Chương 4: Hai lần kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi rất dễ dàng hỏi được phủ Nhân vương, nói rõ lý do mình đến với thị vệ canh cửa, Vỹ Kim Ngưu đã ngay lập tức được khách khí mời vào Vương phủ, an bài trong một gian phòng trang nhã. Sau khi thông báo thì ở chỗ này đợi Vương gia triệu kiến là được. 

Sau khi được dùng cơm, Vỹ Kim Ngưu mệt mỏi nằm dài xuống giường, không lâu ngủ thiếp đi. Tới khi tỉnh dậy còn chưa thấy động tĩnh gì. Trời đã dần xuống màu sắc tối, nàng chán chường đến bàn rót ly trà.

Bỗng nhiên, từ xa mơ hồ truyền đến âm thanh. "Vương Gia, người đang ở bên trong."

A, rốt cuộc Vương gia đã tới sao?

"Ngươi lui xuống" Thanh âm người nói chuyện tràn đầy sức hút nhưng cũng là âm thanh lạnh như băng không có chút độ ấm nào.

Vỹ Kim Ngưu từ từ tiến ra đón, thản nhiên hướng tới bóng dáng kia mà hành lễ.

Giờ phút này Lưu Gia Ma Kết nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh ở trong sân, đó chính là đại phu hôm nay tự mình tìm tới cửa?

Vậy mà, còn không chờ Lưu Vương Ma Kết nói một câu, một đạo kiếm khí sắc bén thẳng hướng đến nàng.

Có thích khách?!

Nàng đột nhiên quay đầu lại, thật là kiếm khí bén nhọn! Thân thủ người vừa tới cao cường như vậy.

Muốn chết?!” Đột nhiên, trong nháy mắt thanh âm của Lưu Vương Ma Kết thay đổi thành lạnh lẽo mang theo sát khí, cư nhiên dám hành thích ở ngay dưới mắt mình, càng buồn cười hơn chính là nhận lầm người, đem người trước mắt trở thành mình! Sau một khắc, Lưu Vương Ma Kết đã chắn trước mặt Vỹ Kim Ngưu, vươn tay đánh bay vũ khí của thích khách, động tác bắn ám khí từ ngón tay còn nhanh hơn, trong nháy mắt bắn vào giữa chân mày thích khách. Dường như không mất bao nhiêu thời gian, mọi chuyện như một cơn gió lướt qua, thích khách ầm ầm ngã xuống đất, không còn thở nữa.

Vỹ Kim Ngưu ngạc nhiên, không nghĩ tới thân thủ Vương gia sâu không lường được như thế.

"Ngươi không có sao chứ?" Hắn quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

"Ta không sao cả, đa tạ..." Thấy trong mắt Lưu Vương Ma Kết một phen kinh diễm, mất hồn nhìn mình, Vỹ Kim Ngưu không hiểu gì, nhìn lại mình.

Lúc này nàng mới phát hiện ra kiếm khí bén nhọn kia cư nhiên cắt đứt dây buộc đầu cùng y phục trước ngực của mình, tóc dài mềm mại phủ ở trên vai, trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn.

"Ngươi là nữ tử?" Thanh âm của Lưu Vương Ma Kết đã ổn định đi nhiều nhưng ánh mắt không định dời khỏi người của Vỹ Kim Ngưu.

"Nữ tử thì đã sao, miễn là ta sẽ chữa khỏi bệnh cho Vương gia là được sao? Cảm phiền Vương gia chú ý ý tứ, đừng nhìn ta chầm chầm như vậy_ Vỹ Kim Ngưu lạnh lùng trả lời, kéo y phục che trước ngực. Đi vào trong phòng thay y phục khác để lại Lưu Vương Ma Kết chưa kịp lấy lại tinh thần.

 Một hồi thay xong y phục, nhìn Lưu Vương Ma Kết vẫn còn đứng ở trước cửa liền nói: "Vương gia, mời vào."

Lưu Vương Ma Kết nhìn Vỹ Kim Ngưu ăn mặc trở về bộ dáng nam tử, cười nhạt nói: "Vẫn là bộ dáng nữ tử còn coi được."

Nàng không nói gì, chỉ xoay người vào phòng ngồi xuống.

Hắn cũng theo ở phía sau rồi ngồi xuống.

Hai người nhìn nhau im phăn phắt.

"Tay". Vỹ Kim Ngưu khổ sở phun ra một chữ. Chuyện ban nãy còn làm nàng ngại tới mức chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống... hết sức xấu hổ.

Lưu Vương Ma Kết đưa cổ tay ra đặt ngang ở trên bàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại lộ ra nụ cười lạnh bạc, nói: "Bệnh này, bây giờ còn không nhìn ra cái gì, đợi đến giờ Tý nửa đêm thì mới nhìn thấy dị thường."

Như điều hiển nhiên, Lưu Vương Ma Kết cho rằng nàng không thể chẩn đoán được cái gì.

Vỹ Kim Ngưu chau mặt. "Trong cơ thể ngươi lại có nhiều độc tố như vậy, càng kỳ diệu hơn chính là hiện tại tất cả độc tố đang duy trì sự cân bằng, nếu tuỳ tiện tống một loại độc ra, bên trong cơ thể ngươi nhất định sẽ mất ổn định trúng độc mà chết. Phải đem tất cả độc ở đây cùng lúc tống ra." Nàng chậm rãi nói, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Trong cơ thể một người như thế có thể cùng lúc tồn tại nhiều loại độc như vậy... sự thống khổ này không biết đã chịu biết bao nhiêu.

Hắn càng nghe càng kinh hãi, rốt cuộc nữ nhân trước mắt là ai? chỉ cần bắt mạch, còn chưa xem qua bộ dáng của mình vào giờ Tý lúc nửa đêm đã chẩn đoán ra bệnh.

 "Giờ Tý nửa đêm ngươi sẽ xuất hiện tình huống dị thường gì?" Vỹ Kim Ngưu Trầm tư nhìn hắn bằng mắt phức tạp.

"Đợi tới lúc đó cô tự mình nhìn xem" Thanh âm thống khổ của hắn tùy tiện bị lộ ra.

Trong lúc đợi tới nửa đêm, hắn cư nhiên lại hỏi danh tính của nàng, hai người nói với nhau không ít. Hắn cũng không ngờ mình thường ngày không buồn nói chuyện, nhưng trước mặt nữ tử này lại như biến thành người khác.

Vỹ Kim Ngưu đang suy nghĩ xem loại dược nào có thể tốt tới mức cùng lúc có thể tống hết chất độc trong người hắn ra không. Khuôn mặt điểm tĩnh của nàng là trái ngược với những gì trong lòng.

Nhìn bộ dáng của Vỹ Kim Ngưu, ánh mắt hắn lóe lên tia phức tạp. Không biết đến giờ đó, bộ dạng của mình có làm cho nàng không còn bình tĩnh không.

Hai người cuối cùng cũng đợi được tới nửa đêm.

Lưu Vương Ma Kết lạnh lẽo suy nghĩ cho đến tận bây giờ không còn ai thấy qua bộ dáng mình mà còn sống, bởi vì thấy qua đều đã chết. Những thứ lang băm kia không có ai có thể chữa trị, mỗi người khi nhìn thấy bộ dáng của bản thân mình nếu không phải kêu yêu nghiệt thì chính là sợ đến bất tỉnh.

Còn Vỹ Kim Ngưu vẫn không nói gì, lẳng lặng nhìn sự thay đổi của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro