Chap 10: Cứu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cầm ly rượu trên tay, vốn dĩ từ trước đến nay cậu chưa từng đụng qua một giọt rượu, làm sao có thể uống hết một chai thuộc hãng rượu mạnh ?

Hắn thích thú nhìn cậu, cười cợt rồi nói " Vậy tôi không về! " hắn lại uống

" Em ... em... em uống mà! " Taehyung vội vã mà buộc miệng rấp rút

Taehyung quyết tâm phải đem bằng được hắn về.

Vài giọng nước lắc rất nhẹ vì tay cầm ly rượu của cậu không ngừng run rẩy, cậu dùng một tay bịt mũi, một tay đưa nhanh ly rượu lên miệng nuốt cạn. Jeon Jungkook nhìn hành động đó chỉ khẽ nhếch miệng, sau đó cầm chai rượu rót cho cả hai đầy ly rồi hướng mắt về phía cậu trầm giọng

" Mau uống" hắn cầm ly rượu đưa cho cậu

Cậu cứ thế mà miễn cưỡng uống cạn, mới uống có hai ly mà cậu đã có cảm giác lân lân trong người rồi, Jungkook chẳng quan tâm tình cảnh cậu thế nào, lấy trong áo khoát ra điện thoại, vừa mở nguồn đã có hàng chục cuộc gọi nhỡ từ bà Jeon. Hắn đã ngà ngà say vì nguyên ngày nay uống khá nhiều rượu, lắc đầu rồi điện một dãy số lạ nhưng đầu dây bên kia chẳng trả lời, hắn tức giận thả mạnh điện thoại xuống bàn.

Quay qua nhìn cậu, cậu chỉ uống với được ly thứ 5 nhưng mặt bắt đầu ửng đỏ hai má rồi. Nhìn cậu chán ché lại  gọi các em trong quán ra tiếp tục tận hưởng.

Xem ra cậu cũng khá may, Jungkook chẳng rãnh rỗi gì bảo cậu uống rượu rồi sẽ về cả, hắn muốn chuốt say cậu đêm nay để sáng mai cậu phải nhận một bài học sẽ suốt đời nhớ mãi, chắc chắn những điều đó sẽ để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc với một Jeon Jungkook khác xưa rất nhiều. Muốn dùng những người bạn thuộc dạng hư hỏng hắn vô tình quen biết, xem cậu như một quà tặng mà giao phó cho họ. Biết đâu đó cũng là một ân huệ hắn dành cho cậu vì bản chất của cậu vốn rất cần đàn ông, rất cần. Nhưng thế nào gọi lại chẳng thấy bắt máy, có nên gọi là cậu may mắn không?

Nữa tiếng lại trôi qua, hắn bây giờ đã say rồi nhưng vẫn có thể đi được, hắn có đô khá cao đấy chứ, vừa muốn bước đi thì bổng điện thoại lại reo lên, hắn vốn chẳng để tâm, nhưng tiếng chuông cứ vang lên khiến hắn bực bội cầm điện thoại lên xem đầu dây bên kia là ai. Ồ! là mẹ.

" JEON JUNGKOOK, mau đi về" bà lớn tiếng bên đầu dây điện thoại. Jeon Jungkook có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận chống tay lên hông đang tức giận của người ở nhà.

" Con chưa muốn về" hắn bình tĩnh như việc gì cũng không liên quan, không phải bản thân làm.

" Nếu con không về thì đừng nhìn mặt mẹ nữa"

Hắn thở dài một hơi cuối cùng cũng chấp nhận " Thôi được rồi, con về là được"

" Ai nói, còn phải mang Taehyung về cùng nếu không bà già này sẽ đuổi cổ con"

" Mẹ, con không biết cậu ta ở đâu" hắn nói dối không biết chóp mắt. Người đang gật gù rồi kế bên vậy mà lại nói không thấy cậu không hề vấp lấy một hơi.

" Hay lắm, mẹ biết Taehyung đang ở với con, SeokJin đã gọi nói với mẹ rồi" bà nhanh chóng bẻ mất mặt nạ của hắn, đúng thật là ăn không nói có, hư đỗn cả rồi.

" SeokJin?" hắn nhíu mài

" Phải! Khi con về là phải cùng với Taehyung nếu không đừng mong yên ổn với ba mày" bà quyết đoán nói

" Phiền phức! Mẹ khỏi đợi cửa" nói rồi hắn hậm hực tắt máy

Quay sang nhìn cậu đang gục đầu vào bàn từ bao giờ, hắn tiến lại gần rồi nói hai từ " phiền phức" sau đó lấy chân khiều nhẹ người cậu. Thấy cậu chẳng nói gì chắc đã say, hắn đang có ý định bỏ cậu lại, nhưng nhớ đến lời mẹ dặn liền gọi cậu " Kim Taehyung " vẫn không trả lời. Hắn quyết định bế cậu dậy nhưng đột nhiên cậu động đậy. Taehyung đang cảm thấy rất buồn ngủ thì có một cái gì đó cứ quấy phá khiến cậu phải cố mở mắt ra nhìn. Đối diện với cậu là vòng ngực săn chắc của hắn, khiến cậu có chút bất ngờ, ngước lên nhìn thấy cái ánh mắt lạnh lùng ấy. Hắn thấy cậu đã tỉnh liền thả nguyên cơ thể cậu xuống sofa bên cạnh. Va chạm khá mạnh khiến mông cậu ê ẩm mà " a " lên một tiếng rõ đau.

" Mau đi về" hắn hất mặt ra cửa quán

" Em...hức... phải về..hức... cùng anh" do uống rượu nên cậu chẳng còn mấy tỉnh táo, cảm giác mọi thứ cứ xoay vòng nhưng vẫn kiên quyết phải kéo được Jungkook cùng về.

" Tùy" nói rồi hắn đi thẳng vào trong.
Taehyung thấy Jungkook bỏ đi cứ sợ hắn bỏ mình lại mà lập tức đi theo.

Quán ba của Namjoon bên trong có sẵn các phòng để dành riêng cho khu vực khách vip, Jungkook ngà ngà say đi vào hướng đó định sẽ ngủ lại đây, nhưng đi được vào khu thì hắn lại bị cậu nắm tay kéo lại.

" Anh Jungkook! " cậu đứng không vững, mắt đang nhắm nghiền nhưng không ngừng gấp gáp níu kéo hắn

" Đừng làm phiền tôi" hắn vùng ra khỏi cái nắm tay của cậu, sau đó đẩy cửa phòng được đặt sẵn chốt cửa.

Cậu đang không còn tỉnh tảo được nữa, đành dựa vào tường rồi ngồi yên dưới đất muốn ngủ. Đột nhiên cửa phòng khác mở cửa, một người đàn ông khoảng 50 đang mặc đồ tắm bước ra ngoài, ngồi xổm trước cậu, ông ta đưa tay lên sờ mó mặt cậu rồi, rồi chậc lưỡi

" Đẹp thật đấy, sao lại ngồi ở đây thế này? Sẵn tiện anh đây cũng đang rãnh, hay chúng ta cùng chơi với nhau nào" lão ta cười man rợn, đứa tay đến gần muốn dìu cậu đứng dậy

Cậu đang muốn ngủ yên lại bị phá, thấy mình đang bị dìu dậy cứ nghĩ là Jungkook mà thuận theo đứng dậy nhưng đây không phải mùi hương của Jungkook, cậu lập tức mở mắt liền bắt gặp một người xa lạ đang cố vùi đầu vào vùng cổ của mình liền đẩy mạnh la lớn

" Tránh ra" cậu hốt hoảng

" Bé yêu à! Để anh chơi một tí" lão ta cứ gướng người về trước muốn ngửi mùi hương trên cơ thể cậu

" Không! Có ai không cứu tôi với " cậu hét lớn, tay chân vẫy đạp loạn xạ. Hai tay vơ vào liền nắm trúng đầu hắn cố đẩy ra xa

Đã gần sáng nên chả còn ai ở trong khu nghĩ, hiện tại ở đây cậu không thấy một ai cả. Không ai có thể cứu được cậu cả. Phải! còn một người ...

" Anh JungKook cứu em" cậu la lớn đến mức muốn vỡ cả cổ họng, trong đầu không ngừng nhớ đến hắn, chỉ muốn hắn xuất hiện ngày lúc này, chỉ muốn Jeon Jungkook ở đây thôi....

Lão ta cười khặc khặc rồi đưa tay xuống eo cậu, cậu sợ đến phát khóc rồi. Không được, cậu không muốn bị tên này làm nhục, nhưng bản thân bị đè sát vào tường không một kẻ hở, bản thân hoàn toàn trong thế bị động không thể chống cự được

" Anh Jungkook! " cậu khóc nức nở gọi tên hắn, cố đẩy tên kia ra khỏi người mình

Bổng cánh cửa phòng mở ra, Jeon Jungkook lập tức tiến đến nắm lấy vạt áo tắm của lão, tay còn lại đấm mạnh khiến lão chao đảo té nhào xuống sàn. Jeon Jungkook không bỏ qua, ngồi hẳn lên người lão ta mà đánh liên tục khiến gương mặt lành lặn đầy rẫy những vết thâm tím , cậu khóc nức chạy lại giữ tay hắn vì không muốn hắn gây án mạng, nếu tiếp tục để Jungkook động thủ lão ta chắc chắn sẽ không thấy mặt trời nữa. Buông lão kia ra Jungkook nhanh chóng nắm lấy tay cậu kéo vào phòng của hắn ban nãy.


End chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro