Chương 20: Nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt ba người là một ngôi nhà được xây dựng theo phong cách hiện đại.

Màu trắng, socola được chọn làm tông màu chủ đạo. Bên hàng rào có trồng một bụi hoa hồng leo. Thật may mắn là sau 7 năm, bụi hoa hồng vẫn được chủ nhân mới của ngôi nhà giữ lại. Ở ngay lối đi có rải những viên sỏi nhỏ, óng ánh nhiều màu sắc, khi ánh nắng mặt trời chiếu lên, làm chúng phát sáng đến kì lạ.

Ngay trước sân rộng, có đặt một chiếc xích đu màu xanh da trời, đây là nơi Giai Nghi và Bình An nô đùa vào mỗi buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Bình An dừng lại, đưa đôi mắt đẹp đẽ nhìn vào trong đó, những kí ức ngày xưa bỗng hiện về một cách rõ rệt.
Uông Nhất đưa chìa khóa nhà cho Bình An, nháy mắt một cái nhẹ nhàng bảo :
- Mở ra đi, từ nay cậu sẽ là người nhận nhiệm vụ chăm sóc ngôi nhà này.

Bình An y lời, chầm chậm tra chìa khóa vào ổ rồi đẩy cánh cửa chính, bước vào.

Một không gian ngập tràn ánh sáng và ấm cúng hiện ra trước mắt họ.

Tầng một ngôi nhà bao gồm phòng khách với đầy đủ các nội thất như ghế sofa trắng, bức tranh vẽ bằng tay " Mùa thu vàng" được treo trên tường. Ánh đèn chùm ấm áp sử dụng làm sáng cả căn phòng. Chiếc tivi màn hình phẳng để giúp chủ nhân giải trí sau mỗi giờ làm việc căng thẳng. Kế tiếp là phòng bếp, không gian bếp được thiết kế vừa ấm cúng, vừa hiện đại. Vào dịp cuối tuần, khi bố không còn bận bịu với công việc của công ty. Bố cùng Bình An làm những món ăn ngon mà cả ba người thích nhất.

Phía bên trái nhà khách có để một chiếc piano, chiếc đàn đã được chủ nhân ngôi nhà bảo quản rất cẩn thận. Đây là món quà sinh nhật, bố Bình An tặng cho cậu nhân dịp cậu tròn 10 tuổi.
Bình An còn nhớ, lúc cậu luyện đàn piano, ông đều ngồi ngay bên cạnh, lắng nghe giai điệu du dương vang lên, và mỉm cười thật tươi khi các nốt nhạc dưới tay cậu chơi đều trở nên trôi chảy.

Không kìm nỗi xúc động đang dâng lên thủy triều, Bình An ngồi xuống, đánh lên khúc nhạc "spring rain". Giai điệu du dương, ngọt ngào vang lên, đưa cả 3 người đến một vùng đất mới. Mọi đau đớn khổ cực bấy lâu nay phải chịu đựng, dường như tan biến.

Bình An khẽ ngồi thật lâu, hít lấy khí trời, rồi nhè nhẹ thở ra. Như hiểu thấu nỗi xúc động của cậu lúc này, không ai làm phiền, một khoảng tĩnh mịch đến đáng sợ. Tiếng tim đập của 3 người nghe thấy rất rõ.
....
....
.....
Từ ngày Bình An và Giai Nghi chuyển đến nơi ở mới, Uông Nhất ghé thăm thường xuyên hơn. Uông Nhất cũng hay vào bếp nấu những món ăn ngon cho Giai Nghi và Bình An. Tay nghề Uông Nhất vốn tuyệt diệu, nên những món ăn cậu nấu ra được Giai Nghi vô cùng yêu thích.

Từ lâu, Bình An đã xem Uông Nhất như một phần không thể thiếu trong cuộc đời họ.

Nếu ngày nào Uông Nhất bận bịu việc học không đến thăm, là ngày đó tâm trạng Bình An thấp thỏm không vui. Bình An biết rõ lòng mình, cậu đang dần đi theo vết xe đổ của Giai Nghi. Đã nhiều lần cậu muốn thổ lộ với người kia chút tình cảm của mình, nhưng lại sợ em gái đau khổ. Với Bình An em gái là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Cậu nhận thấy tất cả mọi nổ lực Giai Nghi đang làm là vì Uông Nhất.

Giai Nghi ngày một có sự thay đổi tích cực về bề ngoài. Cô bé nhờ sự giúp đỡ của Bạch Vũ, ra sức kiêng ăn giảm cân, lại còn chăm sóc da mặt nên ngoại hình ngày càng trông khá hơn. Trong trường cũng có một vài bạn nam bắt đầu để ý tới cô.
Nhưng không hiểu sao, tất cả bọn họ đều bị Bạch Vũ tìm mọi cách cản trở.

...... Chẳng mấy chốc mà mùa đông đã đến....

- Anh đi nhé. Em gái.

- Dạ !

Bình An đẩy cánh cửa nhẹ nhàng, rồi đi ra ngoài.

Sáng sớm, Bình An muốn ra chợ mua một chút thức ăn về làm bữa sáng cho Giai Nghi. Ở cách nơi họ ở không xa có một khu chợ nho nhỏ, Bình An vẫn thường đi bộ đến đó. Từ ngày có thêm thu nhập từ việc trông coi nhà cửa Bình An cũng bỏ luôn công việc đi giao báo.

Bình An vừa đi vừa cắm headphone vào tai. Bật nhạc, miệng ngâm nga theo giai điệu bài hát.
I love you i love you, still loving you....
- Chào anh Bình An, chúc buổi sớm tốt lành.- Một cô gái vui vẻ vẫy tay chào Bình An.
Bình An gật đầu rồi mỉm cười.
- Bình An đi đâu vậy cháu?- Một cụ già chống gậy trúc, đi về hướng ngược lại.
- Dạ! Con đi ra chợ.- Bình An lễ phép trả lời.
Ở xung quanh đây, mọi người đều rất yêu quý cậu bé có khuôn mặt đẹp như mĩ nhân này, không chỉ vì ngoại hình say đắm lòng người mà vì thái độ tôn trọng, biết giúp đỡ người khác.
Người ta chẳng còn lạ gì với việc một chàng trai nhỏ bé thường nấu những phần thức ăn mang đến biếu các cụ già cao tuổi, lau dọn nhà cửa giúp họ, sửa chữa đồ đạc trong nhà bị hư. Thậm chí cậu còn thường xuyên đàn những khúc nhạc dịu êm, phục vụ cho các cụ già ở viện dưỡng lão.

Thời gian rảnh, Bình An cũng thường xuyên đến những cô nhi viện, giúp đỡ các em bé mồ côi.

Cậu đã nhận hai bé Tiểu Nhi và Tiểu Trúc vào chỗ mình làm. Giúp các em có thêm thu nhập, cũng như có chỗ ăn chỗ ngủ.

Tuyết ngoài đường vẫn rơi.
Những bông tuyết trắng xóa và mềm mại như lụa. Tuyết rơi xuống mặt đường, trượt qua tóc, qua tai những người đi lại.

Mặc dù vào lúc này, 2 chân Bình An đã mang ủng, người mặc 3 lớp áo dày, cơ thể vẫn còn cảm thấy thật lạnh lẽo. Bình An xòe 5 ngón tay rồi cụp lại thành nắm, muốn gom trọn toàn bộ cái nắng yếu ớt của mùa đông vào trên tay, bất giác bỗng mỉm cười; cảm thấy mình thật tham lam.

- Chỉ là con người bé nhỏ thôi mà muốn đoạt hết cái nắng của vũ trụ này ư??

Cũng như năm đó; cậu ngây thơ tin rằng" Chỉ cần bắt được những con đom đóm nhỏ, bỏ vào trong chiếc hũ, thu thập tất cả linh hồn của chúng thì mẹ cậu sẽ sống lại. Nhưng dù cậu có bắt thêm vào chiếc hủ ấy 100 hay 1000 con đom đóm, thì sáng sớm mai chúng cũng sẽ chết giống như mẹ cậu vĩnh viễn không bao giờ quay trở về".
Bình An mải mê suy nghĩ mà không để ý đến một bóng hình đang chăm chú nhìn cậu từ đàng xa. Bỗng một cục tuyết tròn tròn, trắng trắng được ném lên. Bình An giật mình đưa mắt nhìn sang bên. Chàng trai lạnh như băng ấy, đứng giữa không gian tràn ngập tuyết. Cả bầu trời và mặt đất cách nhau một màu trắng xóa, ánh nắng rọi xuống con đường lấp loáng như mặt hồ. Tất cả nuốt trọn thân ảnh đẹp đẽ kia vào trong đôi mắt của Bình An.
- Bộp!!!
Lần này Bình An phản đòn, cậu lấy tay vo từng miếng tuyết li ti nhỏ thành một cục tuyết to tròn, ném về phía đối phương. Bị tấn công bất ngờ, Uông Nhất chưa kịp né đòn, 2 tay ôm lấy cơ thể, hô 2 tiếng:
- A đau.
Bình An nghe âm thanh đó, lòng đầy lo lắng, khuôn mặt tươi cười chuyển sang méo mó, chạy như bay về phía người kia. Vừa tới nơi đã ân cần hỏi han: Đau lắm hả??
Người kia trông thật tội nghiệp gật gật đầu.
- Đau lắm.
Bình An đôi mắt đỏ hoe, dường như muốn khóc, miệng xin lỗi không ngớt:
- Tôi không cố tình, làm cậu đau đâu.
Miệng Bình An còn chưa nói hết bị Uông Nhất kéo phịch ngồi hẳn xuống đất, nhéo má Bình An một cái.
- Xin lỗi xuông, thiếu thành ý, tôi không chấp nhận đâu.

Bình An trong lòng mắng mỏ." Giả vờ giả vịt. Hóa ra mình bị lừa."
Nũng nịu, hờn trách:
- Ai bảo cậu ném tôi trước lại còn, cho chừa cái tội.

Uông Nhất tim đập loạn xạ khi nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng của ai đó đỏ lên vì mình, cậu ngượng ngùng quay mặt đi. Bình An dùng tay mình xoay mặt Uông Nhất lại. Hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt đối phương. Giây phút đó, mọi vật tự nhiên bị ngưng đọng, Uông Nhất suýt chút nữa đã không làm chủ được bản thân, đã đặt lên môi Bình An một nụ hôn.

Nhưng không, một tiếng gọi í ới từ đàng xa phá hủy tất cả. Phá hủy bầu không khí ngọt ngào, dào dạt sóng tình của 2 người.

-Anh Bình An, anh Uông Nhất.
Giai Nghi đang đứng sau chiếc xe xúc tuyết, cô không ngừng đưa tay vẫy vẫy, mắt nhìn chằm chằm về phía hai người. Bên cạnh là hai bé Tiểu Nhi, Tiểu Trúc. 1 phút sau, cả ba người đã phi như một cơn gió đứng trước mặt Bình An và Uông Nhất.

Chẳng hiểu sao lúc này Bình An lại chủ động dịch ra xa " ai đó" một chút.
Hai bé Tiểu Nhi, Tiểu Trúc mặt đỏ ửng vì lạnh. Ngoan ngoãn bảo:
-
Em chào anh Bình An. Cháu chào chú Uông Nhất.

Nghe đến việc mình bị gọi là chú, Uông Nhất nhướn mày lộ vẻ không vui.
- Chú??? -Uông Nhất mở miệng lạnh lùng hỏi, nhưng xem ra là đang bực bội.
- Dạ.... Cháu chào chú Uông Nhất.- Hai đứa bé ngây thơ khẳng định.

Bình An hiểu lòng người kia không vui, miệng cười xòa, khoát khoát tay:
- Không được gọi bằng chú, phải gọi bằng anh nghe chưa.
- Cớ sao lại không được??- Hai đứa thắc mắc hỏi.
- Vì anh Bình An bằng tuổi anh Uông Nhất. - Giai Nghi nói phụ họa.
- Ồ, thế à!
Tại lúc nào chúng em cũng thấy chú Uông Nhất mặt mũi lạnh lùng như mấy tên sát thủ trong mấy bộ phim, chẳng bao giờ cười, còn hay cau có, trông thật đáng sợ.

Nghe xong mấy lời đó, Uông Nhất như bị mất hết mặt mũi, hai tai hiện lên màu hồng nhàn nhạt. Làm bộ ho khan vài tiếng, rồi quay mặt đi.
Bình An chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, nháy mắt với Giai Nghi một cái, ra hiệu cho cô bé giúp một tay, tránh cho người kia thêm phần khó xử.

Giai Nghi hiểu ý, bẻ lái sang một vấn đề khác.
- Sao hai anh lại ra đây?
Bình An nói:
- Anh ra chợ, mua một chút thức ăn về làm bữa sáng.
- Còn anh Uông Nhất thì sao?
Uông Nhất nãy giờ vẫn còn xấu hổ vì mấy lời kia, may có Giai Nghi chuyển đề tài, giúp một bàn thua trông thấy.
- Anh đến gặp tụi em có chút chuyện. Chủ nhật tuần này anh muốn mời 2 người đến nhà mình.
- "....."
-"....."
- Được không ?

......Nghe mấy lời của Uông Nhất, Bình An cảm nhận giọng điệu người kia có chút run rẩy, miễn cưỡng. Phải chăng trong chuyện này có nhiều uẩn khúc.

Xưa nay, Uông Nhất rất ghét ai nói đến cha mẹ mình. Nhưng sao lần này lại chủ động mời Bình An đến chơi, giới thiệu với gia đình.
Hay là tại mình quá đa nghi? - Bình An tự hỏi bản thân.
Đang còn mơ mơ hồ hồ, chưa kịp đáp lời, thì Giai Nghi đã thay mình trả lời hộ.
- Được. Phải đi chứ. Em cũng muốn biết gia đình anh Uông Nhất ra sao.
"......"
Nhưng!!- Bình An do dự.

- Quyết định thế đi. - Uông Nhất nhẹ nhàng nói.
- Hai người thật là.- Bình An khó chịu, mặt mũi có chút cau có. Cặp lông mày nhíu lại. Mũi thở hồng hộc. Chân vô tình đá một cục tuyết trắng dưới mặt đất lúc nào không hay.

Bình An thật sự rất sợ phải tiếp xúc với thế giới của người giàu, cậu là một kẻ nghèo, đâu dám mơ mộng cao sang. Cho nên bấy lâu nay cậu tránh hoàn toàn việc nhắc đến gia thế người kia. Giữa cậu và Uông Nhất chỉ là mối quan hệ đơn thuần, không có mưu mô tính toán, vụ lợi.

- Anh, sao anh mặt buồn thế?
Bé Tiểu Nhi giật giật một cánh tay của Bình An. Đôi mắt ngơ ngác nhìn vào ông chủ mình, ra vẻ suy tư.
- Không sao....
Bình An cúi xuống, lấy tay xoa đầu bé. Miệng nở một nụ cười thật tươi tắn, lắc lắc đầu, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu hỏi:

- Hai em trời lạnh thế này, mà còn ra đây. Không sợ ốm sao? Hay chị Giai Nghi lại rủ hai đứa ra đây đắp ông người tuyết?
- Đúng, đúng!!
Hai đứa trẻ nhảy cẫng lên, sung sướng.
Bình An quay sang Giai Nghi cú đầu cô em gái một cái
- Cái con nhỏ này, trời lạnh, không thấy tội nghiệp hai bé sao... Lớn rồi, còn lôi kéo trẻ con.
- Là tụi em tự nguyện.-
Tiểu Nghi xen vào, cắt lời Bình An.
- Tụi em thích tuyết.. Cha xứ ở nhà thờ bảo bố mẹ bỏ rơi chúng em vào mùa đông, khi tuyết rơi dày đặc.....Nói mấy lời, khuôn mặt của Tiểu Nghi như sắp khóc đến nơi...
- Bố mẹ không thương chúng em. - Tiểu Trúc nói phụ họa thêm vào.

Bình An lúng túng... chưa biết phải an ủi thế nào, thì Uông Nhất ở bên cạnh liền nói ngay, giọng điệu cũng ấm áp khác hẳn thường ngày.
- Hôm nay, chú sẽ nặn ông người tuyết với bọn cháu nhé. Bố mẹ không thương các cháu thì sẽ có anh Bình An, chị Giai Nghi và cả chú nữa sẽ yêu thương các cháu.
Uông Nhất cúi người xuống ôm hai đứa trẻ vào lòng. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng im. Có lẽ với trẻ con trên thế giới này, điều mà chúng cần trên tất cả là tình yêu thương. Một tình yêu thương đơn thuần của cha và mẹ. Huống chi hai bé nhỏ lại là trẻ mồ côi. Chúng thèm khát tình yêu thương hơn những đứa trẻ bình thường khác.

Bình An nghe xong, cảm động đến mức muốn khóc. Ai đó tự nhận mình là ông chú già, lại còn...........Có hạnh động như vậy, thật là.......

Cả 5 người hì hục nặn những ông người tuyết, Bình An quên mất mục đích mình ra đây sớm để làm gì. Cậu hòa vào cuộc vui vẻ như những đứa trẻ con.
bé Tiểu Nghi, Tiểu Trúc và Uông Nhất nặn hình những ông người tuyết nhỏ. Dán râu ; đội tóc giả mặc áo cho chúng.
Còn Giai Nghi và Bình An lại hì hục vắt những cục tuyết thật to. Hai anh em thì thầm to nhỏ.
-  Anh hai, con người tuyết này xấu giống anh.
- Hừ dễ thương giống anh thì có. Có mà xấu giống em.
- Ai bảo em xấu, dạo này có người theo đuổi em rồi đó anh hai.
- Ai ????
- Khá nhiều, nhưng lần nào Bạch Vũ cũng là người cản trở, không cho em nhận thư. Cậu ấy bảo họ không hợp với em.
"...."
Bỗng Giai Nghi thấp giọng, ghé sát vào tai Bình An nói:
- Anh có biết vì sao anh Uông Nhất lại mời chúng ta đến nhà không???...
Bình An lắc đầu:
- Cái này thì anh chịu....
Giai Nghi bỗng cười toét miệng.

- Thôi, chúng ta thử đến đó xem sao... Dù gì chúng ta cũng quen anh ấy lâu như thế, biết thêm về gia đình anh ấy có sao đâu.
Bình An miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện:
-"Ừm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ