Chương 9: Julien 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hồng Lượng vẫn chưa đứng tuổi, nhưng nửa đời chìm trong rượu với gái, hơi có dáng vẻ chưa già đã yếu, thịt thừa hai má chảy xệ xuống gần như tới cằm, nhìn thoáng qua, rất giống một chú chó Shar Pei đang bí mật mưu đồ lật đổ nhân loại.

Ông ta nghiêng người về phía trước, vừa quan sát Mã Tiểu Vũ mới được đưa về, vừa nhả ra một đám khói thuốc, nhả ra Nam Thiên Môn của phân khu.

Mã Tiểu Vĩ quá gầy, gần như gầy đến mức khiến vẻ mặt nhìn trẻ con đến tội nghiệp, cho dù ở một mình, vẫn cả người co quắp, tròng mắt gần như sắp rớt khỏi vành mắt hình như không thể nào dừng ở một chỗ quá lâu, nhìn lung tung từ trên xuống dưới.

Vương Hồng Lượng nghiêng đầu nhìn thẳng cậu ta, mở miệng nói với người bên cạnh: "Nói như vậy, chúng cứ thế âm thầm đưa người về cục thành phố?"

Đứng bên cạnh chính là người phụ trách hình sự của phân cục, người này khi phá án không có chút cảm giác tồn tại nào, chỉ huy cơ bản dựa hướng gió, kết luận cơ bản dựa lãnh đạo, gã giống như một cái loa truyền lệnh từ trên xuống. Gã từ bên cạnh nâng lên một cái gạt tàn, đón lấy tàn thuốc của Vương Hồng Lượng: "Tiêu Hải Dương báo cáo như thế ạ."

"Không ngờ, cái này ta thật không ngờ tới, quả nhiên không giống như là thực - Cậu nói trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?" Vương Hồng Lượng cười ha ha, cười híp mắt, lộ cả răng, thành một con chó Shar Pei nông thôn cất cao tiếng hát, "Chẳng trách thầy tướng số nói mặc dù năm nay ta gặp chông gai, nhưng luôn có quý nhân gặp dữ hóa lành, ba vạn đồng tiền cầu bùa bình an có chút tác dụng. Tiêu Hải Dương kia, ngoại trừ được việc không đủ bại sự có thừa, không ngờ cũng có chút tác dụng."

Người bên cạnh cung kính hỏi: "Cục trưởng Vương, vậy người kia làm sao bây giờ?"

"Tay của Lạc Văn Chu vươn cũng quá nhanh rồi," Vương Hồng Lượng lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc thưa thớt trên đỉnh đầu, "Nếu không, chỉ dựa vào việc kẻ tình nghi lớn nhất là thân thích của lãnh đạo cục thành phố, có thể khiến chúng cút khỏi tầm mắt ta."

Ông ta nói xong, đi lại vài vòng, khoanh tay: "Không sao, cứ mặc chúng. Lạc Văn Chu còn không sợ người khác mắng bọn chúng thiên vị làm rối kỉ cương, ta sợ cái gì? Nếu hiện tại đã xuất hiện nghi phạm thứ hai, tức là nói rõ vụ án này còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, vốn chỉ là vụ án giết người vứt xác - Đều do quần chúng xung quanh đưa ra lời làm chứng sai lầm, quấy nhiễu phương hướng điều tra, tạp âm mà họ nghe thấy không liên quan đến bản án. Biệt thự Thừa Quang cũng được, nơi nào khác cũng được, chỉ cần không phải 'khu tây', cứ mặc chúng đi thăm dò. Chúng ta toàn lực ủng hộ cục thành phố làm việc."

"Cục trưởng Vương gan lớn lại tỉ mỉ," Người phụ trách hình sự phân cục nịnh bợ cười theo, còn nói, "Lát sau ngài nhớ giới thiệu cho tôi chỗ cầu bùa kia, thật sự rất linh."

"Dễ thôi, đi rồi cứ nói tên của ta, có thể tính rẻ cho cậu nhiều hơn." Vương Hồng Lượng vươn tay vỗ vỗ bả vai cấp dưới, "Con người mà, tới tuổi này rồi, sẽ phát hiện có rất nhiều việc không tin không được, mấy việc như thăng quan phát tài, đều phải xem số mạng - Đúng rồi, chẳng phải nói người nhà của nạn nhân sắp tới rồi sao, đưa đến cục thành phố một thể luôn."

Ông ta nói xong đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Mã Tiểu Vĩ một cái, nói một cách hàm súc: "Cậu xem đứa nhỏ này, nhìn qua thì không bắt mắt, kỳ thật nhìn kỹ, tướng mạo này của nó thực sự là cát lợi, có điểm giữa trán rộng, nhà lầu đầy đủ."

Cấp dưới ở bên cạnh không hiểu gì cả.

"Cho nên," Vương Hồng Lượng cười, "Nó mạng lớn!"

Trong khi toàn bộ phân cục khu Hoa Thị đang nghiên cứu thuật tướng số, cục thành phố Yên Thành lại tỏa ra một áp suất nặng trịch.

Đào Nhiên đi ra từ phòng thẩm vấn, mệt mỏi tựa tường thở lấy hơi, bởi vì nghe nói Trương Đông Lai khi còn bé bị sốt cháy não, lớn lên gần như thành một đứa dở hơi, cứ phải một phút đồng hồ tha thứ cậu ta tám lần, mới có thể nói tiếp - Còn may đây là Đào Nhiên tính khí tốt, đổi là người khác, sớm đã lật bàn rồi.

Lạc Văn Chu ở cửa chờ anh, trong tay cầm cái USB, đang xoay nó giữa các ngón tay một cách vô ý thức. Tiêu Hải Dương ở một bên nghe thẩm vấn giống như hơi sợ hắn, vẫn xa xa duy trì khoảng cách nhất định với hắn.

Lạc Văn Chu ngẩng lên: "Thế nào?"

"Trương Đông Lai nói có thể ngày đó cậu ta đã uống chút rượu, thấy một thanh niên lêu lổng quấy rầy em gái cậu ta, tưởng là lưu manh, nhất thời xúc động, qua đó đánh người, sau đó cậu ta không nhớ rõ là đánh thanh niên lêu lổng nào, cho cậu ta nhìn ảnh của nạn nhân, cậu ta chỉ nói có chút quen mắt, không chắc chắn. Hơn nữa theo lời cậu ta, cậu ta không bồi thường ai, cũng không tặng ai di động cả - Vế sau tôi thấy là thật, thằng nhóc đó đến giờ cũng không cảm thấy mình đánh người có chỗ nào không đúng." Đào Nhiên nhéo nhéo mũi, "Đúng rồi, có phải vừa rồi Phí Độ mới tới không?"

"Đi rồi," Lạc Văn Chu lên tiếng, tiếp theo nhớ ra cái gì đó, lại trừng mắt nhìn Đào Nhiên, "Thằng nhãi ranh đó, càng ngày càng khốn nạn, đều là bị cậu chiều hư."

Đào Nhiên: "..."

Anh luôn cảm thấy câu oán giận này nghe kỳ kỳ.

Lạc Văn Chu vươn tay bắn ra, ném cho anh cái USB trong tay: "Đi điều tra xem, bên trong có thể có thứ gì dùng được."

Đào Nhiên chẳng hiểu gì cả, nhận lấy: "Đây là cái gì?"

"Không biết, có điều tôi đoán là băng ghi hình trong ngoài biệt thự Thừa Quang." Lạc Văn Chu thông qua camera nhìn Trương Đông Lai đang gắt gỏng, "Em gái cậu ta tôi gặp rồi, một cô gái khá bình thường, cậu gọi điện xác nhận xem lời Trương Đông Lai nói có tin được không, tôi đi nói một tiếng với cục trưởng Trương."

Nhưng sau đó Lạc Văn Chu lần thứ hai đến văn phòng cục trưởng, lại không thấy cục trưởng đâu.

Một người đàn ông dáng người đầy đặn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ôn hòa gật đầu với Lạc Văn Chu: "Đến rồi à?"

Người này tuổi sàn sàn cục trưởng Trương, mày phải có một vết sẹo cũ, từ trán kéo tới trên mí mắt, nhưng lại không có vẻ hung ác, cả người nhìn vẫn rất hiền lành.

Lạc Văn Chu có chút ngạc nhiên: "Cục trưởng Lục?"

Cục trưởng Lục tên là Lục Hữu Lương, là trợ thủ của cục trưởng Trương, xuất thân hình cảnh lão luyện, ở thời đại mà các loại kỹ thuật còn chưa phát triển, ông ấy đã phá được rất nhiều án lớn, bắt được vô số phạm nhân cực kỳ hung ác, là một trong những truyền kỳ của cục thành phố Yên Thành, người có không nghiêm chỉnh đến mấy mà tới trước mặt ông cũng đều phải giữ chừng mực.

"Ừ, có chuyện gì cậu cứ tạm nói với tôi đi, ông Trương đi tránh họa rồi - Các cậu đó, thật sự không nên đem người về. Nghi ngờ ai, cứ công khai đưa đi, công khai điều tra, đưa cậu ta về đây là có ý gì? Là tính thiên vị bao che, hay là lạy ông tôi ở bụi này?" Cục trưởng Lục thở dài, vươn tay chỉ chỉ Lạc Văn Chu, "Văn Chu, con người cậu, cái gì cũng tốt, chỉ là có những lúc cân nhắc quá nhiều, linh hoạt quá mức rồi."

Lạc Văn Chu không biểu cảm, nhìn thoáng qua bên ngoài, ánh mắt đảo qua hành lang trống rỗng, sau đó cẩn thận lấy tay đóng cửa: "Chú Lục."

Cục trưởng Lục sửng sốt.

"Dưới tầng có một cảnh sát hình sự của phân cục, tên Tiêu Hải Dương," Lạc Văn Chu hạ thấp thanh âm tới mức nhỏ nhất, "Khi mới bắt đầu lúc báo cáo vụ án cho chúng tôi, cậu ta đã nói 'Không ngoại trừ khả năng không phải hiện trường đầu tiên', lúc ấy tôi cảm thấy lời này nghe có hơi mất tự nhiên, bởi vì có phải hiện trường đầu tiên hay không, chúng ta phải căn cứ vào chứng cứ pháp y và vật chứng để phán đoán, không phải dưới tình huống đặc biệt, việc lấy chứng cứ còn chưa xong, có rất ít người vừa lên tiếng đã thảo luận nơi này rốt cuộc là hiện trường hay là nơi vứt xác. Vương Hồng Lượng cũng kịp phản ứng, lập tức mắng cậu ta ngay trước mặt tôi, tôi không để tâm, chỉ là cảm thấy phương thức tư duy của Tiêu Hải Dương có thể không giống với người thường."

Cục trưởng Lục trầm giọng nói: "Tôi không hiểu ý của cậu lắm."

"Cục trưởng Trương kêu tôi đi điều tra Vương Hồng Lượng," Lạc Văn Chu nói, "Tôi vừa mới nhận được tin báo của người chỉ điểm, nghi ngờ Vương Hồng Lượng cấu kết với hội buôn ma túy của khu Hoa Thị."

Cục trưởng Lục chau mày: "Khu Hoa Thị tiên tiến trong việc chống ma túy mà."

"Đúng thế, chú không thấy lạ là họ kiếm đâu ra nhiều người chỉ điểm hễ bắt là đúng như vậy sao?" Lạc Văn Chu nói với tốc độ nhanh, "Người tố cáo nói, một khi bước vào phạm vi trực thuộc khu Hoa Thị, lập tức sẽ bị tóm."

Cục trưởng Lục: "Chứng cớ đâu?"

"Đang thu thập," Lạc Văn Chu nói, "Nói về án mạng này, ngày hôm qua chúng tôi tình cờ lấy được lời khai của người dân gần đó, nói là khoảng chín giờ, nghe thấy gần nơi xảy ra vụ án có người cãi nhau, lúc sau Vương Hồng Lượng nhanh chóng bắt một thiếu niên nửa giả nửa thật từng xuất hiện tại hiện trường khi vụ án xảy ra, đứa trẻ kia rất gầy, ánh mắt đảo liên hồi, nói năng lộn xộn, lúc nào cũng sợ hãi, lời khai trăm ngàn sơ hở, nhưng mặc kệ có thẩm vấn thế nào, nó đều kiên trì nói là ở hiện trường khi vụ án xảy ra không thấy ai khác - Hiện tại chúng tôi quả thật có chứng cớ, nghi ngờ người chết có thể là sau khi chết bị vứt xác - Vậy vấn đề đến rồi, việc người dân xung quanh nghe thấy tiếng cãi nhau không liên quan tới vụ án, thì tại sao thiếu niên bị coi là nghi phạm lại không dám ăn ngay nói thật? Tại sao cảnh sát Tiêu Hải Dương ngay từ đầu đã giấu đầu hở đuôi ám chỉ cho chúng tôi nơi đó không phải hiện trường đầu tiên? Liệu có khả năng, ngay từ đầu cậu ta đã biết nơi đó không xảy ra án mạng?"

Cục trưởng Lục không nhịn được đứng lên, đi lại vài vòng.

"Chú Lục," Lạc Văn Chu nói, "Manh mối bên này vừa nhiều vừa phức tạp, rất nhiều việc vô cùng đáng ngờ, tôi nghi ngờ đây là hai vụ án rối vào làm một. Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương kia vô cùng trùng hợp tra được ra Trương Đông Lai, nếu lúc ấy tôi không lập tức mang người về, Vương Hồng Lượng rất có thể mượn chuyện tư nói việc công, ép cục trưởng Trương với chúng tôi dừng việc tham gia. Đứa trẻ lúc trước bắt được nói không chừng sáng sớm ngày mai sẽ chết trong phân cục vì 'hít ma túy quá liều', tất cả lời khai của cậu ta cũng có thể quy kết thành nói bừa sau khi hít thuốc phiện, nghi phạm giết người là một cậu con nhà giàu kiêu căng."

Cục trưởng Lục hỏi: "Cậu định làm như thế nào?"

"Tạm thời liệt Trương Đông Lai vào danh sách đối tượng nghi ngờ hàng đầu," Lạc Văn Chu nói, "Chỉ cần chúng ta ngoài mặt rời tầm mắt khỏi khu tây Hoa Thị, tách riêng hai vụ án dính vào với nhau này, Vương Hồng Lượng rất có thể sẽ biết thời biết thế, giao án mạng cho chúng ta."

Đội hình sự tăng ca để điều tra đoạn ghi hình mà Phí Độ cung cấp, khi Lạc Văn Chu về đến nhà đã là đêm khuya, vừa mới mở cửa, đã nghe "meo" một tiếng, một cái đầu mèo nhô ra từ trong cửa.

Lạc Văn Chu đưa chân nhẹ nhàng mà đẩy nó vào nhà: "Meo cái gì mà meo, tao cũng chưa có ăn đâu... Hử?"

Hắn phát hiện hộp thư trước cửa có một cái bọc, cầm lên nhìn một cái, mặt trên có một nét chữ quen thuộc viết theo lối chữ Khải: "Người nhận, Lạc Văn Chu" .

Lạc Văn Chu mở cái bọc ra, bên trong là một túi vật chứng được đóng kín, chứa mấy đầu thuốc lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#edrrfghnm