Chương 21: Mệnh lệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày trước....

- Bốp!

Trong căn phòng khách thuộc khu biệt thự nhà họ Uông, có hai người đang cãi vả với nhau. Một già, một trẻ.
Tất cả gia nhân trong nhà chỉ biết đứng yên không nhúc nhích, chẳng dám hé miệng nửa lời.

Uông Nhất bị ăn ngay một cái tát vào má, khiến mặt mày choáng váng.
Một người đàn bà kiêu ngạo đứng trước mặt cậu. Người đó chẳng ai khác là bà chủ ngôi nhà này.

Khuôn mặt bà ta không ngừng thách thức. Vì biết mình luôn nằm ở thế thượng phong. Đây là khuôn mặt không đổi suốt 8 năm nay, đầy nham hiểm, âm mưu và thủ đoạn

Uông Nhất lấy bàn tay thon dài sờ lên mặt, dấu vết đỏ của năm ngón tay còn in hằn lên mặt cậu. Làn da cậu vốn dĩ đã mềm lại còn trắng, nên vết đỏ trông rất rõ.

Lòng cậu bùng lên ngọn lửa căm hận chỉ muốn giết chết người đàn bà đứng trước mặt mình.

Cậu nhổ một bận nước bọt xuống sàn nhà, rồi sau đó lấy đôi dày đen bóng loáng dẫm lên đó.

Cậu trừng hai mắt nhìn vào người kia như muốn giết chết, khó chịu, trong lòng cậu lúc này chỉ là lửa cháy, tro tàn.
Cậu hét lên:
- Bà muốn gì??

Người đàn bà cười ngạo nghễ. Bà ta cho một điếu thuốc vào miệng, châm lửa, rồi phả khói lên mặt Uông Nhất.

- Con yêu! Mẹ muốn con đưa người đó đến đây. Dù gì con trai mình yêu ai mẹ cũng muốn biết chứ.

Uông Nhất ho sặc sụa. Hai mắt đỏ hoe. Lấy tay bịt mũi, tránh cho khói tràn vào khoang miệng.

- Bà đừng mang bộ mặt đó nữa, không cần giả vờ giả vịt. Tại sao lúc này lại có nhã hứng làm phiền cuộc sống của tôi. Tiền bạc với bà chưa đủ hay sao? Đến chuyện tình cảm của tôi bà cũng muốn can thiệp vào là sao?

Ha ha ha

Quách Ái Liên cười ngạo mạn.
- Trong nhà này mọi việc đều do ta quyết định, đừng có nằm mơ rằng con có quyền làm chủ được tình yêu của mình. Hoặc là đưa nó đến đây hoặc là ngày mai hai anh em đó bị đuổi ra khỏi nhà...

Uông Nhất mặt cắt không còn giọt máu. Người run lẩy bẩy. Đứng không vững. Tay dựa vào thành ghế mới có thể đứng tiếp.

- Chắc hẳn số tiền con bỏ ra để mua lại căn nhà đó cũng khá nhiều?

Nói xong Quách Ái Liên lại tiếp tục cười.
- Con yên tâm, ta cho con hai lựa chọn. Một là con đưa hai anh em đó đến đây, mọi việc sẽ bị được giấu kĩ, chúng không biết con mua ngôi nhà đó.

Hai là con cứ cứng đầu..... Thì không nhanh không chậm, hai anh em đó sẽ phải cuốn xéo ra khỏi nhà.

Nói xong bỗng bà ta dịu giọng.
- Ta chỉ muốn biết con dâu tương lai có đủ tư cách bước vào ngôi nhà này không thôi. Với lại con bé đó có gì hay ho mà con mê mẩn nó đến thế.

- Thì ra bấy lâu nay bà theo dõi tôi.-  Uông Nhất tức giận nói.
- Con nghĩ ta là ai? Con nghĩ con là ai? Không được sự cho phép của ta, con đừng hòng lấn lướt, qua mặt.

Không nói nhiều, mọi việc là do con tự quyết định.

Quách Ái Liên nói xong, không chờ câu trả lời của người kia, quay lưng đi một mạch lên phòng. Tiếng guốc gõ cộp cộp dưới sàn nhà nghe thật nhức tai.

Uông Nhất ngồi bệt xuống  đất. Có cảm giác lúc này máu tươi đang tràn lên khoang miệng, cậu đưa một tay đặt ngay ngực, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Những giai nhân lúc này thấy bà chủ đi xa, mới vội vàng đến đỡ cậu dậy. Khi nãy họ cố cư xử như bù nhìn, vì bà chủ nắm quyền sinh quyền sát. Cái thói ngang ngược, độc đoán khiến ai cũng phải sợ sệt đó của Quách Ái Liên, có 10 cái mạng cũng chẳng có gia nhân nào dám chống đối.

- Cậu chủ, cậu ổn không?

Uông Nhất nói ngắt quãng, run rẩy: Thuốc... Mau lấy thuốc.
Lão Trương, quản gia ngôi nhà vội vội vàng vàng chạy đi lấy thuốc cho Uông Nhất.
Ông ta từ tốn đặt ly nước và thuốc lên tay Uông Nhất
- Thuốc và nước đây thưa cậu chủ.

Uông Nhất cầm mấy viên thuốc cho vào miệng rồi uống một ngụm nước.
Cậu thấy đỡ hơn một chút.

Căn bệnh tim quái ác từ lúc nào đã không ngừng tàn phá cơ thể cậu. Khiến một chàng trai đầy sức sống, dần trở nên héo úa, da dẻ trắng bệch.

Từ ngày mẹ Uông Nhất chết đi, cậu mới biết suốt cả cuộc đời này, cậu sẽ phải sống chung với căn bệnh quái ác này. Đó là những cơn đau dai dẳng, những lần ngất xỉu bất ngờ. Những lần nhập viện.... Đáng tiếc thay dù cậu có đau đến cách nào, thì bố cậu vẫn một mực thờ ơ vô tâm với cậu hết mức có thể.

Việc Uông Nhất có thể làm là cố gắng nuôi dưỡng hạt mầm tình yêu trong tim suốt 7 năm trời dài đằng đẵng, chờ đợi một ngày nó sẽ đơm hoa kết quả.

Ngôi nhà mà Uông Nhất mua chính là căn nhà cũ của Bình An. Trong những năm tháng Bình An mất tích không tăm hơi. Uông Nhất dọn tới đó sinh sống, hi vọng một ngày chủ nhân thật sự sẽ sớm quay trở về.
Nhưng đáng buồn thay, nay nó lại là điểm yếu trí mạng khiến người khác có cớ để bắt nạt cậu. Uông Nhất rất sợ Quách Ái Liên sẽ gây khó xử cho Giai Nghi lẫn Bình An. Bà ta có đủ tiền cũng như danh tiếng, vị thế để bắt bẻ, sỉ nhục, một con người.

Điều Uông Nhất còn sợ hơn nữa là Bình An phát hiện tất cả lời Uông Nhất đều là lời nói dối. Làm gì có người bác ở nước ngoài nào sẵn lòng mua 1 căn nhà, nhờ người chăm sóc, lại còn trả tiền lương hàng tháng với mức cao ngất ngưỡng.
Lòng tự trọng của Bình An rất cao.
Nếu Bình An biết được sự thật e rằng cậu sẽ xem Uông Nhất bỡn cợt lòng tin của mình.

Giờ Uông Nhất phải làm sao đây????
Có nên bảo Bình An và Giai Nghi đến nhà, hay là im lặng để Quách Ái Liên làm lộ bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ