Chương 10: Julien 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Văn Chu nhấc cái bọc lên lắc lắc, không còn gì khác, di động của hắn rung lên, một tấm ảnh được gửi tới, chụp một con đường đá nhỏ hẻo lánh, rãnh nước và cỏ cây thẳng hàng, u ám nhỏ hẹp, ở giữa có một cái thùng rác đứng lẻ loi, phía dưới còn có một tin nhắn, không xưng hô không ghi tên, chỉ có hai chữ: Thuận tiện.

Lạc Văn Chu suy nghĩ gì đó, nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, mèo đại gia lại thấy nản.

Tên của mèo đại gia là "Lạc Một Nồi", là một mèo già trung niên bảy tuổi, bộ dạng mặt tròn mắt to, mềm mại sờ sướng tay - chỉ là tính khí dễ nổi nóng.

Lạc Một Nồi đầu tiên vươn móng vỗ vỗ chân Lạc Văn Chu, lắc lắc mông đi vào góc tường, tràn ngập lên án mà ngồi xổm trên mặt đất, cho công nhân hót phân nhìn thấy bát thức ăn mèo trống không.

Không ngờ tên ngốc kia chỉ liếc nó một cái, không hề xúc động!

Lạc Một Nồi bị cho ăn bơ, cực kỳ phẫn nộ, hùng hổ xông lên, chân sau đứng thẳng, ôm lấy cẳng Lạc Văn Chu, u oa gào thét cắn xé ống quần hắn.

Lạc Văn Chu cong lưng, túm lấy gáy của nó, nhấc bổng Lạc Một Nồi khỏi mặt đất: "Thằng này mày chán sống rồi hả?"

Lạc Một Nồi quơ quơ móng vuốt, khó khăn "ngao" hai tiếng, đắc ý dào dạt thè lưỡi với hắn.

Lạc Văn Chu đảo mắt trắng, buông lỏng tay, mèo nhẹ nhàng giãy khỏi tay hắn, tao nhã lộn một vòng trên không, bốn chân chạm đất, được như ý nguyện nhận lấy bát thức ăn mèo đầy ắp, cùng một lon thức ăn mèo đóng hộp.

Lạc Một Nồi cảm thấy mỹ mãn, phát hiện đạo lý "con cứ ăn roi mới có hiếu" quả nhiên không dối gạt mèo, công nhân hót phân mà không bị cắn thì sẽ không thành thực.

Lạc Văn Chu ngồi xổm, lóng ngóng dạy dỗ mèo một hồi, bỗng nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn cái đuôi to bự đang dựng thẳng lên của Lạc Một Nồi - Tổ tông này, là năm đó Đào Nhiên đi chợ sáng mua về cho Phí Độ, Phí Độ mới đầu có vẻ khá thích, ôm về vài ngày không biết tại sao, bất luận thế nào cũng không chịu nuôi nữa.

Đào Nhiên thường hay công tác thực địa, lúc mới đi làm cũng không mua nổi nhà, thường thuê chỗ ở khắp nơi, nói không chừng ngày nào đó phải chuyển nhà, không tiện nuôi thú cưng, đành phải gửi mèo ở nhà Lạc Văn Chu.

Lạc Văn Chu ghét mèo, ghét chó, ghét thiếu niên nhi đồng dưới mười sáu tuổi, ghét bỏ tới mức muốn nổi điên, thề cứng như thép với Đào Nhiên: Nếu trong vòng một tháng không tìm được nhà nuôi, hắn sẽ đem phiền phức bốn chân này vào nồi đun.

(Oa có nghĩa là nồi, đồng thời trong ngôn ngữ mạng, nó còn có nghĩa là họa/ của nợ/ nhọ... Tên của mèo đại gia nghĩa là cái nồi, cũng có nghĩa là của nợ =)

Kết quả nhoáng cái đã bảy năm, nhà nuôi vẫn không tìm được, Lạc Văn Chu từ một người hùng hùng hổ hổ muốn ăn thịt, đã trở thành công nhân hót phân chịu khổ chịu cực, Lạc Một Nồi từ lương thực dự trữ, biến thành chủ một nhà.

Có thể thấy được thế sự quả thật khó ngờ.

Lạc Văn Chu nhìn mèo nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên đứng lên, mò ra từ trong tủ lạnh cái bánh mỳ gặm dở, xoay người bước đi.

Trên đường đã không còn kẹt xe, đội trưởng Lạc hận mỗi ngày không thể tan làm sớm hơn lại chạy về cục thành phố, ngoại trừ nhân viên trực ban, hắn vào văn phòng thấy có người còn đang xoa xoa mắt rồi lại nhìn tiếp đoạn camera ghi hình.

Lạc Văn Chu hơi ngừng lại, thở dài: "Tôi biết cậu còn chưa đi."

Đào Nhiên vươn thắt lưng: "Về cũng không có việc gì làm - Sao cậu cũng tới?"

"Thấy cậu không thân không thích, đêm khuya tăng ca rất đáng thương, tôi tới tặng ấm áp cho cậu." Lạc Văn Chu lắc lư tới bên cạnh anh, ngồi trên bàn làm việc của anh, "Chiến sĩ thi đua, cậu có phát hiện gì không?"

"Camera của biệt thự Thừa Quang đều ở sảnh ngoài, nhân viên kỹ thuật của chúng ta vừa mới tra xét đoạn ghi hình tối ngày hai mươi, từ tám giờ đến mười hai giờ. Camera sảnh ngoài có bốn lần quay được rõ ràng mặt Trương Đông Lai, căn cứ đặc điểm tướng mạo để theo dấu, cả quá trình cậu ta có bốn mươi phút không trong phạm vi theo dõi, cũng không ở buồng trong, nhưng 'bốn mươi phút' là con số cộng lại, mỗi lần cậu ta rời đi đều khá ngắn. Tình huống chủ động tránh camera chỉ có hai lần, một lần là gần mười giờ, cậu ta với một cô gái rời đi mười mấy phút đồng hồ, cố ý ngẩng đầu tìm vị trí camera, còn có một lần là gần mười hai giờ, sau nửa đêm camera ở vườn sẽ tắt, không biết khi nào thì trở về."

Lạc Văn Chu chà xát cằm: "Mười mấy phút?"

Đào Nhiên rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng, có điều nếu tìm được cô gái đó, có lẽ có thể làm nhân chứng."

Lạc Văn Chu lắc đầu: "Chậc, nhanh thế."

Đào Nhiên: "..."

Còn không chờ anh kịp phản ứng, Lạc Văn Chu lại chuyển đề tài, chính nhân quân tử hỏi: "Quay được Hà Trung Nghĩa không?"

"Không có, xế chiều hôm nay họ chọn ra hơn hai mươi cảnh có vẻ như có Hà Trung Nghĩa, nhưng cũng không quay được mặt, có nhiều cái còn cách khá xa, vừa rồi tôi nhìn lại, cảm thấy không có cái nào giống cả. Cậu nói coi, nếu hung thủ giết Hà Trung Nghĩa ở biệt thự Thừa Quang, sẽ sơ suất đến độ bị quay được sao?"

"Mấy lối ra vào đều không quay được người, cũng có khả năng Hà Trung Nghĩa tự mình tránh camera." Lạc Văn Chu đứng lên, đi lại vài vòng sau lưng Đào Nhiên, "Có điều nếu thật sự không có gì cả, Phí Độ sẽ không cố ý đưa qua đây."

Đào Nhiên: "Hơn bốn tiếng, nhiều góc quay như vậy, một mình cậu ấy sao xem hết được? Có thể chỉ là cho chúng ta tham khảo thôi?"

Lạc Văn Chu lắc đầu, một lát sau, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Cậu vừa nói cái gì, camera ở vườn của họ sau mười hai giờ sẽ tắt?"

"Ừ, đúng, chỉ có gần bãi đỗ xe, với mấy lối đi nhỏ bên ngoài sảnh là vẫn mở."

"Tắt camera, có lẽ là sợ quay được mấy trò xấu của đám ma men, mấy cái mở ra là để đảm bảo an toàn," Lạc Văn Chu chống tay lên lưng ghế của anh, "Camera trong vườn sẽ đặt ở những chỗ khách nhìn thấy được, nếu họ muốn, có thể tránh rất dễ dàng, nhưng bên ngoài sảnh, là để đề phòng người không rõ thân phận xông vào, có đôi khi sẽ đặt camera ở chỗ tối. Cậu chọn ra hết những đoạn ghi hình mở thâu đêm đi."

Đào Nhiên không đợi hắn nói xong, đã động tay chọn ra.

Lạc Văn Chu mở di động ra, nhìn thoáng qua ảnh chụp vừa nhận được: "Có cái camera nào được đặt ở con đường đá nhỏ cạnh rãnh nước không?"

Đào Nhiên hơi ngờ ngợ: "Đúng là có một cái."

Đoạn ghi hình hiển thị tám giờ đúng, hình ảnh một mảnh tối đen, họ cứ thế tua nhanh, cho đến khi bóng đen chặn màn hình "bằng" một cái, tránh khỏi ống kính - thì ra là một con chim.

Bốn góc đoạn phim đều là đen, chỉ có một vùng nhỏ ở giữa là có hình ảnh, thỉnh thoảng bị ngăn trở bởi một con chim bay ra bay vào, có thể là một camera giấu trên cây, tua nhanh đến gần tám giờ năm mươi, một bóng người ẩn ẩn xuất hiện ở gần thùng rác dưới camera, Đào Nhiên lập tức pause lại hình ảnh.

Có lẽ người đó vì hút thuốc, nhằm vào thùng rác, không nhận ra trên cây có camera.

"Đợi đã, người này... hình như thực sự gần giống!" Đào Nhiên cẩn thận quan sát một lát, lập tức thở dài, "Nếu tàn thuốc còn ở đó, đối chiếu DNA là có thể xác định, nhưng buổi chiều hôm nay mưa lớn... Cho nên bây giờ vẫn là - Cậu cười cái gì?"

Lạc Văn Chu từ trong túi lấy ra túi vật chứng chứa tàn thuốc: "Đối chiếu đi thôi."

Đào Nhiên kinh hoàng: "Sao cậu... Cậu từ đâu..."

"Suỵt - Nhỏ tiếng thôi." Lạc Văn Chu dựng thẳng một ngón tay đặt lên miệng, nói thầm, "Một thanh niên rất đáng ghét gửi cho tôi."

Đào Nhiên càng kinh hoàng hơn: "Hai người các cậu nghỉ chiến rồi à?"

Lạc Văn Chu ấn phía sau đầu Đào Nhiên, xoay đầu anh về chỗ cũ: "Gần đó có manh mối khác không?"

"Ờ, cậu đợi một chút." Đào Nhiên nói xong, lật ra một tấm bản đồ đã đánh dấu, "Con đường này chỉ có hai phương hướng, một bên là biệt thự Thừa Quang, một bên là khu vực công cộng, người này sau khi rời đi hiển nhiên không đi về phía biệt thự Thừa Quang, mà là đi bên còn lại... Sau khi đi ra ngoài là đường cái, có một bến xe công cộng."

"Tôi thích khu vực công cộng," Lạc Văn Chu khẽ cười rộ lên, "Bất cứ lúc nào cũng có thể điều tra, không cần dò đường với mấy kẻ có tiền."

Hai người lập tức đi ra khỏi cục thành phố, đi thẳng đến đội cảnh sát giao thông gần bến xe công cộng.

Bóng đêm dày đặc, sương sớm đã sắp xuống, Lạc Văn Chu tắt điều hòa trong xe đi, mở kính xe ra hóng gió.

Lạc Văn Chu: "Tất cả manh mối tối nay điều tra được, đừng nói ra bên ngoài vội, bao gồm đồng nghiệp trong đội."

Đào Nhiên sửng sốt: "Sao vậy?"

"Không sao cả, tôi đoán chẳng mấy ngày nữa, phân cục sẽ gửi báo cáo xin chuyển giao," Lạc Văn Chu nói, "Đến lúc đó cậu chuyên tâm vào vụ án Hà Trung Nghĩa, những chuyện khác không cần lo. Trước khi xác thực được thủ phạm, có thể để Trương Đông Lai 'bị tình nghi' thêm vài ngày, để cậu ta nhớ lâu một chút cũng tốt."

Đào Nhiên nghe được từ trong lời của hắn có sự nghiêm túc kỳ lạ, không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn.

Khóe mắt Lạc Văn Chu nhẹ nhàng cong lên: "Cô nam quả nam, cậu còn nhìn tôi như thế, tôi sẽ hóa cầm thú đó."

"Đùa giỡn tôi không mất tiền đúng không?" Đào Nhiên vô cùng hào phóng duỗi tay, "Đúng rồi, lâu lắm rồi không thấy cậu ra ngoài cùng ai, cái cậu lần trước cùng chơi bi-a đâu?"

Lạc Văn Chu nói: "À, đi du học rồi, đi Ý học tiếng Trung."

Đào Nhiên mém chút sặc nước bọt chết: "Sao lại không ổn định như vậy?"

Lạc Văn Chu mặt không biểu cảm nhún vai, hắn một tay đặt trên tay lái, một tay đặt trên kính xe mở một nửa: "Ở đâu ra lắm người ổn định thế? Hơn nữa cha tôi còn chưa có về hưu, tuy ông già nhà tôi không nói gì, nhưng tóm lại ảnh hưởng cũng không tốt lắm, đợi một hai năm nữa ông ấy về hưu, tôi mới cân nhấc nghiêm túc tìm lấy một người, ở một mình quen rồi, cũng khá tốt. Ông già kia thật là đi làm đến nghiện rồi, thật sự không thể hiểu được, là tôi thì đã sớm về hưu."

Đào Nhiên thở dài: "Học cách thỏa mãn đi, người nhà cậu đã nghĩ thoáng lắm rồi."

Lạc Văn Chu nghe xong, lập tức hỏi: "Người nhà cậu có giục kết hôn không?"

Đào Nhiên: "Giục nữa cũng không có đâu."

Lạc Văn Chu nhìn anh một cái: "Tôi là sở thích eo hẹp, còn cậu thì vấn đề gì?"

Đào Nhiên nghĩ nghĩ, ngắn gọn hữu lực đưa ra đáp án: "Nghèo."

Lạc Văn Chu nhịn không được, cười.

"Cười cái gì, chút tiền lương của tôi cũng chỉ đủ trả tiền phòng, cũng là sự thật khách quan." Đào Nhiên bất giác vò vò cái đầu tổ quạ của anh, "Có điều có thể chắt góp ra được một ít, tốt xấu cũng có tư cách xem mắt, tôi thấy kiếp này cũng ổn thỏa rồi, không cần thiết phải cưới được nữ thần."

Lạc Văn Chu nhìn biển chỉ dẫn qua ánh đèn xe, phát hiện cách đích đến không còn xa, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn mặt đường phía trước: "Cậu còn có nữ thần à?"

"Học lớp kế bên khi còn cấp ba, trông giống Triệu Nhã Chi," Đào Nhiên nói, "Nhiều năm rồi không liên lạc, có thể đã lập gia đình rồi, dù chưa cưới cũng không đến lượt tôi. Sắp đến rồi, để tôi gọi điện thoại chào hỏi các anh em trực ban."

Năm phút sau, Lạc Văn Chu đỗ xe, Đào Nhiên đang muốn xuống xe, Lạc Văn Chu đột nhiên quay đầu nói với anh: "Tôi hỏi cậu một chuyện khá nghiêm túc."

Đào Nhiên cảm thấy mơ hồ: "Chuyện gì?"

"Giả sử - tôi nói là giả sử, cậu là con gái," Lạc Văn Chu nói, "Tôi với Phí Độ cậu muốn cưới ai?"

Đào Nhiên: "..."

Lạc Văn Chu: "Giả sử."

Đào Nhiên cân nhắc thật lâu, cho ra kết luận: "Tôi mà là nữ, hiện giờ sẽ không có thời gian để ý đến hai người, cả ngày sẽ phát sầu làm thế nào come out với mẹ tôi."

Lạc Văn Chu: "Khỏi come, phụ nữ chết hết rồi."

Đào Nhiên: "Thế còn..."

"Đàn ông khác đều chết hết rồi." Lạc Văn Chu nói đến đây, bản thân không nhịn được, cười, "Chỉ còn hai chúng tôi thôi."

Hơn sáu tỷ người đã hồn bay phách tán trong câu ba xạo của Lạc Văn Chu, khóe miệng Đào Nhiên giật giật, cuối cùng bất cần đời, nói: "Vậy thì đành là cậu đi."

Cho dù Lạc Văn Chu cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được, cười như một kẻ vừa mới trộm gà thành công: "Chọn tôi, cậu chắc chứ?"

Đào Nhiên gập ngón tay tính tính, nói: "Chỉ có thể chọn cậu, Phí Độ hình như còn hai tháng nữa mới tới tuổi kết hôn pháp lý... Cậu muốn làm gì?"

Lạc Văn Chu coi như đoạt được thắng lợi vẻ vang, dựa vào lưng ghế cười rộ lên.

Đào Nhiên hoàn toàn không hiểu hắn đắc ý cái gì, hồi tưởng một lát, toàn thân nổi da gà, lắc đầu xuống xe.

... Không phát hiện Lạc Văn Chu len lén ghi âm đoạn hội thoại này.

Chỉ cần không phải địa bàn tư nhân như biệt thự Thừa Quang, người của thị cục muốn xem camera cũng khá là dễ dàng.

Camera bến xe công cộng không thể quay được người có vẻ là Hà Trung Nghĩa đi vào khu vực gần biệt thự Thừa Quang khi nào, nhưng lại cho hai người họ một bất ngờ lớn - Tầm chín giờ, quay được người kia đi ra từ đường nhỏ, hơn nữa trực tiếp đi tới bến xe, chờ vài phút, lên xe buýt số 34.

Thời gian cậu ta ngẩng đầu lên nghiên cứu biển ở bến, đủ để cho Lạc Văn Chu và Đào Nhiên nhận ra, cậu ta chính là Hà Trung Nghĩa.

Lúc này, một phòng khám tư vấn tâm lý hết giờ làm việc, người khách cuối cùng đứng lên, tao nhã tạm biệt bác sĩ, lấy ra một hộp socola đóng gói đẹp đẽ: "Vất vả cho bác sĩ Bạch rồi, tôi thấy mùi vị này cô sẽ thích, mang đến cho cô nếm thử một chút."

Bác sĩ đã quen rồi, khách hàng tên Phí Độ này rất được người khác yêu thích, lời ngon tiếng ngọt chẳng mất tiền, chưa từng tùy hứng đến trễ hay kéo dài thời gian, chưa từng xúc động mất khống chế, thường xuyên mang một ít quà đẹp đẽ lại không quá quý giá đến, ngay cả lao công của phòng khám cũng biết cậu ta, cô còn chưa kịp nói lời cảm tạ, đã thấy di động của khách hàng rung hai cái.

Bác sĩ định nói lại thôi, mỉm cười ý bảo cậu tự nhiên.

Phí Độ ra dấu tay có ý xin lỗi, phát hiện trên di động có hai tin nhắn.

Cái thứ nhất vô cùng ngắn gọn: "Đa tạ."

Cái thứ hai có kèm ghi âm, lời nhắn là: "Có qua có lại."

Phí Độ để sát ống nghe vào tai.

"Giả sử, cậu là con gái, tôi với Phí Độ cậu muốn cưới ai? Đàn ông khác đều chết hết rồi, chỉ còn hai chúng tôi thôi."

"Vậy thì đành là cậu đi."

"Chọn tôi, cậu chắc chứ?"

"Phí Độ hình như còn hai tháng nữa mới tới tuổi kết hôn pháp lý... "

Phí Độ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#edrrfghnm