1003

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nỗi buồn và sự hoang mang như một cái lồng sắt, chụp lấy tôi, quăng tôi vào tường và dùng ổ khoá khoá lại, ném chìa ra cửa sổ. Tôi sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn từng song sắt vang lên tiếng gầm trầm thấp. Tôi vùng vẫy, quẩy đạp như chú cá trong hồ bị rút cạn nước, nhìn lên bầu trời tự hỏi Mình đang làm gì trên thế giới này? Mình là ai?

Bầu trời đột nhiên xám xịt, mây mù kéo đến dăng kín và đổ mưa tầm tã. Tôi cứ ngỡ mình sẽ chết chìm trong cơn mưa đó, thì trời ngừng mưa. Đất dưới chân tôi nhão nhoét toàn bùn, tôi thấy mình đang chìm, đang chìm, tôi gào thét và tìm cách bấu víu nhưng mọi thứ bỗng nhiên trở nên phẳng lì và lạnh tanh. Bùn làm tôi nghẹt thở, kéo đến trong tâm trí tôi mảng tối đen đáng sợ, tôi nghĩ mình sẽ chết. Phổi tôi, trái tim tôi, máu trong cơ thể tôi sẽ đông lại. Nhưng rồi tôi lại tiếp tục sống, thở không khí trong lồng sắt, ngập tràn trong sợ hãi. Vùng vẫy trong bất lực, cào xuống nền, cào lên song sắt, nằm bất động, và thở. Mắt tôi không còn thấy bầu trời, không thấy mặt trời, không thấy mặt trăng, không thấy cả chính tôi.

Tôi tự hỏi Mình là ai? Mình đến thế giới này để làm gì?

Để vùng vẫy trong những năm tháng dài đằng đẵng và trả những món nợ tôi còn không nhớ, gặp lại những người tôi đâm dao vào họ hay họ dùng gậy gộc quật vào người tôi, xé nát tâm can tôi. Ký ức bị chén canh Mạnh Bà xoá sạch, mà sao vẫn sống, sống nối tiếp sống, kiếp này nối tiếp kiếp khác, đày đọa thân mình, như là tù nhân của chiếc lồng sắt có chìa khoá ném ra ngoài cửa sổ. Đã bị con sóc lấy đi mất, chôn dưới gốc cây sồi, rồi con cáo đến đào lên, đem ném xuống biển, chìm vào miệng cá voi. Đến nơi Bắc cực, cá voi đưa cho chim cánh cụt, chim cánh cụt chôn dưới lớp băng dày.

Chiếc chìa khoá nằm dưới băng, còn tôi nằm trong lồng.

---------------------------

23:59. 031017. Đừng hỏi mình "Bạn muốn quay lại thời điểm nào nhất trong đời?", bởi mình sẽ nói: "Mình muốn quay lại về trong bụng mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro