2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi nước ấm áp từ phòng tắm thoát ra, Dương tay cầm lấy phần khăn bông xoa loạn để làm khô mái tóc của mình. Nó khịt khịt mũi rồi hít một hơi thật sâu, chân nhanh chóng hướng về phòng bếp, nơi tỏa ra hương thơm vô cùng quyến rũ đối với kẻ đang đói meo như nó.

Nó nhón chân nhìn lên bàn ăn, dĩa rau muống xanh mơn mởn được xào với tỏi phi thơm phức, một tô thịt kho nâu sẫm bóng loáng và đầy ụ phần thịt ba rọi với trứng luộc, rồi nhìn sang bên anh đang đứng khuấy cái nồi lớn với tiếng sôi lục bục, nó lại gần muốn xem anh đang làm món gì nhưng thân hình nhỏ nhắn làm nó chẳng thấy gì.

Duy nhìn đứa nhỏ đang đứng tần ngần cạnh anh, lâu lâu lại cố nhướn người lên nhìn. Phì cười với cái độ đáng yêu này.

"Anh đang hâm canh khoai mỡ."

"Canh khoai mỡ?" Dương nghiêng đầu, lạ lẫm với món ăn nó vừa được nghe.

"Ừm, trời lạnh ăn canh này ngon lắm." Tắt bếp, Duy múc phần canh vô tô lớn rồi mang đến bàn. "Em cầm giúp anh hai tô cơm lại rồi lấy muỗng đũa nhé."

Dương dạ một tiếng rồi nhón chân với lấy từng tô cơm đem để lên bàn.

Nhìn đứa nhỏ lăng xăng phụ anh, người nó gầy gò không bụ bẫm nhưng vẫn đáng yêu lắm. Cảm giác như mình có thêm một đứa em trai vậy.

Dương ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế đối diện, tay đưa cho anh đôi đũa, còn riêng mình thì dùng muỗng. Duy múc cho nó một chén canh nhỏ đưa tới trước mặt nó.

"Không phải em chưa biết món này sao? Thử đi, coi chừng nóng đấy."

Chu cái môi nhỏ mình thổi phù phù vào chén canh, ngồi húp một ngụm cảm nhận thử. Nước canh màu tím nhạt không lỏng như những canh bình thường, nó có chút đặc hơn. Vị ngọt bùi bùi của loại khoai mà Dương không biết hòa chung vào cái ngọt của tôm khô cùng với mùi có chút nồng của hành lá, mang lại hương vị thanh đạm ngay đầu lưỡi khi vừa nếm và cứ tiếp tục dai dẳng mãi trong miệng. Canh này nóng dai, khi nuốt sẽ cảm nhận độ ấm nóng như đang chạy dọc khắp cơ thể khắp từng tế bào, đúng là hợp với cái thời tiết se lạnh này. 

"Ngon quá anh ơi!"

Mắt Dương lóe sáng cả lên khi húp được ngụm canh. Gương mặt nó hớn hở như tìm ra được chân lý mới khiến Duy nhìn cũng thấy vui vẻ theo. Anh gắp một miếng thịt to đặt vào tô nó.

"Cái này cũng ngon nè. Em ăn nhiều vào."

Nhìn đứa nhỏ trước mặt vui vẻ ăn ngấu nghiến, hai cái má nó như sóc chuột chứa đầy hạt mà nhai ngon lành, khóe môi của Duy vô thức kéo lên cười mỉm. Đã lâu lắm rồi, anh mới có người ngồi ăn cơm chung. Mọi người nghĩ nhà anh bán bánh nên lúc nào cũng có ba mẹ ở bên nhưng từ khi ông mất, bà anh thì sức khỏe cũng không còn tốt, ba mẹ anh mỗi ngày đều thay phiên về nhà bà để săn sóc, người còn lại thì ở tiệm bán hàng đến tận tối. Ai cũng bận rộn nên mỗi bữa, anh đều tự múc một tô cơm rồi ra chỗ ghế vừa xem tivi vừa ăn một mình. Mới đầu thì cũng buồn riết rồi cũng thành quen nên anh cũng không ý kiến gì.

Nhưng có người ăn chung vẫn vui hơn thật.

"Anh ơi, sao anh không ăn đi?"

Dương thắc mắc hỏi anh. Từ nãy giờ nó chỉ thấy anh nhìn nó rồi cười, tay khẩy khẩy phẩn cơm chứ chưa ăn miếng nào. Nó nhướn người muốn bắt chước lấy cho anh một miếng thịt như anh làm lúc nãy cho nó. Nhưng vẫn vì tay chân ngắn cũn, nó chẳng với được tới tô cơm của anh, tay nó đành cầm muỗng múc thịt chơi vơi giữa không trung.

Thấy nó chật vật Duy liền hiểu ý đưa tô cho nó đặt phần thịt vào, anh mới chậm rãi gấp bỏ vào miệng mình. Vừa nhai vừa cười với nó ý tứ muốn bảo anh đã ăn rồi em lo ăn phần của mình đi.

Nó nhe răng cười hài lòng, liền vui vẻ ngồi xúc cơm ăn tiếp, Duy cũng thôi không nhìn nó nữa. Cả bữa ăn Dương dường như gỡ xuống lớp phòng bị ban đầu, trở thành một đứa trẻ hoạt ngôn, nó như một chú chim nhỏ cứ líu lo đủ thứ chuyện trên đời, rồi khen lấy khen để nhà anh, cơm anh và cả anh nữa. Khiến Duy ăn cơm mà bên tai cứ đỏ dần lên.

Sau bữa cơm, nó phè cái bụng đã căng tròn của mình trên ghế, vỗ vỗ nhẹ thỏa mãn. Đã lâu lắm rồi nó mới được ăn ngon như này, bình thường bữa ăn của nó chỉ có mì gói, còn tệ thì cứ nhịn đói qua ngày. Bữa nào may mắn thì là cơm hộp nhưng phần cơm khô cằn chẳng ngon và đầy đủ như hôm nay. Nó ngây người ngẫm nghĩ, không còn nhớ rõ bữa ăn đàng hoàng cuối cùng của nó là khi nào nữa, có khi chưa từng có luôn không chừng.

"Mưa bão vẫn còn lớn lắm, tối nay e cứ ngủ tạm nhà anh đi." Anh vừa lau lau tay sau khi rửa chén xong vừa nói.

Giật mình khi nghe tiếng anh vang lên kéo nó về thực tại. Dương lập tức ngồi ngay ngắn thẳng thóm lại, có chút xấu hổ khi để anh thấy bộ dạng ngơ ngẫn nãy giờ của nó. Nó sao mà quên mất nãy giờ nó đang ở ké nhà anh, đã không giúp được gì nhiều mà cứ ngồi ngây ra đó.

"Em... em xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi?" Duy cau mày khó hiểu, tự nhiên sao lại xin lỗi.

"Lẽ ra em phải rửa chén giúp anh..." càng nói giọng nó càng lí nhí.

Nhìn bộ dạng rụt rè của nó khác hẳn lúc nó ăn cơm. Duy có chút vừa cảm thấy thương nó vừa cảm thấy giận. Khó khăn lắm cả hai mới thoải mái với nhau mà chả biết trong cái đầu bé tí tẹo của đứa nhóc này nghĩ gì rồi lại dè dặt với anh như thế.

Duy tiến lại gần, một tay đưa lên cao. Dương theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, giơ hai tay lên nhằm che chắn bản thân. Nó đợi một hồi lâu nhưng không có cái cảm giác đau điếng ở bất cứ nào trên tay chân hay mặt, chỉ cảm nhận một cái chạm nhẹ lên tóc. Một lần nữa anh lại dịu dàng xoa lấy từng lọn tóc nó.

"Nhóc nghĩ nhóc đứng tới được cái bồn rửa hả?"

"..." ừ nhỉ.

Duy phì cười trước bộ dáng ngốc nghếch đang gãi đầu đầy ngượng ngùng của nó. Anh nắm lấy tay nó, kéo nó đi theo mình tới một căn phòng.

"Nào, lên đây."

Anh vỗ vỗ bên cạnh chỗ trống mình, tay giơ tấm chăn lên cao chờ đợi.

Nhìn phần nệm êm chăn ấm, cùng với vòng tay của anh đang sẵn sàng chờ nó nhào vào nằm, Dương đứng ôm cái gối nhìn anh, có chút khó xử. Tắm nhờ nhà anh, ăn nhờ nhà anh, đến cả quần áo nó đang mặc cũng là của anh. Bao nhiêu thứ tốt lành này, bỗng nhiên hôm nay nó được đãi ngộ khiến nó không quen. Cứ đứng ngập ngà ngập ngừng.

"Hay... hay để em ngủ dưới sàn cũng được."

"Lên đây mau, trời lạnh mà đòi nằm đất cái gì?!"

Duy có chút mất kiên nhẫn, nắm lấy cái tay gầy của nó, kéo lên giường mình. Lúc kéo cũng chẳng dám kéo mạnh, nhìn nhóc ấy mong manh anh sợ lỡ mạnh tay gây chấn thương thì khổ.

"Ngủ ngoan ở đây! Sáng mai anh mà thấy em lén xuống đất nằm là ăn đòn đấy."

Nghe đến hai chữ ăn đòn, Dương bất giác rút người lại, lắc đầu nguầy nguậy.

"Em ngoan mà, anh đừng đánh em." Dương lo lắng cố nhích người sát vào trong, càng dính gần anh hơn, nó sợ nó nằm chưa đủ sâu, sẽ bị lọt đất. "Em sẽ không lén nằm đất đâu."

Duy nhìn dáng vẻ co rúm cả người của nó, khẽ hoài nghi đôi chút nhưng rồi lại thôi. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng gầy của nó khẽ vồ về như mẹ anh thường làm khi ru anh thuở bé.

Cho đến khi bờ vai của người nhỏ hơn dần thả lỏng, bàn tay nó khẽ chạm ôm lấy anh, đôi mắt cũng bắt đầu lim dim. Duy cũng dịu dàng ôm nó vào lòng, thủ thỉ.

"Dương ngủ ngon."

"Anh cũng ngủ ngon ạ."
____________________________________

Tính là tầm thứ 5 thứ 6 mới có chap mới nhưng con Vieon làm một cú chấn động cộng thêm ke hai anh ông giời này nữa, toy high quá toy viết liền up liền luôn.

M tuyệt vời quá Vieon ơi! Gia đình tự hào về m!!
Chuẩn bị đồ đựng đi, các mẹ bứng cái top 1 về cho m liền nè.

Toy muốn thấy PAD chơi game, mang ngay cái trò thảm gai đến cho anh ta đi!!
(`∀´)Ψ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro