921

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi mặt trời giãy chết bên kia bầu trời, khi những ngôi sao điên cuồng lao vào nhau, mặt trăng khóc tang cho vũ trụ. Tôi sẽ đứng trên triền dốc, ngắm ngày cuối cùng trong đời, trèo lên ván trượt cỏ và lao xuống chân đồi. Tôi sẽ cười to, tôi sẽ khóc lóc, vì rồi chúng ta sẽ không còn sống nữa, tất cả chúng ta sẽ không còn sống nữa. Những ngôi sao bốc cháy, vũ trụ nổ tung và chúng ta bị lãng quên như thể chưa từng tồn tại trong trái tim một ai. Sẽ như một mảnh vỡ đang cháy rồi tắt dần tắt dần, bị hút qua lỗ đen được tạo ra bởi vụ nổ. Sẽ lạc trong miền tăm tối, dò dẫm tìm đường ra, mãi không thôi hy vọng về một không gian khác. Có thể ở đó lũ mèo làm vua, chỉ có tất len, kẹo bông hồng và thảm chùi chân.

Chúng ta có khóc than cho vũ trụ, hay khóc than cho chính mình không?

Số phận (lỡ) an bài nhưng đời quá đẹp.

------------------------------------------

10:15. 210917. Viết khi Sài Gòn "trời nhiều mây và không khí đặc quánh như đóng hộp", sau khi đọc xong "Khi lỗi thuộc về những vì sao" - John Green.

"Nỗi đau cần được cảm nhận", và "tất cả chúng ta đều là tác dụng phụ của việc chờ chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro