Chương 92: Đừng dùng đứa bé để đe dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Cẩn cảm thấy kỳ lạ, người phục vụ vừa rồi còn rất nhiệt tình trò chuyện với cậu, nhưng khi bước vào nhà hàng lại trở nên lãnh đạm, anh ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cứ như thể vừa rồi người nhiệt tình không phải là anh ta vậy.

Nơi họ đến được cho là nhà hàng tốt nhất trong toàn bộ tòa nhà, cảnh vật xung quanh ở đây thực sự rất tốt, tuy rằng không bằng ở tinh cầu Đế chế, nhưng có thể nhìn ngắm cảnh vật có một không hai. Trình Cẩn ngồi vào chỗ của mình và phát hiện có một quả cầu rất lớn cách đó không xa, bên trong quả cầu trông rất đẹp, giống như một ngôi nhà pha lê trong truyện cổ tích vậy. Chỉ là do khoảng cách quá xa, cậu không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Trình Cẩn có chút tò mò, muốn hỏi người phục vụ đó là nơi nào, quay đầu lại nhận ra đối phương đã mang thực đơn đi mất rồi, Trình Cẩn có chút xấu hổ.

Lục Đào nói " Muốn hỏi cái gì".

Trình Cẩn ngạc nhiên vì anh có thể nhìn thấu tâm trí của cậu, nhưng nghĩ lại bản thân có ý nghĩ gì cũng đều thể hiện hết trên mặt, liền cảm thấy không còn ngạc nhiên nữa. Cậu sờ mũi và nói "Em chỉ muốn hỏi đó là ở nơi nào, nhìn thực sự rất đẹp".

"Thủy Tinh Ốc, tòa nhà mang tính biểu tượng trên hành tinh 26".

"Sao anh biết? Anh từng đến đây rồi sao?"

"Không có", Lục Đào đẩy một cốc nước ấm đến trước mặt cậu, giọng điệu đều đều," Đây là kiến ​​thức được dạy trong lớp địa lý trung học cơ sở".

"Ồ", Trình Cẩn cầm lấy cốc nước và bắt đầu uống, cậu biết mình là người không có kiến thức, nhưng bị nói thẳng ra như thế vẫn làm cậu có chút xấu hổ. Vào lúc này, cậu lại nghĩ đến Lục Đào thứ hai, anh nhất định sẽ không chế giễu cậu, mà sẽ nói nhỏ với cậu những điều này, còn nói một cách thú vị nữa. Nghĩ đến 'Lục Đào thứ hai', Trình Cẩn liếc nhìn chồng thật của mình, không khỏi thấp giọng hỏi: "Sau ca phẫu thuật, anh ấy sẽ thật sự biến mất sao?"

Lục Đào lạnh lùng nhìn cậu, "Không nỡ sao?"

Trình Cẩn gật đầu không do dự.

Lục Đào nói "Không nỡ nhưng cũng không trì hoãn được việc em tìm tình yêu mới?"

Trình Cẩn nghe được những lời này, khóe miệng hơi giật giật, giọng điệu có chút trầm xuống, "Còn có thể làm gì nữa sao? Dù gì thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Sau vài giây im lặng, giọng nói của Lục Đào vang lên, "Tôi vẫn ở đây".

Những lời này khiến tim của Trình Cẩn đập nhanh không thể giải thích được, ngay sau đó cậu tuyệt vọng đè nén cơn đau nhói, coi như không nghe thấy, tiếp tục nằm trên cửa sổ quan sát ngôi nhà pha lê. Không lâu sau, món ăn của họ đã được phục vụ trên bàn. Sở thích ăn uống của mỗi hành tinh là khác nhau, ở tinh cầu Đế chế thì thích thức ăn được chiên và rán, còn ở đây có vẻ thích 'hầm' thức ăn hơn.

Hơn nữa, các đồ dùng đựng thức ăn cũng rất đặc biệt, chúng giống như được làm bằng băng, thậm chí các đường nét cũng giống như những bông tuyết vậy. Trình Cẩn ngẩn người, không nhịn được đưa tay chạm vào, nhưng chạm vào lại không cảm thấy lạnh, mà là ấm nha. Khi đến gần hơn, cậu nhận thấy các hoa văn trên đĩa như đang chảy xuống, thậm chí còn ngạc nhiên hơn, "Cái này, cái này.. được làm bằng gì vậy ? Trông thật là thần kỳ a."

"Thật đẹp !", Trình Cẩn kinh ngạc khen ngợi, uống một ngụm canh, hai mắt sáng lên, "Ngon thật !"

Hương vị của món hầm cũng rất ngon nha. Trình Cẩn thật sự rất đói, vì vậy mà cậu ăn không ngừng, mỗi món ăn cậu đều cẩn thận mà thưởng thức. Bề ngoài của món hầm thực ra không được đẹp cho lắm, nhưng nó lại được để trong một chiếc đĩa đẹp đẽ như vậy, cộng thêm với hương vị, thì thật không thể tìm được một khuyết điểm nhỏ nào. Trình Cẩn ăn không ngừng cho đến khi bụng không thể chứa được nữa. Cậu sờ lên cái bụng tròn trĩnh cách lớp áo, " Thực sự rất ngon nha. Sau này em muốn đưa ba và anh trai đến thử."

Lần này cậu thực sự ăn rất nhiều, có thể coi đây là bữa ăn mà cậu ăn nhiều nhất trong suốt ba tháng qua. Ngược lại, Lục Đào lại không ăn nhiều như vậy, động tác ăn uống rất chậm rãi. Sau khi ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau đi thang máy, tìm một tầng có phòng rồi dừng lại.

Tất cả các dịch vụ ở đây chủ yếu vẫn là thủ công. Trước đây Trình Cẩn hẳn sẽ rất ngạc nhiên ,nhưng bây giờ thì không. Cậu luôn biết rằng, thế giới này không phải tất cả đều giống với tinh cầu Đế chế, không phải tất cả các phương tiện giao thông mà mọi người dùng đều là phi thuyền, xe công nghệ cao, còn có taxi, xe trượt tuyết cần tiêu hao xăng. Thức ăn mỗi ngày không nhất định phải là những món quý hiếm, còn có rất nhiều nơi, một người chỉ cần được ăn súp dinh dưỡng vị khoai tây đã được coi là tốt rồi.

Du lịch đã mở rộng tầm nhìn của cậu, cũng khiến cậu nhận thức rõ ràng hơn về những khó khăn của con người.

Có thiết bị giao tiếp, không cần lại khai báo thông tin thân phận, Trình Cẩn đứng sau Lục Đào nghe anh nói chuyện với lễ tân, khi nghe anh nói muốn đặt một phòng, cậu vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ lại hiện tại hai người vẫn còn là quan hệ hôn nhân, liền bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Cầm lấy thẻ phòng, Lục Đào nhìn Trình Cẩn nói "Đi theo tôi".

Trình Cẩn chậm rãi đi theo, không phải cậu cố ý , nhưng vừa rồi có lẽ do ăn quá no, làm cậu hành động có chút chậm. Bước đi của Lục Đào trước giờ luôn rất nhanh, anh đi được vài bước, dường như để ý thấy Trình Cẩn theo không kịp, đành giảm tốc độ và đi trước cách cậu một mét.

Trình Cẩn nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, ánh mắt từ từ rơi vào đôi tay buông thõng tự nhiên của anh.

Nếu là 'Lục Đào thứ hai', hai người tất nhiên sẽ nắm lấy tay nhau, nhưng với người chồng thực sự , thì chưa bao giờ cậu được nắm lấy tay anh. Hơn thế nữa, trên thực tế cả hai người đều rất ít tiếp xúc cơ thể với nhau, Trình Cẩn đến bây giờ vẫn hơi nghi ngờ, tại sao anh lại chạm vào cậu trong đêm tân hôn.

Đêm đó, cậu cứ nghĩ rằng anh nhất định sẽ không để ý đến cậu,

Trình Cẩn vẫn còn nhớ bản thân lúc đó mong chờ đến nhường nào, đó là lần đầu tiên của cậu, trước kia ngay cả phim khiêu dâm cậu cũng chưa hề xem qua, cứ nghĩ rằng hành động thân mật nhất là hôn lưỡi và vuốt ve mà thôi. Cho đến lúc kết hôn rồi, anh trai mới cho cậu xem một vài thứ về tình dục, mới biết được giữa bạn đời với nhau thì hành động thân mật nhất là đi đến bước cuối.

Video hướng dẫn làm cậu đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại có thêm nhiều kỳ vọng hơn. Buổi tối, cậu vào phòng tắm từ sớm, cởi quần áo tắm rửa sạch sẽ, sau đó hồi hộp mà ngồi vào dụng cụ rửa ruột, run rẩy đưa tay nhấn công tắc.

Thiết bị rửa ruột cho dù có tiên tiến đến mấy, nhưng đối với người lần đầu tiên sử dụng sẽ vẫn có chút đau. Trình Cẩn lại được nuông chiều mà lớn, căn bản không chịu được đau đớn, vì khó chịu mà khóc cả lên, rõ ràng là mới chỉ có 10 phút mà tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu, toàn bộ quá trình đối với cậu cứ như tra tấn. Mà cuối cùng cậu cũng tắm rửa sạch sẽ, bước ra ngoài với chiếc áo choàng để lộ bắp chân.

Bạn đời mới cưới lại không vào phòng ngủ của cậu, phòng ngủ chính được trang trí đồ đạc mới nhưng lại không có hơi ấm con người, Trình Cẩn vốn dĩ muốn đợi thêm một tý nữa, nhưng đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chồng vào, vì vậy chỉ có thể chủ động lên lầu.

Với tính khí của tiểu thiếu gia, nếu có ai lạnh nhạt như vậy với cậu, cậu hẳn đã náo loạn một trận. Cậu cũng đã sẵn sàng náo một trận với Lục Đào, ít ra cũng phải để đối phương xin lỗi mình, nhưng khi cậu vừa mở của phòng ngủ, nhìn thấy sắc mặt của chồng, khí thế lập tức trở nên yếu hẳn đi, chỉ có thể hỏi nhẹ nhàng, "Sao anh lại không xuống dưới? Ở đó mới là phòng ngủ của chúng ta nha."

Lục Đào liếc nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng "Ngủ phòng riêng".

Trình Cẩn cảm thấy ủy khuất, mím môi lại, " Làm gì có cặp đôi nào mới cưới lại ngủ riêng được? Em, em muốn ngủ chung với anh.." Cậu xấu hổ đi đến trước mặt chồng mình, mới phát hiện đến gần cũng chỉ nhìn rõ hơn gương mặt lạnh lùng của anh, cậu cảm thấy đau lòng.

"Ngủ phòng riêng", câu trả lời của Lục Đào vẫn là ba chữ khi nãy.

Trình Cẩn sợ làm phiền anh, chỉ có thể dựa vào người anh, nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú trong gang tất, nghĩ đến việc người đàn ông này đã trở thành chồng của mình, thì cảm thấy tim đập loạn xạ, cảm giác vui sướng không tả nỗi lan tỏa trong người, cậu hỏi "Vậy bây giờ... anh là đang ngủ sao?"

Ám thị của cậu đưa ra đã đủ rõ ràng, nhưng Lục Đào né tránh ánh mắt ấy, nói "Tôi đi tắm".

Anh đi tắm rồi, Trình Cẩn ngồi đợi trên chiếc giường của anh, rõ ràng là một tiểu thiếu gia cao quý, chịu sự lạnh nhạt như vậy nhưng cậu lại không khó chịu chút nào, ngược lại cơ thể đã bị sự phấn khích chiếm đóng. Hai má đỏ bừng cả lên, một lúc sau cậu cởi áo choàng tắm ra để lộ cả cơ thể, sau nữa lại cảm thấy như này không đủ trang trọng liền mang áo choàng khép lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cậu cũng đợi được chồng mình xuất hiện.

Thân thể của Lục Đào rất tốt, cho dù không phải luyện tập trong quân đội, nhưng nhờ có thói quen tập thể thao, nên trông rất khỏe mạnh và cường tráng. Lúc anh trở lại, chỉ mặc có một chiếc quần dài, lộ ra nửa thân trên, Trình Cẩn chỉ liến nhìn anh một cái rồi xấu hổ quay đầu đi.

Hai bàn chân trần cọ xát vào nhau, thậm chí ngón chân cũng xoắn vào nhau, Trình Cẩn thực sự lo lắng, hận không thể lấy chăn bông che đầu. Nơi cuối mắt thấy được Lục Đào đang đến gần mình, lấy hết can đảm cơi bỏ chiếc áo choàng trên người, lộ ra cơ thể trần trụi trắng như ngọc.

Hô hấp của người đàn ông chưa loạn, mà hô hấp của Trình Cẩn đã loạn trước rồi, cậu xấu hổ không biết phải làm thế nào, đang suy nghĩ xem có nên chủ động tiến lên trước không thì nghe thấy tiếng Lục Đào mở ngăn kéo, sau đó một hộp bao cao su xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Trình Cẩn cho dù có ngốc đến đâu cũng biết thứ này dùng để làm gì, cậu sững sờ một lát, khô khốc mở miệng hỏi " Sao lại...dùng bao?", cậu đầy ủy khuất nhìn đối phương, "Đeo bao rồi chẳng phải... sẽ không có em bé sao?"

"Không đeo thì không cần làm nữa." Lục Đào giọng điệu bình bình, cứ như đang nói đến việc gì đó không liên quan.

Trình Cẩn không còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu biết Lục Đào không thích cậu, lúc nhìn cậu cũng chỉ là bộ dạng chán ghét mà thôi, nhưng cậu không nghĩ anh có thể làm đến mức này, ngay cả đứa bé cũng không cho cậu có. Cậu khi đó vẫn còn quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần còn thời gian , thì sẽ có lúc nhận được sự sủng ái của đối phương.

Qúa trình làm tình lần đầu tiên thực không quá thoải mái, quan hệ qua đường hậu môn đối với nam nhân thì vẫn là tương đối không chịu nổi. Dù cuối cùng, Trình Cẩn vẫn bắn loạn xạ cả lên, nhưng vì tư thế làm phía sau khiến cậu không thể chạm vào Lục Đào nên làm cậu có chút khó chịu. Trong quá trình làm, nhiều lần cậu nhỏ nhẹ cầu xin đối phương tháo bao ra, náo rằng nó không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý.

Cậu vẫn nhớ như in những gì Lục Đào đã nói bên tai "Đừng nghĩ muốn dùng đứa con này để níu giữ cuộc đời tôi".

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn khẽ run cả lên, tay đút nhẹ vào chút chạm vào vùng bụng căng tròn.

Cậu không biết sự thay đổi của Lục Đào hiện tại là do đâu, nhưng tuyệt đối không để anh biết sự tồn tại của đứa bé.

Cậu bây giờ không muốn lợi dụng đứa trẻ để tranh đoạt bất kỳ thứ gì nữa rồi.

P/s: Mọi người nhớ vote cho mình nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro