chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14.

- Cắt, okay, mọi người đã vất vả rồi – đạo diễn Baek ra hiệu.

Toàn bộ ekip cúi đầu chào nhau rồi bắt đầu thu dọn phim trường. Wendy cùng Siyeon lui về phòng trang điểm.

- Cuối cùng cũng xong, mai được nghỉ cả ngày đúng không? – Siyeon thả phịch người xuống ghế.

Nguyên một tháng trôi qua cô bận rộn không thiếu ngày nào vì Wendy vừa đi đóng phim vừa chạy show diễn. Thỉnh thoảng cô có một chút thời gian rảnh khoảng một đến hai tiếng thì cô sẽ chạy đến nhà Dami ngay lập tức, dù lúc đó cô có đói như thế nào hay buồn ngủ như thế nào thì cô vẫn cứ phải đi kiểm tra tình trạng của SuA trước đã.

Nhưng trong những lần cô chạy tới, cô đều không thấy SuA đâu cả. Cô đỗ xe trước cửa nhà Dami một cách bí mật nhiều lần và mỗi lần đợi là khoảng một tiếng, cô vẫn không thể gặp được SuA.

SuA vẫn đi làm bình thường nên cô ấy chắc chắn sẽ đi ra đi vào căn nhà này, chẳng qua lúc cô ấy đi ra thì Siyeon lại không có mặt mà thôi. Cô mong chờ mòn mỏi một ngày nghỉ trọn vẹn để túc trực trước nhà Dami, cô phải gặp SuA cho bằng được.

Cô cứ lén lút như vậy suốt một tháng qua, cô không đủ dũng cảm để bấm chuông cửa nhà Dami vì cô khá là sợ cô gái đó. Cái khuôn mặt lạnh lùng như xã hội đen ấy, nếu cô làm Dami tức cô ấy sẽ gọi cảnh sát đến hốt cô đi mất.

- Ừ nghỉ cả ngày, mai chị phải ngủ bù nguyên ngày mới được – Wendy ngáp.

- ………….. – Siyeon chăm chú vào điện thoại làm gì đó.

- Mai đừng có xuất hiện trước mặt chị đấy nhé, chị ngắm cái bản mặt sầu sĩ của em vậy là đủ rồi – Wendy chẹp miệng.

- Em không có rảnh mà gặp chị - Siyeon cười hắt.

- Lần đầu tiên chị thấy em si tình như vậy đấy, người kia chắc hẳn là hoa hậu thế giới hả? – Wendy bật cười.

- CEO của công ty dược phẩm nổi tiếng DCC đó, lên mạng mà xem – Siyeon nói một câu rồi rời khỏi phòng.

Wendy tò mò mở điện thoại ra tìm kiếm thật, sau khi nhìn thấy bức ảnh một cô gái tóc màu hồng, vóc dáng nhỏ nhắn mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, góc mặt xinh sắc sảo, mũi rất cao, đang đứng ở bục sân khấu phát biểu gì đó trong một sự kiện của DCC, Wendy há miệng trầm trồ.

- Ồ wao, bảo sao bị cự tuyệt rồi mà vẫn chưa quên được – Wendy gật gù.

Siyeon lái xe túc trực ở trước cổng nhà Dami, đỗ xe ở một góc kín, cô đã đi mua sẵn rất nhiều đồ ăn vặt để trong xe. Tình cảnh này không khác gì mấy cha phóng viên đi rình mò người nổi tiếng để săn tin, Siyeon đã sẵn sàng tinh thần để ở trong xe nguyên một ngày luôn.

SuA nói rằng cô ấy cần thời gian, nhưng điều làm cô đau khổ là cô không biết SuA cụ thể cần bao nhiêu thời gian.

Nếu cái chữ thời gian của cô ấy mà tính bằng năm chắc cô chết sớm mất. Cô không thể thụ động trong việc này hoài được, cô cần phải kéo SuA lại về bên mình.

---

Texas, thành phố Dallas

SuA cùng Jihyo đi xem nhà. Cô đã đáp chuyến bay đến Dallas vào ngày hôm qua và thuê phòng khách sạn ở tạm. Jihyo là một nhân viên môi giới cực kỳ xuất sắc, mối quan hệ rộng rãi của cô ấy đã giúp SuA tìm được nhà ở một đất nước rất xa xôi.

Cô dự tính ở Mỹ khoảng 3 đến 5 năm nên cô đã chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết, khi sinh con thì cũng sẽ sinh tại Mỹ luôn.

Jihyo nói rằng căn nhà SuA chuẩn bị đi xem có chủ sở hữu là một người Hàn nên rất dễ để trao đổi. Căn nhà này SuA đã được xem qua video và hình ảnh lúc còn đang ở Hàn, cô rất ưng căn nhà này, nên khi bay đến đây là xem nhà nốt lần cuối để chốt mua luôn.

- Xin chào, tôi là Park Jihyo, người đã liên lạc với cô hôm trước, đây là Kim SuA, cô ấy muốn mua nhà, SuA, đây là Kang Seulgi, chủ căn nhà – Jihyo đứng giữa giới thiệu qua lại.

- Ồ, trái đất thật tròn SuA nhỉ - Seulgi tươi cười nói.

SuA vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Jihyo cũng vậy.

- Cô Kang đây biết cô Kim trước rồi hả? – Jihyo thắc mắc.

- SuA, chúng ta gặp nhau rồi mà, cô không nhớ tôi hả? – Seulgi vẫn chưng diện nụ cười rất tươi.

SuA suy nghĩ, thực sự là cô không nhớ ra người này.

- Chúng ta có nói chuyện với nhau ở quán bar Endless Night, cách đây hai tháng – Seulgi gợi lại.

SuA bắt đầu mở to mắt, cái đêm hôm đó cô uống rất say và không gian thì khá tối, cô không thể nhớ nổi khuôn mặt và tên người ngồi nói chuyện cạnh cô, cô chỉ nhớ mang máng nội dung cuộc trò chuyện mà thôi. Cô đã nói chuyện với một người bằng tuổi cô, hai người bàn luận về những chủ đề xoay quanh cuộc sống chứ chẳng có gì sâu hơn, kiểu như dạo gần đây có phim gì hay, có nhà hàng món ngon nào mới mở ở trong thành phố, có người nổi tiếng nào vừa mới công khai yêu đương hay không.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

- Ồ, tôi không nhớ lắm, xin lỗi – SuA mỉm cười nhẹ nhàng.

- Tôi nghĩ không cần mua bán gì nữa đâu, SuA-sshi cứ ở đây đi, hãy coi như đó là nhà của cô – Seulgi nói tiếp, gây bất ngờ cho người nghe.

- Hả? – Jihyo ngơ ngác.

- Tôi sẽ trả tiền hoa hồng cho cô nên đừng lo cô Park, căn nhà này tôi chỉ sử dụng khi có việc đến Mỹ, rồi tôi không dùng nó nhiều cho lắm nên tôi quyết định bán. Nhưng nếu người ở là Kim SuA thì tôi sẽ không bán nữa, SuA-sshi cứ thoải mái sử dụng căn nhà này, tôi sẽ lo mọi chi phí.

SuA sững người, cô không tải nổi những nội dung vừa rồi, tại sao lại thế?

- Trong nhà thiết bị nội thất đầy đủ, cô có thể dọn vào ở luôn. Tôi cũng không dùng đến căn nhà này, nên cô cứ thoải mái đi – Seulgi thân thiện hướng tay về phía căn nhà để SuA đi vào.

SuA liếc nhìn Jihyo một cái rồi nhìn vào một khoảng không vô định, Jihyo ra hiệu SuA nên đi vào xem nhà nên cô đành di chuyển.

SuA đi dạo xung quanh căn nhà. Căn nhà này vừa đủ cho 2 đến 3 người ở, nhìn rất ấm cúng và đầy đủ tiện nghi, thiết bị nội thất trông cũng xịn, thiết kế đẹp đẽ đem lại cảm giác thoải mái. Cô đã ưng từ lúc xem hình ảnh và video, cho đến khi nhìn tận mắt căn nhà, cô vẫn rất ưng.

- Cô thích nhà này chứ? – Seulgi đi bên cạnh hỏi.

- Có tôi rất thích – SuA gật gù, cô dừng lại nhìn Seulgi.

- …………….

- Cô là ai vậy? – SuA ngờ vực hỏi.

- Tôi là Kang Seulgi, tôi giới thiệu với cô lần này là lần thứ ba rồi đó – Seulgi bật cười.

- Không….ý tôi là….sao cô lại…như kiểu muốn cho tôi nhà như vậy? – SuA lắc đầu.

- Hôm nay chúng ta ăn tối cùng nhau được chứ?

- ………………

- Tôi muốn nói chuyện với cô.

SuA chưa hiểu rõ mọi chuyện lắm, đành gật đầu. Hôm nay cô được nhìn Seulgi một cách rõ ràng hơn, cô chỉ nhớ mang máng cô ấy mặc vest đen vào cái hôm ở quán bar. Seulgi có một đôi mắt mèo rất thu hút, xinh đẹp lạnh lùng, khi cô ấy không cười thì trông ngầu, nhưng khi nở nụ cười thì lại trông khá đáng yêu, mái tóc đen bồng bềnh, mái ngắn chia sang hai bên và hôm nay cô ấy cũng mặc một chiếc vest đen.

----

Siyeon dựa cả thân thể vào chiếc ghế lái với tâm trạng mệt mỏi. Cô không thấy bóng dáng SuA đến bây giờ là trải qua 26 tiếng rồi.

Có thể kết luận rằng, SuA không hề đi làm, chỉ ở trong nhà.

Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ, cô ấy đáng lẽ phải ra ngoài đi làm chứ.

Siyeon không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cô nhấc máy gọi cho Dami.

“Alo”

- Cả ngày hôm nay tôi không thấy SuA ra khỏi nhà, có chuyện gì vậy?

“Cô lại đứng trước cổng nhà tôi theo dõi đấy à, tôi báo cảnh sát đấy nhé” – Dami dọa nạt.

- Tôi chỉ đi lướt qua mỗi ngày hôm nay thôi, tôi muốn xem SuA đang như thế nào – Siyeon nhăn mặt.

“SuA không còn ở đây nữa”

- Cái gì?

“Cô ấy rời đi từ tuần trước rồi”

- Cô ấy chuyển đi đâu?

“SuA không nói”

- Chắc chắn cô biết, cô đang cố tình muốn giấu tôi phải không? – Siyeon mất bình tĩnh.

“Này Lee Siyeon, cô yêu SuA được bao nhiêu mà cô vẫn không hiểu tính của cô ấy à, SuA không muốn người khác xen vào chuyện của cô ấy quá sâu nên cô ấy không nói với tôi về địa chỉ mới. SuA chỉ nói đơn giản là đã mua nhà mới và chuyển đi thôi”

- Tại sao cô không ngăn cô ấy lại chứ, cô ấy chuyển đi thì tôi biết tìm cô ấy ở đâu đây – Siyeon bất lực.

“Cô vừa độc hại mà vừa lì lợm Lee Siyeon, hãy buông bỏ SuA đi, cô ấy đang muốn chạy thoát khỏi cô đấy cô không nhận ra à”

- Cô có người yêu chưa vậy? Cô đã yêu bao giờ chưa? Sao cô có thể nói ra những lời như vậy được chứ - Siyeon uất ức.

“Chính vì tôi nhìn thấy những người si tình quằn quại như cô nên tôi mới không dám yêu ai đó” – Dami cúp máy.

Siyeon gục đầu vào vô lăng, nỗi tuyệt vọng lan khỏa khắp cơ thể ăn mòn từng tế bào của cô khiến cô mất hết năng lượng, cô cảm thấy khó thở quá.

Siyeon tiếp tục nhấn nút gọi điện cho SuA, tiếp tục nhắn tin, nhưng không có phản hồi, vẫn là vậy.

Có một điều khác là, khi cô gọi cho SuA thì không nghe thấy tiếng tít tít chờ máy nữa mà là tiếng nói của tổng đài, tức là SuA đã tắt máy.

“Baby, chị đang ở đâu? Nhắn tin lại cho em đi, em thật sự rất lo lắng”

---

Buổi tối ở Dallas.

SuA và Seulgi cùng nhau ăn tối ở ngay tại căn nhà của Seulgi. Seulgi chủ động nấu bữa tối cho SuA ăn, cô ấy nấu rất ngon, không gian phòng bếp cũng thật là lãng mạn, có rượu vang, có ánh nến.

SuA thưởng thức bữa tối trong sự thoải mái, tự dưng có căn nhà ưng ý để ở rồi lại chẳng mất tiền nữa, chúa có lẽ đã mỉm cười với cô một chút rồi.

- Nếu cô cảm thấy nghi ngờ về lòng tốt của tôi quá thì tôi sẽ làm giấy tờ chuyển nhượng sở hữu căn nhà này sang tên cô – Seulgi mỉm cười, gắp miếng thịt bò vào chén của SuA.

- À không, tôi không nghi ngờ gì cả, chỉ là….có hơi kỳ lạ - SuA cười ngại.

- Cô mang thai lâu chưa? – Seulgi để ý đến cái bụng đang nhẹ nhô ra của SuA.

- 3 tháng rồi.

- Chồng cô là ai? Anh ta đang ở đâu? Sao cô lại ở đây một mình?

- Người đồng hành cùng tôi cái thai này là một cô gái.

- Ồ, vậy là thụ tinh nhân tạo - Seulgi ngạc nhiên rồi mỉm cười.

- Tôi và cô ấy…..đang gặp chút vấn đề nên không thể gặp nhau được

- Việc thụ tinh nhân tạo khả năng thành công cũng không cao, vậy mà cô lại thành công, cô rất may mắn đó Kim SuA – Seulgi mỉm cười, ánh mắt tia lên nét hạnh phúc.

SuA thẫn thờ nhìn cảm xúc của Seulgi, cô ấy có một sự thể hiện giống bác sĩ Choi khi nghe tin về sự tồn tại của đứa bé.

Cô cảm giác rằng cả thế giới sẽ hạnh phúc cùng cô khi biết tới nhân mạng nhỏ bé này. Vậy mà cô lại chọn cách chẳng nói với ai ngoài bác sĩ Choi và chủ tịch Kim. Cô đúng là một kẻ tệ hại mà.

- Tôi và bạn gái đã từng lên kế hoạch có con với nhau cũng theo phương pháp này, nhưng mà sau 5 lần đến bệnh viện cấy thì đều không thành công, bạn gái tôi rất tuyệt vọng nên không còn muốn tiếp tục nữa. Sau đó chúng tôi đã xảy ra vài tranh cãi rồi chia tay – Seulgi kể chuyện, uống một ngụm rượu vang.

- Ồ, tôi rất tiếc – SuA cảm thấy đau buồn trước câu chuyện của người kia.

- ..................

- Hai người chia tay chỉ vì việc đó thôi sao, tôi nghĩ cô không nên bỏ cuộc.

- Cô ấy hiện đã có người khác, chúng tôi chia tay cũng được nửa năm rồi.

SuA thở dài thườn thượt, không biết nói gì hơn đành cúi xuống đĩa ăn của mình.

Có quá nhiều lý do để cô phải trân trọng đứa bé này, cô cần phải sống một cuộc sống lành mạnh và tích cực mới được. Cô sẽ đẻ đứa bé ra một cách khỏe mạnh, chăm sóc và yêu thương đứa bé ấy bằng mọi khả năng cô có.

SuA cũng đã nhanh chóng đặt lịch khám ở một bệnh viện ở Mỹ, chỉ một tháng nữa thôi có thể cô sẽ biết danh tính đứa bé là trai hay gái.

---

Hai tháng sau, tại lễ trao giải nghệ thuật Baeksang

- Giải thưởng diễn viên nữ xuất sắc nhất năm 2021 đã thuộc về…..

………………

- Diễn viên Kang Seulgi.

Cả hội trường vỗ tay reo hò chúc mừng, Kang Seulgi xuất hiện trong chiếc váy màu xanh dương và đôi giày cao gót màu trắng, một vẻ đẹp sang trọng toát lên làm sáng bừng toàn bộ không gian.

Đằng sau sân khấu.

Wendy chạy thật nhanh vào trong phòng trang điểm của mình, đóng cửa rầm thật mạnh không để cho  bất cứ ai vào.

- Wendy, Wendy!!! – Siyeon đuổi theo đằng sau không kịp, cô đứng ngoài gõ cửa liên tục.

Cách đây một tuần ban tổ chức của Baeksang đã liên lạc với Wendy thông báo một tin vui rằng cô sẽ được nhận giải diễn viên nữ xuất sắc nhất. Giải thưởng này được bình chọn qua phiếu bầu của khán giả hoàn toàn. Đây là vai diễn đầu tiên của Wendy và cô đã rất kỳ vọng vào nó, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu hay khi được nhận giải.

Nhưng trong giây phút vừa rồi, khi cô nghe thấy một cái tên khác, bầu trời của cô bỗng sụp đổ. Wendy nghe thấy ở tầng trên của khán giả có tiếng gào thét của các fan của cô, họ nói rằng giải thưởng này đã bị gian lận.

Cô cảm thấy đau xót khi nhìn những hình ảnh đó, các fan của cô đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để bình chọn cho cô, nhưng cô lại không đáp ứng được kỳ vọng của họ.

Siyeon áp tai vào cánh cửa và nghe thấy tiếng khóc của Wendy, ở ngoài kia tiếng hét của các fan vì sự gian lận giải thưởng vẫn vang vọng, xen lẫn với tiếng nhạc chúc mừng rất to của hội trường.

Các nhân viên trong ekip hoảng loạn ở ngoài bàn tán và mong muốn được vào bên trong phòng.

- Mọi người ra ngoài một chút đi, Wendy cần thời gian, để cô ấy một mình – Siyeon nghiêm giọng nói rồi xung quanh cũng đã bớt đông dần vì mọi người đã tản ra.

Siyeon thở mạnh bực bội, cô cần phải tìm ban tổ chức của cái lễ trao giải này để nói chuyện, lý do gì lại thay đổi người thắng giải ở phút chót như vậy. Trên trang web đã công bố một cách rõ ràng là Wendy đứng đầu cuộc bình chọn này.

Trong lúc đang mất bình tĩnh thì điện thoại của cô rung chuông.

- Alo.

“Siyeon, tôi là bác sĩ Choi ở bệnh viện phụ sản Piri”

End chap 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro