Chưa đặt tiêu đề 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"!" Liếc thấy cảnh này, Vân Bích Lam rủa thầm một câu, xoay người chạy về phía Ôn Giản Ngôn.

Giây tiếp theo, không biết cô đã kích hoạt đạo cụ gì, một lưỡi dao vô hình xé toạc không khí, bàn tay trắng bệch nhỏ bé đang nắm chặt cổ chân Ôn Giản Ngôn bị đứt lìa.

Cơ thể Ôn Giản Ngôn lập tức nhẹ bẫng.

Trần Mặc cũng quay lại giúp Vân Bích Lam đỡ Ôn Giản Ngôn. Hai người vừa dìu Ôn Giản Ngôn vừa chạy về phía trước: "Chặn cửa!"

"Đội trưởng, nhanh lên!" Tóc Vàng chặn cửa, lo lắng hô to.

Dưới sự công kích của vô số bàn tay trắng bệch bé nhỏ, ba người lảo đảo xông vào cánh cửa ngầm mở toang.

Đám Chung Sơn và Tóc Vàng hợp lực đóng sầm cửa lại vào giây phút cuối cùng.

Ba người mất đà cùng nhào xuống đất.

"Rầm rầm rầm!!"

Đám Chung Sơn cắn chặt răng dùng cơ thể chống cửa. Cửa ngầm và vách tường rung lắc dữ dội, bụi bẩn và gạch vụn rơi xuống, bên ngoài cánh cửa bị đụng rầm rầm, thỉnh thoảng cánh cửa bị đẩy thành khe, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số cánh tay trắng bệch ngọ nguậy bên ngoài, khiến da đầu mọi người run lên bần bật.

Trần Mặc và Vân Bích Lam nhanh chóng bò dậy, dùng cơ thể mình chống cửa.

Tiếng va đập "rầm rầm" dần nhỏ đi.

Xuyên qua khe hở trên cánh cửa hơi biến dạng, có thể nhìn thấy những cánh tay nhỏ nhắn trắng bệch đang dần rút về trong giếng, kèm theo âm thanh ma sát ẩm ướt, bọn chúng chậm rãi biến mất trong phạm vi tầm nhìn.

Mọi người hoảng hồn thở hổn hển.

Mặc dù không còn dùng sức ép chặt ván cửa nữa, song họ cũng không dám lùi ra sau.

"Đờ, đờ mờ, đó là cái gì?"

Mặt mày Tóc Vàng tái mét, lắp bắp hỏi.

"Là quỷ." Vân Bích Lam trợn tròn mắt, thô bạo nói ra đáp án: "Chứ còn gì nữa?"

Tóc Vàng: "..."

Nói vậy cũng đúng.

"Xem ra, tốt nhất chúng ta không nên tới gần miệng giếng."

Trần Mặc giơ tay lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa ngầm: "Theo như lời Nhuế Nhuế nói, ắt hẳn xác chết dưới giếng chính là bọn chúng."

"Hả? Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Chung Sơn nắm tóc, có chút hoang mang lo sợ hỏi.

Chỉ cần đến gần sẽ bị kéo xuống giếng, đáp án quá đơn giản.

Nhưng nếu muốn tìm hiểu rõ ràng về chiếc giếng này và lý do tại sao người phụ nữ mặc váy trắng lại muốn họ đến đây... Dù thế nào cũng phải đến gần chiếc giếng mới có câu trả lời.

"Theo quan điểm của tôi..."

Trần Mặc cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cách tốt nhất bây giờ là bỏ việc "kiếm tiền tip", đồng thời sử dụng các cách khác để đạt được doanh thu."

Ví dụ: lôi kéo nhiều khách hàng hơn vào khách sạn, hoàn thành yêu cầu của khách...

Mặc dù tạm thời bọn họ đang gặp bất lợi, nhưng cũng không phải là không có phần thắng.

"Đúng vậy." Vân Bích Lam gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Trần Mặc: "Điều quan trọng nhất là chiến thắng."

Nếu muốn giành chiến thắng trong trận đấu này, mấu chốt vẫn là đi theo hướng của phó bản.

Lấy được mặt nạ, đạt đủ điều kiện tham dự bữa tiệc và tìm ra cách kiếm được nhiều doanh thu hơn – chỉ có như vậy bọn họ mới giành chiến thắng trong trận đấu đối kháng và cứu đội trưởng của họ khỏi bàn tay Tử Thần.

"Đội trưởng, cậu nghĩ sao?"

Trần Mặc quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh.

Ôn Giản Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngồi khoanh chân dưới đất, tóc tai quần áo ướt nhẹp, nước mưa lạnh lẽo trượt xuống dưới cằm, nhỏ giọt xuống đất.

Ống quần hắn hơi vén lên, để lộ cổ chân trắng nõn mảnh khảnh và nửa đoạn bắp chân rắn chắc, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu tay nho nhỏ màu xanh đen.

Hắn cúi đầu trầm ngâm nhìn những dấu tay kia, chẳng hiểu sao nom có vẻ hơi ngu.

"Đội trưởng?" Trần Mặc nâng cao tông giọng.

"Hả?" Ôn Giản Ngôn như vừa hoàn hồn, mãi mới nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn.

"Tiếp theo cậu tính làm gì?" Trần Mặc hỏi.

Ôn Giản Ngôn như vẫn còn chìm đắm trong dòng suy nghĩ, khẽ gật đáp.

Trần Mặc: "..."

Mả mẹ nhà mày!

Đây đéo phải câu hỏi "có hay không" chung chung nhé!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Sao trông streamer mất hồn thế, bị dọa sợ à?"

"Hahahahaha chắc là thế đấy, dù sao gan streamer đâu có to."

"Mặt ngu... Có chút đáng iu."

"Đúng là bình thường streamer quá thông minh lanh lợi, giờ tự nhiên ngu ngu trông vừa mềm mại vừa dễ xoa nắn."

Ôn Giản Ngôn đang tự hỏi. Tuy nhiên không giống các đồng đội của mình, hắn không nghĩ về việc "làm thế nào để giành chiến thắng trong phó bản" này.

Nói đúng ra, Ôn Giản Ngôn đang cố gắng chải chuốt bối cảnh thời gian trong phó bản này.

"..."

Hắn dừng một chút, giơ tay mở giao diện livestream.

Nhưng nó không phải giao diện nhiệm vụ ban đầu mà là phòng livestream đã lâu không vào.

Sau khi nhìn thấy dòng chữ "Streamer đã tiến vào phòng livestream", phòng livestream [Thành Tín tối thượng] lập tức sôi sục, đống bình luận không tính là ít bỗng nhiên điên cuồng tăng lên, dày đặc đến độ chồng chéo lên nhau:

"Áu áu áu áu! Bao lâu rồi, đã bao lâu rồi, cuối cùng streamer cũng coi bình luận rồi!"

"Vợ ơi nhìn anh nàyyyy!!!"

"A a a a a tỏ tình với streamer."

Thời điểm mở giao diện bình luận, hiệu ứng âm thanh tặng thưởng bị tự động che chắn trong phó bản kêu "ting ting ting", bên tai vốn tĩnh lặng bỗng trở nên chói chát lộn xộn.

Sắc mặt Ôn Giản Ngôn vẫn như thường. Hắn giơ tay lên, chào hỏi với màn hình trước mặt, mỉm cười nói:

"Đã lâu không gặp."

Bình luận càng điên cuồng hơn.

"..."

Các đồng đội đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ thật sự không ngờ đội trưởng nhà mình lại đột nhiên lựa chọn mở giao diện livestream vào lúc này, thuận buồm xuôi gió mở ra hình thức kinh doanh, thành thạo thả thính, tương tác với khán giả...?

Chuyện quái gì thế?

Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:

"Nhắc đến thì, hình như lần trước tôi thấy có người nói... rất lâu trước đây phó bản Khách sạn Hưng Vượng đã bị đóng cửa một lần phải không?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Đúng vậy! Hồi đó Khách sạn Hưng Vượng vẫn là phó bản cấp A bình thường, không ngờ lần này mở cửa lại biến thành cấp S."

"Với lại quá trình cũng bị thay đổi, thật không ngờ mà."

Ôn Giản Ngôn: "Vậy mọi người có biết nguyên nhân hồi trước phó bản Khách sạn Hưng Vượng bị đóng cửa không?"

Phút chốc, số lượng bình luận đột nhiên giảm xuống, bây giờ có thể nhìn thấy khoảng trống bên dưới những bình luận vốn dày đặc đến độ xếp chồng lên nhau.

"Tôi không nhớ lắm..."

"Lâu quá, tôi cũng quên rồi."

"Khi đó Khách sạn Hưng Vượng cũng không quá nổi, không có độ khó quá cao hay cơ chế phó bản thú vị, dù sao tôi xem xong quên luôn rồi."

"Nhưng tôi nhớ hồi ấy mức độ thăm dò của phó bản này đã khá cao rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, trước đây tôi tưởng có thể giành được thành tích Bạch Kim, không ngờ nó lại bị đóng cửa vì bug..."

"Bug gì? Sao tôi không nhớ có nhỉ?"

"Hình như video phát lại của phó bản này cũng bị khoá à?"

"Đúng thế."

Ôn Giản Ngôn chăm chú nhìn từng bình luận lướt qua màn hình, không bỏ qua bất cứ thông tin trong bình luận nào.

Thông tin có thể hỏi cũng chỉ có vậy.

Hắn nở nụ cười mê người với màn hình:

"Được rồi, cảm ơn mọi người."

Nhìn đống bình luận và tặng thưởng tăng vọt, Ôn Giản Ngôn thuần thục ném ra một nụ hôn gió, tủm tỉm đóng cửa phòng livestream, nhanh chóng biến mất.

Sau khi đóng khung bình luận, âm thanh khen thưởng cũng tự động dừng.

Cuối cùng thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Phù.

Ôn Giản Ngôn thở hắt một hơi, ngẩng đầu... Vừa khéo đối diện với vài ánh mắt muốn nói lại thôi.

"?"

Ôn Giản Ngôn chớp chớp mắt: "Cả nhà sao vậy?"

"..."

Vẻ mặt mọi người phức tạp.

Thì, cũng chẳng có gì.

Chỉ là... lần đầu bọn họ nhìn thấy một tên "hoa hồ điệp" mang thân phận streamer điêu luyện trong việc kinh doanh thế nào thôi.

Có vẻ họ hơi hiểu lý do tại sao tên này không chỉ nhanh chóng leo cấp trên bảng xếp hạng tích phân mà còn đứng đầu trong bảng xếp hạng nhan sắc, tất cả dựa vào đám fan cuồng nhiệt chứ đâu.

Bởi vì kỹ năng thuần thục quá đáng của mình, thậm chí trông hắn còn như một thằng lừa tình.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.

Đầu tiên, Khách sạn Hưng Vượng từng là phó bản cấp A bình thường.

Mặc dù độ khó khá cao nhưng nó không có cơ cấu hay điểm đặc biệt nổi bật nào, không được khán giả biết đến nhiều, chí ít là so độ nổi tiếng với [Công viên giải trí Mộng Ảo] và [Cao ốc Xương Thịnh], tổng thể kém xa hai phó bản trên...

Mãi đến khi trong một lần mở phó bản, tiến độ thăm dò phó bản rất cao, thậm chí có thể dùng thành tích Bạch Kim để qua màn...

Nhưng sau đó bởi vì dính bug mà phó bản phải đóng cửa.

Khán giả có thể xem lại buổi livestream nhưng lại không xem được nó, thậm chí ký ức của người xem đã bị xoá mất một phần.

Cho tới khi hắn bước vào phó bản.

Khách sạn Hưng Vượng lại được mở ra.

Ôn Giản Ngôn siết chặt tay, chậm rãi hít thở.

Giờ phút này, những thông tin mơ hồ trước đó dần dần trở nên rõ ràng.

Rất có khả năng, phó bản này được mở riêng cho hắn.

Sau khi bước vào phó bản, căn phòng Ôn Giản Ngôn thức giấc lúc đầu là 408, mà vừa khéo hay, người phụ nữ mặc đồ trắng trong 408 lại có quan hệ mật thiết đến những bí mật sâu thẳm của phó bản này...

Cô ta không chỉ là người duy nhất không ở nhà riêng của mình mà ở trong một ngôi nhà đổ nát "khi thị trấn nhỏ bị mưa bao phủ", hơn nữa cô ta còn là giáo viên duy nhất của trường tiểu học trong trấn.

Mỗi thông tin cô ta đưa ra đều vô cùng chuẩn xác, chỉ hướng người khác mò mẫm tìm tòi toàn bộ phó bản, song không thể chạm đến khu vực cốt lõi.

Chưa bao giờ Ôn Giản Ngôn cảm thấy mình là kẻ may mắn.

Mà hình như vận may lần này của hắn hơi tốt.

Vì sao Quý Ông lại cố hết sức để vào đội hắn?

Bởi vì thông qua đường ngang ngõ tắt nào đó, y biết phó bản tiếp theo Ôn Giản Ngôn sắp bước vào là gì.

Nói cách khác, ngay khi hắn bước vào cuộc họp Hội đồng bí mật...

Phó bản Khách sạn Hưng Vượng đã được xác nhận là sẽ mở ra.

Huống chi trước khi vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã nhận được "nhiệm vụ" thanh trừng bug.

Vô số thông tin bị bỏ qua trước đó giống như mảnh ghép nằm rải rác, không có dấu vết cũng không có manh mối, cuối cùng lúc này cũng tìm thấy vị trí để ghép.

Ôn Giản Ngôn nhịn không được nghiến chặt răng, kiềm chế cơn run rẩy nhè nhẹ.

Sợ à?

Có lẽ.

Ngoài ra còn có một chút phấn khích mơ hồ.

Giống như tìm thấy điểm cuối của vô số đường cong phức tạp.

Phải biết, trong Ác Mộng, chỉ có phó bản đánh được thành tích Bạch Kim mới bị đóng cửa, bằng không mỗi lần phó bản kết thúc mọi thứ sẽ được thiết lập lại từ đầu.

Theo quán tính, họ đang bước vào một thiết lập lại.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...

Phó bản Khách sạn Hưng Vượng lần trước có thực sự được thiết lập lại không?

Những streamer lúc trước đã đạt thành tích Bạch Kim sao? Không hề.

Đã hết thời gian sao? Chỉ e cũng là không.

Bởi vì lần trước xảy ra bug trong phó bản nên cuối cùng Khách sạn Hưng Vượng phải đóng cửa, thậm chí còn nhốt rất nhiều streamer ở trong.

Nếu Ác Mộng cũng phải tuân theo các quy tắc riêng của mình, vậy thì phó bản Khách sạn Hưng Vượng vẫn còn dang dở, do đó không thể thiết lập lại tiến độ.

Ôn Giản Ngôn hồi tưởng lại khung cảnh mình nhìn thấy trên "phố buôn bán".

Vô số thi thể đứng bất động, tuy nhiên trang phục trên người chúng lại rất mới, trông không giống dân bản địa của phó bản này.

Khi đó Ôn Giản Ngôn chỉ nghĩ rằng lực công kích của chúng cũng không quá mạnh mà quên tự hỏi đến một chuyện khác... Đó là, nếu phó bản này được thiết lập lại thì sao họ có thể nhìn thấy thi thể của những streamer trước đó?

Vô số manh mối đều hướng đến một kết luận.

Bởi vì phó bản bọn họ tiến vào không phải phó bản Khách sạn Hưng Vượng được thiết lập lại, mà họ được đưa thẳng vào tiến độ thăm dò trước đó, tiến vào phó bản đã được một lượt streamer thăm dò một nửa.

Vậy thì, Ác Mộng đã làm điều này thế nào?

Nó đem hơn 100 người vào một phó bản đã được thăm dò hơn nửa, thậm chí là sắp bị bug phá hỏng mà không để lại chút dấu vết gì.

Ôn Giản Ngôn nhớ lại giọng nói thất hồn lạc phách của gã streamer kia:

"Nhất định, nhất định phải đến Khách sạn Hưng Vượng chân chính..."

Khách sạn Hưng Vượng chân chính?

Nói cách khác... Có một Khách sạn Hưng Vượng là giả?

Hắn chợt rùng mình.

Hắn hiểu ra rồi.

Là gương.

Hình ảnh phản chiếu.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, rất nhiều bí ẩn được hé lộ.

Hơi thở của Ôn Giản Ngôn trở nên dồn dập.

Hắn tìm ra rồi.

Phó bản này còn có hình ảnh phản chiếu cuối cùng.

Ác Mộng đã tạo ra một hình ảnh phản chiếu của Khách sạn Hưng Vượng, sau đó đem họ – những streamer – tới đó.

Hình ảnh phản chiếu bao gồm khách sạn và bên ngoài thị trấn, thoạt nhìn cấu tạo của chúng như nhau, nhưng quy tắc lại khác một trời một vực – thế nên Ôn Giản Ngôn mới cảm thấy sự tách biệt mạnh mẽ tới vậy.

Và con đường không tồn tại kia chính là thông đạo kết nối giữa hai hình ảnh phản chiếu.

Ký túc xá họ nghỉ ngơi đêm qua được đặt trong Khách sạn Hưng Vượng chân chính, vậy nên họ được bảo vệ khỏi sự xâm nhập vào ban đêm, vậy nên thang máy chở họ có vẻ đi lên nhưng thực chất là đi xuống, đi xuống nhưng thực chất là đi lên.

Đó là lý do vì sao chỉ có thể thấy Vu Chúc ở "ký túc xá nhân viên" và trên con phố không tồn tại. Bởi vì y là một bug bị phong ấn trong hình ảnh phản chiếu, là kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả điều này, thế nên y chỉ có thể hoạt động trong "Khách sạn Hưng Vượng" chân chính.

Thế nên chỉ cần Ôn Giản Ngôn ở trong Khách sạn Hưng Vượng giả, y sẽ không thể đi theo hắn.

Nói cách khác......

Ngay từ ban đầu, nơi họ bước vào là một khách sạn giả, một phó bản giả.

Đó là lý do tại sao "khách sạn" họ ở tràn đầy ác ý, tràn đầy những quy tắc khiến mọi người chống đối chém giết lẫn nhau, bởi vì nó được Ác Mộng tự tay tạo ra.

Bất kể là "phó bản đối kháng", phe đen phe đỏ, hay thậm chí là quy tắc của cuộc cạnh tranh, tất cả đều không liên quan đến [Khách sạn Hưng Vượng], nó chỉ là quy tắc độc lập trong phó bản giả mà thôi.

Khách sạn Hưng Vượng thực sự đã bị tàn phá không còn vẹn toàn, khắp nơi đều là vết rạn, dường như đã bị bug phá huỷ sạch, song đồng thời nó cũng giam bug ở trong.

Những gì Ôn Giản Ngôn nhìn thấy trong Rắn ngậm đuôi ban đầu chính là chân tướng bị che giấu.

Và bộ mặt thật của phó bản cũng đang dần ăn mòn lớp ngụy trang được tạo ra bởi Ác Mộng, hiện ra trong khách sạn giả này.

Rốt cuộc Ác Mộng muốn làm gì?

Mục đích của nó là gì?

Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới điều gì đó.

...Buổi tiệc.

Mặc dù hai ngày thi đấu đầu tiên đều được thực hiện trong Khách sạn Hưng Vượng giả, nhưng bữa tiệc vào ngày thứ ba lại được tổ chức tại khách sạn Khách sạn Hưng Vượng thật.

Hắn rùng mình.

Mục đích thực sự của Ác Mộng là bữa tiệc ngày thứ ba.

Hết chương 352

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro