02. Khăn len

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoạt đầu, tôi cứ nghĩ rằng với vẻ ngoài đó, Khánh Dương sẽ là người khá khó gần và kiệm lời. Nhưng cậu lại tươi tắn hơn tôi nghĩ.

- Không cần phải trả lại đâu! - Chẳng hiểu sao tôi lại nói thế.

Cậu quay người, cúi đầu nhẹ, cảm kích nhưng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh duyên dáng.

Ngày thứ năm này có chút khác hơn mọi ngày.

Rạng đông, cái rét vẫn chẳng nguôi ngoai. Gió rít từng hồi, hàng cây đung đưa như mấy nghệ sĩ vĩ cầm đang uyển chuyển theo khúc nhạc du dương, tiếng xào xạt khó nghe nay đã lắng xuống.

Cuối thu se lạnh, mưa mãi mới ngớt. Bình minh ló dạng, cái lạnh tê buốt bám chặt lấy chiếc cardigan nâu nhạt của tôi, nó xuyên qua lớp áo dày, cảm giác như những lưỡi dao vô hình đang đâm vào da thịt.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi mới chợt nhớ ra mình thiếu thứ gì đó. Ra là chiếc khăn quàng cổ mà tôi thường kéo lên tận chóp mũi. Việc thiếu đi chiếc khăn ấy cũng chẳng sao. Chỉ là, tôi nghĩ có người cần nó hơn.

Khi ấy, tôi thấy Khánh Dương lặng lẽ xoa xoa cánh tay trái, tay áo được xắn lên gọn gàng vô tình làm lộ ra mấy vết bầm tím. Cậu nhíu mày, mím chặt môi vì lỡ đụng phải vết bầm trên tay mình, nhưng vẫn gắng gượng đón nhận hành động đột ngột của tôi bằng nụ cười rạng rỡ. Có lẽ, lòng trắc ẩn của tôi đã nổi dậy. Tôi không thích bộ dạng đang cố gắng chịu đau của người khác.

Dưới những tảng mây dày đặc vây kín bầu trời, tôi bước từng bước chân nặng nề, chùm tóc đuợc cột gọn cứ thế lắc lư theo chiều gió. Tôi để mặc gió cuốn lấy mấy lọn tóc mai, cuốn luôn cả cảm giác bồi hồi đang dâng trào trong lồng ngực.

Đặt chân ngay cửa lớp, một loạt âm thanh thi nhau xông vào màng nhĩ. Tôi lẳng lặng đi xuống hàng ghế của mình, đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, lắng tai nghe tiếng nói chuyện rôm rả của đám lớp.

Tôi nghĩ bụng, đến khi nào bản thân có thể trò chuyện thoải mái với bọn nó. Không hiểu sao mỗi lần bắt chuyện, tôi đều ấp a ấp úng, chẳng biết nói sao cho phải, tâm trí bị vùi lấp bởi cảm giác bồn chồn lo lắng. Đối mặt với đám đông ồn ào, tôi lại càng căng thẳng hơn, luôn phải cố gắng để cư xử thật tự nhiên, để không trở nên nhạt nhòa trong mắt người khác, để xoá tan cảm giác ngột ngạt dồn nén trong lòng.

Tôi cúi người, đặt cặp sách sang một bên, nhẹ nhàng an toạ tại chỗ ngồi. Khi ấy, tôi mới để ý thấy một thứ gì đó nằm trong hộp bàn. Một bịch kẹo dẻo Alpenliebe Jelly hương trái cây cùng mấy viên kẹo bạc hà nằm ngay ngắn dưới ngăn bàn. Tôi tròn mắt, bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ban đầu, tôi nghĩ ai đó để nhầm, nhưng sau một hồi phân vân, tôi quyết định lấy ra xem thử. Trước mắt tôi là một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ "Cảm ơn Thanh vì chiếc khăn nhiều nhiều" được viết rất nắn nót, tỉ mỉ, khiến ít ai nghĩ rằng đây là chữ của con trai. Cạnh dòng chữ còn có một hình vẽ chú mèo ú dễ thương. Thứ cảm xúc khó tả xuất hiện trong tâm trí tôi, và đến khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra khoé môi mình đã cong lên từ lúc nào.

Sự bối rối xen lẫn bất ngờ làm xáo trộn mọi thứ, khiến đầu óc tôi thành một mớ hỗn độn. Tôi cố gắng gạt bỏ chúng ra khỏi đầu, vội vàng ngó nghiêng khắp lớp nhưng chẳng thấy bóng dáng chủ nhân của mảnh giấy đâu. Và rồi khi quay mặt về phía cửa lớp, tôi đã chạm mắt với Khánh Dương.

Dáng người Khánh Dương vẫn gầy gò và mảnh khảnh như thế, nhưng bộ dạng thiếu sức sống đó cũng chẳng thể nào che lấp được nét rạng rỡ trên gương mặt cậu.

Lúc ấy, Khánh Dương mới từ hành lang đi vào, chiếc khăn len màu đỏ được kéo lên tận chóp mũi giống tôi. Và rồi Khánh Dương kéo chiếc khăn xuống, cậu cười cười, nhìn về phía tôi với ánh mắt trong veo, tựa như một mặt hồ phẳng lặng, xen lẫn một chút... dịu dàng?

Biểu hiện đó của cậu ấy còn làm tôi bối rối hơn, cảm xúc lẫn lộn hết cả. Lâu lắm rồi tôi mới tiếp xúc với một người tràn đầy năng lượng tích cực như vậy. Cảm giác bứt rứt bỗng ùa về, tôi không nghĩ cậu phải tốn công như thế này chỉ vì một chiếc khăn nhỏ. Và dù phải đối mặt với cái nhìn chằm chằm đầy hoang mang hồi nãy của tôi, cậu vẫn đáp lại nó bằng nụ cười hớn hở, vẫn niềm nở bắt chuyện dù biết tôi chỉ trả lời qua loa.

Tôi thắc mắc, việc gì mà cậu ấy lại làm đến mức như vậy? Tôi ngẫm nghĩ, rồi lại tự trách bản thân quá bi quan. Có lẽ chỉ đơn giản rằng Khánh Dương là một người tử tế thôi.

Nói rồi, tôi cố kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ đó, dành hết sự tập trung vào để ghi nhớ mớ kiến thức dài ngoằng của môn Văn. Lớp tôi thuộc ban tự nhiên, nên các môn xã hội có phần dễ thở hơn đôi chút. Nhưng việc phải ngồi hàng giờ để học thuộc đống chữ đó chắc chắn chẳng dễ dàng tý nào. Được một lúc, tôi lại bất giác hướng mắt về phía cửa sổ, gần chỗ ngồi của cậu ấy.

Khánh Dương lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ cả, cách cư xử nhẹ nhàng đó khác hẳn với đám con trai ăn nói bỗ bã đang đứng sát mép bàn cậu. Dù trái ngược nhau, cậu vẫn thoải mái cười đùa và hoà nhập với bọn nó một cách dễ dàng.

- Thanh ơi! - Chất giọng trong trẻo của ai đó vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cô nàng Tâm An đã đứng cạnh chỗ ngồi của tôi từ lúc nào.

- À... Sao thế? - Tôi ngập ngừng trả lời, đoán rằng cô bạn kia lại sắp hỏi bài mình.

Tâm An có vẻ hơi chần chừ, tay nhỏ mân mê mấy lọn tóc xoăn lơi được xoã xuống.

- Nếu không phiền thì mày chỉ tao bài này được không? Phần Hoá hữu cơ ấy, chỗ công thức cấu tạo của ancol làm sao vậy?

Tâm An nhìn tôi với ánh mắt long lanh, như thể tôi là vị cứu tinh của nó vậy, làm sao mà tôi có thể từ chối lời thỉnh cầu đầy thành ý đó được.

- K-không có phiền gì đâu, mày làm như này nè...

Tôi điều chỉnh nhịp thở để không trở nên căng thẳng, cố gắng không làm lộ ra cái vẻ ấp úng, vụng về lúc trước của bản thân.

Hoá không phải sở trường của tôi, nhưng Hoá hữu cơ thì tôi vẫn làm được ổn áp.

- À... Có gì không hiểu thì hỏi Duy lớp trưởng lớp mình ấy. Nó giỏi Hoá hơn tao nhiều.

- Thôi tao chịu, thà hỏi mày còn hơn. Thằng Duy lúc nào cũng đi mách cô mấy cái lỗi lặt vặt của bọn tao, hại tao với con Linh phải chuyển chỗ. Ghét kinh khủng! - Tâm An đáp tỉnh bơ, không để ý vẻ mặt hừng hực sát khí cùng ánh mắt sắc lẹm của Anh Duy ngồi phía trên.

- Ê An! Chiều nay sang nhà tao chơi không? Cày cái bộ phim hồi bữa tao nói mày ấy! - Tiếng của Thảo Linh vọng lại từ xa.

Tâm An quay người, gật đầu đồng ý với lời đề nghị đó. Một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu tôi, đôi bạn An và Linh vốn là mấy đứa rất cởi mở trong lớp, vậy nên chắc là sẽ ổn nếu tôi cố gắng bắt chuyện với bọn nó chứ?

- An này... ừm cái bộ phim đó... tên gì vậy? Tao cũng muốn cày thử mấy bộ như thế. - Tôi ngập ngừng mở lời, không biết lời nói này có làm bọn nó khó chịu không? Có phải tôi đang lo chuyện bao đồng? Đột nhiên thấy một người không có hứng thú với mấy bộ phim hỏi như vậy thì chắc bọn nó cũng bất ngờ lắm.

- À... để tao nhớ lại... cái gì ý nhỉ? Đúng rồi, Dưa Hấu Lấp Lánh ấy. Chắc Thanh không coi mấy cái phim tình cảm này đâu ha, mày lúc nào cũng học thôi mà. - An gãi đầu, trả lời có phần hơi qua loa.

Lúc ấy, tôi có hơi chạnh lòng, rõ ràng tôi cũng đâu muốn lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở. Bởi có lẽ là tôi chẳng có gì để làm, cũng chẳng biết phải làm gì, và rồi học là lựa chọn duy nhất. Tôi như rong rêu lặng lẽ sống qua ngày, thứ mình ghét thì chẳng đếm xuể, nhưng thứ bản thân thích thì không biết.

Nhiều hôm nghĩ vẩn vơ, tôi hay hình dung ra hội bạn của riêng mình, nghĩ tới cảnh được bọn nó đèo đi học, hay cả bọn rủ nhau đi siêu thị, đi ăn chè, đi xem phim, mấy cuộc tán gẫu vô tri trên điện thoại, hay vò đầu bức tay hoàn thành đống bài tập đến oải cả người.

Chắc là lúc đó, tiếng chuông của điện thoại tôi sẽ reo inh ỏi thường xuyên hơn, có lẽ tôi sẽ cùng bọn nó thưởng thức mấy hàng phở Hà Nội, mấy hôm muốn đơn giản thì bỏ bụng hộp xôi gà thơm nức mũi cũng được.

Cơ mà hiện thực thì chẳng bao giống như mong đợi, tôi đành ngậm ngùi chấp nhận rằng bản thân không hợp với đám lớp, và chẳng cùng tần số với mấy cô bạn năng nổ.

Nắng hôm nay yếu ớt hơn mọi ngày, nó chật vật len lỏi qua những áng mây đen kịt phủ kín bầu trời, cố gắng rọi chiếu xuống ô cửa số lớp học. Nhưng cơn mưa lại ào ạt đổ xuống, xua tan mấy tia nắng nhỏ nhoi còn sót lại bên hành lang.

Cơn mưa xối xả dai dẳng như mấy tiết học dài đằng đẵng của ngày thứ sáu. Chờ khi phòng học không còn mống người, tôi cầm bịch kẹo còn nguyên vẹn, bước nhanh rồi níu lấy vạt áo của người con trai cao ráo ở phía cuối hành lang. Khánh Dương nhìn tôi có chút bỡ ngỡ.

- Cái này, tớ xin phép được trả lại, cậu... cậu không cần phải đền đáp lại gì đâu. Chiếc khăn là do tớ tự cho mà. - Tôi cụp mắt, vừa lắp bắp vừa đưa bịch kẹo ra trước mặt cậu.

- À... vậy là Thanh không thích đồ ngọt hả?

- Không hẳn... chỉ là cậu không cần phải làm đến mức này đâu. - Tôi vội vàng khua tay giải thích.

Khánh Dương bật cười, đôi đồng tử đẹp đẽ bỗng sáng lên. Và nụ cười rực nắng ấy lại làm tôi nhoè mắt, ý định trả lại món quà nhỏ bé đó bỗng nhiên tan vào khoảng không thinh lặng ở hành lang.

- Thanh không cần suy nghĩ nghiêm túc về mấy món lặt vặt đó đâu, chỉ là mấy viên kẹo thôi mà. - Cậu vừa nói vừa dúi vào tay tôi thêm mấy viên kẹo sữa.

Chất giọng khàn khàn đó ấm đến kì lạ, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn chút, giống như vừa được truyền thêm năng lượng tích cực ấy. Đoạn, tôi hướng mắt về nơi khác, nhìn sang phía sân trường nặng trĩu tiếng mưa, thấy cả bóng dáng mấy đứa lớp tôi đang nhốn nháo chạy vào bãi đỗ, nhưng tiếng cười nói của bọn nó tôi chẳng để lọt vào tai. Bởi có một giọng nói khác đã chen vào, làm tôi giật mình quay lại.

- Khăn ấm lắm.

Khi đó, tôi thầm nghĩ, có lẽ bản thân đã dính chặt vào đôi mắt biết cười đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro