Ss1-Chương 2: Ngày đầu trong tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc bình minh ló rạng, cô tự khắc sẽ tỉnh dậy do thói quen của mình.

Đưa mắt liếc nhìn xung quanh, ai nấy cũng đều đang chìm trong giấc ngủ của mình, căn phòng thì chỉ được chiếu sáng với một ít ánh sáng từ bên ngoài.

Không có gì đặc biệt hết, nói chung là cũng bình thường như cũ.

Cô thở dài, lại bèn lấy một cuốn sách ra đọc để giết thời gian.

------------------------Hai tiếng sau---------------------

// Cạch //

"Này, dậy đi! Đã đến giờ ăn sáng rồi!" - Một cai ngục bước vào bên trong.

Một số tù nhân sau khi bị đánh thức thì cũng dần ngồi dậy.

"Cho tôi thêm năm phút nữa đi!" - Issac nói trong khi miệng vẫn còn đang ngái ngủ.

"Năm phút cái gì? Dậy ngay không ta đánh giờ!" - Cai ngục đe doạ. Nghe thấy thế Issac liền giật mình bật dậy mà tỏ vẻ sợ hãi.

"Em dậy, em dậy rồi!" - Issac nói trong sự lo lắng.

"Được rồi, hãy mau xếp hàng để ta còn kiểm tra nào!" - Cai ngục yêu cầu.

Tất cả nghe xong thì xếp thành một hàng ngang, cai ngục từ từ tiến đến kiểm tra rồi ra hiệu cho tất cả đi ra bên ngoài.

Vừa mới bước chân ra khỏi bên ngoài thì một giọng nói ớn lạnh lọt vào trong tai của cô.

Cô run người một cái rồi từ từ quay sang nhìn về phía đó.

Thứ mà cô nhìn thấy là bốn tên tù nhân nam đang khiêng trên mình một chiếc kiệu, và người đang ngồi lên đó là một tù nhân nữ, tên Layla thì phải?

Cô không khỏi mà để lộ ra một ánh mắt đầy sự khinh bỉ, cô cười nhạt rồi lạnh lùng quay lưng rời đi.

-------------------------Tại căn tin-----------------------

"Tù nhân tiếp theo!" - Nghe thấy thế cô liền đi qua cánh cửa kiểm tra kim loại.

Rồi cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên, nhìn vẻ mặt của ông ta thì hình như đang tức giận. Phía sau còn có hai tù nhân nam đang vội vã làm gì đó, trông có vẻ khổ sở.

"Ồ, cô là tù nhân mới sao?" - Ông ta quay sang hỏi.

"Xin chào, tôi là Jaki Natsumi." - Cô lịch sự trả lời.

"Tôi là Cà Rốt, đầu bếp trưởng của nhà tù." - Ông ta giới thiệu.

Sau khi lấy đồ ăn, cô liếc nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy một chỗ ngồi gần lối ra phía sau.

Cô đi ngang một cái bàn thì suýt thì vấp ngã, trong sự ngỡ ngàng của cô thì những tiếng cười khúc khích vang lên.

"Này này, cô tù nhân mới! Làm cái gì mà lại vấp chân của tôi để mà ngã vậy hả? Đúng là hậu đậu mà!" - Một cô tù nhân nói mỉa, cả nhóm bàn nghe thấy xong thì liền cười phá lên.

Cô im lặng liếc nhìn từng người một, rồi nhìn thấy một cốc nước còn nguyên đặt trên bàn, cô liền cầm lấy và hất thẳng vào mặt của cô gái vừa làm mình bị ngã.

Cả nhóm đó sau khi thấy cô làm thế thì không khỏi sửng sốt.

"Xin lỗi nhé, là tại do tôi hậu đậu nên mới lỡ làm cô bị ướt!" - Cô nhoẻn miệng cười

Mấy cô gái kia thấy như vậy thì không khỏi tức giận, nhưng họ lại chả dám làm gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn.

"Đây là lời cảnh báo của tôi, lần sau sẽ không nhẹ nhàng như này đâu!" - Cô hăm doạ, cả bàn đó nghe vậy thì liền rùng mình sợ hãi.

Sau đó cô đi xuống chỗ ngồi mà mình đã lựa, ngồi xuống với một tâm trạng không mấy là thoải mái.

Dĩ nhiên rồi, mới sáng sớm mà gặp mấy con điên muốn gây sự thì vui nổi nào? Làm cô ăn sáng mất ngon, cũng vì thế mà cô bỏ bữa sáng luôn, ra chỗ máy bán nước và lấy một lon nước ngọt. Xong lại quay trở về chỗ ngồi và nhâm nhi nó.

Từ đằng xa, giọng của Issac vang lên, cậu hậm hực ngồi xuống ghế, ngay bên cạnh chỗ của của cô ngồi.

"Haiz! Tức chết đi được! Chúng ta bị cấm ăn sáng vì cái tội giấu vàng vào tối hôm qua rồi!" - Issac tức giận nói.

Hửm? Vậy ra đó là tối qua phòng giam lại tối om đến thế à? Mà vàng ư? Tại sao trong tù lại có vàng nhỉ?

Đắm chìm trong những suy nghĩ đó, cô không để ý đến sự thèm thuồng của Issac đang nhìn xuống phần ăn của cô. Mắt cậu sáng rực lên y như thấy được một món đồ quý vậy.

"Uầy! Trông ngon thế! Cho tôi ăn ké với!" - Issac nói. Cô nghe thấy thế thì liền liếc nhìn cậu.

"Lấy hết đi." - Im lặng một hồi thì cô mới lên tiếng nói.

Nghe được câu trả lời, Issac liền đẩy phần ăn của cô sang chỗ mình rồi ngấu nghiến ăn chúng, y như sợ ai ăn hết của cậu vậy.

-----------------------Chiều hôm đó---------------------

Cô đã nhận lại được chiếc tai nghe của mình, vốn dĩ cũng chỉ định nghe nhạc ở một nơi yên tĩnh mà thôi. Ấy thế mà lại có một chuyện xảy ra, một con quái vật chui ra từ trong một cánh cổng.

Thân hình cao, cơ thể gầy gò, chỉ có da bọc xương, móng tay dài và dần chuyển thành màu đỏ ở cuối. Chỉ với nhiều đó đặc điểm, cô đã nhận ra nó rồi.

Con quái vật đó rút kiếm ra và tấn công những người xung quanh khu vực đó, cô thấy vậy thì cũng chẳng quan tâm lắm, rồi nhà tù cũng sẽ tìm được cách áp chế nó thôi.

Nghĩ gì làm nấy, cô liền đứng dậy, từ từ rời khỏi khu vực mình đã ngồi.

"Này, cô không định làm gì sao?" - Một giọng nói vang lên, cô nghe thấy vậy thì liền đứng lại.

Issac từ bụi rậm chui ra bên ngoài, cậu đã trốn ở đó được bao lâu rồi vậy?

"Ý cậu là sao Issac?" - Cô hỏi.

"Cô rõ ràng là biết cách để khống chế nó, nhưng tại sao cô lại không làm thế?" - Issac hỏi.

"Tại sao tôi lại phải làm thể cơ chứ?" - Cô quay sang đứng đối diện với cậu.

"Tại sao ư? Vì nó có thể giúp đỡ những người kia không bị nó tấn công!" - Issac nói.

"Issac, chúng ta cũng chỉ là tù nhân mà thôi, không phải cai ngục, cũng chả phải là anh hùng. Vậy nên cậu hãy dẹp cái suy nghĩ viển vông đó đi và cứ quay lưng như thể chưa từng nhìn thấy!" - Cô nói với một vẻ mặt không vui.

"Chậc! Tên Enderman nào cũng y như nhau!" - Issac nói thầm.

"Cậu muốn giúp thì cứ việc giúp, còn tôi thì chỉ muốn phớt lờ mà thôi." - Cô từ từ quay người của mình.

"Được! Tôi không quan tâm mình có phải là một tù nhân hay anh hùng hay không! Nhưng tôi biết mình không phải là một kẻ vô cảm đứng nhìn người khác bị tấn công!" - Issac nói lớn.

Cô nghe thấy vậy thì có liếc nhìn cậu, nhưng lại im lặng mà không phát ra một tiếng động.

Thấy cậu đang chuẩn bị rời đi, cô mới lên tiếng nói.

"Đừng nhìn vào con quái vật là được." - Cô nói rồi rời đi sau đó.

Issac nhìn theo bóng của cô khuất dần, rõ ràng là cô biết cách để khống chế nhưng lại không hề ra tay giúp đỡ, rốt cuộc là vì sao?

Bỏ qua những suy nghĩ đó, cậu liền chạy ra khu vực kia và giúp đỡ mọi người xung quanh.

Còn cô thì rời đi mà không hề ngoảnh mặt lại nhìn một chút nào.

"Kẻ vô cảm ư?" - Cô trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi trong phòng giam một mình, thật yên tĩnh biết bao.

Nhưng tại sao cậu lại muốn đi giúp đỡ người khác nhiều đến thế?

Cô vẫn luôn thắc mắc về điều đó, về bản thân cậu, và cũng về câu nói đó..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro