Chương 2: Đến Hitaito, Izumim trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đại dương mênh mông một con thuyền lớn đang cưỡi sóng mà đi...

"Oa! Công chúa biển thật đẹp." Bóng dáng gầy yếu đứng ở mũi thuyền, Lela dang rộng hai tay nhắm mắt lại cảm nhận được cơn gió mằn mặn của biển cả làm bệnh tình của Lela tốt lên. Dễ chịu quá đi, thích thật~

Asisu không nói gì chỉ nhàn nhạt nhìn bộ dáng hoạt bát, tràn đầy sức sống của Lela, thấy Lela khỏe lên là nàng vui rồi. "Bọn họ đâu?" Lela hiểu Asisu nhắc đến đám người nào liền nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, ngọt ngào lên tiếng. "Công chúa họ đang 'trò chuyện rôm rả' với biển cả." "Ọe eee...nnnước..." Lela vừa nói xong liền có tiếng người nôn ở đuôi thuyền vọng lên. Ba cô gái, ba thân hình mảnh mai, sắc mặt xám ngoét, mỗi người ngự trị một vị trí trên boong tàu, đôi tay bủn rủn cố chấp bám chặt lấy thành tàu, gập người dính sát vào lan can, mặt đối diện với biển thực hiện xứ mệnh cao cả 'trò chuyện' với biển cả. "Người thấy đó. Ha ha ha..." Lela nhún nhún vai không phúc hậu cười, hừ còn nói nàng lắm bệnh yếu như sên bọn họ còn không cả bằng sên.

Asisu từ chối cho ý kiến tìm một tư thế thoải mái trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần.

"Oái!" Một con chim biển xấu số đập ngay vào gương mặt đang đắc ý của Lela, rơi bụp xuống đất hôn mê. Lela choáng váng, ui da đau chết mất, mắt trừng con chim đang bất tỉnh trên sàn, bà đây nhất định nấu mi.

"Có chuyện?" Asisu mở mắt nhíu mày hỏi, Lela ủy khuất lấy tay xoa xoa cái mũi sưng đỏ của mình. Đôi mắt to tròn phủ một tầng sương mông lung đáng thương hề hề nhìn Asisu, cắn cắn môi nghẹn ngào nói. "Lela bị con chim xấu xa 'tập kích' hòng chiếm tiện nghi của Lela." Khóe miệng Asisu giật giật dứt khoát không thèm nhìn Lela, chuyển tầm mắt lên thân con chim xấu số.

Con chim từ trong hôn mê nhặt được lại cái mạng nhỏ của mình liền như được tiêm chất kích thích đập mạnh cánh bay vút lên trời cao hướng về phía ngược lại của con thuyền vội vã bay đi.

Asisu cau chặt mày con chim này có chút kì quái, đang lúc Asisu kinh nghi thì một loạt âm thanh rối loạn của đám chim biển bay ngược lại với con thuyền chúng đang sợ hãi điều gì?.... "Quay thuyền mau tìm một hòn đảo nào đó tấp vào." Asisu lớn tiếng phân phó, thuyền trưởng khó hiểu nhưng vẫn làm theo dựa vào bản đồ hàng hải chẳng mấy chốc họ đã cập bến trên một hòn đảo nhỏ Goili vương quốc- nước chư hầu của Hitaito đại quốc.

Sau khi làm tốt công tác giữ thuyền Asisu theo đoàn người hộ tống tiến về hoàng thành Goili. Trên đường đi Lela khó hiểu hỏi "Công chúa tại sao chúng ta không đi tiếp còn nửa ngày là đến Hitaito rồi mà?" Asisu nhàn nhạt đáp "Có bão." Gì? Không thể nào thời tiết đang đẹp mà. Như nghe được thắc mắc của Lela Asisu giải thích "Mặt biển càng yên lặng bão càng lớn, ngươi không thấy đám chim biển rối rít bay đi tìm nơi chú ẩn sao?"

Asisu vừa dứt lời mây đen ùn ùn kéo tới nhanh chóng che đi bầu trời cao trong xanh, gió nổi lên cuốn tung bụi đất trên đường đi của nó như báo hiệu có một cơn bão rất lớn ở ngoài khơi.

Nga, thì ra là vậy công chúa quả là con gái của nữ thần vừa xinh đẹp lại thông minh tài trí. Mắt Lela sáng quắc nhìn công chúa Asisu của mình ánh mắt càng trở nên sùng bái khiến cho Asisu rùng mình một cái.

Mưa nặng hạt rơi xuống, gió giật mạnh đánh vào những cây cổ thụ vang lên những tiếng kêu răng rắc thê lương. Mưa lớn kéo dài đến tận trời tối vẫn chưa dứt...
----------------------------------------------------------
XOẸT! ĐOÀNG...!

Tia chớp rạch ngang bầu trời đêm trở lên sáng rực, ánh sáng chớp nhoáng theo ô cửa sổ trải dài trên chiếc giường lớn màu trắng mang phong cách cổ xưa. "KHÔNG ggg... !" tiếng gầm đau thương, thống khổ như một con dã thú đang cận kề cái chết hòa cùng với âm thanh của sấm rền sao mà cảm thấy bi thương?

Bóng hình to lớn bật dậy, mồ hôi lã chã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của hắn. Phải là xinh đẹp, dù biết không nên dùng từ này miêu tả nam nhân nhưng nên nói sao với cái gương mặt già, trẻ, trai, gái, đồng tính, lưỡng tính đều không buông tha đây?

Đặc điểm phải kể đến đầu tiên là mái tóc dài màu bạc óng mượt phiêu dật như tiên. Da thịt trắng nõn, bóng loáng, mềm mại như lụa. Cái trán trơn bóng phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, lông mày rõ nét không quá mỏng cũng không quá dày. Một đôi lông mi dày như hai chiếc quạt run rẩy che đi đôi mắt hẹp dài màu trà thâm trầm. Điểm nhấn cho khuôn mặt mang nét dương cương của mĩ nam là cái mũi cao tinh tế đến từng chi tiết giống như một kiệt tác của tạo hóa ban tặng. Phía dưới là đôi môi mỏng mím chặt đến tái nhợt. Chiếc cắm tinh xảo, cái cổ thon dài. Cổ áo nới lỏng lộ ra xương quai xanh gợi cảm làm bao người mê mẩn. Bờ vai rộng rãi, khuôn ngực săn chắc trắng trẻo, xuống tiếp là... Khụ, là cái chăn màu trắng bị nắm đến nhăn nheo... (Tg: dài vậy thôi trên thực tế nhìn chưa đến một giây)

Hắn đã chết vì người con gái hắn yêu, chết không nhắm mắt nhìn người con gái trong ngực kẻ đâm mình. Chết trong đau khổ, cô độc lặng lẽ chúc nàng được hạnh phúc. "Carol ta có gì không bằng hắn" Izumim lẩm bẩm, trong lòng chua xót.

Đau quá! Khẽ rên, Carol có lẽ trái tim ta đã tan nát vì nàng, Izumim cười bất đắc dĩ. Nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp đau đớn không ở trước ngực mà là ở...bên hông? Kì quái, không phải tên khốn Menfusu đâm vào tim hắn sao? Đặt tay lên ngực sờ tới sờ lui đừng nói là vết thương trí mạng ngay cả vết sẹo cũng không có.

Bất giác chạm tay lên vai từ ngày bị cái vật gì đó cắn hắn ngày nào cũng đặt tay lên vết thương mà tưởng nhớ nàng sự đau đớn của vết thương sao bằng nỗi tương tư trong lòng hắn. Nhưng kì lạ là chỗ hiện tại cũng như ở trước ngực trắng nõn không tì vết.

Nhấc chăn mỏng lên nhìn vết thương bên hông đang rỉ máu, hoảng hốt sao nó lại khớp với vết thương lúc hắn còn ở thành trì ven biển. Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó nhưng hắn không tin tưởng, điều này quá phi lí.

Nâng mí mắt lên đánh giá căn phòng lúc sáng lúc tối. Căn phòng tinh xảo phóng khoáng manh đậm phong cách hoàng gia. Ngoài cửa sổ là tiếng gió gào thét, tiếng gầm giận dữ của đất trời.

Ngoài trời còn đang mưa lớn, hoàn cảnh y hệt trong quá khứ ăn sâu vào óc hắn- đêm đó hắn bị ám sát nhưng đó là chuyện nhỏ không đáng kể đến chẳng qua cơn bão này rất lớn chưa từng có trong lịch sử nó đến rất nhanh đi cũng nhanh khiến mọi người trở tay không kịp, nó gây bao thiệt hại cho nhiều đảo nhỏ thuộc quyền cai quản của Hitaito...

Lười biếng dựa vào thành giường, kiếp trước nhờ có bọn phản tặc ấy mà hắn thua trên tay tên khốn Menfusu. Giờ hắn nên nhân tiện giết hết hay nên cứu trợ cho chúng đây?...

Ánh chớp xẹt qua một bóng đen thoắt hiện, trong mắt Izumim chợt lóe lên sát khí nồng đậm, bọn chuột này. Ngón tay thon dài đặt bên môi cười khẽ như một con hồ ly xảo quyệt. Thiện tâm lớn tiếng nhắc nhở "Vào đi , nấp ở ngoài không sợ bị sét đánh chết hay bị cảm sao?" Sát thủ ở ngoài rùng mình một cái hắn phát hiện? Đùa, bọn hắn làm việc rất cẩn thận sao có thể dễ phát hiện huống chi trời đang bão to và hơn nữa với tính cách của tên hoàng tử Izumim thiện chiến này hắn mà biết đã bất chấp xông ra ngoài chém giết rồi làm gì mà nằm liệt ra đấy.

Nếu Izumim biết được bọn sát thủ nghĩ gi chắc chắn sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ dìm chết đám này mất. Ngu ngốc, còn không biết dấu mình mà... rốt cuộc bổn hoàng tử là sát thủ hay các ngươi là sát thủ, bổn hoàng tử được lệnh giết các ngươi hay các ngươi được lệnh giết bổn hoàng tử? Bổn hoàng tử còn mất công chạy ra ngoài cầu xin các ngươi giết bổn hoàng tử? Đúng là một đám ngu như heo, đã ngu còn mắc bệnh tự kỷ. Thà bỏ làm sát thủ chạy vào rừng làm heo rừng chờ người săn giết đi là vừa. (Tg:|||)

Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì Izumim buồn bực không phải đến giết hắn sao? Còn không mau nhảy vào làm bao cát cho bổn hoàng tử. Như chợt nhớ ra điều gi đó Izumim lại lớn tiếng lần nữa. "Xem ra mai bổn hoàng tử cần chậm rãi tra tấn con tù binh bị bắt ở Amazon rồi, xem nào có nên quật cho nó một trăm roi làm món khai vị? Hay...". "Câm mồm, Izumim hôm nay sẽ là ngày chết của mi. " Cùng lúc một đám sát thủ khoảng hơn năm mươi tên quần áo ướt nhẹp nhảy vào làm căn phòng rộng lớn bỗng trở nên hơi chật. Tuy nhìn chúng có chút chật vật nhưng lại lộ ra khí chất không thể khinh nhờn. Ân có chút khí thế không tệ.

Dựa vào trí nhớ kiếp trước của mình Izumim thừa biết đây toàn là tinh anh trong nữ quân đội nước Amazon được nữ hoàng ra lệnh giết chết hắn và cứu em gái bị bắt làm tù binh của mình. Nữ hoàng ơi nữ hoàng cô cũng chịu bỏ ra phết ý chứ trong tình trạng đất nước còn khó giữ mà vẫn muốn cứu em gái mình còn muốn cắn hắn một ngụm. Chà chà hay cho câu chị em tình thân, hay cho một nữ nhân ngoan độc, Izumim cười lạnh.

Nhưng nữ hoàng cô xem thường hoàng tử Izumim này rồi. "Trong thời gian ngắn nhất 'dọn dẹp' đám dơ bẩn trước mặt cho bổn hoàng tử." "Vâng." hơn mười ám vệ cung kính thi hành mệnh lệnh thực hiện công việc 'quét dọn' của mình, tiếng binh khí chói tai vang lên nhưng cũng bị âm thanh mưa gió ngoài trời nuốt chửng.

Izumin ngồi trên giường lạnh nhạt nhìn từng sát thủ bị giết cho đến khi kẻ cuối cùng ngã xuống mới đưa ra nhận xét cho đám ám vệ tự tay mình đào tạo ra làm bọn ám vệ oan uổng khóc không ra nước mắt. "Quá chậm, đánh nữ nhân cũng lâu như vậy, còn bị thương. Càng ngày càng ẻo lả, tăng cường độ huấn luyện lên gấp năm." Hoàng tử a đó không phải là nữ nhân a đó là quái vật đội nốt nữ nhân a. Tùy tiện lấy một trong số họ cũng thừa sức vật ngã mười tên nam nhân cao to a mà thuộc hạ lấy một địch năm a địch năm nữ nhân đó a. Hu hu đời thế là tàn, lúc trước là huấn luyện ma quỷ giờ tăng lên gấp năm sẽ là gì a? (Tg:"Vẫn là huấn luyện ma quỷ thôi.")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro