Chương 91: Cậu vẫn yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết bị liên lạc này đã được Trình Cẩn sử dụng từ khi còn rất nhỏ,chất lượng của các thiết bị liên lạc do tinh cầu Đế chế sản suất đều rất tốt, tuổi thọ sử dụng là khoảng 50 năm và bạn vẫn có thể nâng cấp giữa chừng. Trình Cẩn kéo nhẹ tay áo xuống, chạm vào màn hình nhỏ, nói "Hôm đó không phải...anh có cuộc phẫu thuật sao? Em cứ nghĩ là anh không đến." Cậu nghĩ đến quân cứu viện mà cậu thấy trên tàu hôm đó, cũng có ký hiệu của quân đội Lục Đào, chắc hẳn khi ấy anh đã ở trên một chiếc tàu nào đó.

Nhưng cậu sẽ không tự luyến mà nghĩ rằng Lục Đào sẽ vì mình mà đến, cậu nói " Nhưng mà cũng có thể, loại nhiệm vụ này được chỉ định cho anh, vì anh là người phù hợp nhất." Cậu ngừng một chút, nhưng lại không nhịn được mà hỏi, "Phẫu thuật...có thành công không?"

Trình Cẩn nhớ lại chút vui vẻ với nhân cách thứ hai, nghĩ đến người kia biến mất, cậu cảm thấy khó chịu, thật không nỡ.

Lục Đào đáp " Thành công".

"Ồ", Trình Cẩn không biết phải nói gì, mất tự nhiên quay đi, "Em, em nghỉ ngơi một tý".

Chuyến đi kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ đối với quân nhân có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng với Trình Cẩn mà nói thì có chút khó khăn. Đặc biệt là cậu không dám động đậy, cứ thế mà nép vào trong chiếc ghế nhỏ, cái bụng nhỏ đói rồi thì có thể chịu được, nhưng sinh lý không được giải tỏa thì có chút chịu không nỗi.

Nhưng trong cái phi thuyền nhỏ này không nhìn thấy nhà vệ sinh ở đâu nha, vì thế mà Trình Cẩn chỉ có thể chịu đựng. Lục Đào sau hai giờ nghỉ ngơi cuối cùng đã ngồi ngay ngắn trở lại, có lẽ là đang dùng quang não để giải quyết công việc, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Thực ra Trình Cẩn hiếm khi được thấy bộ dạng khi làm việc của anh, không nhịn được muốn nhìn một cái. Không biết đã nhìn người kia bao nhiêu lần, Lục Đào mở miệng nói "Em có muốn đi vệ sinh không?"

Mặt Trình Cẩn đỏ bừng cả lên, cậu không dám phủ nhận, sợ bản thân sẽ càng xấu hổ hơn, "Ah, được".

"Theo tôi", người đàn ông đột nhiên đứng dậy, thân hình anh quá cao, đỉnh đầu gần như chạm phải boong tàu. Anh nhấn vào cái nút ở cạnh bên, nơi vốn dĩ được đóng kín lại mở ra một cái cửa, để lộ khoảng trống bên trong.

Trình Cẩn hơi ngạc nhiên "Loại phi thuyền nhỏ này cũng có nhà vệ sinh?"

"Thiết kế quân dụng khác với thiết kế dân dụng", Lục Đào giải thích ngắn gọn, sau đó đưa tay về phía cậu.

Nhận thấy đối phương có ý muốn giúp đỡ cậu, nếu là trước đây, Trình Cẩn có lẽ đã tiến lên, nhưng hiện tại, cậu không hề đưa tay ra, coi như không nhìn thấy rồi trực tiếp đi qua bên kia. Lục Đào cau mày, nhưng cũng không tức giận. Trình Cẩn vào bên trong mới nhận ra trong đó chỉ có một bồn cầu nhỏ, cậu nhìn cánh cửa đang mở và hỏi " Cái này...làm sao để đóng a?"

Lục Đào không nói chuyện mà đi vào, không gian nhỏ bị anh chen chúc mà càng chật chội hơn, Trình Cẩn phải tiến lên một bước để nhường chỗ. Khi Lục Đào nhấn vào cái nút nào đó, cánh cửa liền lập tức đóng lại, chỉ còn lại hai người họ trong không gian nhỏ hẹp.

Lưng dán chặt vào ngực của đối phương, cảm giác này khiến Trình Cẩn thật không thoải mái, thật may mắn vì trước mặt không có gương không cần phải nhìn thấy mặt của Lục Đào. Cậu nhắm mắt lại, thì thào "Anh chỉ, chỉ em là được rồi...không cần phải đi vào đâu."

"Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Lục Đào đưa ra lời giải thích không thể giải thích được, lại nói "Em đi đi".

Gương mặt Trình Cẩn đỏ bừng cả lên, vừa xấu hổ vừa lúng túng, "Anh ở đây...em làm sao,làm sao có thể đi a?"

"Ở bên cạnh anh ta thì có thể sao?", Lục Đào đột nhiên nói.

Nhắc đến 'anh ta', Trình Cẩn sững sốt một chút, cắn cắn môi dưới, "Sao anh biết?"

Người đàn ông phía sau im lặng vài giây rồi nói "Nhanh lên".

Bàng quang như sắp nổ tung, Trình Cẩn phải giữ hai chân lại, nếu không ,sợ là không tự chủ được liền đi bất cứ lúc nào, cho nên ngay lúc này không thể chống cự lại hành động của đối phương. Miễn là cậu có thể chịu được, thì sẽ không bao giờ làm loại chuyện này ở thời điểm này. Khẽ đưa tay mở khóa quần, lấy dương vật hơi sưng lên vì nhịn tiểu ra, hướng về phía bồn cầu. Miễn là cậu có thể nhịn được.

Tiếng nước chảy trong không gian nhỏ hẹp nghe lại càng lớn, mùi của nước tiểu bốc lên nhưng không quá nồng, những điều này làm Trình Cẩn rất xấu hổ. Cậu chỉ ước có thể đi tiểu trong vòng một giây, nhưng không biết có phải do nhịn quá lâu không mà cậu đi đến tận một phút mới xong. Đợi đến khi nó dừng lại, Trình Cẩn lập tức nhấn nút xả nước. Đợi đến khi mặc quần xong xuôi, cậu không khỏi có chút tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Đào, đang định tra hỏi có phải là anh cố ý không, đột nhiên phi thuyền rung chuyển dữ dội, cậu không kiểm tra ,đầu liền đập vào vách ngăn.

"Ah..", cơn đau mà cậu đoán trước không ập đến, nhưng cơn chóng mặt lại đến đúng như dự đoán, Trình Cẩn không thể đứng vững. Trong tiềm thức nắm chặt điểm tựa có thể giúp cậu ổn định, khi được một cánh tay ôm lấy, cậu liền nắm lấy nó, ôm thật chặt.

Hai phút sau chấn động mới ngừng lại, Trình Cẩn sắc mặt tái nhợt, bắp chân run rẩy, đầu óc hơi choáng váng một tý, sau khi bình tĩnh lại một lúc, cậu mới nhận ra bản thân đang trong vòng tay của Lục Đào.

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào trong khoang mũi, làm cho nhiệt độ cơ thể cậu nóng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Trình Cẩn trong lòng rối bời, lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi buông đôi tay đang ôm đối phương ra, không dám nhìn mặt anh, đờ đẫn nói "Cảm ơn".

Cậu đã thả tay ra, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, vươn cánh tay dài ôm lấy eo cậu. Ngược lại Trình Cẩn lại không thấy thoải mái, nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, rồi nói " Được rồi, có thể buông em ra rồi".

Cánh tay vòng qua em cậu siết chặt lại, rồi lại buông lỏng.

Trở lại chỗ ngồi, gương mặt Trình Cẩn vẫn chưa hết nóng, cậu phải thừa nhận rằng Lục Đào vẫn có sức hấp dẫn với cậu.

Cậu vẫn còn yêu anh.

Mặc dù đã cảnh cáo bản thân không được thích nữa và phải tránh xa anh, nhưng cậu vẫn không làm được. Ngay cả khi Lục Đào đã giết chết 'Lục Đào' yêu cậu, cậu vẫn thích anh.Sau khi biết được cả hai là hai người khác nhau, Trình Cẩn mới thực sự nhận ra ai mới là người cậu yêu.

Không chỉ bị thu hút bởi ngũ quan, mà còn là khí chất, tính cách của đối phương. Ngay cả khi đối phương xa lánh cậu, cậu cũng sẽ buồn bực đồng thời cũng có cảm xúc điên cuồng.

Là bộ dạng vô phương cứu chữa.

Lục Đào ngồi bên cạnh cậu, giọng điệu không thay đổi, "Thắt dây an toàn". Sau đó anh hỏi phi công phía trước "Đã xảy ra chuyện gì?"

Phi công đáp: "Thưa Thượng tướng, chúng ta đã gặp phải những luồng khí bất thường, và dự kiến sẽ phải trải qua 7 đợt nhiễu động giống như lúc nãy. Tôi có cần phải thay đổi lộ trình không ạ? Nếu thay đổi thì thời gian quay về sẽ phải kéo dài thêm 2 giờ 30 phút".

Lục Đào nói "Tìm một nơi để hạ cánh".

Cả hai phi công đều sững sờ, có vẻ hơi khó tin, một lúc sau, phi công chính mới thận trọng hỏi: "Có phải đợi luồng khí bất thường tan hết rồi mới bắt đầu lại?

"Ừm"

"Vâng". Sau 30 giây, phi công nói:" Kết quả của cuộc truy tìm đã có. Nơi thích hợp nhất để hạ cánh là tòa nhà bay trên Hành tinh 26, nơi có khách sạn và nhà hàng để làm thủ tục trực tiếp. Thượng tướng, chọn nơi này phải không ạ?"

"Ừm"

"Vâng"

Trình Cẩn chậm rãi thắt dây an toàn, sững sờ nghe cuộc đối thoại của họ, "Không trực tiếp trở về sao?"

Lục Đào khẽ liếc cậu một cái, "Thời tiết xấu, ngày mai mới đi".

Trình Cẩn dừng lại một chút, không biết có phải do mang thai hay không, đợt xóc nảy vừa rồi làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu lại đang đói, dạ dày trống rỗng, thúc đẩy làm cậu càng muốn nôn hơn.

Khi tàu vũ trụ chuẩn bị hạ cánh, Lục Đào đã mở màn trập trên cửa sổ kính, cho phép Trình Cẩn nhìn rõ hành tinh này. Hành tinh 26 cũng nằm trên tuyến phía bắc, khí hậu tất nhiên là rất lạnh, nhưng nó tốt hơn nhiều so với hành tinh địa nhiệt, chỉ cần nhìn vào địa hình và sự phát triển ở đây là có thể cảm nhận được.

Các tòa nhà trên hành tinh địa nhiệt về cơ bản là những ngôi nhà bằng gỗ, chủ yếu là nhà hai tầng. Tòa nhà cao nhất tinh cầu là khách sạn Sunny của Ngạn Thất, toàn bộ tòa nhà chỉ có 43 tầng. Ở đây, Trình Cẩn có thể thấy nhiều nhà cao tầng và một số phương tiện giao thông.

Nơi họ ở nằm ngay phía trên của một tòa nhà , ngoài phi thuyền của họ còn có một vài phi thuyền khác, có vẻ như kinh tế ở đây khá tốt.

Sau khi xuống phi thuyền, hít thở không khí trong lành, Trình Cẩn xoa xoa bụng, cảm giác buồn nôn cũng được thuyên giảm. Lục Đào đứng đó đợi một lúc rồi mới nói "Theo tôi". Nói xong anh đi thẳng về phía trước.

Trình Cẩn sửng sốt, cậu nhìn lại hai phi công trên phi thuyền, theo hỏi "Hai người họ không xuống sao?"

"Họ sẽ tự sắp xếp".

Họ không đi đâu xa, một người nào đó trông như phục vụ lại gần và chào đón họ, hỏi họ một cách nhiệt tình rằng họ muốn đặt phòng hay muốn đi dùng bữa. Lục Đào nói " Ăn tối".

Nghe được hai chữ này, Trình Cẩn lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thực sự rất đói, nếu Lục Đào không đề cập đến, bản thân cậu có lẽ không thể không nhắc tới.

Sau khi lên thang máy và nhìn thấy số tầng, Trình Cẩn nhận ra rằng tòa nhà này thực sự có đến 80 tầng, cậu không khỏi thốt lên: "Nó cao quá".

Người phục vụ mỉm cười, xúc động nói: "Tòa nhà của chúng ta là tòa nhà cao nhất hành tinh băng hà. Ngài đến từ đâu vậy?"

"Tôi đến từ hành tinh địa nhiệt".

"Vậy hẳn là khá xa đấy, chắc là đã đi một quãng đường xa phải không? Tôi nghe nói suối nước nóng trên hành tinh địa nhiệt rất nổi tiếng, nhưng vì quá xa và giao thông không thuận tiện nên tôi chưa từng đến thăm".

"Suối nước nóng ở đó rất tốt, thực sự rất thoải mái ".

Trình Cẩn là người thích tán gẫu, thấy người kia rất tốt bụng, không khỏi nói thêm vài câu, lại nói: "Thì ra đây là một tinh cầu băng, cái gì là tinh thể băng vậy?"

Người phục vụ không cười vì sự thiếu hiểu biết của cậu , mà nhẹ nhàng giải thích: "Tinh thể băng là mặt hàng xuất khẩu chính trên hành tinh của chúng tôi . Tổng cộng có hai loại, một loại dùng để trang trí, một loại dùng để cung cấp năng lượng. Bởi vì có nó, nên sự phát triển của tinh cầu chúng tôi mới ngày một tốt hơn."

"Đồ trang trí?" Trình Cẩn hơi khó hiểu. "Nhưng không phải thứ như băng tan ở nhiệt độ cao sao? Làm sao có thể dùng làm đồ trang trí được?"

Người phục vụ cười nói: " Chúng tôi có thứ khác có thể niêm phong nó lại, cho dù ở nhiệt độ nào cũng không bị tan chảy".

Anh ta nhìn Trình Cẩn có vẻ vẫn không hiểu, liền lấy một thứ gì đó trong túi ra và nói "Qúy khách, ngài đã bao giờ mua món tráng miệng của tiệm bánh Sunny chưa? Bọn họ trước khi mang tặng những mô hình tinh cầu xung quanh, chúng chính là được tạo ra ở tinh cầu của chúng tôi".

Cheng Jin nhìn thấy tinh cầu nhỏ trong tay và ngạc nhiên: "Tôi đã nhìn thấy nó! Hóa ra là nó đã được làm ở đây. Nó thực sự rất đẹp, thậm chí còn rất tinh tế nữa!" Cậu nhìn kỹ tinh cầu nhỏ trong tay người kia, càng thêm kinh ngạc, "Oa, đây là thuộc tinh cầu Đế chế, là tầng lớp lãnh đạo đúng không?"

Người phục vụ rõ ràng là rất vui, và thoáng tự hào, "Đúng vậy, đây là những gì tôi có được sau một năm làm việc chăm chỉ."

"Thật lợi hại a"

Lục Đào không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của họ, nhưng bất cứ khi nào Trình Cẩn cười hoặc kêu lên, trong lòng anh lại cảm thấy có chút chạnh lòng. Khi nghe thấy thang máy phát ra tiếng báo, anh gần như lập tức nói: "Đến rồi, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro