Chương 1 (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoạt đầu, chàng đánh bóng những thứ vũ khí đã han gỉ của các cụ tổ để lại, vứt ở một xó từ hàng bao thế kỷ nay. Trong lúc hì hục lau chùi và sửa sang lại chúng, chàng bỗng phát hiện ra một thiếu sót lớn là chiếc mũ sắt chỉ còn một nửa. Chàng bèn lấy bìa cứng, mang hết tài khéo léo ra cắt miếng đắp vào tạo thành một cái mũ nom cũng có vẻ đáng hoàng. Rồi, muốn thử xem nó có cứng cáp đủ sức chịu đòn không, chàng tuốt gươm chém luôn hai nhát. Mới nhát đầu, cả công trình làm trong một tuần lễ bỗng chốc tan tành. Thấy chiếc mũ vỡ toác một cách quá dễ dàng, chàng chẳng khỏi lo ngại, và muốn cho bảo đảm, chàng ra công làm lại. Lần này, chàng ghép một cái đai bằng sắt ở bên trong và lấy làm hài lòng thấy chiếc mũ chắc chắn hơn. Tuy nhiên, chàng cũng chẳng thử lại làm gì, coi như chiếc mũ đã tốt lắm rồi.

   Xong việc, chàng đi thăm con ngựa; mặc dù con vật nom thảm hại hơn cả con Gônêla, chr có da bọc xương, chàng cho rằng con Buxêphalô của Alêhanđrô hay con Babiêca của Đầu lãnh cũng không theo kịp nó. Trong bốn ngày liền, chàng suy nghĩ tìm cho nó một cái tên vì theo chàng, không có lí do gì ngựa của một trang hiệp sĩ tài ba lỗi lạc lại không có một biêt hiệu thật hay. Chàng muốn cái biệt hiệu đó phải nói lên sự đổi thay của nó từ một con ngựa tầm thường trở thành tuấn mã của trang hiệp sĩ giang hồ; vả chăng, một khi chủ của nó. Sau bao lần đặt rồi lại bỏ, thêm rồi lại bớt, chàng quyết định gọi nó là Rôxinantê. Theo chàng, cái tên đó hay, kêu, lại có ý nghĩa, giới thiệu được con vật trước kia là một con ngựa tầm thường và bây giờ đứng đầu tất cả những con ngựa trên đời.

Hài lòng về cái tên mới đặt cho ngựa, chàng cũng muốn đặt biệt hiệu cho mình. Thế là lại mất tám ngày nữa. Cuối cùng, chàng tự xưng là Đôn Kihôtê, do đó các tác giả viết về câu chuyện có thật cho rằng họ của chàng không phải là Kêxađa như nhiều người nói, mà là Kihađa. Nhưng chàng sực nhớ rằng trước kia hiệp sĩ Amađix dũng cảm không chịu mang cái biệt hiệu cộc lốc là Amađix mà lại ghép thêm tên tổ quốc vào thành Amađix nước Gôlơ với ý muốn làm cho nước mình trở nên lừng lẫy. Thế là chàng cũng ghép thêm tên xứ sở vào thành Đôn Kihôtê xứ Mantra để giới thiệu nơi sinh trưởng của mình, đồng thời làm rạng rỡ quê hương mình.

sau khi lau chùi vũ khí, sửa chữa mũ mãng, đặt cho ngựa và cho mình một cái biệt hiệu khá oai, chàng thấy còn một việc nữa là phải tìm một tình nương, vì một trang hiệp sĩ giang hồ không có người yêu ví như cây không lá không quả, như xác không hồn. Chàng thầm nói:

- Nếu trời bắt tội hoặc nếu số phận ta may mắn, ta chạm trán với một gã khổng lồ - điều thường xảy ra với các hiệp sĩ giang hồ - ta quật ngã được nó hoặc chém nó đứt đôi, hoặc ta đánh bại nó và bắt nó quy hàng, mà ta lại có một tình nương dịu hiền để bắt nó tới trình diện thì thật hay biết mấy! Ta sẽ bắt nó quỳ trước mặt nàng và nói với nàng bằng một giọng khúm núm, phục tùng: "Thưa phu nhân, tôi là khổng lồ Caraculiambrô, chúa đảo Malinđrania. Hiệp sĩ Đôn Kihôtê xứ Mantra nà người đời không đủ lời ca tụng, đã đánh bại tôi trong một cuộc độc chiến và ra lệnh tôi đến trình diện phu nhân để tùy phu nhân định đoạt số phận của tôi."

Ôi, chàng hiệp sĩ của chúng ta sung sướng biết bao sau khi thốt lên những lời lẽ hùng hồn như vậy, và nhất là sau khi đã tìm được người đẹp để đặt tên. Theo lời đồn, đó là một cô thôn nữ xinh xắn ở làng bên, có một thời kỳ chàng đã phải lòng mặc dù cô này không hề biết chàng và cũng chẳng đoái hoài đến chàng. Tên cô là Alđônxa Lôrenxô. Chàng thấy cô ta xứng đáng để chàng thờ phụng. Muốn cho tên cô tương xứng với tên chàng và cũng na ná tên các công chúa, công nương, chàng bèn gọi cô là Đulxinêa làng Tôbôxô vì cô sinh ra ở Tôbôxô. Theo chàng, cái biệt hiệu đó nghe êm tai, hay tuyệt và cũng có ý nghĩa như cái biệt hiệu của chàng và con ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro