Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba

"Xin chào ạ." Em cười tươi

"Chào quý khách."

"Cho em như cũ nhé."

"Được, đợi chút."

Lại là một ngày mới bắt đầu, và tiếp tục là một ngày bám đuổi Thúy Ngân.

Tối qua em vì vui sướng quá mà chẳng thể nào chợp mắt được, và lí do là vì..em đã được ôm chị.

Không biết chị có ghét em không mà chị chạy xe với vận tốc vị thần rây-xing-gơ, vừa ôm một tí là đã phi vèo đến nhà làm em có hơi tiếc. Nhưng mà được ôm chị là em đã vui lắm ờiii.

Nhưng mà hôm nay chị hơi khác thì phải?

Chị ấy đổi tóc rồi, nhìn chị hiền còn hơn cả cục đất nữa cơ. Hôm nay chị mang một chiếc váy hai dây, nhìn cứ như là em bé ấy, nhỉ?

Cơ mà trùng hợp thay, hôm nay em cũng mang váy, em với chị đúng thật là có duyên.

Chị ấy lại xuất hiện nữa rồi này, nhắc đến là xuất hiện ngay.

"Của quý khách đây."

Chị nhanh chóng lấy một cái giá gỗ vẽ tranh và ngồi ở gần em.

"Thúy Ngân, chị làm gì thế ạ?"

"Quý khách bảo tôi vẽ tranh tặng."

"Ừm nhỉ, thật vui vì chị vẫn nhớ."

"Tôi không phải người nói mà không làm đâu."

"Đổi cách xưng xô với em..có được không?"

"Vì lí do gì?" Chị đang vẽ thì ngẩn lên nhìn em

"Chị không nhớ em sao? Lan Ngọc, em là Lan Ngọc này?"

"?"

Này nhìn cái bản mặt ngơ ra của chị ấy kìa? Không nhớ em thật luôn đấy à?

"Lan Ngọc..hmm"

Chị đưa tay lên chống cầm và ngồi suy nghĩ một lúc lâu thì khuôn mặt sáng rỡ lên.

"A Lan Ngọc, là em sao? Ninh..hmm Ninh Dương Lan Ngọc?"

"Phải, chị quên em nhanh đến vậy sao?"

Em nói xong thì cũng thấy câu nói của mình hơi vô lý, dù gì cũng đã 10 năm rồi, chị ấy quên cũng là điều đương nhiên.

"Xin lỗi vì đã không nhận ra em, em khác quá nhưng vẫn thấp hơn chị một chút nhỉ?" Chị cười

"Này, mới gặp lại có mấy ngày mà chị lại dở thói trêu chọc em đấy à?"

"Không có."

Chị đứng dậy và tiến gần lại chỗ của em, chị đưa bàn tay trắng trẻo của mình ra trước mặt em và nói.

"Xin chào, chị là Thúy Ngân, 23 tuổi. Cùng chơi nhé?" Chị cười tươi và nhìn vào mắt em.

Em ngẩn ngơ nhìn chị, kí ức của những năm trước liền ùa về như một đoạn phim trong suy nghĩ của em. Em nắm lấy bàn tay chị, miệng cười thật tươi vui vẻ nói.

"Được, em là Lan Ngọc, Ninh Dương Lan Ngọc, 21 tuổi."

Lan Ngọc em có chút ngại ngùng nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, thật là..bàn tay của chị vẫn ấm áp như ngày nào.

Mắt, mũi, miệng.

Phải..đây chính xác là Thúy Ngân, Lê Huỳnh Thúy Ngân của mười mấy năm về trước mà em đã từng gặp. Và cũng là người đã mang trái tim của em mà rời xa em, vậy mà bây giờ đã quay trở lại, trái tim em trao cả cho chị rồi. Đến khi nào chị mới đáp lại em?

"Vẽ xong chị giữ lại vài ngày nhé?"

"Hửm tại sao?"

"Đóng khung vào cho đẹp."

"Bao nhiêu tiền vậy, cho em gửi?"

"Không cần đâu, nhà chị vẫn còn dư vài cái."

"Cảm ơn chị, à mà..chị có thể chở em về nhờ có được không?"

"Nếu em không phiền, chị phải đến một nơi rồi mới có thể chở em về được."

"Dạ~"

Em hớn hở đồng ý liền mà chẳng cần phải suy nghĩ, càng đi nhiều thì chẳng phải em càng có thời gian để ôm chị lâu hơn sao, không đồng ý mới là lạ đấy?

Cơ mà không phải Lan Ngọc em mất giá đâu đấy nhé, cái này người ta gọi là phải biết nắm bắt thời cơ.

...

"Thúy Ngân à, mình đi đâu vậy?"

Em đội trên đầu chiếc mũ bảo hiểm hình chú gấu nâu, thêm cả 2 tai, và đôi má hồng kèm với đó còn có cả thêm kính chắn.

Còn chị, chị đội trên đầu chiếc mũ bảo hiểm hình chú vịt trắng, cái mặt của chú vịt được in trên nón vừa ngơ vừa ngố trông cứ y như chị vậy, còn thêm cả hai bông hoa treo hai bên.

Chị Thúy Ngân thật trẻ trâu( ˶°ㅁ°) !!

À nhưng không sao, vừa hay là em rất thích những người trẻ trâu. Mà nói theo cách khác thì là..

Chỉ cần là chị, có như thế nào đi nữa em cũng sẽ thích.

"Chết, mưa mất rồi."

Thúy Ngân lên tiếng đánh thức em khỏi dòng suy nghĩ đầy sến súa đó. Chị tấp vào một nhà của người dân và trú mưa.
Chị mở cốp xe ra và lấy một chiếc áo khoác. Chị cầm nó và từ từ tiến gần lại phía em.

1 bước

2 bước

3 bước

Và chị dừng lại trước mặt em.

Em ngại đỏ cả mặt rồi đây này, chị định khoác áo khoác cho em sao. Này Thúy Ngân đáng yêu, nhỉ?

Thúy Ngân vòng áo khoác qua người em.

Ơ ơ ơ?

Chị khoác áo lên người mình, kéo dây áo khoác lên. Chị đứng trước mặt em xoa xoa tay của mình, dùng giọng điệu chọc ghẹo em và nói.

"Lạnh thật, em nhỉ?"

"Em còn tưởng chị sẽ khoác áo cho em!?"

"Đồ ngốc."

Tay còn lại của chị từ phía sau và đưa ra trước mặt em, trên đấy còn có một chiếc áo mưa.

"Áo khoác của chị không thể chống nước, em mặc tạm áo mưa cho đỡ ướt, nhé?"

Chị lại một lần nữa làm cho em ngại ngùng rồi đấy, chị ngọt ngào và ấm áp quá em sẽ xỉu mấttt.

"D-Dạ..còn chị?"

"Không sao, chị quen rồi."

Em thấy chị quay đi thì liền níu lấy tay chị.

"Sao chị không chờ hết mưa rồi hẳn đi?"

"Không. Em ấy, đang đợi chị."

"?"

Em ngơ ngẩn vì câu nói của chị.

Em ấy?

Đang đợi chị?

"Mau đi thôi, Lan Ngọc."

Em không hỏi thêm gì nữa mà cũng đi cùng với chị.

...

Sau một lúc, chị dừng trước bệnh viện đa khoa ở Sài Gòn. Chị cẩn thận gỡ mũ bảo hiểm cho em, em vui lắm nhưng vẫn còn suy nghĩ đến câu nói của chị. Em trả lại áo mưa cho chị và cùng chị đi vào bệnh viện.

Lan Ngọc em vừa đi vừa nhìn Thúy Ngân, chị cứ lau đi lau lại hộp thức ăn đó.

"May quá, vẫn còn nóng lắm."

Nụ cười của chị tươi tắn lắm, em ngắm nhìn thôi mà cũng cười theo luôn.

Đi đến lầu 3, chị quay qua và nói với em rằng

"Em mang hộp cháo này sang phòng 404 ở phía đằng kia giúp chị, chị có điện thoại chốc nữa sẽ qua ngay."

"Dạ."

Và cứ thế chị cũng rời đi mất.

Em vừa đi vừa nhìn số phòng thì đột nhiên dừng lại.

Phòng bệnh 404

Em nhìn qua phía ô cửa kính trên cánh cửa gỗ.

Cô gái ở trên giường bệnh rất quen thuộc.

Em ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra, đó là cô gái ở tiệm cà phê em đã gặp, tên gì ấy nhỉ?

Mĩ..hmm mĩ..mĩ tho?

Không không..

Mĩ mĩ..mĩ đình?

Lại không phải

Mĩ Nhân?

Không Mẫn Nhi, phải..là Mẫn Nhi.

Vậy còn chàng trai đang ôm ấp cô ấy là ai vậy nhỉ?

Em mệt mỏi không suy nghĩ nữa mà gõ cửa phòng.

*cạch*

Em tự mở cửa luôn, tên đàn ông kia thì thấy em có chút hết hồn, hắn chạy vèo đi mất.

Gì vậy chứ? Hành động đấy là sao? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?

"Cô? Cô là ai?"

"Tôi đưa đồ dùm chị Thúy Ngân."

"À.."

"Còn anh chàng đó?"

"Cô không cần để ý đâu."
----
Buổii chiều vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro