Chương 49: Đào tẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy là một ngày một đêm đã trôi qua.

Tế ngục, tòa lao ngục lớn nhất Sương Tà. Nơi đây Trương Bân Bân hắn đã từng áp giải biết bao nhiêu tên tội phạm vào giam giữ, dụng hình, tra khảo ở đây. Lúc ấy chưa từng biết cảm giác thực sự ở trong phòng giam Tế Ngục lại ghê tởm đến như vậy.

Tường đá bọc kín, chỉ chừa một lỗ nhỏ như hai ngón tay chụm lại, gian phòng ẩm mốc mùi rơm khô lâu ngày không phơi. Ánh sáng le lói từ ngoài chiếu vào, hắt lên trên tường những vệt dài và mỏng.

Một ngày nữa trôi qua, xung quanh vẫn không có tiếng động.

Trong này yên ắng quá, bất giác lại qua một ngày. Hắn buồn chán lại ngồi đếm thời gian trôi, thời gian dài đến lê thê.

Trương Bân Bân ngẫm nghĩ lại mọi chuyện một chút, bỗng nhiên bật cười, hắn cười đến ra cả nước mắt mà vẫn không dừng lại được.

Tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng, một dòng nước mắt bỗng trào ra, ướt cả má, bùn đất, máu và nước mắt trộn lẫn thành một lớp nhớp nhúa trên mặt, trông hắn chật vật vô cùng.

"Cười đủ chưa?"

"Ai?" Trương Bân Bân giật mình hô lên.

Một thân ảnh hắc y đứng trước cửa phòng giam, dáng đứng mạnh mẽ ngạo nghễ, người đến bịt mặt bằng khăn đen, nhưng Trương Bân Bân liếc sơ qua liền biết là ai.

"Sao cô lại đến đây?"

"Ồ, Trương đường chủ nhận ra ta rồi, thật mất hứng!"

"Nhìn đôi mắt là biết rồi!" Trương Bân Bân lạnh nhạt đáp.

Nhiệt Ba bật cười, nàng dùng Xa Thương chém gãy đôi khóa sắt nhà giam, đường hoàng bước vào giam phòng tối tăm chật hẹp.

Nhiệt Ba nhìn quanh một chút, trong lòng dâng lên chút cảm thương.

"Đi theo ta!"

Trương Bân Bân ngờ vực hỏi "Cô đây là...?"

Nhiệt Ba đáp "Cướp ngục!"

"Không được, ta không đi!"

Trương Bân Bân cười lạnh, muốn hắn mang danh đào tẩu, sợ tội bỏ trốn, hắn căn bản không làm được.

Nhiệt Ba biểu cảm lạnh nhạt "Trương huynh, ngươi không còn đường lui nữa rồi!"

Nàng bước đến cắt đứt xích chân của hắn, chậm rãi nói "Rạng sáng hôm nay, các đường chủ khác đã đến Trương gia tịch biên gia sản, Trương lão thái thái và muội muội ngươi hiện đang sống dở chết dở, sớm ngày mai, các đường chủ khác sẽ đệ đơn lên cho Đảo chủ, lệnh xử tử cả nhà ngươi  sớm muộn gì cũng đến đây thôi!"

Đoạn nàng mỉm cười nhìn hắn "Đi hay không thì tùy!"

"Tổ mẫu ta, muội muội ta... Hai người họ thế nào rồi?" Trương Bân Bân kích động hỏi dồn.

"Tạm thời ổn!"

"Là cô cứu họ sao? Họ đang ở đâu!"

"Bớt dài dòng đi, không còn thời gian đâu!"

Nhiệt Ba xoay người, chuẩn bị rời đi, Trương Bân Bân thấy vậy lập tức đứng lên, nhưng do ngồi lâu quá, chân bị tê chưa cử động được, suýt nữa ngã nhào vào người phía trước.

Nhiệt Ba đứng lại đợi hắn bình ổn rồi mới tiếp tục ly khai Tế Ngục.

"Vì sao lại cứu ta?" Trương Bân Bân ngừng bước đột nhiên hỏi, trong giọng nói có chút kích động.

"Ta tin ngươi!"

Nhiệt Ba không quay lại, tuy cách một lớp vải bịt mặt, nhưng Trương Bân Bân nhận ra sự chân thành trong lời nói đó, trong lòng hắn chợt xao động, nàng đứng đó, tà váy đen bay bay, như cánh bướm trong đêm lặng lẽ khuấy động trái tim vốn bình yên của hắn.

"Đa tạ!"

"Đi thôi!" Nhiệt Ba nhanh chóng bước đi, cả hai dùng khinh công bay đến bờ hồ ngoài bìa rừng.

Trương Bân Bân chưa đáp xuống đã nhìn thấy một chiếc thuyền khá lớn màu đen, hắc ưng kỳ cắm nơi mũi thuyền bay bay đầy uy dũng.

Hắn không nghĩ nhiều, vội vã đáp xuống.

"Tổ mẫu, A Yên!" Trương Bân Bân lên tiếng gọi.

Từ trong khoang thuyền, một già một trẻ bước vội ra.

"Bân Nhi!"

Trương lão thái thái mộ người đức cao vọng trọng, đạo mạo oai nghiêm nay đã không còn, chỉ còn lại một bà lão gần bảy mươi, tóc bạc hơn nữa, búi gọn phía sau, cài bằng trâm gỗ vô cùng bình thường. Y phục lụa là gấm vóc cũng chỉ còn là quá khứ, thay vào đó là áo vải đơn sơ, thô ráp.

Trương Bân Bân đau lòng nhìn tổ mẫu, đôi mắt nhòa lệ, bàn tay hắn sờ lên lớp vải sờn cũ đó, cổ họng nghẹn đi.

Trương lão thái thái như hiểu ý hắn, bà bật cười "Tôn tử ngốc, chúng ta toàn mạng là được, những thứ này có là gì!"

"Đại ca!" Trương Ngữ Yên nhỏ giọng gọi.

Trên mặt nàng ta không còn vẻ hống hách thường ngày, mà thay vào đó là vẻ sợ sệt  và bất an.

Nhiệt Ba đứng trên bờ nhìn ba người nhà họ Trương.

Nàng chợt nhớ lại tình cảnh lúc nãy gặp họ, chỉ suýt chút nữa Trương Ngữ Yên đã thất thân cùng đám lưu manh ngoài phố.

Trương Ngữ Yên sau sự việc lần trước sớm đã bị Đảo chủ phế bỏ võ công, hiện tại nâng kiếm cũng không còn được nữa.

Lúc đó, Nhiệt Ba hoàn toàn có thể bỏ đi, nhưng nàng chọn ở lại cứu hai người họ.

Trương Ngữ Yên biết Nhiệt Ba nhìn mình, trong lòng ngượng ngùng không biết nói làm sao.

Trương Bân Bân quay sang nhìn Nhiệt Ba, nói "Bạch cô nương, đa tạ cô!"

"Không cần, các người xuôi thuyền về phía nam, sẽ có ứng binh của Thiếu chủ tiếp ứng... Trương đường chủ..." Nhiệt Ba nhìn Trương Bân Bân một lúc mới nói tiếp "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mọi việc ngài không cần khinh suất!"

Nàng nhìn về phía vọng đài xa xa, dường như nhìn thấy một ai đó.

"Ta tin ngươi. Và huynh ấy cũng vậy.!"

Nhiệt Ba mỉm cười, đôi mắt sáng như sao trời lấp lánh giữa buổi đêm. Nàng và y không hẹn mà cùng nhìn về Vọng đài.

Đôi mắt Trương Bân Bân hiện lên vẻ xa xăm như hồi tưởng.

Nhiệt Ba lại mỉm cười, chắp tay cáo từ.

"Đợi đã..." Trương Ngữ Yên bất ngờ lên tiếng.

"Ta xin lỗi!"

Trương Bân Bân tròn mắt nhìn tiểu muội, kể cả Trương lão thái thái cũng kinh ngạc không kém.

"Mọi việc lúc trước là ta đã sai. Xin ngươi tha lỗi cho ta!"

Trương Ngữ Yên mắt ngấn lệ nhìn Nhiệt Ba, nàng thật sự vô cùng hối hận, trước giờ luôn công khai đối địch với Nhiệt Ba, nhưng nàng ấy vẫn ra tay cứu giúp. Trương Ngữ Yên tự biết bản thân quả là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Bỏ đi!" Nhiệt Ba cười lớn, xóa bỏ sự ngượng ngùng của Trương Ngữ Yên.

"Có việc này, ta nghĩ ta cần phải nói, xin ngươi cẩn trọng Kiều Phi Nhi!"

Nhiệt Ba quay lại nhìn nàng ta, lại một nụ cười đặc trưng hiện lên trên mặt.

"Không còn sớm nữa, khởi hành đi!"

Trương Bân Bân chắp tay thi lễ, hắn cố gắng khắc ghi hình ảnh cuối cùng của nàng. Dáng vẻ kiêu hãnh ấy, làn váy màu đen bay bay trong gió ấy sớm đã ngập tràn trong tim hắn.

Hắn biết giờ đây bản thân đã hạ đài, chẳng còn tư cách đứng bên cạnh nàng nữa.

Nhưng Trương Bân Bân hắn tự thề với trời xanh, chỉ cần bản thân còn thở, sẽ khiến kẻ hãm hại hắn trả cái giá thật đắt.

Nhiệt Ba nhìn chiếc thuyền mang theo ba người nhà họ Trương rời đi, tới khi khuất hẳn mới nhanh chóng rời khỏi bờ hồ, trở về Bích Hiên Các. Trăng đêm vẫn sáng vằng vặc, soi rõ bóng thuyền còn sót lại nơi xa xa, lấp lánh như dãi sông băng màu bạc.

Sớm ngày hôm sau, Nhiệt Ba đến thỉnh an Ngoại tổ phụ, phụ thân và mẫu thân.

Nàng vừa đến Hải Vân Các liền gặp Mặc Tư Hàn.

Cả hai đều không tự chủ mà nhìn nhau lâu một chút, trong lòng đều cùng nhớ lại đêm qua lúc Nhiệt Ba trở về phòng.

Tư phòng của nàng trước giờ chưa ai đặt chân đến, chỉ duy nhất một người thích ra vào lúc nào cũng được.

Mặc Tư Hàn đón nàng bằng một cái ôm, vòng tay cứng cáp của hắn bao trọn nàng trong lòng, mùi hương bạc hà thơm mát tràn ngập khoang mũi.

"Họ đi rồi!" Nhiệt Ba thủ thỉ.

"Ừm!"

"Huynh không trách muội?"

Mặc Tư Hàn gật đầu, lẩm bẩm "Đó cũng là chủ ý của ta! Hắn và ta lớn lên bên nhau, tuy rằng sau này không cùng chí hướng, nhưng ít ra ta hiểu hắn hơn ai hết!"

Nhiệt Ba gật đầu một cái, má nàng cọ nhẹ vào lớp áo đen mềm mại kia, chậm rãi nhắm mắt.

"Muội từng nhớ ra đã gặp y ở đâu rồi! Huống hồ, y từng cứu muội một lần!"

"Được rồi!" Mặc Tư Hàn nâng cằm Nhiệt Ba lên, dịu dàng nhìn vào mắt nàng "Từ nay chuyện muội làm không cần phải giải thích với ta, ta cái gì cũng tin muội!"

Mặc Tư Hàn nói xong liền âu yếm hôn lên môi nàng, nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, nhưng cũng đủ để Nhiệt Ba đỏ mặt.

"Ngày mốt chúng ta sẽ đi Chu quốc, ta đến báo với muội để muội chuẩn bị một chút!"

........

Hải Vân Các là nơi ở của Đảo chủ, trước giờ luôn thanh tịnh, thế nhưng hôm nay lại tất bật người ra kẻ vào. Mà lần này đặc biệt toàn là các gia tộc lớn ở đảo.

"Chuyện gì vậy?" Nhiệt Ba tò mò hỏi, nhẹ nhàng nâng váy bước vào tiền sảnh.

"Chuyện của họ Trương!" Mặc Tư Hàn dửng dưng đáp, ánh mắt không đổi nhìn vào phía trong.

Tần Lãng bụng còn vết thương không tiện cử động, ngồi tựa người trên ghế cao, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Xin Đảo chủ điều tra kĩ sự việc này, Tế ngục xưa nay không hề bị cháy, nhưng vừa nhốt Trương Bân Bân kia là đã cháy lớn như vậy, nhất định là có âm mưu!"

"Đúng, đúng, biết đâu cái xác đen thui kia chỉ là kẻ thế mạng chứ không phải hắn!"

"Xin Đảo chủ tra rõ!!"

Tần Lãng sắc mặt vô cùng khó coi, đầu đau như búa bổ, im lặng bóp trán.

Mới sáng sớm đã có mấy đoàn người tới viếng thăm kiểu này sớm muộn cũng khiến lão phát điên mất.

Đột nhiên Mặc Tư Hàn bước vào, lên tiếng "Chư vị, đủ rồi!"

Giọng hắn lạnh như băng tuyết ngàn năm, ngữ điệu có chút mất kiên nhẫn.

Vừa nghe thanh âm này, tất cả đường chủ đang nhao nhao tranh luận nãy giờ đều lập tức im bặt.

"Thỉnh an thiếu chủ! Thỉnh an tiểu cô cô!"

Tất cả thi lễ rồi tự động tách ra hai bên, chừa lối cho Mặc Tư Hàn cùng Nhiệt Ba bước vào.

Nhiệt Ba đã quen với lễ nghi ở đây, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi người thỉnh an Tần Lãng.

"Gia gia, vết thương của người đã khá hơn chưa?"

Tần Lãng sắc mặt hòa hoãn hơn, cười đáp "Ta không sao, con đó, mới sáng sớm không cần tới đây, nghỉ ngơi thêm một chút!"

Nhiệt Ba nhẹ nhàng nói  "Con và Mặc ca ca đến báo với người ngày mai chúng con sẽ lên đường đi dự hôn lễ của Bắc Bình Vương!"

Vừa nghe Bắc Bình Vương, Tần Lãng và các đường chủ đều tỏ ra khá kích động.

Tần Lãng nhìn Mặc Tư Hàn, nhận lại cái gật đầu của hắn liền thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng "Được rồi, ở đảo hoài cũng chán, Tư Hàn, phải chiếu cố Tiểu Nhiệt Ba một chút!"

Mặc Tư Hàn chắp tay "Đồ nhi biết thưa sư phụ!"

"Hảo!" Tần Lãng phất tay, tỏ ý bảo hai người quay về.

Cả hai bước ra trong ánh nhìn khó hiểu của mọi người, chuyện nàng được hoàng thượng Ly quốc tứ hôn cho Bắc Bình Vương họ cũng không phải không biết, thế nên Nhiệt Ba vừa bước ra, sau lưng đã vang lên không ít tiếng xì xầm.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng vẫn mang chút hàn khí sót lại của mùa đông giá rét.

Nàng quay đầu hỏi "Các vị có chuyện gì sao?"

Ánh mắt nàng trong trẻo, sâu như giếng cổ, nhìn xoáy vào đám đường chủ đang tụ lại một góc.

"Không, không có gì!"

Tất cả đều đồng loạt xua tay.

"Gia gia của tiểu nữ thân mang trọng thương chưa khỏi, thỉnh các vị quay về, chuyện Trương đường chủ, gia gia tự có suy xét!"

Tần Lãng nhướng mày tỏ ý hài lòng với tôn nữ, lão điềm nhiên như không nhấp một ngụm trà.

Hạng Thiên Long là kẻ thức thời, hắn lập tức quay lại hành lễ với Tần Lãng, rồi lập tức rút lui.

Nhiệt Ba cười lạnh nhìn dòng người nối đuôi nhau ra khỏi Hải Vân Các, trả lại sự thanh tịnh vốn có.

"Nhiệt Ba, lần này đi phải cẩn thận, xem như là trãi nghiệm cho con, trên giang hồ, lúc cần quyết đoán thì tuyệt đối không cần do dự!" Tần Lãng đột nhiên lên tiếng.

Nhiệt Ba vâng một tiếng rồi cùng Mặc Tư Hàn rời đi.

Tần Lãng ngồi nhìn cả hai từ phía sau, đột nhiên mỉm cười nhẹ nhõm, ánh mắt nhu hòa như một ông lão bình thường nhìn con cháu của mình nay đã khôn lớn, có thể vươn cánh bay xa ngoài giang hồ rộng lớn.

...........

Lần xuất đảo này, Mặc Tư Hàn vô cùng thong thả, hắn tùy ý cho Thiên Diệp chuẩn bị hành lý, còn bản thân rãnh rỗi chạy sang chỗ của người kia ngồi hóng chuyện.

Tần Tâm một mặt chuẩn bị tư trang cho con gái, một mặt căn dặn nàng trăm sự phải cẩn trọng, tránh rước họa vào thân. Mặc dù biết con gái thân thủ không thua bất cứ ai, cộng thêm Mặc Tư Hàn kè kè bên cạnh suốt ngày, lại đến dự trên danh nghĩa người của Sương Tà, nhưng bà vẫn không an tâm mà nói đi nói lại mãi đến chiều tối.

Trông thấy Mặc Tư Hàn rời đi sau mấy canh giờ ngồi đồng trong Bích Hiên Các, Tần Tâm mới nhẹ nhàng thở phào, bà quay sang con gái, nghiêm túc nói "Tiểu Nhiệt Ba, mẫu thân đây là nhắc nhở con, con và tiểu tử kia dù gì cũng chưa bái đường, ra ngoài cẩn thận một chút, tránh cùng hắn sớm tối bên nhau..."

"Mẹ, người đang nói gì vậy???" Nhiệt Ba đỏ mặt cắt ngang lời mẫu thân, vành tai đỏ như màu quả ớt chín.

"Con là đứa nhỏ thông mình, tự nhiên biết ta nói gì!"

"Được rồi, được rồi, sớm mai con phải lên đường, người về phòng nghỉ ngơi đi!" Nhiệt Ba cười khổ, nhanh chóng đẩy Tần Tâm trở về, sau đó tự mình đóng cửa, an phận chui vào trong chăn trùm kín lại.

Ngày mai, ngày mai nàng sẽ lên đường cùng Mặc Tư Hàn. Cùng hắn đường đường chính chính đi sang các nước lân bang. Giờ đây nàng hoàn toàn có thể đứng ngang hàng với hắn mà không còn sợ hãi bất cứ điều gì.

Vả lại lần này đi dự tiệc cưới của cố nhân, nàng khá là tò mò, Lộc Hàm rốt cuộc là kẻ như thế nào mới khiến Nhiệt Ba trong quá khứ đem lòng si mê.

Và tò mò hơn hôn thê của y như thế nào khiến y từ bỏ nàng.

Điều này làm tâm trạng Nhiệt Ba trở nên kích động, ánh mắt trong đêm đột nhiên linh hoạt cùng hưng phấn, dẫn tới tình trạng khó ngủ cả đêm.

Vừa sáng sớm, Xuân Hoa cùng Thu Nguyệt đã đến hầu hạ nàng rửa mặt, chải tóc.

"Tiểu thư, nên dậy rồi, Thiếu chủ đã đợi người từ sớm!"

"Gì chứ, mới sáng đã đến, huynh ấy đúng thật phiền!"

Nhiệt Ba mơ mơ màng màng càu nhàu một cách tự nhiên mà quên rằng hai đại nha đầu vẫn còn ở đó.

Xuân Hoa phì cười, nhìn Thu Nguyệt, nàng ta hiểu ý, liền thấm nước ấm bên trong có rãi hoa hồng, thật cẩn thận lau mặt cho Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba im lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái này, mi mắt vẫn không buồn mở.

"Tiểu thư, người không mang nô tì đi sao?" Thu Nguyệt nhỏ giọng dò hỏi.

Nhiệt Ba từ từ mở mắt "Tiểu Nguyệt, muội ở lại chăm sóc nhà cửa, đợi ta về!"

Thu Nguyệt trong lòng không muốn cũng phải chấp thuận, nàng không nén nổi ánh mắt ganh tị dành cho Xuân Hoa.

Xuân Hoa cười khổ, chỉ lẳng lặng hầu hạ Nhiệt Ba ăn sáng.

"Tiểu thư, chúng ta lên đường thôi!"

Ngoài cửa Sương Thành, Tần gia gia, Tần mẫu thân và Địch phụ thân cùng đích thân ra tiễn Mặc Tư Hàn và Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba nhìn đoàn người ngựa được chuẩn bị sẵn, chiếc xe ngựa lớn mang hắc ưng kỳ, hơn hai mươi tuấn mã dàn hàng ngang trước cổng Sương Thành, cảm giác khí thế bừng bừng làm tim nàng bỗng dưng đập mạnh mẽ.

"Được rồi, mọi người trở về đi!"

Tần Lãng mỉm cười vuốt tóc Nhiệt Ba, hôm nay tôn nữ của lão cải nam trang, trên người toát lên vẻ tôn quý không ai sánh kịp, Tần Lãng chợt cảm thấy rất tự hào.

Ngừng một chút, lão nhẹ giọng nói "Trên đường đi phải tuyệt đối cẩn thận, Tư Hàn con phải bảo hộ tốt cho Nhiệt Ba!"

"Vâng, thưa sư phụ!" Mặc Tư Hàn chắp tay thi lễ, sau đó quay sang nhìn Nhiệt Ba trìu mến.

Tần Tâm cẩn thận nhét vào tay Nhiệt Ba một hộp đừng đầy điểm tâm bà đích thân chuẩn bị.

"Đi đường cẩn thận!"

Nhiệt Ba gật đầu nhìn phụ mẫu, cúi người thi lễ rồi lên xe ngựa đã đợi sẵn.

Đoàn người khởi hành đến Chu thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro