Chương 14: Xấu Hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì Uông Nhất cũng chịu buông tay Bình An ra, cậu bảo Bình An ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi chút xíu, còn cậu thì ra đàng sau nhà.

Bình An không lập tức ngồi nghỉ ngay, mà đi dạo, xem xét xung quanh. Mọi vật trong nhà này được bài trí vô cùng đơn giản, nhưng cực kì tinh tế, đủ hiểu bàn tay chủ nhân khéo léo và có mắt thẩm mĩ đến mức nào. Bình An đi qua phòng khách, tới phòng ngủ, bất giác đỏ mặt.

-Quái lạ, nhà gì mà chỉ có một chiếc giường, tối nay nằm ngủ kiểu gì, hay là mình phải ra ghế salon??? - Bình An tự hỏi bản thân.

Bình An xưa nay có tướng ngủ rất xấu, đạp chăn đạp mền khắp nơi, đã thế còn hay nói mớ lung tung. Cậu sợ ai kia biết được, sẽ chê cười mình mất.

Tiếng bước chân nhè nhẹ đàng sau đến gần Bình An, cái bóng hình cao lớn in hằn xuống sàn nhà. Bình An quay đầu lại.

Chàng trai lạnh lùng đang cầm trên tay một thau nước bằng sắt, giọng từ tốn bảo: - Laị đây nào!

Bình An nghe theo, không nhanh không chậm, tiến sát gần bên Uông Nhất.

Uông Nhất lấy từ trong thau ra, một chiếc khăn bông dùng sức vắt kiệt, đưa cho Bình An.

- Hôm nay đi cả ngày mệt rồi, lau mặt rồi nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc, tôi ra nhà sau chuẩn bị bữa ăn trưa.

Bình An trố hai mắt ngạc nhiên.

"Uông Nhất biết nấu ăn à?, không thể tin được, một vị công tử con trai chủ tập đoàn hàng đầu, nay lại đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho mình, có nằm ngủ cũng không dám mơ".- Bình An thầm nghĩ trong lòng.

Bình An liếm môi, hai má chúm chím, lắc đầu lia lịa.

- Không! Để tôi làm cho! Tôi xưa nay quen mấy việc dính đầy dầu mỡ này. Cậu làm e sợ bẩn tay.

- Cậu cứ nghe theo lời tôi- Ngón tay thon dài của Uông Nhất hướng về phía giường ngủ.

- 30 phút sẽ có một bữa ăn thịnh soạn cho cậu.- Uông Nhất tiếp lời.

Bình An khá do dự, vừa muốn giúp một tay lại vừa không dám cãi lời, cậu sợ người kia tức giận, không thèm nói chuyện với mình.

Uông Nhất thấy thái độ lưỡng lự của người kia, nhíu đôi lông mày một cái.
Cái nhíu mày nay thay nghìn lời muốn nói,
khiến Bình An sợ sệt, không nói không rằng nhanh chóng đi ngay vào phòng ngủ.

Bình An nghe theo lời đắp chăn trùm kín mặt mũi. Mùi hương thơm nước sả vải xông lên cánh mũi. Cái mùi này khá là quen thuộc, dĩ nhiên nó trùng với hương thơm từ người Uông Nhất toả ra. Bình An lấy mũi hít hà, khuôn mặt đầy thoả mãn, sung sướng vô ngần.

5 phút sau, Bình An chìm vào giấc mộng lúc nào không hay, cậu mơ thấy có một chàng trai dáng đứng thẳng tắp đang rửa rau, thái thịt, vẻ mặt chuyên chú cực kì, i như một người đầu bếp thực thụ. Bóng lưng cao ráo, mảnh khảnh ấy phát ra một vầng hào quang sáng chói, khiến người khác muốn đứng từ sau ôm chầm lấy. Bộ dáng này trông cực kì quyến rũ.

Quả thật ai được làm người yêu của cái thân ảnh đẹp đẽ, không tì vết ấy chắc chắn sẽ cực kì hạnh phúc.

Bình An không hiểu từ lúc nào, mình đã trở nên thật ngoan ngoãn trước mặt Uông Nhất.

Trong giấc mơ thầm kín mỗi ngày của cậu, đều hiện lên cảnh bản thân và Uông Nhất nằm cạnh nhau.

Uông Nhất đang nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi mọng nước quyến rũ của Bình An. Nụ hôn kéo dài, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau. Bình An ôm cổ Uông Nhất, còn Uông Nhất nhẹ nhàng tinh tế, đưa đôi tay của mình sờ nhẹ mái tóc đang toán loạn của Bình An.

Mỗi lần Bình An mơ đến đó đều giật mình tỉnh giấc, người ướt đẫm mồ hôi, cậu sợ hãi và tự ghê tởm chính mình.

Mình là kẻ vô đạo đức! - Bình An sỉ vả bản thân.

Cậu không hiểu nổi sao mình lại có giấc mơ quái đản như vậy, bản thân cậu đâu phải bị đồng tính. Nếu để Uông Nhất phát hiện ra, e rằng người kia sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường. Xưa nay, việc thích người cùng giới bị cho là bệnh hoạn, tâm thần, ngay cả chuyên gia y tế và công chúng đều kì thị những người này.

Bình An quả thật lo sợ, một ngày nào đó bí mật của mình sẽ bị lộ tẩy, mọi người ở ngay bên cạnh sẽ lần lượt rời xa và xem Bình An như kẻ biến thái.
Đang chợp chờn nửa tỉnh, nửa mơ, Bình An bị một giọng nói lạnh như băng làm tỉnh giấc:

- Dậy thôi nào- Âm thanh trầm thấp vang lên. Ai đó lay người cậu dậy.

Bình An giật mình tỉnh mộng, công chúa ngủ trong rừng cuối cùng đã bị phá lời nguyền. Thấy trước mặt mình là hoàng tử băng giá Uông Nhất, Bình An đỏ mặt xấu hổ, trong giấc mơ lúc nãy hai người vừa mới làm gì, hình ảnh ấy còn đang lởn vởn quanh đầu cậu.

- Dậy ăn trưa, bữa ăn đã xong!! - Uông Nhất mặt lạnh như băng.

- Xong rồi á, nhanh thế!

- Ưm!

- Cậu xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay. - Bình An xin người kia một chút thời gian.

Uông Nhất không muốn nhiều lời, vừa muốn chừa cho người kia một khoảng không gian riêng, nên cậu đứng dậy xoay lưng, xuống nhà trước.

Năm phút sau, Bình An trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, trên bàn là những món mà 7 năm rồi, cậu không được ăn.

Toàn là cao lương mĩ vị.

Một cái bàn nhỏ nhưng lại chứa thật nhiều món ăn : Cơm chiên dương châu, vịt quay bắc kinh, gà đông tảo, canh sườn củ sen........, rất nhiều món được bày ra, trông cực kì đẹp mắt. Đặc biệt hơn ở phía sát nơi Bình An đang ngồi có một bát mì trường thọ.

Bình An ngây ngốc cả người, chả lẽ người ấy biết được sinh nhật mình nên nấu cho mình ăn. Tuy vậy, cậu cũng không hỏi, có nhiều thứ nếu hỏi rõ sẽ mất hết giá trị, cậu vờ suýt xoa:

- Ngon quá!! Cậu thật là tài giỏi.

Bình An trong lòng ngổn ngang chất chứa một đống câu hỏi, nhưng vẻ mặt lại vờ như không quan tâm đến bát mì trường thọ kia. Nếu cho cậu thi vào trường sân khấu điện ảnh, chắc chăn phải đạt vị trí thủ khoa.

- Chúc mừng sinh nhật! - Uông Nhất không nhanh, không chậm, không nặng, không nhẹ mà nói một cậu khiến Bình An hạnh phúc đến nỗi muốn ứa nước mắt. Cậu cố ghìm bản thân để không sụt sùi như mấy đứa bé con.

- Sao cậu lại biết sinh nhật tôi!

- Là Giai Nghi đã nói cho tôi biết

- Giai Nghi sao??

- Đúng, con bé dặn tôi thay mặt nó nấu mì cho cậu, nó rất tiếc vì phải đi sớm quá.

- Hoá ra con bé không quên sinh nhật anh già này.- Bình An lẩm bẩm trong miệng.

Uông Nhất nhìn vào đôi mắt trong veo của Bình An, lấy đôi tay thon dài sờ nhẹ dưới viền mi mắt đang bị xưng tấy, đo đỏ ấy.

Bình An giật mình tránh né, có chút xấu hổ không nói nên lời. Tim cậu đập mạnh mẽ như súng bắn liên thanh, trải qua cảm giác này khá là nhiều lần, mà lúc nào nó cũng chỉ xuất hiện với một người trước mặt.

- Ăn thôi nào!!!! Bình An cố giữ tâm trạng bình ổn nhất có thể, măc dù tâm hồn đã căng lên như đàn muốn đứt dây.

Uông Nhất lấy chén múc cho Bình An rất nhiều thức ăn.

- Cậu cần phải bồi bổ, chứ tôi thấy cậu ốm lắm rồi đấy!

- Cậu cũng vậy- Bình An lấy đũa gắp một cái đùi gà bỏ vào chén Uông Nhất.

Họ vừa ăn, vừa nói chuyện, nhưng đa phần là Bình An sẽ huyên thuyên đủ thứ, Uông Nhất chỉ gật đầu lắng nghe. Đôi khi Uông Nhất chen thêm một vài từ kiểu như" đúng thế" , " hay lắm", " phải rồi".

Ăn xong, Bình An tranh thủ cùng Uông Nhất rửa chén. Đây có lẽ là việc đơn giản lại vừa sức mà Uông Nhất để cho Bình An đụng tay vào.

Hai chàng trai đi cả ngày, làm việc, ăn uống cũng đã thấm mệt, nên quyết định đi ngủ. Uông Nhất nằm ở ghế salon, nhường chỗ cho Bình An nằm trên giường. Họ ngủ một mạch tới chiều tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ