Chương II: Thượng Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật Trịnh Sảng, cô có những cảnh quay đầu tiên trước khi làm lễ khai máy vào ngày hai mươi ba. Dù biết rằng phải tới sáng hôm sau Dương Dương mới xuất hiện cùng cả đoàn làm lễ, nhưng tâm trạng cô vẫn bồn chồn trông chóng vu vơ.

"Tiểu Sảng, ra cắt bánh sinh nhật đi nào?" Chị trợ lý vẫy tay gọi Sảng ra khỏi phòng thay đồ.

Cô vội vã chạy ra ngoài không quên liếc mắt về cửa ra vào mong ngóng sự bất ngờ nhưng cánh cửa vẫn im lìm, ngoài ô cửa kính chẳng thấy bóng dáng quen thuộc tươi cười mà đã lâu chưa gặp lại.

"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to... y... o... u, Chúc mừng sinh nhật Trịnh Sảng" Cầm trong tay bó hoa màu tím và chiếc thiệp với những lời chúc mừng sinh nhật dành cho mình, cô tươi cười gượng gạo. Nếu hôm qua không xảy ra sự việc kia, có lẽ sinh nhật hôm nay và ngày tháng sau này sẽ thực sự rất vui vẻ.

Những lời chỉ trích, những lời vu oan cô đều đọc được, đọc rất kĩ đến mức chỉ cần nằm xuống cũng có thể thấy những khuôn mặt, những lời chửi rủa hả hê của cộng đồng mạng dành cho mình. Cô không trách họ, những lời họ nói giúp cô hiểu ra mình đã sai ở điểm nào, cô chỉ buồn là cô không thể đứng lên giải thích cho những oan ức của mình, càng giải thích có lẽ họ càng thấy cô sai, họ đã không thích cô thì dù giải thích bao nhiêu lần cũng trở thành giả dối.

"Em có muốn công ty đưa ra lời giải thích giúp em không?" Trịnh Sảng lắc đầu, vốn dĩ những điều trong video là thật, cô giải thích thế nào được cơ chứ, giải thích cô thực sự đang quen Hồ Ngạn Bân, nhưng lúc đó cô chỉ coi anh như bạn thân như những người con trai với nhau nên đùa giỡn hay sao? Và rồi giải thích là họ đã dừng lại đường ai nấy đi? Ai sẽ tin, ai sẽ tin lời cô nói?

Reng...reng...reng

Điện thoại phía Trịnh Sảng vang lên, cô đặt bó hoa và tấm thiệp xuống, đi ra phía cửa phòng thay đồ nghe điện thoại.

Hít thở thật sâu rồi mới bấm nút nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng trầm trầm ấm áp.

"Tiểu Sảng, sinh nhật vui vẻ, tối nay mình sẽ đến Thượng Hải, phòng mình là phòng 303 chung khách sạn với cậu, có gì tối nay rẽ qua phòng mình lấy quà nha."

Cô cười lớn trong điện thoại, một chân đặt lên thùng đạo cụ, tay đặt vào tường tay nghe điện thoại, bộ dạng hệt như một thằng nhóc trong bộ váy dịu dàng đang nói chuyện kiểu hổ báo với ai đó khiến cả đoàn làm phim len lén cười trộm, họ cứ lo cô vẫn còn buồn chuyện hôm qua, nay thấy cô vui vẻ trở về là Trịnh Sảng của mọi ngày thì ai cũng mừng.

"Hahaha, qua phòng lấy quà thế có tặng cả người luôn không? Mình chỉ thích người thôi, không thích quà, tặng cả quà với người thì lấy."

Dương Dương đỏ mặt, lần trước trong Hoa Tỷ Đệ, Trịnh Sảng đã trêu đùa anh chàng rằng "Nếu thấy chật quá có thể xuống ngủ cùng với mình cũng được.". Từ lúc đó anh đã bắt đầu để ý đến cô gái này, từ cô có một cảm giác rất thoải mái tỏa ra khiến người xung quanh vô cùng dễ chịu, nói chính xác chính là rất đơn thuần.

"Sợ không nuôi nổi thôi, mình ăn nhiều lắm, tiểu Sảng nghĩ nuôi nổi không mà đòi lấy cả người?"

"Nổi, nổi mà, sợ không dám tặng thôi, hahaha."

Câu chuyện chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là những lời đùa giỡn kiểu con nít, nhưng cả hai đều cảm thấy thoải mái khi ở cạnh nhau, không cần phải làm kiểu màu mè giữ hình tượng. Bên nhau cả hai tự tin khoe cá tính thật của mình, dễ dàng tâm sự, trao đổi mượn đồ đạc không cần ngại ngùng hay bối rối.

"Trịnh Sảng nếu bây giờ tớ tặng tớ cho cậu thật, cậu có lấy không?"

Dương Dương bỗng hạ giọng nói nghiêm túc, Trịnh Sảng vẫn không nhận ra, tiếp tục cười lớn.

"Lấy lấy chứ, tặng không ai không lấy kẻ đó đích thị là kẻ đại ngốc, đại đại ngốc rồi."

"Cậu đúng là ngốc thiệt mà, ý tớ không phải như vậy. Đúng là ngốc hết thuốc chữa!"

Giận dỗi qua điện thoại, Dương Dương thở dài, chẳng hiểu sao đến giờ cô gái này vẫn không mảy may cảm nhận được chút tình ý nào của cậu, chẳng nhẽ để cậu phải nói ra ba chữ quan trọng kia thì cái đầu ngốc đó mới hiểu được sao.

Cúp máy, Dương Dương mở laptop ra săm soi thứ gì đó trên mạng, dùng giấy bút ghi ghi chép chép, sau đó vội vã chạy ra ngoài mà không mang theo trợ lý.

Sau hơn một giờ đồng hồ cậu hí hoáy mua đồ ngoài siêu thị, lúc trở về không rõ cậu định làm trò gì mà chị trợ lý thấy cậu cười suốt buổi.

"Chị lại đây giúp em xem thử mẫu nào đẹp."

Nhìn vào màn hình laptop thấy một loạt hình ảnh đầy màu sắc, cộng thêm tay chân múa may quay cuồng chỉ chỉ trỏ trỏ thao thao bất tuyệt của anh chàng, chị nhức não bèn nói.

"Em phải cảm nhận người ta thích thế nào chứ sao hỏi chị, chị già cả rồi, gu thẩm mỹ cũng khác, chưa kể con gái mỗi người thích một kiểu khác nhau, làm sao mà chị lấy thẩm mỹ của chị mà áp đặt lên em ấy được."

Nghĩ suy thấy lời chị trợ lý nói quả thực vô cùng có lý, Dương Dương bèn dành cả buổi để xác định nên làm như thế nào.

Bảy giờ tối, Thượng Hải tràn ngập ánh đèn, gió len lỏi qua từng con đường mang theo hơi nóng đô thị phồn hoa náo nhiệt. Không phải lần đầu đến nơi đây, nhưng lần này so với các lần khác ít nhiều có chút khác biệt.

Leo lên xe hơi, thay vì về thẳng khách sạn cậu lại âm thầm rẽ qua một của hàng nhỏ nằm khuất trong góc phố.

"Chị ở ngoài này nhé, nếu đợi lâu thì chị có thể về khách sạn trước, lát em về sau, yên tâm không lạc được đâu, em có việc bí mật cần làm."

Chị trợ lý gật đầu đồng ý trở về khách sạn, trước khi đi dặn dò cậu cẩn thận, cũng đừng để fan hâm mộ nhận ra thì cực kì phiến phức. Dương Dương ngoan ngoãn nghe lời sau đó tảo bước đi vào quán nhỏ.

Cậu vào đó rất lâu sau đó mới trở ra, trên mặt nở nụ cười háo hức, tay xách theo một cái bánh kem chocolate dâu tây, trên đó còn có hình một con cửu đang say ngủ.

Về tới phòng, cậu lôi đống đồ nghê đã mua sẵn, nào nến, nào hoa, nào dây ruy-băng đủ màu sắc, rồi cả bong bóng màu hồng phấn... Rất nhiều thứ cậu cất công mua trong siêu thị, bây giờ thì hì hục cắt cắt dán dán, phồng mang trợn mắt thổi bong bóng, trang trí khắp phòng. Sau khi hoàn thành sản phẩm, cả người cũng ướt sũng mồ hôi, hai mắt hoa lên vì lấy hơi thổi bóng bay.

Mở vòi nước đi tắm, chuẩn bị alo cho Trịnh Sảng lên phòng thì có tiếng chuông cửa reo. Dương Dương tái mặt, chẳng nhẽ cô ấy lên sớm như vậy. Vội vàng dội sạch xà bông tắm trên cười, túm vội khăn tắm lên người chạy ra mờ cửa.

"Nè, cậu hẹn tớ lên mà sao để tớ đợi lâu quá vậy?"

Cửa vừa mở, Trịnh Sảng đã nói vọng vào, đến khi nhìn rõ người trước mặt chỉ quấn tạm khăn tắm phía dưới, phía trên khoe ngực trần, nước vẫn còn bám trên da, vài giọt còn đang nhẹ nhàng rơi từ ngọn tóc xuống phía dưới cơ thể.

Thay vì đỏ mặt thẹn thùng bối rối quay đi như các cô gái khác, Trịnh Sảng lại đẩy cửa bước vào tự nhiên khiến Dương Dương là người ngượng chín mặt.

"Cậu tắm tiếp đi, mình ở đây đợi, mình lấy quà xong sẽ về liền đó, mất công có người thấy lại đem phiền phức cho cậu."

"Phiền phức gì chứ." Dương Dương giải thích.

"Ừ! Thì cẩn thận vẫn hơn mà, thay đồ nhanh lên hay tính cử mặc vậy tiếp mình, hahaha, mình thì không có mất mát gì đâu, cậu cứ đúng vậy là lỗ đó, nãy giờ mình ngắm hết rồi."

Hai tai nóng lên, Dương Dương quay lưng bước vào nhà tắm thay bộ đồ đơn giản thường ngày. Đến lúc đi ra không đợi Trịnh Sảng nói gì bèn kêu cô nhắm mắt sau đó dẫn cô vào phòng đã chuẩn bị sẵn.

"Nhớ nhắm mắt lại đó, khi nào bảo mở mắt mới được mở đó."

"Gì mà bí mật thế, tự dưng làm mình hồi hộp ghê nha. Được rồi, mình nhắm rồi đó."

Đến khi xác nhận cô đã nhắm chặt mắt, anh mở của phỏng, dẫn cô ngồi trước một cái bản nhỏ , trên bản có ánh nến lung linh, bản thân anh thì cầm theo chiếc bánh kem với hai mươi bốn cây nến rực rỡ sắc màu cắm xung quanh.

"Happy birthday tiểu Sảng, điều quan trọng đã nói tổng cộng ba lần."

Từ từ mở mắt, ánh nến lay động phản chiếu bóng hai người in trên bở tường dán đầy những dải ruy băng vắt ngang vắt dọc, những tấm hình cười rạng rỡ của cô trong Hoa Tỷ Đệ cũng ngẫu nhiên nằm xen kẽ giữa khoảng trống những sợi dây. Bong bóng màu hồng yêu thích của cô phủ kín nền nhà phản chiếu ánh sáng lan tỏa lấp lánh.

"Wow! Đẹp quá, là cậu chuẩn bị hết sao? Kì công quá, thực sự cám ơn cậu rất nhiều... cám ơn..."

Giọng cô nghẹn đi vì xúc động, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước nhìn anh rồi cúi đầu ngại ngùng với món quà bất ngờ lúc này. Ngón tay cô vân vê sợi dây trên bàn, im lặng không biết nói điều gì hơn để cảm ơn người trước mặt.

"Mình phải làm gì để cảm ơn cậu đây, thực sự rất bất ngờ, không nghĩ cậu sẽ làm vậy đâu."

Dương Dương ngắm nhìn cô gái trước mặt mình lúc này, không nghĩ bộ dạng cảm động của cô lại đáng yêu như thế. Bình thường trông cô mạnh mẽ, tính cách thẳng thắn bộp chộp như con trai, chưa từng nghĩ cô cũng có lúc giống các cô gái bình thường khác biết ngại ngùng bối rối.

"Ăn bánh đi, bánh này mình tự làm đó, tặng câu cả nguyên con dê là mình đó, giờ cậu phải ráng ăn cho hết đó nghen."

Trịnh Sảng nhìn Dương Dương, hết nhìn Dương Dương lại nhìn cái bánh xinh đẹp như mua ngoài cửa hàng này lại là do Dương Dương tự tay làm cho mình. Ánh mắt ngưỡng mộ ngập tràn, xúc động không nói thành lời.

"Dương Dương, thật sự cám ơn cậu lần nữa, bánh ngon quá."

Bỏ miếng bánh vào miệng, dù mùi vị có hơi khác xa so với hình thức xinh đẹp bên ngoài nhưng tiểu Sảng ăn vẫn rất ngon miệng.

Suốt buổi, cả hai cũng chẳng nói thêm với nhau lời nào, trong lòng cả hai có chút rối bời ngượng ngùng vu vơ không hiện rõ.

"Tạm biệt, mình cám ơn về buổi tối hôm nay, mình vui lắm, rất vui."

Đứng trước cửa chào tạm biệt anh, cô vén mái tóc ra sau tai, mặt hơi cúi nhằm tránh né ánh mắt đang nhìn mình.

Một vòng tay bất ngờ ôm lấy cô, mặt cô áp vào lồng ngực cao lớn trước mặt. Anh không nói gì, chỉ ôm vậy rất lâu cho đến khi tiếng chuông điện thoại cô reo lên.

Cô vội vàng rời khỏi vòng tay anh, mở cửa chạy nhanh về phòng mình, mặt lúc này đỏ tía tai.

Còn anh vẫn đứng ngẩn ngơ trong phòng, cánh cửa đã khép nhưng người vẫn không buồn nhúc nhích. Mùi hương ngọt ngào vẫn còn vương trên đôi bàn tay anh, lảng vàng trong đầu mãi không chịu ra. Người đã đi nhưng vẫn ngỡ như còn đang trong vòng tay, muốn ôm thật chặt sợ rằng ngày mai sẽ tan biến.

Dù sau này có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô gái này. Nhất định sẽ đem lại hạnh phúc, giữ cho nụ cười của cô ấy mãi đọng trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro