4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, con Phương nghỉ học, hôm sau nữa cũng vậy, nó nghỉ học mà chẳng có lý do. Đến ngày thứ ba không chịu nổi, thằng Dương kéo thằng Vũ lại hỏi:

- Con Phương sao nghỉ học vậy mày. Facebook cũng khóa, điện thoại không nghe, tao lại không biết nhà nó. Nó có chuyện gì vậy mày?

- Đéo biết nữa, tao cũng chẳng quan tâm.

Thằng Vũ bỏ đi trước sự ngơ ngác của thằng Dương. Phũ như vậy, nhưng nó thật sự lo lắng cho con Phương. Thằng Dương lo 1, nó lo 10. Cũng phải thôi, vì nó là đứa thân với con Phương nhất, và cũng là đứa duy nhất nặng lời với con Phương. Nó lo lắm, không biết có phải do chính những lời nói nặng nề đó đã làm tổn thương con Phương hay không. Nhưng nó chắc chắn như vậy, nó hối hận về việc nó làm, vì thế tất nhiên sau giờ học, nó xách xe tới nhà con Phương, tất nhiên là với cái đuôi mang tên Dương.

Nhà của con Phương nằm trên đường Nguyễn Du. Một ngôi nhà 3 tầng sơn màu trắng và đen, cùng với cánh cổng màu vàng kim và màu xanh của cây cối trồng quanh nhà làm ngôi nhà trở nên như một lâu đài dành riêng cho một cô công chúa nhỏ như con Phương. Sau hai hồi chuông dài, một người phụ nữ mặc bộ váy đen bó sát người, tóc bối cao, khuôn mặt xinh đẹp và toát lên vẻ hiền hậu, tuy đã lớn tuổi những vẫn trông quý phái và rất đẹp so với độ tuổi của bà. Người đàn bà mở cửa với cử chỉ nhẹ nhàng và nụ cười xinh đẹp:

- A Vũ hả cháu, lâu quá cháu không tới chơi, con Phương nó toàn qua nhà cháu mà chẳng chịu dẫn cháu qua nhà cô chơi gì cả. Còn đây là....

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua thằng Dương hỏi. Thoáng bối rối, thằng Dương không thể mở miệng được, nó chỉ biết đưa tay lên gãi đầu và cười. Thằng Vũ giới thiệu:

- Dạ đây là Dương, bạn cùng lớp của con với Phương.

- À vậy hả - Người phụ nữ mỉm cười - Thôi hai đứa vào nhà đi, đứng ngoài này kì lắm.

2 thằng lóc cóc đi vào nhà qua cánh cửa to lớn và đồ sộ, và lướt qua mùi hương thơm trên người phụ nữ. Bà ta tên Quỳnh. Con Phương giống mẹ, tên đẹp, người cũng đẹp giống mẹ luôn.

Người phụ nữ - lúc này là bà Quỳnh đưa hai đứa lên lầu trên, vừa đi bà vừa nói:

- Mấy hôm trước con Phương đi về mắc mưa, không biết đi đứng kiểu gì lại còn bị té trặc cả chân. Giờ nó phải vừa quấn băng vừa nằm trên giường cho hết sốt. Cô và chồng đang đi kỉ niệm ngày cưới nghe tin mới bay về sáng nay. Cô giúp việc cũng chưa kịp viết giấy xin phép cho nó nữa.

Thằng Vũ im lặng, không nói gì. Nó đang hối hận. Chỉ vì nó nặng lời mà khiến con Phương bỏ về, chỉ vì nó lỡ mồm mà con Phương bị trặc chân. Giá như nó biết kiềm chế cảm xúc và hành động thì nó đã không làm con Phương nằm liệt giường suốt 3 ngày. Và nó sợ, thật sự sợ, lần này con Phương sẽ rời xa nó vì những lời nói hôm nọ, rời xa nó vì chính bản thân nó chứ không phải là vì cái thằng ml nào ở Ngô Quyền thích con Phương.

Con Phương bất ngờ khi thấy 2 đứa kia đi vào. Một đứa tí ta tí tởn còn đứa kia cuối gầm mặt xuống. Con Phương thoáng vui, nhưng nó kịp lấy lại gương mặt lạnh lùng. 2 thằng đặt đít xuống ghế, thằng Dương mở mồm trước:

- Mẹ bà bảo tui bà bị sốt với trặc chân, đã đỡ hơn chưa?

- Ờ cũng đỡ rồi, nghỉ 3 ngày mà không đỡ mới lạ - Con Phương cố cười, dẫu là cố nhưng nụ cười của nó vẫn đẹp như thường, nhưng trông nó tiều tụy đến tội, bất giác, thằng Vũ cảm thấy thương con Phương vô cùng, và hận bản thân mình vô tận.

- Bà ăn gì chưa, bị bệnh phải ăn nhiều vô mới khỏe được, ăn xong nhớ uống thuốc này, uống thêm sữa này, uống nước ấm nè, nhớ không được uống trà sữa đâu.....

Thằng Dương liến thoắng một hồi, chợt nó đập thằng Vũ một cái "bép":

- Ê đi thăm bệnh mà đéo hỏi han con họ gì hết vậy?

- Mày nói hết mẹ rồi tao nói gì giờ?

- Ờ thì....

Đang nhe răng cười khì khì thì điện thoại thằng Dương đổ chuông "Gao ồ, tục mi cặp cha lề,gao ồ...."

- Cái thằng, để cái nhạc như con nít

- Kệ tao mày, giờ nhường cho mày nói đó, tao ra ngoài tí.

Thằng Dương chạy tót ra ngoài, để lại trong phòng còn mỗi 2 đứa. Một đứa cuối gầm mặt xuống, đứa kia thì vừa nhìn,tay vừa mân mê mái tóc thề đen tuyền. Chẳng ai chịu ai, cuối cùng thằng Vũ mở lời trước:

- Tao... ờ tao.... xin lỗi mày. Hôm đó tao hơi quá lời, cho tao xin lỗi.

Đã cất nên lời, nhưng thằng Vũ vẫn còn ngượng. Chưa kịp nói thêm gì thì thằng Dương mở cửa vào:

- Chết tao Vũ ơi, bà chị tao từ Mỹ về không báo trước, giờ tao phải về nhà gấp để rước bả, không là cái ước mơ của tao bay tong. Đm bye tụi mày, Phương nhớ giữ gìn sức khỏe nha, yêu.

Nói rồi, thằng Dương chạy biến. Ước mơ của thằng Dương là một dàn PC để chiến game, và bà chị nó đã hứa là sẽ cho nó nếu nó đạt thành tích cao trong kì thì cuối kì lớp 11. Nó đã rất cố gắng, không thể vì không ra đón bà chị nó mà mất dàn PC được, nên nó chạy về, bỏ lại 2 đứa kia ở đó.

2 đứa kia ngơ ngác một hồi, rồi lại như trước, đứa im im nghịch tóc, đứa cúi mặt nhìn đất. Cuối cùng thằng Vũ vẫn mở lời trước, tất nhiên, nó sai mà, nhưng lần này, giọng điệu nó khác hẳn:

- Phương à, thế này nhé, tao với mày đã thân nhau lâu lắm rồi, và khi nghe mày nói mày cũng thích một người đã tỏ tình với mày, tao lo lắm. Tao lo vì sợ sẽ mất mày, sợ mày có niềm vui mới sẽ quên tao, sợ mày nguy hiểm khi ra khỏi vòng tay tao, và trên hết, tao sợ người ta sẽ không đối xử tốt với mày, làm mày khóc, làm mày buồn, nhìn mày thế, tao chịu không nổi. Tao là bạn thân mày, tao chịu sao được hả Phương.

Câu cuối là câu thằng Vũ thấy đắng nhất. Nó yêu con Phương, nhưng không dám nói, và trước mặt con Phương, nó là bạn thân, và nó cũng khẳng định là bạn thân, dẫu tâm can nó đắng cay muôn phần.

- Xin lỗi do hôm đó tao có hơi ức chế và bực mình xíu, và cũng có hơi nặng lời, mày cho tao xin lỗi.

- Đéo phải hơi đâu, nặng bỏ mẹ luôn ấy.

Con Phương mỉm cười, không phải cười gượng, nụ cười thật sự, mà dẫu cười như thế nào thì nó cũng đẹp hết.

- Tao cảm ơn mày đã lo cho tao như vậy, nhưng mày yên tâm, tao đủ sự phòng bị và tự biết lo cho bản thân, mà dẫu tao có làm sao, thì sau lưng tao vẫn còn mày dang rộng vòng tay đón tao về nhỉ? Ok, lời xin lỗi được chấp nhận, lần sau đừng thế nữa nha con lợn.

Thằng Vũ cười, con Phương cũng cười. Căn phòng như bừng sáng lên, nếu là bình thường thì sáng do nụ cười của thằng Vũ, nhưng nụ cười con Phương như bông hoa hồi sinh từ đất khô cằn, vì thế, nó đẹp hơn tất cả những thứ gì đẹp nhất cộng lại, và tất cả vẻ đẹp đó quy tụ về một đứa con gái tên Phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro