PN5: Tàu vũ trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ lạc Tây Nhĩ nằm ở vị trí cực Bắc trên tinh cầu địa nhiệt, nói một cách chính xác, đó là khu vực lạnh nhất trên thiên hà. Đỉnh núi quanh năm đều bị phủ đầy tuyết trắng dày đặc, lúc ấm nhất thì nhiệt độ cũng chỉ lên đến 0 độ, khi lạnh nhất thì nhiệt độ xuống tới âm 50 độ, đây quả thực là một hầm băng danh xứng với thực.

Vị trí địa lý của bộ lạc Tây Nhĩ nằm ở khe núi giữa hai đỉnh núi, theo thống kê, tổng số người dân của họ là hơn 500 người, khẩu phần chính là khoai tây. Bọn họ quanh năm chỉ hoạt động ở nơi cư trú, tuyệt không ra bên ngoài trừ khi là việc cấp thiết. Toàn bộ bộ lạc của họ rất khép kín, không đi ra ngoài cũng như không chào đón người ngoài. Nhưng Mã Lưu từ khi nhậm chức đã cùng họ liên lạc, vài lần trước quá trình đều rất thuận lợi, nếu như không phải gặp chuyện ngoài ý muốn, chắc hẳn sẽ không bị giam giữ lại.

Trình Húc đã dặn Mã Lưu trước đó, không nên nán lại nơi đó quá lâu, vì vậy nếu như loại bỏ thời gian quay lại, Mã Lưu chắc hẳn phải có mặt ở đây ba ngày trước, nhưng hiện tại lại bặt vô âm tín.

"Anh ấy có mang theo điện thoại liên lạc, nhưng lại không có tín hiệu". Trình Húc đến gặp mặt Tinh trưởng của tinh cầu địa nhiệt, đối phương là một lão ông đã 100 tuổi, tên là Mã Thụy.'Mã' là một họ rất phổ biến trên tinh cầu địa nhiệt và hầu hết người dân bản địa đều là họ Mã.

Tinh trưởng Mã Thụy cũng tỏ ra rất lo lắng, ông nói: "Tất cả đều do cơ sở vật chất của chúng tôi quá kém cỏi, nơi mà Mã Lưu đến còn tệ hơn, không có tín hiệu mới là chuyện thường ngày. Từ đây muốn đi đến bộ lạc Tây Nhĩ phải dùng xe trượt tuyết đi khoảng 18 tiếng đồng hồ, có thể nào cậu ấy giữa chừng chọn không đúng đường cho nên bị nán lại giữa đường rồi?"

"Không thể nào. Tôi đã liên hệ với trạm cung cấp nhiên liệu cho xe trượt tuyết mà anh ấy cần đi qua. Đối phương nói rằng anh ấy đã đi qua nhưng không hề quay lại". Trình Húc cau chặt mày, "Hiện tại chúng ta phải tìm người bắt đầu đi tìm anh ấy!" Anh nhanh chóng lại nói tiếp: "Tôi cũng cần phải đi!"

Tinh trưởng vội vàng nói: "Cậu chắc là không được, cậu là người ngoài đến, đi đến bộ lạc sẽ chọc giận đến bọn họ, để tôi đi là được, tôi sẽ đi gọi thêm người, cùng ngồi xe trượt tuyết đi".

"Không được, ngài tuổi tác đã lớn, nên ở lại chỗ này, lần này đi hành trình rất xa xôi, để tôi đi!"

Khi hai người họ đang tranh luận, tiếng gõ cửa vang lên, Trình Húc quay đầu, liền thấy được đối tác gần đây của họ -- Lý An tiên sinh. Lý An vỗ hết những hạt tuyết đọng lại trên vai, nở một nụ cười tao nhã, nói: " Xin lỗi đã làm gián đoạn, nhưng tôi nghĩ mọi người hiện tại đang cần giúp đỡ,vì vậy xin tha thứ cho sự mạo muội của tôi". Ông ta nhìn Trình Húc: "Trình tiên sinh đây đang muốn đi tìm kiếm Mã tiên sinh đúng không? Nói thật, chỗ tôi có một ứng cử viên rất tốt, hơn nữa chúng tôi cũng có một chiếc tàu vũ trụ, tôi nghĩ chắc nó sẽ có công dụng".

Trình Húc còn chưa phản ứng lại, mắt Mã Thụy đã sáng rực lên trước, "Tàu vũ trụ? Vậy thì thật là tốt rồi! Nếu đi bằng xe trượt tuyết, nếu như thuận lợi cũng phải mất đến 18 tiếng mới đến nơi, nếu là tàu vũ trụ, thì chắc có thể tiết kiệm được vài giờ đúng không?"

Lý An lịch sự đáp: "Chắc là sẽ đến nơi trong vòng 2 tiếng, ngài Tinh trưởng, tàu vũ trụ của chúng tôi là mẫu tàu có tốc độ nhanh nhất và tốt nhất trên tinh cầu Đế chế".

"Vậy thật quá tốt rồi!", Mã Thụy hưng phấn nói, "Thực sự có thể mượn nó dùng sao?"

"Tất nhiên", Lý An cười nhẹ, "Nhưng mà có một điều kiện". Ông ta nhìn Trình Húc, "Ông chủ của tôi hy vọng có thể cùng Trình Húc tiên sinh cùng hoàn thành việc này với anh ấy".

Trình Húc sau khi nghe những lời này, sóng lưng thẳng tắp run lên một hồi, tay phải chậm rãi nắm chặt lại.

Việc anh luôn lo lắng, cuối cùng cũng đến rồi.

Lần nữa gặp lại Ngạn Thất, Trình Húc phát hiện cho dù bản thân có dựng lên tâm lý thật tốt, nhưng chấn động vẫn còn rất lớn. Anh đối với đối phương không có oán hận, cũng không kinh tởm, chỉ là muốn trốn tránh , trốn thật xa thật xa, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại cậu, tuy nhiên, thực tế vẫn không thể che dấu được.

Nhưng đối phương, có vẻ có chút thay đổi.

Trình Húc đã tưởng tượng ra dáng vẻ của đối phương khi gặp anh, tức giận là không thể tránh khỏi, nói không chừng còn lạnh nhạt nói lời chế giễu, sau đó cưỡng chế ép anh ở lại bên cạnh cậu, uy hiếp anh, lăng nhục anh.... Nhưng thực tế lại không có gì xảy ra, khi ánh mắt Ngạn Thất nhìn thấy anh lần đầu tiên, chỉ là nhìn lâu thêm một chút nữa, sau đó giống như đang cố gắng cách xa anh, chào hỏi Tinh trưởng như một thanh niên có giáo dưỡng tốt. Cậu lớn lên cao ráo lại anh tuấn, lúc không bộc lộ bản chất, kỳ thực là người tạo cho người khác hảo cảm. Tinh trưởng vừa thấy cậu liền bị vẻ ngoài của cậu lừa gạt mất rồi, không ngừng khen ngợi cậu ta, lại cảm ơn cậu ta không ngớt.

Ngạn Thất nhẹ nhàng lễ phép đáp: "Không cần khách khí, đây là việc phải làm thôi, chúng ta sau này còn phải hợp tác rất nhiều mặt,hy vọng Tinh trưởng đại nhân có thể chiếu cố nhiều hơn".

Tinh trưởng cười vui vẻ nói: "Đó là đương nhiên rổi". Nhưng ông hiển nhiên có chút lo lắng: "Hai người cần thiết phải đi đến đó sao? Người của bộ lạc Tây Nhĩ rất bài xích người ngoài, ta sợ hai người sẽ bị thương thôi".

Ngạn Thất nói: "Vì chỉ là tàu vũ trụ loại nhỏ nên chỉ có thể chở được hai người thôi, nhưng xin ngài đừng lo, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, chắc chắn sẽ mang Mã Lưu tiên sinh an toàn quay trở lại, cũng sẽ đàm phán sự việc thành công".

Trình Húc đột nhiên nói: "Các cậu đã chuẩn bị...chắc không phải định tấn công vũ lực đó chứ?"

Cuối cùng cũng nghe được anh nói chuyện với mình, Ngạn Thất dường như rất vui vẻ, lông mày cũng mang theo ý cười, cậu nói: "Tất nhiên không phải", cậu nhìn Trình Húc thật lâu, "Việc không nên chậm trễ, chúng ra xuất phát thôi".

Tàu vũ trụ của cậu quả thật là loại tối tân nhất cũng là loại nhỏ nhất, phía trên chỉ có duy nhất hai chỗ ngồi, nhưng cabin có vẻ như chứa đầy đồ trong đó. Trình Húc nhịn lại không hỏi, sau khi lên tàu, trước tiên liền thắt dây an toàn vào. Cửa khoang đóng lại, Ngạn Thất bắt đầu điều chỉnh tọa độ chuyến bay. Bộ lạc Tây Nhĩ là nơi rất khó tìm được bằng định vị vệ tinh, cần phải điều chỉnh tọa độ bằng tay, vì vậy trên tay cậu luôn có một tờ bản đồ .

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu, Trình Húc không nhịn được mà hỏi: "Tôi còn tưởng cậu muốn lừa tôi lên đây rồi đưa tôi quay trở về".

Động tác của Ngạn Thất dừng lại, dáng vẻ dường như đang rất vui, cậu nói: "Tôi thực sự là có suy nghĩ như vậy, nhưng đã nhịn lại được rồi". Cậu nhìn Trình Húc "Còn anh thì sao? Rõ ràng biết có thể xảy ra chuyện như vậy, sao còn dám lên đây?"

"Trên tinh cầu này chỉ có một tàu vũ trụ của cậu", Trình Húc mím môi, "Tôi không có lựa chọn".

"Tôi rất vui", Ngạn Thất mỉm cười, cuối cùng cũng định được toạ độ, sau đó bật chế độ lái tự động. Một phút sau, phi cơ bay lên, rồi bay đến điểm đến với tốc độ rất nhanh.

May mắn thay thời tiết hai ngày nay rất tốt, tuy rằng nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, nhưng không có gió lớn, cũng không có tuyết rơi, con đường phía trước rất thông thoáng. Tàu bay không cao, từ cửa sổ có thể nhìn thấy các dãy nhà phía dưới. Ngạn Thất đột nhiên nói: "Muốn thu hút khách du lịch, thì phải tạo nên nét đặc biệt, nhũng ngôi nhà ở đây cũng có thể cải tạo một tí".

Nếu như cậu ấy nói thứ gì khác, ví dụ như ' tôi nhớ anh', 'anh vậy mà dám chạy', Trình Húc chắc hẳn sẽ không đáp trả lại. Nếu như cậu cưỡng ép, uy hiếp anh làm loại chuyện thân mật kia trên tàu , dù Trình Húc bây giờ có thuận theo, sau này tuyệt đối sẽ dùng trăm ngàn cách để cách xa cậu hơn. Nhưng Ngạn Thất bây giờ lại đang nói đến việc 'phát triển', Trình Húc không khỏi ngạc nhiên, cũng không nhịn được mà đáp trả, "Cải tạo như thế nào?"

"Không cần thay đổi gì lớn, chỉ cần cải tạo những thứ nhỏ nhỏ thôi. Húc ca, anh không thấy màu sắc trên tinh cầu này quá đơn điệu rồi sao? Sống trong môi trường như vậy, mọi người sẽ cảm thấy hơi thiếu đam mê, nếu như mái nhà hoặc tường nhà có thể được sơn màu sắc rực rỡ, có lẽ sẽ rất bắt mắt".

Trình Húc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phương pháp này có thể thực hiện".

Ngạn Thất thấy anh đột nhiên tán thành với ý kiến của bản thân, trong lòng liền vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn cố gắng giữ lại biểu cảm trên gương mặt. Có trời mới biết khi đang trong môi trường khép kín như thế này, lại chỉ có hai người bọn họ, cậu rất muốn làm loại chuyện thân mật kia. Cậu ngửi thấy hơi thở tỏa ra từ người Trình Húc, nghe thấy âm thanh của anh, cả người liền nóng đến không chịu được, bụng dưới đã lan tràn toàn khí nóng. Dương vật từ lâu không được phát tiết dần dần cứng lên, may thay bên ngoài cậu có chiếc áo khoác có thể che nó đi. Ngạn Thất hỏi: "Về việc khu trượt tuyết, anh nghĩ thế nào?"

Trình Húc nói: "Tất nhiên là rất tốt, tôi có lên kế hoạch rồi, nhưng kinh tế không đủ".

"Tôi có thể đầu tư". Giọng điệu của Ngạn Thất có chút tha thiết, "Tôi cũng dự định xây dựng cơ sở điện ảnh và truyền hình ở đây, đồng thời chuyển các ngành công nghiệp khác của mình đến đây".

Kẻ ngốc cũng biết nguyên nhân cậu ta làm vậy là gì, Trình Húc cảm thấy không thoải mái liền nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không sợ hao hụt vốn?"

"Không sợ", Ngạn Thất cười, giọng điệu tràn ngập sự tự tin, "Cũng sẽ không hao hụt vốn".

Trình Húc mím môi, không muốn cùng cậu tiếp tục việc này nữa, vội vàng nói: "Tôi nghỉ ngơi một chút".

Anh nhắm mắt lại, nhưng cũng cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng như muốn thiêu đốt của đối phương luôn đặt trên mặt mình, nó khiến anh cảm thấy trong lòng có chút tê tê, thấy không được tự tại, lại có chút bài xích. Trình Húc phát hiện bản thân anh mong chờ Ngạn Thất có thể làm việc gì đó quá giới hạn, nếu là như vậy, trái tim kiên định của anh sẽ càng kiên định thêm một chút. Nhưng toàn bộ hành trình đối phương cũng không có hành động gì, chẳng những không nói lời nào, ngay cả tay áo anh cũng không hề sờ một tí nào, so với những quy củ lúc trước của cậu quả thật là như hai người khác nhau.

Phỏng đoán rằng cậu có thể đang dùng phương thức khác 'thu phục' bản thân anh, bộ dạng hiện tại của Ngạn Thất chẳng qua chỉ là ngụy trang cả thôi, nhưng Trình Húc cũng không biết nên làm thế nào.

Dọc đường đi Trình Húc chỉ có thể chợp mắt nghỉ ngơi, Ngạn Thất lại rất ngoan ngoãn, ngoại trừ thi thoảng phải điều chỉnh đường bay, đến âm thanh cũng rất ít khi cất lên. Cho đến khi gần đến nơi, mới dùng ngữ khí dịu dàng mà nói: "Húc ca, hình như đã đến rồi".

Trình Húc nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thoáng qua đã thấy hai ngọn núi lớn sừng sững trước mặt, nhưng lại không nhìn thấy nhà của bộ tộc Tây Nhĩ. Ngạn Thất đã giảm dần tốc độ, một bên đưa kính viễn vọng lên rồi nói: "Húc ca, dùng cái này".

Khi cầm lấy kính viễn vọng, Trình Húc vô tình chạm vào ngón tay của đối phương, anh vội vàng rụt tay lại như bị điện giật, nhanh chóng cầm kính viễn vọng tìm kiếm vị trí của bộ lạc Tây Nhĩ, cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ vừa rồi trong lòng. Khi nhìn thấy những ngôi nhà bằng tuyết qua kính viễn vọng, giọng điệu của Trình Húc không khỏi có chút kích động, anh chỉ về phía đó và nói: "Chính là nơi đó!"

"Được", Ngạn Thất điều chỉnh lại phương hướng một chút, qua vài phút sau, cậu đột nhiên nói: "Bên dưới có vẻ là một khu vực gì đó, có dấu vết của việc rào chắn".

Trình Húc nói: "Khu bảo tồn ngựa lông dài, sau vụ việc tàn sát cách đây 80 năm, nhũng con ngựa lông dài còn lại đều được bố trí ở nơi lân cận". Lại nói: "Ngựa lông dài là thần vật bảo hộ của bộ lạc Tây Nhĩ, vì vậy bọn họ không thích những người đến từ bên ngoài".

Ngạn Thất hỏi: "Mã Lưu xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, chắc không phải là do ngựa lông dài chứ?"

Trình Húc cau mày, nói: "Không biết nữa, nhưng nếu thật là vậy thì có chút không tốt rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro