Chương 93: Không nghĩ đến việc cùng em ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẻ phòng được quẹt và cửa mở phát ra tiếng 'bíp', kéo hồi ức của Trình Cẩn về hiện tại. Lục Đào bước vào trước, sau đó đứng ở cửa nhìn cậu "Vào đi".

Trình Cẩn không dám làm trái lời của anh, dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là không làm được. Cậu ngập ngừng rồi mới bước vào, nhiều lần muốn mở miệng nói "Hay là thuê thêm phòng khác đi", nhưng lời đến cửa miệng rồi vẫn không thốt ra được.

Không gian trong phòng không rộng lắm, chưa từng mở rèm cửa và nhìn ra ngoài, nên không nhìn thấy bên ngoài đang có tuyết rơi. Trình Cẩn giờ đã quen với loại khí hậu này, cũng cảm thấy bông tuyết ở đây nhỏ hơn một tí, không giống như ở tinh cầu địa nhiệt, mỗi khi tuyết rơi đều giống như muốn nhấn chìm cả thế giới.

Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, trang trí cũng mang nét đặc trưng của tinh cầu băng tinh, đồ trang trí cũng rất đẹp, có thể thấy sự tận tâm đặt trong đó. Trình Cẩn không dám ngồi cạnh giường, mặc dù cậu không lo lắng Lục Đào sẽ 'bộc phát thú tính', dù sao đối phương cũng chưa bao giờ thể hiện dục vọng trước mặt cậu.

Giống như anh với 'Lục Đào thứ hai' không phải là cũng một cơ thể vậy.

Lục Đào so với cậu thì bình thản hơi nhiều, sau khi vào phòng liền cởi áo khoác ngoài, lộ ra bộ quân phục bên trong, anh nhìn Trình Cẩn, " Cần mua thứ gì? Tôi sẽ gọi họ mua cho".

Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, "Không cần, không cần gì cả".

Lục Đào nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó đột nhiên nói "Cởi áo khoác ra".

"Ah?", Trình Cẩn kinh hãi trợn tròn mắt, phản ứng này hiển nhiên làm đối phương có chút không vui. Gương mặt người đàn ông trở nên nghiêm trọng hơn, nói "Đổ mồ hôi rồi, rất dễ bị cảm lạnh".

"Em, em vẫn ổn...", Trình Cẩn không dám cởi áo khoác ngoài của mình, sợ cởi rồi sẽ làm đối phương nhìn thấy thứ gì đó. Mặc dù bụng của cậu thực ra không lộ rõ, bên trong còn mặc thêm hai cái áo, mà trong đó còn có một chiếc áo len dày, nhưng cậu cảm thấy năng lực quan sát của Lục Đào rất kinh người, vì vậy để an toàn, cậu vẫn không muốn cởi.

Lục Đào cau mày, từng bước đi về phía cậu. Bước chân của anh rất lớn, hơn nữa không gian trong phòng cũng không rộng, vì vậy anh bước vài bước đã đến trước mặt Trình Cẩn. Trình Cẩn sửng sốt, trong tiềm thức lùi về phía sau vài bước, cho đến khi lưng chạm vào tường buộc cậu phải dừng lại. Người đàn ông đứng trước mặt cậu khí thế cường hãn, Trình Cẩn không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe Lục Đào hỏi "Hiện tại sao lại sợ tôi?", nói xong anh vươn tay chạm vào ngực cậu. Trình Cẩn muốn chặn lại, nhưng vừa giơ tay lên đã bị đối phương nắm lấy cổ tay, tay anh vẫn đưa đến trước ngực cậu, cầm lấy dây kéo trên đó.

Tiếng kéo áo nhẹ nhàng, khóa áo của Trình Cẩn đã bị kéo xuống, lộ ra màu áo len bên trong. Trình Cẩn giờ mới biết ý định của anh, bối rối nói "Để em tự , tự làm", cả người cậu thực sự đã ướt đẫm mồ hôi, bởi vì căng thẳng, ngay cả chân tóc cũng đã ướt một mảng, thực ra cả người đều nhớp nháp không dễ chịu chút nào.

"Sợ tôi?"

Lại nghe câu hỏi này lần nữa, lòng Trình Cẩn loạn một hồi, lắc đầu bừa bãi, cậu thoát khỏi sự khống chế của đối phương, nhanh chóng cởi áo khoác rồi ôm lấy đống quần áo dày vào trong ngực, "Em, em đổ mồ hôi nhiều quá, em đi tắm trước đây."

Trong khách sạn có sẵn áo choàng tắm, Trình Cẩn lấy từ trong tủ ra một cái, trước khi vào phòng tắm, nhận ra Lục Đào vẫn còn nhìn mình, cậu dừng lại và nói "Em thực sự đổ nhiều mồ hôi và muốn đi tắm, không có ý định dụ dỗ anh đâu, anh đừng hiểu lầm." Nói xong, cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm và khóa cửa lại.

Lục Đào nghiến răng nghiến lợi.

Tắm nước nóng trong một căn phòng hoàn toàn không hề lạnh lẽo thật vô cùng thoải mái, Trình Cẩn đã lâu không được hưởng cảm giác này. Tuy rằng tắm suối nước nóng cũng rất thoải mái, nhưng suy cho cùng nơi đó cũng là ở bên ngoài, quá trình cởi và mặc quần áo cũng vẫn khá lạnh, không như bây giờ, cởi trần cũng không cảm thấy lạnh, nhìn thấy bụng dưới có hơi nhô lên, Trình Cẩn có chút lo lắng.

Cậu không hiểu tại sao Lục Đào không bắt cậu quay về ly hôn, là do anh giận dỗi sao? Hay là thực sự đối với cậu... có thể nào là loại khả năng đó sao? Nếu thực sự thích cậu, sao lại đối xử với cậu như thế a?

Cậu không hề cảm nhận được tình cảm của đối phương.

Trình Cẩn tắm rửa nửa tiếng rồi mới tắt vòi nước, chậm rãi lau sạch nước trên người, mặc lại đồ lót và áo choàng tắm, sau đó khoác áo khoác bên ngoài, xỏ dép vào rồi mới mở cửa. Cậu trước chỉ mở một khe hở nhỏ, vốn để quan sát Lục Đào đang làm gì, nhưng tình cờ làm sao, ánh mắt vừa quét qua đã đụng trúng cái nhìn của đối phương, khiến Trình Cẩn có chút xấu hổ, rồi cậu mới từ từ bước ra ngoài.

Lục Đào rõ ràng là đang làm gì đó, quang não đã bỏ chế độ ẩn và hiển thị trước mặt anh, mà anh cũng đã cởi bỏ áo khoác quân phục, để lộ áo sơ mi xanh quân đội bên trong. Anh đã cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, cũng đã xoắn tay áo lên, bộ dạng....vô cùng đẹp trai nha.

Nhịp tim Trình Cẩn bắt đầu đập nhanh, cậu cũng không dám nhìn thêm nữa, đi vài bước đến bên giường, do dự một chút, nói "Anh muốn nghỉ ngơi sao? Vậy để em đi thuê thêm một phòng khác có phải sẽ thuận tiện hơn không?"

Tay Lục Đào muốn cử động lại dừng lại, ánh mắt anh lạnh lùng, âm lượng không thể kiềm chế mà cao hơn một chút "Tại sao lại muốn thuê thêm phòng khác?"

Trình Cẩn nắm lấy áo khoác, có chút khó hiểu, "Không phải là anh không muốn ở chung phòng với em sao?", nói đến đây lòng cậu có chút đau. "Trước đây không phải đều là ngủ phòng riêng sao, bây giờ quang não của em trở lại rồi, bên ngoài vẫn còn phòng trống, em có thể tự thuê phòng khác a".

"Không cần!", Lục Đào giọng gay gắt, thở có chút hổn hển.

Trình Cẩn sợ đến mức rụt cổ không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể chầm chậm leo lên giường, đắp chăn bông rồi sau đó mới dám cởi áo khoác ngoài. Sau khi lên giường, vị trí của Lục Đào lại đối diện với cậu, khiến cậu không thể không nhìn thấy hình dáng của anh. Vốn dĩ muốn nhìn trộm một tý, nhưng khi vừa dời tầm mắt, cậu lại bị ánh mắt của Lục Đào bắt gặp.

Trình Cẩn toàn thân run lên, lúc này mới nhận thấy ánh mắt của Lục Đào có chút kỳ lạ, giống như là cái nhìn--- bại hoại nha.

Vừa rồi bản thân mình có nói gì sai không?

Trình Cẩn trong lòng không hiểu, những gì vừa rồi cậu nói không phải là quyết định lúc trước của Lục Đào sao, giờ sao anh ấy lại làm ngược lại. Trình Cẩn siết chặt ngón tay, cố làm ra vẻ không có gì lạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh ... có thể giúp em kéo rèm cửa được không? Em hơi buồn ngủ."

Sau khi mang thai cậu không có phản ứng gì khác, nhưng cậu rất dễ buồn ngủ, ngày nào cũng phải ngủ trưa, nếu không sẽ không lấy lại tinh thần được.

Người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng không còn nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn thịt người nữa, mà đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vẫy tay, kéo tấm màn che lại một cách gọn gàng.

"Cảm ơn", Trình Cẩn ngáp một cái, khi ánh sáng mờ dần đi, mí mắt cậu cảm thấy nặng trĩu, giờ có bao nhiêu vấn đề đi nữa cũng sẽ bị cậu đá ra sau, cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Rõ ràng là cậu không quen khi ở chung một không gian với chồng mình, nhưng không biết tại sao, lần này Trình Cẩn ngủ rất ngon, mơ màng cũng không có. Sau khi tỉnh dậy, cậu lại thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút bối rối, đến nỗi khi nhìn thấy bóng dáng Lục Đào, cậu lại nhỏ giọng gọi "Ông xã", lại quen dùng cái giọng điệu làm nũng nói "Em muốn uống nước...". Không khí như ngưng trệ một lúc, Trình Cẩn mói nhớ ra tình hình hiện tại của mình, đó đã là chuyện của mười giây sau. Cậu hoảng sợ ngồi dậy từ trên giường, vừa định xin lỗi thì phát hiện Lục Đào đã đứng dậy, rót cho cậu một cốc nước rồi đưa qua.

"Em...", Trình Cẩn vò mái tóc rối bù, có chút ảo não không biết có nên nhận lấy cốc nước trước mặt, "Chắc là em ngủ đến mơ hồ rồi, thực xin lỗi, em không cố ý gọi như vậy, em cứ tưởng..." Cậu vẫn nhớ trước đây đã từng gọi như vậy, nhưng đổi lại đối phương lại càng thêm chán ghét, vì thế mà từ từ thay đổi.

Tay cầm cốc thủy tinh siết chặt, có lẽ ngài Thượng tướng đã rất cố gắng kiềm chế để không làm vỡ chiếc cốc, anh nói: "Tại sao? Tưởng tôi là anh ta à?"

Trình Cẩn chột dạ đáp "Thực xin lỗi".

"Chồng của em là tôi!"

Nghe được câu này, Trình Cẩn hơi kinh ngạc, sau đó lại sớm nhận ra, "Từ góc độ pháp lý mà nói, điều này không sai."

Nhưng những lời này dường như không làm cho đối phương hài lòng. Chiếc cốc đến gần hơn, Trình Cẩn không thể không cầm lấy nó và uống cạn nước trong cốc. Lục Đào vẫn chưa đi, vẫn đứng trước mặt cậu, đợi cậu uống nước xong, anh nói "Tại sao em muốn kết hôn với Mã Viên?"

Trình Cẩn sững sờ, "Sao anh lại biết tên cậu ta?", cậu cúi đầu nhìn xuống cố tay mình, thời gian cho thấy cậu đã ngủ được 3 tiếng đồ hồ, 3 tiếng này cũng đủ để người đàn ông trước mặt tìm hiểu chân tướng. Nhưng cậu vẫn còn muốn vùng vẫy, "Anh đã điều tra cậu ta rồi sao? Kết hôn với cậu ta ... Đương nhiên là vì muốn bắt đầu lại từ đầu, sau đó lại cảm thấy cậu ta là người đàn ông tốt."

"Đàn ông?"

Nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của người kia, cậu cắn môi nói " Cứ coi như là thiếu niên đi, nhưng cậu ta cũng đã 18 tuổi rồi, khi cùng anh kết hôn, chẳng phải em cũng ở tuổi đó sao?"

Lục Đào đáp "Nhưng hôm nay hai người là lần thứ hai gặp mặt, lần đầu tiên là ngày hôm qua."

Trình Cẩn hoảng sợ "Làm sao anh biết? Cậu ta nói với anh sao?"

Lục Đào nói "Không có, là có nhân chứng. Hai người lần thứ hai gặp mặt đã có ý định muốn kết hôn. Lý do là gì? Em đừng nói với tôi giữa hai người cũng là nhất kiến chung tình?"

Không biết vì sao, Trình Cẩn cảm thấy chữ 'cũng' trong câu nói của anh đặc biệt khăc nghiệt, cậu lấy tay che bụng dưới chăn bông, dũng khí từ từ lan ra, "Đúng vậy, tại sao không thể là nhất kiến chung tình chứ?"

Lục Đào nghe được câu trả lời của cậu, sắc mặt thay đổi, anh lạnh lùng hơn, "Tôi không nghĩ cậu ta sẽ quyết định kết hôn qua loa như vậy".

Trình Cẩn nói "Nếu như anh đã điều tra qua rồi, hẳn đã biết gia đình cậu ấy rất nghèo, chỉ có một người mẹ và một đứa em gái, cậu ấy rất cần tiền. Vì vậy em mới lừa cậu ấy, nói rằng hiện tại em rất muốn kết hôn, sau đó cho cậu ấy một khoản tiền để làm thủ tục kết hôn, nhằm níu kéo cậu ấy, lý do như vậy được rồi chứ?"

Cậu gần như trở nên cam chịu, "Dù sao em cũng là loại người như vậy! Em đã từng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy rất muốn gả cho anh, mà gia đình em khi đó cũng có khả năng uy hiếp anh, thế nên em mới sử dụng cách đó. Mà bây giờ gia đình em phá sản rồi, chỉ có thể dùng tâm mà lừa thôi. Nhưng em căn bản không hiểu tại sao khi đó em đã nộp đơn chấm dứt hôn nhân với anh rồi nhưng lại không được thông qua?Lục Đào , anh nói em biết đi, không phải anh rất muốn ly hôn với em sao? Tại sao nó lại không được chấp thuận?"

Sự kích động của cậu khiến Lục Đào ngạc nhiên, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, anh nói "Anh nói rồi, anh không nghĩ đến việc ly hôn với em."

Trình Cẩn như sắp ngã quỵ, lớn giọng hét lên, "Vậy anh nói cho em biết? Trước khi anh quay lại, nói muốn đưa em đến một nơi là nơi nào?"

Nước mắt cậu trào ra, ủy khuất không ngừng " Anh chung quy cũng không thể là mang em đến một bữa tiệc nào đó phải không? Từ trước đến nay anh không bao giờ nguyện ý cùng em xuất hiện cùng một hơi!"

Lục Đào nhìn cậu, im lặng vài giây rồi trả lời, "Đưa em đi mở tài khoản chung. Loại đơn đó phải cần có sự hiện diện của cả hai mới có hiệu lực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro