Chưa đặt tiêu đề 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai ở đằng kia?"

Giọng Vân Bích Lam từ xa truyền đến.

Cùng với giọng điệu chất vấn của cô, tiếng bước chân tăng tốc vang lên rõ ràng trong hành lang trống trải, đi thẳng về hướng này.

"!!!"

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Ôn Giản Ngôn cảm thấy lông tóc trên người nổ tung.

"Cưng, cưng à, ít nhất anh hãy buông tay tôi trước được không?"

Vu Chúc đứng tại chỗ.

Đôi mắt màu vàng dị loại chớp chớp trong bóng tối, nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp một hồi. Khuôn mặt quá đỗi đẹp trai, gần như không giống con người không có bất cứ biểu cảm nào.

Y vẫn nắm chặt tay Ôn Giản Ngôn, bướng bỉnh giữ nguyên tư thế đan mười ngón, giống như cá mập ngoạm mồi, một đứa trẻ lấy được món đồ chơi yêu thích, cho dù chàng trai nhân loại trước mặt có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.

Nghe Ôn Giản Ngôn nói xong, y vẫn không có phản ứng gì, thậm chí lông mày còn chẳng nhúc nhích, cứ như không hiểu đối phương đang nói gì.

Ôn Giản Ngôn tức điên.

Hắn giơ tay, thô bạo túm cổ áo Vu Chúc, ép đối phương cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi gằn:

"Đừng giả vờ không hiểu!"

Mặc dù đối phương chỉ là mảnh vỡ không có ký ức và thần trí trọn vẹn, nhưng y lại rất xảo trá!

Khi nói về điều kiện, y có thể hiểu mọi thứ, nhưng khi không nói điều kiện thì lại bắt đầu giả ngu.

Nghe hiểu có chọn lọc à?!

Vu Chúc chớp mắt, bất động.

Tiếng bước chân cách đó không xa ngày càng gần.

Xuyên qua bóng tối mỏng manh, Ôn Giản Ngôn gần như có thể nhìn thấy ánh đèn pin đung đưa, tim đập bình bịch trong ngực, thần kinh toàn thân căng thẳng đến cực hạn, như thể chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng đủ làm hắn giật mình nhảy dựng.

"..."

Nhìn Vu Chúc vẫn dửng dưng đứng đó, Ôn Giản Ngôn như quả bóng bay bị thủng, xì hơi.

Hắn đỡ vai đối phương, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi rằng:

"Anh... đừng để bọn họ nhìn thấy, khi nào xung quanh không có người thì ra."

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, dùng tay còn lại đặt lên vai y, sau đó men theo cánh tay tái nhợt rắn chắc trượt xuống, mò mẫm nắm tay Vu Chúc.

Lòng bàn tay ấm áp cọ xát vào mu bàn tay lạnh lẽo của đối phương, đầu ngón tay đầy đặn và mềm mại nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay Vu Chúc.

Giọng hắn hơi trầm, khó khăn lắm mới thốt nên lời:

"Khi thời cơ đến... tôi sẽ cho anh hôn tôi thỏa thích, được không?"

Ôn Giản Ngôn cảm giác được năm ngón tay lạnh lẽo đang siết chặt bàn tay mình dần dần cử động.

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt đối phương vẫn không thay đổi, nhưng Ôn Kiến Nham biết, lúc này Vu Chúc có thể "hiểu" tiếng người rồi.

"..."

Ôn Giản Ngôn nghiến răng nghiến lợi.

Hắn kiên nhẫn:

"Lần này sẽ không chiếu lệ."

Tiếng bước chân đã đến gần phía sau hắn, một giọng nói ngạc nhiên truyền đến từ phía sau: "... Đội trưởng?"

Đó là giọng của Tóc Vàng.

"!!!"

Rồi xong.

Quá muộn rồi.

Lông tóc trên người Ôn Giản Ngôn nổ tung, tầm mắt đột nhiên tối sầm.

Vu Chúc đứng tại chỗ, bình tĩnh nắm tay hắn, như thể bất chấp mưa gió bão bùng vẫn cứ bất động.

"..."

Nhìn Vu Chúc vẫn đang đứng trước mặt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy máu dồn lên não, suýt chút khiến hắn tắc thở.

Đờ mờ!

Xong mẹ luôn rồi!

Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ Ôn Giản Ngôn có giãy thoát cũng vô ích.

Chưa kể khả năng cao là Vu Chúc sẽ không buông tay, quan trọng hơn cả, làm vậy sau khi bị nhìn thấy thì có khác gì tương đương việc viết hàng chữ "có vấn đề" lên mặt.

Thay vì bây giờ cố gắng che đậy thì cứ bung xoã đi, có lẽ sẽ khiến cảnh tượng này trông bớt kỳ quặc hơn.

Mặt Ôn Giản Ngôn cứng đờ, dùng ánh mắt lạnh lùng chết người nhất liếc Vu Chúc một cái, vô số lời bào chữa và lời nói dối có thể dùng trong tình huống này điên cuồng lướt qua đầu hắn. Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người rời đi.

Quả nhiên, người xuất hiện trong hành lang chính là thành viên nhóm hắn.

Vân Bích Lam, Tóc Vàng, Trần Mặc, Bạch Tuyết và một số thành viên khác của phe đỏ hành động cùng họ.

Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng này, như thể không không ngờ cảnh tượng này lại xuất hiện trước mặt mình.

"Đội trưởng! Là cậu thật sao!"

Tóc Vàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bước nhanh về trước.

"Cậu không sao chứ!!"

Trần Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi trên khuôn mặt nghiêm túc hiện vẻ phàn nàn: "Đội trưởng, nếu sau này cậu có hậu chiêu thì ít nhất cũng phải báo cho chúng tôi biết, làm chúng tôi lo muốn chết."

"Không, không, không, như tôi là tôi không lo lắng cho đội trưởng chút nào!"

Chung Sơn đi theo, quen mồm gọi luôn đội trưởng.

Gã vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Đội trưởng mạnh như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, ngay từ đầu tôi đã vô cùng tin tưởng cậu ấy!"

Vân Bích Lan không nói lời nào, mặt nạ trên mặt che khuất tất cả biểu cảm của cô, khiến cô trông rất khó nắm bắt.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Họ...

Mặc dù lòng bàn tay hắn vẫn đang bị nắm chặt, nhưng kỳ lạ thay, không ai trong đội nhắc đến một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện cạnh hắn, ánh mắt mọi người đều quét qua khu vực xung quanh hắn, nhưng không có ánh mắt nào rơi lên người Vu Chúc, cứ như họ đã lướt qua một mảnh không khí vậy.

Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn Vu Chúc.

Vu Chúc vẫn đứng im bất động.

Nhưng chẳng biết có phải là ảo giác không...

Ôn Giản Ngôn mơ hồ nhìn thấy khóe miệng đối phương vốn luôn thẳng tắp hình như âm thầm cong lên.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Cái thứ chó này!!

Lúc này, Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] cuối cùng cũng có phản ứng:

"A a! Vậy là đã ẩn thân rồi phải không."

"Chắc vậy..."

"Vậy làm sao chúng ta vẫn có thể nhìn thấy hắn?"

"Tôi nhớ trước đó phòng livestream đã phát nhiệm vụ phải không? Có thể NPC này là một Bug của Ác Mộng? Phải chăng đó là lý do hắn được ghi lại bởi camera trong phòng livestream?"

"Cảm ơn hệ thống livestream!!"

"Thế nên hắn ta làm vậy là để được streamer dỗ dành à..."

"Có phải tôi là người duy nhất cảm thấy bầu không khí này hơi bất ổn không?"

Có một sự im lặng hiếm hoi trong phòng livestream.

"..."

"Chờ chút, cái tự nhiên tui tỉnh lại liền. Tại sao tui vốn muốn loại bỏ bug, cuối cùng lại bị bug làm liêu xiêu!!"

Ôn Giản Ngôn sầm mặt nhìn sang chỗ khác.

Những người khác đứng bên cạnh đều sững sờ, bối rối trong giây lát, không biết vì sao vừa rồi đội trưởng nhà mình tự nhiên mất bình tĩnh, mặt dài cả ra.

"Tóm lại..."

Cuối cùng, Trần Mặc là người mở đầu phá vỡ sự im lặng, tò mò hỏi: "Đội trưởng, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hành lang đột nhiên thay đổi thế?"

"Khụ."

Ôn Giản Ngôn hắng giọng, sắp xếp hệ thống quản lý biểu cảm vừa sụp đổ của mình, nhanh chóng gạt đi những gì vừa xảy ra trong hành lang gương và sự xuất hiện của Vu Chúc, chỉ nói cặn kẽ suy đoán của mình về bản chất của hành lang này và bức chân dung hắn tìm thấy.

"Bức chân dung người phụ nữ mặc đồ trắng?"

Nghe vậy, không ít người lộ vẻ kinh ngạc.

"Ừ, ở ngay chỗ đó." Ôn Giản Ngôn gật đầu, chỉ vào góc tường.

Phía trên bức chân dung, người phụ nữ mặc đồ trắng đã trở lại trạng thái ban đầu, khuôn mặt vô cảm đứng thẳng trong bóng tối, như thể cảnh tượng Ôn Giản Ngôn vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Tuy nhiên, Ôn Giản Ngôn đã nhớ rõ ràng phương hướng nó vừa chỉ và đã tìm được vị trí chính xác mà nó muốn ám chỉ.

"Nó ở đằng kia... Bức thứ ba tính từ bên trái. "

Ôn Giản Ngôn đứng yên, giơ tay lên chỉ.

Không phải hắn không muốn di chuyển, mà là...

Vu Chúc vẫn đang nắm một bàn tay của hắn, y như một miếng thạch cao da chó không thể vứt bỏ, Ôn Giản Ngôn thực sự không nghĩ được cách vùng khỏi tay y mà không bị ai nhận ra.

Những người khác cũng không nghĩ nhiều, lần lượt đi qua theo chỉ dẫn của Ôn Giản Ngôn.

Khi nhìn thấy bức tranh, nhiều người giật mình.

Trong khung tranh hẹp là một ngôi nhà đổ nát tồi tàn, đứng bất động ở sâu trong tranh, dường như có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng tối rục rịch đằng sau nó.

Tòa nhà trông quen làm sao.

"Ơ, đó chẳng phải nơi lần đầu chúng ta tiến vào thị trấn à?" Dường như Chung Sơn đã nhận ra toà nhà, hít một hơi kêu lên.

Quả nhiên đây chính là ngôi nhà tồi tàn kia.

Tuy nhiên, bức tranh không vẽ mặt tiền ngôi nhà mà là mặt sau của nó dưới màn mưa, giữa bãi cỏ phía sau ngôi nhà đổ nát, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái giếng khô bị bỏ hoang.

"..."

Những người khác đều chìm đắm trong suy nghĩ.

"... Đừng cử động."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vải cọ xát sột soạt, kế tiếp là giọng nói của Ôn Giản Ngôn. Giọng hắn rất khẽ, tựa hồ trong giọng có chút nghẹn ngào, cho dù là trong hoàn cảnh yên tĩnh thì cũng nghe rất rõ.

Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Ôn Giản Ngôn vẫn đứng bất động tại chỗ.

Tuy nhiên, chiếc áo sơ mi hơi ướt trên người có chút lộn xộn so với vừa rồi, nếp nhăn quần áo có chút mất tự nhiên, vẻ mặt hắn hơi cứng đờ, mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương trông có chút tái nhợt vì dính mưa, rồi lại bị nhuộm một chút màu đỏ bất thường.

"Đội trưởng, cậu vừa nói cái gì cơ?" Tóc Vàng gãi đầu, nghi hoặc hỏi.

Ôn Giản Ngôn hắng giọng, trả lời bằng giọng bình thường nhất:

"Không có gì, nhưng tốt nhất là anh nên nhanh lên."

Hắn chỉ vào những bức tranh trên tường, nhắc nhở: "Tình trạng của những bức tranh này không đúng lắm, chẳng mấy mà lũ quỷ bị mắc kẹt trong đó sẽ xâm chiếm bên ngoài. Vả lại, thời gian của chúng ta cũng có hạn, dù sao chúng ta cũng chưa biết liệu con đường này có tồn tại lối đi nào khác không, vì vậy chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi kết thúc thời gian ba giờ... Hiểu chưa?"

Lời giải thích của Ôn Giản Ngôn vẫn rõ ràng và có cơ sở như xưa.

Nhưng......

Không biết có phải mọi người sinh ảo giác không, hình như hắn nói nhanh hơn khi trước rất nhiều, như thể rất vội vàng vậy.

Nhưng cũng có lý.

Dù sao mọi người đã nhìn thấy những thay đổi trong hành lang, ở lại đây thực sự không an toàn.

Nhưng...... Ở một nơi mà không ai nhìn thấy.

Người đàn ông tóc đen mắt vàng đứng sát sau lưng chàng trai, một đôi tay duỗi ra từ phía sau ôm eo hắn, thân hình cao lớn ôm trọn chàng trai, thậm chí còn tựa cằm lên vai hắn, ngửi hơi thở ấm áp tỏa ra từ hõm cổ đối phương.

Mái tóc dài lạnh lẽo xõa xuống như thác nước chảy trên vai hai người, thỉnh thoảng Vu Chúc lại cọ xát vào tai Ôn Giản Ngôn.

Ôn Giản Ngôn nhột đến độ gần như co người, nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác của đồng đội cách đó không xa, hắn đành phải nín nhịn.

Dường như Vu Chúc hiểu được tình hình hiện tại.

Ôn Giản Ngôn lo những người khác phát hiện nên từ chối mọi người đến gần. Những người khác không thể nhìn thấy sự tồn tại của Vu Chúc, vậy nên...

Y bắt đầu không an phận.

Mặc dù y đã buông tay Ôn Giản Ngôn ra, nhưng y vẫn ôm chặt hắn, giống như một mặt dây chuyền quá khổ nào đó.

Tuy nhiên chỉ mình Ôn Giản Ngôn mới nhìn thấy được.

"..."

Ôn Giản Ngôn cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu giật giật.

Nhưng trong mắt người khác, hắn đang...

Không làm gì hết.

Hắn hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi đây."

Hy vọng khi ra ngoài tiệm tranh hắn có thể thoát khỏi tên này...

Please!

Hết chương 340

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro