Chưa đặt tiêu đề 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người rời khỏi phòng.

Chỉ có Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không nói năng gì.

Không khí dường như tràn ngập một loại im lặng nguy hiểm nào đó.

Sau khi người cuối cùng rời khỏi phòng, Bạch Tuyết lại cụp mắt xuống.

Cậu dửng dưng đứng trong góc phòng, như thể đã hòa làm một với bóng tối, khuôn mặt trông như búp bê nhợt nhạt hệt trang giấy trắng, lộ ra màu sắc và cảm giác không giống con người.

Ôn Giản Ngôn cũng im lặng.

Tuy nhiên lý do hắn giữ im lặng... Lại phức tạp hơn.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Hửm, tôi không ngờ cuối cùng streamer lại chọn ở chung phòng với Bạch Tuyết."

"Tôi thấy ban đầu streamer định ngủ một mình, tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định? Tôi luôn có cảm giác, hình như hắn đang tính toán điều gì đó..."

"Mà kể ra thì, mọi người có thấy từ khi người khác rời đi sắc mặt của streamer có vẻ hơi xấu không?"

"Hình như đúng thật."

"Với cả, chuyện gì xảy ra với quần áo của hắn vậy? Là do tôi hoa mắt à? Cứ cảm thấy lạ lắm."

Chiếc áo sơ mi lạnh lẽo dán vào làn da ấm áp, một khe hở nhỏ được mở ra giữa cái nóng lạnh luân phiên, linh hoạt luồn vào, tiếp tục trườn dọc lên trên làn da mịn màng săn chắc...

"Ưm!"

Vì mất cảnh giác, một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi đầu lưỡi Ôn Giản Ngôn, bị hắn kìm lại giữa hai hàm răng.

"..."

Cách đó không xa, mí mắt của Bạch Tuyết đứng trong góc phòng chuyển động, như thể nghe thấy động tĩnh bên này.

Cậu lặng lẽ ngước hàng mi, chuẩn xác nhìn về hướng này.

Ôn Giản Ngôn lên tiếng: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh trước đã."

Hắn nói rất nhanh, cứ như rơi vào tình huống khẩn cấp.

Khi Bạch Tuyết nhìn qua, cậu chỉ bắt được bóng lưng vội vàng như đang chạy trốn của đối phương.

"Rầm!"

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, phát ra tiếng lớn đến độ làm rung tường.

Trong phòng chỉ còn lại đúng Bạch Tuyết. Cậu nhìn chằm chằm hướng Ôn Giản Ngôn biến mất, không khí đột nhiên chìm vào khoảng lặng.

*

Cánh cửa phòng tắm sau lưng đóng lại, Ôn Giản Ngôn lập tức vặn vòi nước.

Tiếng nước chảy ào ào bắn tung tóe trong bồn rửa tay, vang vọng trong không gian chật hẹp khép kín. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp làm gì thì đã bị một sức mạnh vô hình trong không trung đẩy vào tường.

Giây tiếp theo, một đôi môi lạnh lẽo hôn lên môi hắn.

"Ưm!"

Ôn Giản Ngôn ngước cằm, cánh môi bị buộc phải mở ra.

Cổ áo xộc xệch, để lộ một vùng da nhỏ ẩm ướt trắng nõn dưới ánh đèn.

Chỗ giao nhau giữa cổ họng và xương quai xanh hơi chùng xuống vì căng thẳng, kéo dài thành một vòng cung tinh tế đẹp đẽ, đồng thời có bóng di chuyển giữa các nếp áo và khe hở giữa da, cọ xát làm hơi nóng bừng.

"Ưm ưm..."

Ôn Giản Ngôn không thấy bất cứ thứ gì xuất hiện trước mặt, nhưng từ góc nhìn thứ ba, hắn thực sự đã bị [ép] vào tường.

Lưng hắn dựa vào tường, ngón chân rủ xuống, toàn thân như bị một thực thể vô hình nào đó cưỡng ép nhấc bổng lên, chân không chạm đất.

Hắn cau mày, nước bọt chảy ra từ khoé miệng.

Hàm răng trắng tinh lộ ra giữa cánh môi không thể khép lại, đầu lưỡi ẩm ướt bị lực lượng vô hình khuấy động và siết chặt.

Gương gắn trên tường phản chiếu hình ảnh thực tế của căn phòng. Người đàn ông tóc đen cao lớn nhấc bổng chàng trai lên, ép hắn vào tường, một tay ôm lấy eo hắn, sau đói nghiêng người hôn môi hắn ta.

Vu Chúc không thích nhắm mắt khi hôn.

Đôi mắt vàng óng chăm chú nhìn con người trước mặt, như đang đi săn, nắm bắt mọi thay đổi cảm xúc trên mặt đối phương, không hề bỏ qua dù là chi tiết nhỏ nhất.

Nước lạnh phun ra từ vòi, đập vào trong bồn rửa tay, phát ra âm thanh liên tục.

Ngoài ra, tất cả âm thanh nhỏ bé trong nhà vệ sinh đều bị chặn lại bởi cánh cửa khép kín, bị che giấu đến độ khó có thể nghe nổi những âm thanh tinh tế này nếu không ghé tai lại gần.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng lực nâng Ôn Giản Ngôn cũng nơi lỏng.

Sau khi mất đi chỗ dựa, đầu gối của hắn mềm oặt, suýt chút ngã xuống đất.

Vu Chúc lại nhân cơ hội vươn tay ôm người vào lòng.

Trong gương phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của chàng trai.

Không biết có phải vì thiếu oxy hay không mà màu đỏ tươi lan từ gò má đến tận dái tai, thậm chí lan đến chỗ cổ và ngực bị chiếc áo xộc xệch che khuất một nửa, dưới hàng mi run run là đôi mắt ẩm ướt rã rời.

Ôn Giản Ngôn há miệng thở dốc.

Đôi môi bị có xát vừa nóng vừa mềm, đầu lưỡi cũng bị mút đỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi giữa hai hàm răng,

"..."

Mắt Vu Chúc sáng lấp lánh.

Y cúi đầu, dán sát gần hơn.

"Này."

Giọng Ôn Giản Ngôn rất khàn, gần như chẳng thể nghe ra chất giọng ban đầu.

Ánh mắt hắn khẽ di chuyển, nhìn qua khe hở giữa hàng mi.

"Đừng có được nước lấn tới."

Để tránh bị người bên ngoài nghe thấy, giọng hắn rất khẽ, còn mang theo cả tiếng hít thở không đều, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bị gió cuốn sạch.

Đôi mắt nâu nhạt được bao phủ bởi một lớp màng nước, ánh mắt vẫn còn rã rời.

Tuy nhiên ẩn dưới vẻ ngoài tưởng như mỏng manh kia lại là một sức mạnh ương bướng.

"... Tôi chỉ hứa cho anh hôn tôi một lần."

Lúc trước khi còn ở trong hành lang tiệm tranh, Ôn Giản Ngôn đã hứa với Vu Chúc rằng lần sau sẽ để y "hôn thỏa thích", thế nên lần này hắn cũng không kháng cự nhiều.

Vu Chúc khựng lại rồi ngừng hôn.

Ôn Giản Ngôn đẩy bàn tay đang ôm lấy mình, đứng thẳng người dậy, dùng mu bàn tay lau khoé miệng ướt át, chậm rãi hít sâu một hơi.

Không phải hắn "giữ lời hứa", mà chỉ cần đối phương vẫn còn có ích...

Thôi thì cứ cố đảm bảo uy tín của mình đã, bằng không sau này không nhờ vả gì được thêm.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn vào gương.

Vu Chúc đứng sang bên cạnh, mặc dù bị ngăn không cho hành động nhưng ánh mắt y vẫn dán chặt lên môi hắn, lộ ra vẻ mặt rất tập trung.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Hắn nên vui mừng vì đây chỉ là một mảnh vỡ kém thông minh không? Dễ đoán hơn nhiều so với chủ thể.

"Anh có chắc là mình không bị người khác nhìn thấy không?" Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm Vu Chúc trong gương, hạ thấp giọng hỏi.

Vu Chúc gật đầu.

"Kể cả nhà ngoại cảm cũng không nhìn thấy được?" Ôn Giản Ngôn tiếp tục hỏi.

"..."

Lần này, ánh mắt Vu Chúc chuyển động.

Dường như nhận ra người được ám chỉ trong lời của Ôn Giản Ngôn là ai, y khẽ ngước mắt lên nhìn chàng trai loài người trong gương.

"!!"

Mặc dù biểu cảm trên mặt đối phương không có sự thay đổi rõ ràng, cũng không nói năng gì, nhưng khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tim Ôn Giản Ngôn bỗng hẫng một nhịp, gần như lập tức nhận ra điều gì.

Gần như chẳng cần suy nghĩ, hắn nói theo phản xạ:

"... Tất nhiên tôi và cậu ta không có quan hệ gì rồi."

Vu Chúc trong gương vẫn mang khuôn mặt vô cảm, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lùng và u ám đã có dấu hiệu dịu bớt.

Ôn Giản Ngôn xoay người, giơ tay chạm vào khoảng không trước mặt.

Hắn đặt tay lên ngực Vu Chúc, lần lên tìm kiếm vai và cổ y, cuối cùng sờ soạng ôm lấy mặt y, mỉm cười, ánh mắt đưa tình nói những lời đường mật:

"Tôi thích anh nhất."

Dường như gò má lạnh lẽo dưới lòng bàn tay run run trong giây lát.

Ôn Giản Ngôn cảm giác được Vu Chúc hơi cúi xuống, từ trong hư không nhìn hắn chăm chú.

"Được rồi, bây giờ hãy trả lời câu hỏi thứ hai của tôi."

Ôn Giản Ngôn nói:

"Có người nào khác ngoài tôi có thể nhìn thấy, hoặc thậm chí là cảm nhận được anh không?"

Cái đầu trong lòng bàn tay lắc lắc.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt hiện vẻ thâm trầm, không giống như là thả lỏng, song cũng không phải quá nghiêm trọng.

"Được, tôi hiểu rồi."

Hắn quay người, khoá vòi nước.

Tiếng nước chảy biến mất.

Ôn Giản Ngôn giơ tay cầm tay nắm cửa, đang định ấn xuống thì ánh mắt lập tức nhìn thấy Vu Chúc đằng sau đang chuẩn bị đi theo.

Hắn vội vàng nói:

"Đợi đã."

Vu Chúc ngước mắt nhìn vào trong gương, dường như có vẻ vô cùng nghi hoặc.

"Anh ở lại đây."

Vu Chúc chớp mắt, tiến thêm một bước về phía trước.

Có vẻ y đã sẵn sàng đi theo Ôn Giản Ngôn đến bất cứ nơi nào.

Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, trên môi nở một nụ cười. Hắn đột nhiên thì thầm nói:

"Nếu anh ở lại đây, tôi sẽ thích anh nhiều hơn một chút."

"..."

Vu Chúc dừng lại, sau đó do dự ngừng bước.

"Tốt lắm."

Ôn Giản Ngôn quay đầu, chạm vào tay y, cười nói: "Sau khi xong việc tôi sẽ tìm anh, nhưng trước đó anh cứ ở đây đợi tôi, có được không?"

Vu Chúc nhìn hắn chằm chằm song không đáp.

Ôn Giản Ngôn mở cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng tắm sau lưng đóng lại.

Bên ngoài phòng.

Bạch Tuyết không còn đứng ở trong góc.

Cậu đang ngồi trên chiếc ghế đặt gần cửa sổ, chuyên chú chơi một bộ bài không biết lôi ra từ đâu.

Cậu đặt từng lá bài lên bài, sau đó xếp từng lá lên với nhau, như thể đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng, khép kín chính mình.

Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, suy nghĩ một hồi rồi đi về phía Bạch Tuyết.

Hắn không nói gì, chỉ vươn tay kéo chiếc ghế ngồi đối diện cậu.

Trong phòng lặng im như tờ, ngoại trừ tiếng lạch cạch từ những lá bài rơi trên bàn.

"Chúng ta hãy chơi một trò chơi đi."

Ôn Giản Ngôn nhìn Bạch Tuyết phía đối diện, nói.

Tiếng xào bài dừng lại trong chốc lát

Bạch Tuyết vẫn không ngước mắt lên.

"Trò chơi rất đơn giản."

Ôn Giản Ngôn duỗi tay nhặt những lá bài mà Bạch Tuyết đã trải ra trên bàn, khéo léo xếp thành một chồng đặt trước mặt cậu.

"So lớn nhỏ."

"Giống thế này."

Vừa nói, hắn vừa rút ngẫu nhiên một lá bài từ đống bài trước mặt, sau đó lật ngược lá bài rồi đẩy ra giữa bàn.

"Thế nào? Cậu muốn thử không?"

Bạch Tuyết không đáp.

Cậu rút ngẫu nhiên một lá bài từ chồng bài trên tay, đẩy ra giữa bàn.

Khoé miệng Ôn Giản Ngôn cong lên:

"Nào, chúng ta hãy cùng nhau mở ra."

Cả hai cùng lật lá bài trước mặt.

Lá bài của Ôn Giản Ngôn là 3 rô.

Của Bạch Tuyết là K cơ.

"Chậc, tôi thua rồi." Ôn Giản Ngôn thở dài, thế nhưng giọng nói lại chẳng có chút tiếc nuối nào.

Bạch Tuyết duỗi tay chuẩn bị rút bài của mình về, tuy nhiên mép bài chợt bị chàng trai phía đối diện giữ lại.

"Sao vậy, cậu muốn tiếp tục chơi không?"

"..."

Bạch Tuyết ngước cặp mắt đen kỳ lạ của mình lên, nhìn Ôn Giản Ngôn phía đối diện.

Trên môi chàng trai nở nụ cười hờ hững, mái tóc ẩm ướt bị hắn vén lên, trông có vẻ buông thả và phóng túng.

"Có điều lần này chúng ta hãy đặt cược đi."

Hắn chớp chớp mắt:

"Nếu không có thắng thua thì trò chơi còn nghĩa lý gì?"

"Anh muốn đánh cược cái gì?" Bạch Tuyết chậm rãi nói, hỏi ra vấn đề đầu tiên trong đêm bằng chất giọng khàn khàn.

Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát: "Hừmmm... Ba câu hỏi, được không?"

"Câu hỏi?"

Bạch Tuyết nhìn chằm chằm hắn một hồi.

"Ừ, câu hỏi." Ôn Giản Ngôn vừa cười vừa đáp.

"Nếu tôi thắng, cậu trả lời tôi ba câu, cậu chỉ cần trả lời đúng hoặc sai." Ôn Giản Ngôn nói, nghịch đống bài trong tay: "Nếu cậu thắng, cậu cũng có thể hỏi tôi ba câu, nếu biết tôi sẽ trả lời hết cho cậu nghe."

Hắn nheo mắt cười:

"Thế nào? Có phải rất hời không?"

Đối với Bạch Tuyết, đây thực sự là một cuộc làm ăn có lời.

Dù sao những câu hỏi đúng hoặc sai rõ ràng không có sức nặng bằng những câu hỏi trả lời tuỳ ý.

"Chơi chứ?" Ôn Giản Ngôn hỏi.

"..."

Bạch Tuyết im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Nếu đã muốn chơi nghiêm túc thì chúng ta phải sắp xếp lại các quân bài." Ôn Giản Ngôn mỉm cười vươn tay ra.

Bạch Tuyết đưa các lá bài trong tay cho hắn.

Ôn Giản Ngôn gộp hai chồng bài lại với nhau, khéo léo xào bài, ngón tay thon dài trắng nõn khi làm việc này trông thật tao nhã.

Ngay sau đó, hắn xào bài và chia thành hai chồng bằng nhau, một chồng cho mình, một chồng cho Bạch Tuyết.

"Vẫn theo quy tắc cũ, so lớn nhỏ." Ôn Giản Ngôn nói: "Tuy nhiên lần này để tránh bị hoà, chúng ta hãy chia theo chất."

"Nếu cùng một số, tép lớn hơn rô, rô lớn hơn cơ, cơ lớn hơn bích?"

Bạch Tuyết lại im lặng gật đầu.

"Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thôi."

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, cầm chồng bài lên, mỉm cười với Bạch Tuyết.

Tiếp theo, hai người lần lượt rút bài, úp lá bài xuống đặt lên bàn, sau đó đồng thời mở ra để so lớn nhỏ. Nếu Ôn Giản Ngôn thắng thì lá bài được đặt ở bên trái, nếu Bạch Tuyết thắng các lá bài sẽ được đặt ở bên phải.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng lật bài xào xạc.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Quái lạ, tại sao hai người này lại rảnh rỗi đánh bài trong phó bản thế nhỉ? Sao họ không mau chóng nghỉ ngơi để bổ sung thể lực?"

"Tiêu rồi, phong cách đột nhiên thay đổi."

"Thú thật, tôi thực sự không hiểu vì sao streamer lại cùng Bạch Tuyết chơi trò này... Chẳng phải chỉ là mấy trò nhược trí nhàm chán thôi sao, đã thế còn thua là cái chắc."

Theo thời gian, số lượng quân bài của hai bên tăng dần.

Rõ ràng các lá bài bên phải nhiều hơn.

Ôn Giản Ngôn chỉ còn một nửa số bài trong tay.

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt thoáng dừng trên người Bạch Tuyết, môi nở nụ cười.

Hắn rút một lá bài rồi đặt lên bàn.

Bạch Tuyết im lặng vài giây, sau đó làm hành động tương tự.

Lần này, lá bài được lật và đẩy sang trái.

Khán giả theo dõi buổi livestream nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Sao tôi cứ cảm thấy... dường như mọi thứ đang trở nên hơi kỳ lạ nhỉ?"

"Đúng đúng."

"Vừa rồi số lượng lá bài bên phải nhiều nhất, nhưng bây giờ có vẻ số lượng lá bài hai bên xấp xỉ nhau."

"Chờ chút, trong trò này có huyền cơ gì à... sao tôi chẳng hiểu tình huống hiện tại gì sất."

Các lá bài lần lượt được đặt lên bàn.

Số lượng thẻ bài trong tay hai người nhanh chóng giảm xuống, trong khi số lượng thẻ bài trên bàn nhanh chóng tăng lên.

Nếu chỉ nhìn từ bề ngoài thì rất khó để biết bên trái hay phải có nhiều bài hơn.

Chẳng mấy chốc, Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết chỉ còn lại lá bài cuối cùng trong tay.

Ôn Giản Ngôn vẫn giữ dáng vẻ lười biếng như cũ, như thể chẳng bận tâm đến điều gì, đẩy lá bài cuối cùng trong tay lên bàn.

"..."

Bạch Tuyết cúi đầu, mắt nhìn lá bài cuối cùng trong tay, hàng mi đen nhánh phủ bóng lên khuôn mặt trắng bệch không còn hạt máu.

Cậu im lặng một hồi.

Cuối cùng cậu cũng đặt lá bài cuối cùng lên bàn.

Khi Ôn Giản Ngôn chuẩn bị vươn tay lật bài thì giây tiếp theo, Bạch Tuyết bỗng cất giọng:

"Không cần."

Cậu ngước mắt lên, cặp mắt đen sâu hút nhìn chằm chằm chàng trai đối diện, chậm rãi nói bằng chất giọng hơi khàn: "Anh thắng."

Trước khi Ôn Giản Ngôn kịp mở lời, Bạch Tuyết lại lên tiếng lần nữa:

"Anh đã làm như thế nào vậy?"

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"?"

"? Chờ đã? Ý cậu là gì? Streamer đã thắng? Thắng thật sao?"

"Đã thế có vẻ Bạch Tuyết còn không biết streamer đã thắng kiểu nào... Má ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ồ, tôi đã chiến thắng."

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, song lại không lấy làm mấy kinh ngạc.

Hắn cong mắt:

"Ái chà, chỉ là may mắn mà thôi."

"Anh đã làm như thế nào vậy?" Bạch Tuyết bướng bỉnh nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, lặp lại câu hỏi giống hệt ban nãy.

"Chuyện nào ra chuyện đấy."

Ôn Giản Ngôn mỉm cười, xếp lại đống bài trước mặt: "Khi nào cậu trả lời xong câu hỏi của tôi thì tôi sẽ nói đáp án cho cậu."

"Có chơi có chịu, phải không?"

"..."

Bạch Tuyết nhìn chàng trai trước mặt một hồi, trầm mặc vài giây, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

"Ok."

Ôn Giản Ngôn để chồng bài sang một bên, ngước mắt nhìn Bạch Tuyết.

Cặp mắt nhạt màu dưới ánh đèn lóe lên một chút ẩn ý, dường như trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn từ từ giơ một ngón tay:

"Câu hỏi đầu tiên."

"Cậu không phải nhà ngoại cảm, phải không?"

Tức thì, bầu không khí trong phòng bỗng lặng ngắt, như thể chứa đầy chất lỏng đặc quánh khiến người ta ngộp thở, có vẻ ngột ngạt mà trang nghiêm.

Ngay cả bầu không khí trong phòng livestream cũng ngưng đọng, khu bình luận tạm thời trở nên trống rỗng trong giây lát.

Bạch Tuyết: "..."

Khuôn mặt tái nhợt vô cảm không hiện lên một chút dao động nào, giống như một con búp bê bị tước bỏ mọi cảm xúc, cặp mắt đen láy nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm.

Thật lâu sau, cậu chậm rãi gật đầu.

Ôn Giản Ngôn giơ ngón tay thứ hai lên:

"Câu hỏi thứ hai."

"Trước đây cậu đã làm gì đó với tôi khi cậu rời khỏi tiệm tranh, phải không?"

Ôn Giản Ngôn nói bằng giọng rất bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào.

Khi họ chạy trốn khỏi con phố, Ôn Giản Ngôn – người đội khăn trùm đầu màu đỏ đã va vào một xác chết đột nhiên di chuyển trên đường.

Cú va chạm khiến cằm hắn lộ khỏi khăn trùm đầu, đạo cụ ngừng hoạt động, chiếc áo da người đang khoác bắt đầu thức tỉnh, khiến Ôn Giản Ngôn suýt chút bỏ mạng.

Như đã biết, những xác chết tự di chuyển chỉ tập trung ở nửa sau con phố. Trên đoạn đường họ chuẩn bị chạy trốn đến cửa hàng mặt nạ, có lẽ vì quá gần với thế giới thực nên đám xác chết bị bỏ lại trên đường đều đứng yên, sẽ không chủ động tấn công trừ khi cảm nhận được hơi thở của con người.

Đó không phải là một tai nạn.

Ban đầu Ôn Giản Ngôn còn tưởng rằng nó là tác phẩm của phe đen.

Bởi dù sao theo những manh mối đã biết, thiên phú của Anis rất có thể liên quan đến việc điều khiển ma quỷ.

Đây có thể là một cái bẫy mà chúng để lại để trả thù.

Suy đoán này rất hợp lý, thế nên Ôn Giản Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, khi phe đen đã trở thành nhân viên chính thức, Ôn Giản Ngôn nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trước tiên... Với thiên phú này, trừ khi đối thủ ở rất gần, còn không thì rất khó kích hoạt, bằng không sẽ quá bất thường.

Thứ hai, khi nhìn thấy hắn, không ai trong phe đen tỏ ra bất ngờ hay thất vọng cả. Ôn Giản Ngôn rất nhạy cảm về vấn đề này, sẽ không phạm phải sai lầm trong phán đoán – tức là ngay từ ban đầu phe đen đã biết, 100% Ôn Giản Ngôn sẽ sống sót thoát khỏi con phố.

Thế nên chúng sẽ không đặt bẫy suốt cả chặng đường của kẻ thù.

Sau đó, một câu hỏi được chôn vùi trong lòng Ôn Giản Ngôn.

Mặc dù vẫn chưa tìm ra câu trả lời, nhưng hắn không phải loại người sẽ buông tha những nghi ngờ cụ thể.

Đến tận bây giờ.

Khoảnh khắc bọn họ nhìn nhau trước khi chia phòng.

Những manh mối bị hắn bỏ qua trước đó được sắp xếp rõ ràng, các mảnh vỡ rải rác dần được kết nối, một suy đoán táo bạo bỗng nổi lên.

Hắn quyết định không ngủ một mình một phòng nữa mà chủ động chọn "bạn cùng phòng" ngủ cùng mình tối nay.

Lần này, sự im lặng càng kéo dài hơn trước.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm chàng trai tóc trắng ngồi phía đối diện, ánh mắt sáng tỏ, vẻ mặt bình tĩnh tập trung, không bỏ sót một chút thay đổi biểu cảm nào trên mặt đối phương.

Ánh đèn mờ ảo buông xuống.

Căn phòng chìm vào khoảng lặng.

"..."

Chẳng biết có phải là ảo giác không, dường như đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết mỉm cười.

Cậu gật đầu đáp.

"Đúng."

Hết chương 344

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro