Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Yokohama
ngày 19 tháng 5 năm ****
16h39p chiều

   Chuuya lén liếc nhìn người con trai tóc trắng đang ngồi bên cạnh Fyodor, cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng cậu khi phải đối mặt với ánh mắt kì quái của gã và cái cách gã đang nhìn Ranpo và cậu như thể hai người con mồi trong trò chơi kì lạ nào đó mà gã bày ra. Đó có thể là một điều dễ hiểu khi cả căn phòng không có một tiếng trò chuyện nào vang lên, chỉ còn cô độc một khoảng không im lặng đến nghẹt thở bao trùm lấy bốn người bọn họ.

    Chuuya lúc này mới có chút để ý đến nơi mình đang ngồi, trước mặt cậu là một chiếc bàn hình chữ nhật khá to có vẻ là được trang trí theo phong cách của Nga, chiếc bàn đặt ở giữa căn phòng cũ kĩ với ánh điện vàng mập mờ trông có chút đang sợ.

Theo cậu ước tính, cũng đã gần một giờ trôi qua kể từ khi cậu và Ranpo bị gã kia kéo đến nơi kì lạ này, và hiển nhiên từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có một ai nói gì ngoài đoạn đối thoại nhỏ lúc nãy. Bây giờ cậu có nên thẳng tay đập nát nơi này ra rồi vác thằng nhóc kia trốn khỏi hai tên dở người này được không nhỉ?

Mãi sau vài phút nữa trôi qua, Fyodor cuối cùng cũng chủ động mở lời trước
   " Cuộc gặp mặt của hai cậu với hắn ta diễn ra vui chứ? Tên Dazai ấy?"

   " Ờ, vui lắm. Nếu hắn ta không phải một kẻ biến thái tìm được bạn trai cũ của mình chỉ bằng mùi cơ thể"

   Giọng Ranpo đáp lại một cách mỉa mai. Nghe xong câu trả lời của người kia khiến Chuuya có chút đứng người, không phải chứ? Cậu vừa nghe thấy thằng nhóc kia nói gì vậy?

   " Tôi là thám tử, Chuuya. Đương nhiên là tôi phải biết điều đó rồi."

   Không để cậu mở miệng hỏi, Ranpo như đọc được suy nghĩ của Chuuya mà liền trực tiếp trả lời, giọng cậu ta vang lên có chút kiêu ngạo xen lẫn sự thản nhiên như thể trước mặt hai người không phải là hai tên tội phạm giết người mà là hai thằng nhóc ngỗ nghịch nào đó.

   Tuy nhiên đáp lại Ranpo không phải là một câu hỏi khác của Chuuya mà là tiếng cười của gã Fyodor ngồi đối diện. Gã ta cười lớn, một tay thì che lấy miệng. Đang cười thì chợt gã ngừng lại, nhìn thẳng vào Ranpo với ánh mắt nham hiểm. Gã nhíu mắt mỉm cười rồi hỏi
   " Vậy ngài thám tử đây có thể giải đáp thắc mắc của tôi không?"

   Câu nói của gã vang lên khiến cho căn phòng lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt Ranpo nhìn hắn cũng dần có chút dè chừng. Hắn chậm rãi mở mắt, liếc ánh mắt thăm dò về phía Ranpo rồi hỏi

   "Từ khi nào mà cậu đã nhận ra tôi không phải người thường?"


...


   "....À, hoá ra là câu này à"
Nghe xong câu hỏi, mặt Ranpo không chút biến sắc, cậu ngửa ra sau ghế, hai chân gác lên bàn. Cậu bĩu môi nói lại hắn như thể có chút khinh bỉ

   " Tưởng ngươi như thế nào. Hoá ra cũng chỉ có thế"

   Sau câu nói của Ranpo là sự im lặng của tất cả những người có mặt trong phòng. Tuy môi Fyodor vẫn nở một nụ cười nhưng nó đã dần trở nên gượng gạo, Chuuya thậm chí còn phát hiện trên trán hắn còn nổi cả gân xanh.

   " Vậy cậu thám tử đây nghĩ rằng tôi sẽ hỏi cậu cái gì khác à?"
   " Chứ không phải bình thường mấy kẻ phản diện như ngươi sẽ ba hoa, khoe mẽ về việc xấu chính mình làm hả?"

   " Không có..! Và tại sao tôi lại là phản diện chứ?"

   Fyodor bất mãn nhìn người trước mặt mình. Sống hơn mấy trăm năm, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp một tên thám tử ấu trĩ như thế này, nhưng chắc chắn đây sẽ là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy khó chịu vì một kẻ như thế. Lấy ngón tay đay đay sống mũi, hắn tĩnh tâm lại một chút sau đó lại hướng ánh mắt về phía Chuuya và Ranpo

   "Vậy câu trả lời của cậu là gì?"

   " Thì là lúc ngươi nói chuyện với mũ đẹp đó, tự dưng bắt truyện người lạ làm gì, xong lại còn có thằng hề kì cục đứng gần đấy nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Ai không nhận ra chắc chắn là kẻ ngốc"

Nghe xong câu nói cuối cùng của Ranpo, Chuuya có chút chột dạ, liền quay mặt sang chỗ khác

   " Ừm...? Rõ ràng vậy hả, tôi còn tưởng cậu không để tâm đến chứ"

   Fyodor mỉm cười, hai tay chống cằm
   " Vậy chắc cậu cũng đoán được ý định lúc tôi kéo hai người vào đây nhỉ?"
 
   Ánh mắt Fyodor và Ranpo chạm nhau, hai người cùng mỉm cười mỉa mai kẻ đối diện dễ đoán

   " Vì muốn hợp tác "
   " Vì muốn hợp tác "

   Cậu và gã ta cùng đồng thanh nói một lúc. Chuuya nhìn cuộc đối thoại khó hiểu của hai người mà chỉ biết ngồi yên lắng nghe, nãy giờ cậu vì không hiểu họ nói gì nên cậu đã nhìn bao quát hết toàn bộ ngôi nhà. Có thể nói rằng ngoài cách gã hề kia dịch chuyển cậu đến đây thì nơi này gần như không còn đường nào khác để ra vào. Vậy nếu hai gã kia bỏ cậu với Ranpo ở lại thì sao nhỉ? Cậu vẫn có thể dùng năng lực để phá hủy nơi này đúng không?

   Nghĩ mãi mà vẫn chưa có điều gì có thể chắc chắn về  đáp án của mình. Chuuya có chút lưỡng lự, cậu lại hướng mắt về phía hai kẻ với cái chỉ số IQ cao hơn người thường đang thâm độc nhìn nhau ở bên kia mà chỉ biết khẽ thở dài trong lòng.
  
   " Vậy phiền hai người ra ra ngoài đợi nhé"- gã Fyodor mỉm cười rồi quay sang nhìn cậu và tên hề cạnh gã.

Chuuya có chút không phục, tại sao cậu lại phải rời đi? Rõ ràng chuyện này có liên quan đến cậu mà? Liếc nhìn sang phía Ranpo với ánh mắt bất mãn, nhưng đáp lại cậu chỉ là cái gật đầu của nhóc ta với ý nói ' trẻ con không hiểu được đâu, ra ngoài đợi đi' khiến mặt cậu sầm lại khó chịu.

Đang định nói thêm gì đó, cậu đã liền bị tên hề kia khoác lấy cánh tay, vui vẻ kéo cậu vào trong cái cửa dịch chuyển màu vàng của hắn.

" Đi nào! Tôi có nhiều trò vui lắm, chúng ta sẽ chơi gì trước nhỉ?!"

Và tất nhiên là ngay sau câu nói đó, Chuuya đã bị gã hề đó lôi đi khắp nơi. Gã dịch chuyển cậu ra bãi biển, rạp chiếu phim, cho cậu vào két sắt ngân hàng rồi lại dịch chuyển cậu lên đỉnh tháp Eiffel hay đồng hồ Big Bang..... Tất cả những cuộc hành trình ấy, đã diễn ra vỏn vẹn trong vài phút khiến Chuuya không khỏi có suy nghĩ sợ hãi sức trước năng lực của gã hề kia.

Một tay đỡ đầu, một tay bịt miệng, Chuuya cảm thấy mình như sắp nôn ra đến nơi vì chóng mặt.  Thật sự thì dù cậu có vô cùng quen thuộc với trọng lực hay việc bay nhảy khắp nơi, thì đây chắc chắn sẽ là trải nghiệm không bao giờ cậu muốn thử lại. Nó thật khủng khiếp, gã ta chưa để cậu kịp nhận ra bản thân đang ở đâu thì đã kéo cậu sang nơi khác, lặp lại liên tục như vậy suốt 15p đồng hồ!


Ngồi một mình dưới cái ô trống trong công viên bỏ hoang nào đó, gã hề kia sau khi thả cậu ở đây, ném cậu cái bản đồ rồi liền biến đâu mất tiêu.

Đang thẩn thơ nhìn đám rêu mọc đầy trên vành ô, cậu bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng dịch chuyển quen thuộc của gã hề kia vang lên. Liếc sang hướng phát ra âm thanh là hình ảnh của thằng nhóc Ranpo miệng ngậm kẹo mút, tay thì chống sau đầu trông đến là thoải mái, khác hoàn toàn với một người đầu bù tóc rooid như cậu bây giờ.

Đứng dậy rồi bước vội tới chỗ thằng nhóc, Chuuya liền bám lấy hai vai nó rồi lắc, miệng thì không ngừng hỏi

" Nhóc thế nào rồi? Ổn không? Gã ta là người xấu đúng chứ? Gã ta có làm gì cậu không? Đe doạ? Có ý định giế-"

Chưa để cậu nói xong, Ranpo đã tiện tay nhét luôn cái kẹo mút khác trên tay vào miệng cậu để cậu ngừng nói

" Mũ đẹp à, cậu hỏi nhanh  quá rồi đó... Tôi ổn mà, gã ta với tôi có vài vấn đề linh tinh thôi."

" Vấn đề linh tinh...."

"Ừm, cái này thì không nói cho cậu được. Một phần trong hợp đồng mà"

Nói xong, thằng nhóc liền tự nhiên cười xoà trước mặt cậu, tay nhóc ta thì dơ lên vỗ vài cái vào cái đầu đang rối rắm đến phát điên của cậu. Xong, Ranpo cứ thế đi qua cậu, tiến về phía cổng ra của công viên, mặc cho Chuuya vẫn đang bối rối nhìn theo bóng dáng thằng nhóc đang in xuống mặt đất bởi ánh nắng của hoàng hôn ban chiều.

Đang ngơ ngác đứng tại chỗ, bỗng Ranpo quay lại nhìn cậu rồi hỏi

" Cậu mũ đẹp, đứng yên đấy làm gì vậy? Đi thôi?"

" À..ừ, đến ngay đây.."

Bóng dáng hai người phản chiếu xuống mặt đường, bầu trời bấy giờ cũng chỉ vỏn vẹn còn màu cam đỏ rực rỡ của hoàng hôn đang dần buông xuống trên mặt biển. Cuộc hành trình của cậu có lẽ sẽ dài đây, cậu còn nhiều nơi để phiêu du khám phá nữa.

" À mà này, Chuuya"

" Hửm?"

" Cậu có hứng thú muốn gia nhập cơ quan thám tử không?"

....

"....Hả?"






Thôi được rồi, có lẽ cuộc hành trình của cậu sẽ chỉ dài thôi.


__________________________

Update:7/6/2024
Word: 1961

Cập nhật một ngày trước hôm thi văn;-; cứu với. Mai thi rồi mà tui lo quá:(((

Sau khi nhận điểm, nếu điểm cao mà đỗ á, túi sẽ đăng 10 chap trong 1 ngày hôm đấy (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤

Buffluck cho tui nhó, yêw yêw nè👉👈❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro