bọn họ thủy chung không phải thần, bởi vì không có tín ngưỡng."

Dan quét mắt qua tòa chúa thành do chính tay hắn phá đi, hắn không muốn thành thần, cho nên hắn không cần tín ngưỡng gì.

"Tín ngưỡng, là ý nghĩa tồn tại của thần."

Đỗ Trạch kinh ngạc, này kỳ thật là một đạo lý rất đơn giản. Ở địa cầu thế kỷ hai mươi mốt, cho dù không ai thật sự nhìn thấy thần, nhưng thủy chung vẫn có người tin tưởng họ tồn tại, tín ngưỡng họ, kính sợ họ, thượng đế, Phật tổ cùng thần linh bởi vậy mà xuất hiện.

Dan nói với Tu: "Chờ sau khi ngươi thành thần, tín ngưỡng lực sẽ quyết định thần lực của ngươi. Cho dù là thần cũng có phân cấp bậc, hạ thần, trung thần, thượng thần, mỗi chủng tộc còn có một chủ thần cường đại nhất, những điều này là do từ thần lực quyết định—— được rồi, đi thẳng vào vấn đề, chúng ta tiếp tục nói đến việc thành thần: khi một ngụy thần có tín ngưỡng lực, lúc này hắn sẽ cần thần cách. Ngươi có thể xem thần cách là công cụ tất yếu mà thần dùng để hấp thu cũng như lợi dụng tín ngưỡng lực, nó là trung tâm sức mạnh của thần, hầu hết sức mạnh của thần đều dựa vào vận hành thần cách... Làm sao đạt được thần cách?" Dan cười hì hì trả lời: "Rất đơn giản a, giết chết thần cướp lấy thần cách là phương pháp nhanh nhất."

"Nói ngắn gọn, ngươi trở thành ngụy thần, có được thần cách, thu thập tín ngưỡng lực, ngươi chính là thần." Dan vuốt tay: "Tốt bụng nhắc nhở một câu, ngươi sau khi thành thần sẽ bị quy luật ném vào thần giới, đây chính là một nơi khá gay go."

"Thần giới?"

"Bây giờ còn đỡ, thần giới không biết vì nguyên nhân gì lại hợp vào đại lục hỗn độn, cho nên hạ thần và trung thần đều có thể hạ trần." Dan ai oán nói: "Lúc trước ta từng dạo qua thần giới một lần, sau đó liền không bao giờ muốn thành thần nữa."

Tu có chút ngạc nhiên hỏi: "Thần giới... Có thể nhìn thấy sao?"

Nghe được lời Tu nói, Dan lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa.

"Kỳ thực ngươi cũng có thể nhìn thấy." Lục y thương nhân vươn tay, chỉ vào ánh trăng màu tím sắp hòa vào ánh trăng màu vàng trên bầu trời."Nó ở trên đỉnh đầu chúng ta, từ trước đến giờ vẫn đều ở đấy."

Đỗ Trạch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía hai vầng trăng vẫn làm bạn với hắn kể từ khi đi vào dị thế này, như là lần đầu tiên nhận thức chúng nó. Ở trong ánh mắt mọi người, ánh trăng một tím một vàng chưa bao giờ gần như vậy, quả thực đang hợp thành một thể, rốt cuộc tuy hai mà một.

"Hoàn toàn hòa vào nhau a, đại lục và thần giới." Dan cảm thán nói, ý nghĩa không rõ.

***

Giữa đảo rồng, thần công bằng Lendys không thể tin nhìn chằm chằm vong linh phù thủy khoác áo choàng màu đen phía đối diện —— quá cường đại! Rõ ràng chỉ là một ngụy thần, lại có thể ngăn cản sự vây công của năm Long thần, thậm chí làm cho bản thân thần thiện long Bahamut cũng bị trọng thương. Lendys nhìn đảo rồng sắp bị xương khô cương thi bao phủ, cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Ở dưới sự lây nhiễm của vong linh, đã có rất nhiều thi thể cự long chuyển biến thành cương thi long hoặc cốt long, chúng nó gia nhập đại quân vong linh, tấn công đồng bạn cũ. Cứ tiếp tục tổn thất thế này, long tộc rất nhanh sẽ biến mất khỏi đại lục hỗn độn.

Tử thần Lewis giơ lưỡi liềm lên, nếu Đỗ Trạch ở đây, khẳng định sẽ phát hiện lưỡi liềm lớn kia không hề khác biệt với lưỡi hái tử thần của Tu. Trước khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, một nhát đao chém Garyx thành hai đoạn. Garyx nháy mắt mất mạng, nhưng mà không đợi Lewis thu nhặt thi thể Long thần, một lốc xoáy màu đen đột ngột hiện lên giữa không trung, hút thi thể thần hủy diệt vào trong rồi biến mất không thấy.

Lewis nhìn chằm chằm nơi cái động đen hoắm biến mất một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Long thần còn sót lại—— không sao cả, còn có những Long thần khác.

Khi Lewis chuẩn bị lại chém lưỡi liềm xuống, một người chặn lại công kích của hắn. Vẻ bề ngoài của người đó hội tụ đầy đủ đặc thù long tộc.

"Chủ thần!" Aasterinian ấn cánh tay bị thương, cả kinh kêu lên.

Long tộc chủ thần IO cầm lấy lưỡi liềm của tử thần Lewis, ông rốt cục có thể giáng xuống đại lục hỗn độn, nhưng mà thương vong đã tạo thành cũng không thể vãn hồi. IO nhìn đến đảo rồng lúc này, trong mắt ông tràn ngập bi thương cùng lửa giận.

"Vong linh, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho tất cả những gì ngươi gây ra... !"

***

Trong Chu nho di tích, nữ thần nhền nhện Lolth lảo đảo lùi về phía sau, ả phẫn nộ nhìn Chu nho thần phía đối diện. Trong đó, thần rèn Flandal từng có duyên gặp Tu và Đỗ Trạch một lần ngồi ở trên con rối máy, Mia của y không lưu tình chút nào chém giết hắc ám tinh linh.

"Hừ, tinh linh, đây cũng không phải là nơi mà ngươi có thể giương oai."

Lolth thấy hắc ám tinh linh chết đi mà đau lòng, ả muốn nổi giận, nhưng đối diện có 3 Chu nho thần, mà ả bên này chỉ có một mình.

Càng ngày càng nhiều máy móc dũng mãnh tiến lên, hắc ám tinh linh cuối cùng bị chết chỉ còn lại có mấy người. Lúc này Lolth quỷ dị nở ra một nụ cười, ả giơ dao găm bằng nhền nhện trong tay lên, ném vào trong đống thi thể của hắc ám tinh linh.

"Hắc huyết quyện trận."

Thần gián điệp Baravar bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy vào trong huyết trận, rất nhanh không còn tiếng động.

Flandal khiếp sợ nhìn nữ thần nhền nhện: "Ngươi thế nhưng vì thi triển cấm thuật mà để cho toàn bộ tín đồ của ngươi chết đi! ?"

Lolth cười lớn: "Vì ta mà chết, là vinh hạnh của bọn họ!"

Khi không người chú ý, một cái hắc động xuất hiện, trầm mặc hút thần gián điệp vào.

Cái chết của đồng bạn làm cho Chu nho thần hoàn toàn bị chọc giận.

"Tinh linh!" Flandal phẫn nộ kêu to: "Ngươi đã không quan tâm thì chúng ta cũng sẽ phá hủy cây sinh mệnh, giúp ngươi xóa sổ Tinh Linh Tộc khỏi đại lục hỗn độn!"

"Hừ." Một tiếng hừ lạnh truyền đến, tinh linh chủ thần Corellon từ không trung hạ xuống, nàng chán ghét nhìn lướt qua nữ thần nhền nhện, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Chu nho thần: "Các ngươi giết chết ả thì ta không có ý kiến, nhưng cây sinh mệnh không phải thứ các ngươi có thể động vào."

"Chúng ta chỉ muốn giúp đồng bạn của ngươi đạt thành tâm nguyện."

Một Chu nho ăn mặc giống như một chú hề nhảy đến trước mặt Corellon, Chu nho chủ thần Garl chớp mắt vài cái với tinh linh chủ thần.

"Nàng có lẽ cũng rất muốn nếm thử tư vị của một chủng tộc nhu nhược —— giống như chúng ta."

***

Quang Minh thần cầm quyền trượng, từ thần tọa đứng dậy, ngày này ông chờ đợi đã lâu rồi.

Quy luật không còn hạn chế giam giữ ông tại thần giới, ông có thể tự mình đi đến đại lục hỗn độn, không cần nhờ vào tín đồ đi làm chuyện mà ông muốn làm nữa.

Nói thí dụ như, giết chết cái tên dị tộc kia.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cứ như vậy, nhân tộc đấu với thú tộc, long tộc đấu với vong linh, Chu nho đấu với tinh linh, thiên tộc đấu với Ma tộc, trình tự văn án 《 Hỗn Huyết 》cũng giống vậy XD

Quá muộn rồi OTL ngày mai sẽ đến phiên Tu.

Dưới đây là tài liệu tham khảo:

【 Chu Nho thần hệ 】

Chu nho chủ thần, Garl ˙ Glittergold [ thượng thần ]

Thần rèn, Flandal ˙ Steelskin [ trung thần ]

Thần bảo hộ, Callarduran ˙ Smoothhands [ trung thần ]

Thần rừng, Baervan ˙ Wildwanderer [ hạ thần ]

Thần chết, Segojan ˙ Earthcaller [ hạ thần ]

Thần gián điệp, Baravar ˙ Cloakshadow [ hạ thần ]

【 Tinh Linh thần hệ 】

Tinh linh chủ thần, Corellon [ thượng thần ]

Nữ thần nhền nhện, Lolth [ trung thần ]

Thần cung tiễn, Solonor [ trung thần ]

Thần lá cây, Rillifane [ hạ thần ]

Thần thù hận, Shevarash [ hạ thần ]

Thần hoạt bát, Erevan [ hạ thần ]

Thần âm mưu, Vhaeraun [ hạ thần ] (Vhaeraun thuộc Drow, một loại khác của Elven)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro