4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa nặng hạt rồi lại dần thưa bớt và tạnh dần, mây đen lại đi bầu trời lại sáng, ánh nắng bắt đầu xuyên qua những đám mây, soi vào vũng nước trên mặt đất làm ánh lên tia lung linh, những khóm hoa, cái cây cũng dần nhuộm sắc màu, tiếng nói cười cũng náo nhiệt trở lại. Xóa bỏ đi khung cảnh buồn tẻ cơn bão mang tới.

Duy ngước nhìn bầu trời, khẽ hít một hơi để nghe mùi đất ẩm sau cơn mưa một cách sảng khoái.

"Hết mưa rồi." Dương đứng cạnh anh, tay nó vươn ra để hứng xem có giọt nước nào rơi vào tay mình không. Nhìn bàn tay hoàn toàn khô ráo khiến nó thở dài thất vọng.

Trông dáng vóc như một ông cụ non khiến Duy buồn cười. Xoa lấy tóc nó hỏi thăm vài câu.

"Hết mưa em không vui à?"

"Vâng..." Vì hết mưa đồng nghĩa nó phải về nhà rồi còn gì.

"DƯƠNG!" Một tiếng gọi lớn khiến cả hai ngẩng đầu lên nhìn. Đằng xa là một người đàn ông với một chiếc áo thun đen cùng với một cái quần jean rách gối, mái tóc ngắn cũn vàng hoe, trên tay và cổ thì bị che lắp bởi nhiều hình xăm kì dị không biết mang ý nghĩa gì, đôi môi vẫn đang ngậm lấy điếu thuốc vẫn còn cháy đỏ rực, trên tay còn cầm theo một lon bia đã khui. Dáng vóc chỉ tầm độ tuổi hai mươi mấy.

Và người này biết tên đứa nhỏ cạnh anh.

"Cha."

Cha sao?

Duy ngỡ ngàng nhìn người đàn ông kia rồi nhìn nó. Đúng là giống đôi ba phần, nhưng người đàn ông trông trẻ như thế lại là cha nó sao.

Thay vì mừng rỡ chạy lại đến với cái người đàn ông nó gọi là cha thì Dương lại muốn tránh né, nó xoay người ôm chặt lấy anh, không muốn buông.

"Em muốn ở lại với anh."

Nó chưa muốn về. Nó thích ở đây, ở đây nó được ăn ngon, ngủ êm, đặc biệt là ở đây có anh. Nó muốn mỗi sáng sẽ cùng anh bán bánh, cùng anh ăn tối xong cả hai lại ngủ cùng nhau mỗi khi đêm về như thời gian qua vậy.

Về ngôi nhà kia, nó cô đơn lắm.

Duy nhìn đôi mắt đứa nhỏ lại bắt đầu ngấn nước, khuôn miệng nó méo xệch, đôi bàn tay nhỏ vẫn giữ chặt áo anh.

Nhìn người đàn ông phía xa kia đang có vẻ gấp rút muốn đón nó về, Duy dù muốn giữ lại cũng không được, anh cúi người, đưa tay xoa lấy gò má, lau vội đi giọt nước mắt chuẩn bị lăn dài trên gương mặt nó.

"Ngoan, không khóc. Mai mốt em lại qua chơi với anh hoặc anh qua nhà em chơi. Chúng ta còn gặp nhau mà." Tay vòng qua lưng vỗ về trấn an nó. Dương được anh ôm cũng ngoan ngoãn dùng tay nhỏ của mình ôm lấy cổ anh, gục mặt lên hõm vai nấc nhỏ.

Duy cứ ôm dỗ dành một lúc lâu, cho đến khi nhịp thở đứa nhỏ bắt đầu ổn định trở lại. Khẽ chạm vào cái mũi đã ửng đỏ, anh trêu.

"Mặt như mèo con rồi này."

Nó dùng tay vụi mắt, ngước lên lén nhìn người đàn ông đang khó chịu ở phía xa rồi lại nhìn anh. Đôi mắt vốn đen láy vì khóc nay thêm chút long lanh. Môi mỏng nó mím lại ngập ngừng muốn nói gì đó.

"Sao đấy?" Duy nghiêng đầu nhìn nó. Thấy nó cứ xoắn quýt nghĩ ngợi, Duy cũng có chút tò mò, kiên nhẫn đợi chờ theo.

"Nhà em..." Dương lén đưa mắt nhìn, tay nó chầm chậm chỉ vào một cái hẻm cụt và hẹp bên cạnh tiệm anh, dù trời có đang sáng thì con hẻm đó vẫn mang một không gian âm u lạ kì. "Nhà em nằm tuốt sâu bên trong. Ngôi nhà với cánh cửa màu xanh lá nằm cuối cùng trong hẻm."

Duy nhìn theo hướng tay không khỏi bất ngờ. Nhà đứa nhóc này gần nhà anh hơn anh nghĩ. Đúng là vài tháng trước anh có nghe có người vừa chuyển đến nhưng không ai nói nhà người đó có một đứa con cả.

Con hẻm đó anh cũng thường lui tới để đi dọn đổ rác tiệm nhà mình, đều đặn mỗi ngày đều ghé qua. Ra vào thường xuyên như thế nhưng sao đó giờ anh lại không gặp đứa nhỏ này vậy?

"Vậy mai mốt anh lại nhà e__"

"Không được!"

Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang. Đứa nhóc này vừa lớn tiếng với anh à, Duy thật sự có chút giật mình.

Dương thấy anh nhìn mình chằm chằm, biết mình vừa hành xử không đúng. Nó thu lại dáng vẻ hung dữ vừa nãy, cúi đầu lí nhí xin lỗi.

"Nhưng mà anh đừng đến nhà em..." Dương giương đôi mắt nhìn anh, kiên quyết không muốn anh đến nhà nó. Vì ba nó không thích đâu.

"DƯƠNG!" Người đàn ông đó lại gầm tên nó một lần nữa. Đôi lông mày gậm nhíu lại, khuôn mặt cũng dần trở nên cáu kỉnh, không hài lòng với sự chờ đợi này, trông người đàn ông ấy vô cùng khẩn trương. Chỉ muốn nhanh nhanh đón nó đi ngay.

Dù có vô vàn thắc mắc trong đầu nhưng nhìn đứa nhỏ cứ dùng giằng ngăn anh, anh cũng không muốn làm khó nó, đành đồng ý sẽ không lại nhà. Nghe được điều đó, nó mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại quay trở lại với một nụ cười mà nó cho như là tươi nhất trước mặt anh.

"Dương này!" Duy bỗng nhìn vào mắt nó, bàn tay vịn lấy nó, bắt phải nhìn thẳng vào anh. "Nếu có chuyện gì, nhớ chạy sang nhà anh liền, nhớ không?"

Nó không hiểu gì nhưng nhìn anh nghiêm túc như thế. Nó cũng gật đầu đồng ý theo.

Đôi mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở xa kia, dù biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài là không đúng nhưng Anh Duy nhớ lại từ hôm qua đến giờ khi anh ở bên đứa nhỏ, mọi hành động và thái độ lẽ ra không nên có ở những đứa trẻ tầm tuổi như nó. Trong lòng anh liền nổi lên một cảm giác rằng gia đình đứa nhỏ này có vấn đề và vấn đề này với đứa chỉ mười mấy tuổi như anh chẳng thể tự giải quyết được.

"Anh Duy ơi." Thấy anh vẫn suy tư không nói gì, nó có chút hoang mang, khẽ gọi tên anh khiến anh hoàn hồn trở lại.

Tạm giấu dáng vẻ lo lắng, anh nở một nụ cười thường ngày, đưa một ngón út lên trước mặt nó.

"Dương hứa với anh, em sẽ lại ghé tiệm anh nữa nhé?"

Nó nhìn anh, cũng vui vẻ đưa ngón út nhỏ của mình móc nghéo lại hứa hẹn.

"Em hứa, mai mốt em lại qua chơi ạ."

"Mà anh ơi."

"Sao đấy_"

Một cảm giác ấm nóng thoáng qua, đôi môi của đứa nhỏ này ịn lên cái má anh nghe một cái chốc rõ to.

Hôn lén được người lớn hơn, nó lại chạy nhanh lại cha nó, để anh còn ngơ ngác với cái hôn má bất ngờ này.

Nó vừa đi theo ba nó, đầu nó vừa cố ngoái lại nhìn anh, bàn tay nhỏ quơ quơ chào tạm biệt. Duy còn chư hết bất ngờ với nó, chỉ thấy nó chào, anh cũng vô thức vẫy tay chào theo. Cho đến khi cả hai cha con đi vào hẻm và khuất dần thì anh mới hoàn hồn trở lại.

Eo ôi bọn con nít bây giờ ranh ma quá!

Sơ hở là hun hít đối phương thôi!

Mặc dù anh cũng hơi thích thích đó.

Dáng vẻ gầy gò của đứa nhỏ mới gặp hôm qua, hôm nay lại đã về. Có chút tiếc nuối trong lòng và Duy muốn giữ nó lại. Nhưng căn bản là anh không thể.

Chỉ mong sẽ sớm gặp lại nó.

Cứ ngẩn ngơ đứng nhìn về cái hẻm nhỏ, đến khi giọng những đứa em quen thuộc khác trong xóm kéo anh về lại.

"ANH DIỆU BÁN BÁNH CHO TỤI EM!"

"NÀY! Thằng Đức Phúc với thằng Trung Thành leo xuống ngay! Ngã kệ bánh là anh cạo trọc đầu hai đứa mày liền đấy!!"

___________________________________

Đu cp lặn còn hơn thợ lặn, mỗi đợt có ke mới là hít lấy hít để. Họ chỉ cần đứng gần nhau là toy đã high như mới chơi đồ rồi.
( ⚆ _ ⚆ )

À sau cơn bão Yagi, nhà cửa gua đình mọi người ổn cả chứ? Nhất là mấy bạn miền Bắc. Mong rằng sẽ nhận được nhiều tin tốt tin bình an từ mọi người nhé.
( •̀ᴗ•́ )و

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro