Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai.

Sau khi lâm triều, Huyền Lăng cho gọi Tiết lão tướng quân Tiết Tích lại.

"Chắc hẳn Tiết lão tướng quâp cũng đã biết rồi đi.'' Rõ ràng nên nói giọng nghi vấn nhưng Huyền Lăng lại cố ý khẳng định. Hôm nay trong cung đã không còn bí mật nào.

"Thần... Sợ hãi!" Tiết Tích vén áo choàng, bịch một cái quỳ xuống.

Nghe tiếng động đó, khóe miệng Huyền Lăng khẽ co rút, tưởng chừng nền gạch Nghi Nguyên điện sẽ bị đập đến nứt ra.

"Lão tướng quân mau đứng dậy!" Huyền Lăng đi xuống long ỷ (ghế rồng), đỡ lấy Tiết Tích. "Trẫm nghe nói trong nhà Tiết Tướng quân gia giáo nghiêm ngặt, nhị vị công tử đều văn võ song toàn. Nói thật ra trẫm còn phải gọi Tiết nhị công tử một tiếng biểu tỷ phu, chẳng qua là... Biểu tỷ (Chu Nhu Tắc) kia thật không có phúc, hai ngày trước lúc đi dạo ven hồ nhất thời bất cẩn mà ngã xuống. Sau khi cứu lên, Thái y nói nàng vì tập múa mà ăn phải một lượng xạ hương lớn, sợ là sau này không thể mang thai nữa rồi."

Tiết Tích đứng một bên nghe, càng lúc càng sửng sốt, Huyền Lăng nói xong một lúc lâu cũng không thể phản ứng lại.

Việc này thật không đúng! Không phải trong cung có tin đồn Hoàng thượng muốn lập đại tiểu thư Chu gia làm hoàng hậu sao? Phu nhân Chu gia cũng đắc ý không ngừng, trên mặt đã biểu lộ ra bộ dáng mẹ vợ hoàng đế. Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe Hoàng đế lớn tiếng ra lệnh từ hôn, bây giờ lại thành tình huống gì đây...

"Vậy ý của hoàng thượng là...?" Tiết Tích chần chừ nhìn Huyền Lăng.

"Tiết nhị công tử phẩm chất tốt đẹp, trẫm không đành lòng nhìn hắn không có con nối dõi như vậy, chi bằng hôn sự này hủy đi. Thúc thúc (chú) Phần Dương vương của trẫm có con gái thứ ba là Huệ Thành, trẫm gặp qua không ít lần cảm thấy nàng là người ôn uyển, chắc chắn rất môn đăng hộ đối với nhị công tử. Trẫm luôn coi trọng Tiết lão tướng quân cùng hai vị công tử, chỉ mong các ngươi sớm ngày giúp trẫm phân ưu mọi việc."

Bị Huyền Lăng chụp lấy bả vai, Tiết Tích nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết vâng vâng dạ dạ cảm tạ ân điển Hoàng thượng, mãi đến lúc ngồi trên xe ngựa vẫn chưa bình thường trở lại.

Huyền Lăng nhìn thân ảnh Tiết Tích rời khỏi Nghi Nguyên điện mà cười tà ác. Chu gia cũng đã từng tính kế hắn, giờ hắn làm vậy chắc cũng không trách hắn đâu.

---

Từ sau khi Huyền Lăng tuyên triệu Tiết Tích cũng đã hai tháng, mà trong hai tháng này, trong cung hay ngoài cung đều vô cùng náo nhiệt.

Trong cung đầu tiên có tin đồn hoàng thượng muốn lập đại tiểu thư Chu gia làm hoàng hậu, sau lại truyền rằng nữ nhân này vì muốn được vào cung mà luyện múa, còn ăn bí dược làm mất khả năng sinh dục. Ngay sau đó, Tiết gia hủy hôn ước với Chu gia, phu nhân Chu gia vì chuyện này mà gây náo loạn ầm ĩ, khiến trăm họ chê cười, cuối cùng đến tai ngự tiền. Thái y viện nhanh chóng cử Thái y đến, tự tay xác thực Chu Nhu Tắc không thể có con khiến Chu phu nhân trực tiếp tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Sau đó hoàng thượng vì thương xót Tiết nhị công tử, cũng sợ ủy khuất biểu tỷ không được gả đi mà đích thân giải trừ hôn ước giữa hai nhà Tiết-Chu, lại hạ chỉ tứ hôn Tiết nhị công tử với con gái Phần Dương vương Huệ Thành Tông cơ, một năm sau thành hôn. Để trấn an Chu gia, Hoàng đế đặc biệt ban ân, đưa Chu gia đại tiểu thư vào cung, phong làm chính tam phẩm Uyển Quý tần. Nghe nói lúc thánh chỉ được đọc ở Chu gia, Đại phu nhân Chu gia lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

---

Huyền Lăng ngồi ở Di Ninh cung, lẳng lặng uống trà trong tay, không để ý đến Thái hậu bên cạnh đang sầm mặt lại.

"Hoàng đế đúng là đủ lông đủ cánh rồi." Thái hậu vừa đùa giỡn phật châu trong tay vừa âm trầm nói.

"Mẫu hậu quá khen, nhi thần còn phải học hỏi rất nhiều." Huyền Lăng nhẹ nhàng thổi lá trà trôi nổi, cuối cùng vẫn là đặt cốc trà lên bàn. "Chu gia tính kế nhi thần như thế, nhi thần chẳng qua chỉ trả lại một hai phần thôi. Huống chi biểu tỷ cũng được tiến cung như ý nguyện, mẫu hậu cần gì phải lớn tiếng như vậy?"

"Danh tiếng Chu gia đều bị ngươi phá hủy!" Thái độ thờ ơ của Huyền Lăng càng khiến Thái hậu giận hơn. Thời điểm nàng biết chuyện liền muốn đi tìm Huyền Lăng, không ngờ bên ngoài Di Ninh cung là một vòng Vũ Lâm vệ (cấm vệ quân), nội bất xuất ngoại bất nhập. Hình thức giam lỏng này khiến Thái hậu trực tiếp ngất đi, khi tỉnh dậy cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Đào thị cùng Chu Nhu Tắc gây náo loạn, nghe đủ lời đồn đãi mất mặt.

"Mẫu hậu vào cung nhiều năm, hầu hạ phụ hoàng lâu như vậy mà sao vẫn không phân biệt được ai là người ngoài, ai là người nhà? Danh tiếng Chu gia quan trọng hay danh tiếng của trẫm quan trọng? Hay là người cảm thấy bốn chữ "cường đoạt dân thê" (cướp vợ dân) này thật êm tai?"

Huyền Lăng nhìn Thái hậu, sắc mặt càng lúc càng âm trầm mà nói: "Trẫm tra được Chu gia cố ý để biểu tỷ múa ở Thái Dịch trì lúc trẫm đi qua, lại còn chuẩn bị y phục mỏng như cánh ve, mang mùi hương khiến người khác động tình, bất quá, hiệu quả không lớn, chỉ khiến trẫm mồm miệng khô nóng một chút. Sau, thấy trẫm coi trọng biểu tỷ, Chu gia lại đồn rằng trẫm muốn lập biểu tỷ làm hoàng hậu. Nếu trẫm làm theo ý muốn của chúng, thiên hạ trăm họ sẽ nói trẫm ra sao đây? Bây giờ trẫm làm vậy, dân chúng đều thấy trẫm là minh quan, Thái hậu đáng ra phải cao hứng mới phải chứ."

Chu Thành Bích (tên Thái hậu), ngươi muốn quá nhiều rồi!

"Trẫm nghe nói Thái hậu thân thể không tốt, nguyên nhân hẳn là do có nhiều sự vụ gây phiền nhiễu. Bây giờ trẫm đã trưởng thành, chi bằng người nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt đi." Nói xong, không đợi Thái hậu kịp phản ứng gì, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi đến khi Huyền Lăng đi xa, Trúc Tức mới bước vào liền thấy Thái hậu vô lực dựa vào gối mềm trên giường bèn vội vàng tiến lên, đỡ nàng dậy, cho nàng dựa vào mình mà uống mấy ngụm trà. Thần sắc Thái hậu khôi phục vài phần rồi mới dám lên tiếng:

"Thái hậu, thế này là sao? Người đừng dọa nô tì a!"

Thái hậu lắc đầu, chỉ nói một câu: "Hoàng đế trưởng thành rồi."

"Thái hậu quan tâm Hoàng thượng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên hưởng phúc rồi. Hoàng thượng cũng là người hiếu thuận, người không cần phiền lòng." Trúc Tức không biết mới nãy Thái hậu cùng hoàng thượng nói những gì, chỉ có thể cầm chừng mà khuyên như vậy.

Thái hậu không đáp lời, chỉ lặng lặng lệnh Trúc Tức đỡ lên giường, nặng nề nhắm mắt lại.

---

Càn Nguyên năm thứ hai, ngày mùng 10 tháng 6, Nhàn phi Chu Nghi Tu sinh hạ hoàng tử, được hoàng đế ban tên Dư Phong, cũng phong Nhàn phi làm hoàng hậu, lễ sắc phong ngay sau ngày đầy tháng của hoàng tử.

Xuyết Cẩm điện, Đường Lê cung

Chu Nhu Tắc giằng xé khăn tay, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra vẻ không cam lòng.

Dựa vào cái gì cơ chứ! Rõ ràng nàng mới là đích nữ Chu gia, rõ ràng người Hoàng thượng yêu là nàng, rõ ràng... Rõ ràng nàng mới là hoàng hậu! Nhất định là Chu Nghi Tu mê hoặc hoàng thượng, còn bày quỷ kế nói nàng không thể mang thai. Chu Nghi Tu, làm sao ngươi dám?

Chờ nàng thấy Hoàng thượng, nàng nhất định sẽ đem những chuyện này nói với hắn, còn phải nói cho Thái hậu cô cô. Để xem đến lúc đó Chu Nghi Tu sẽ thành ra cái dạng gì?

Chu Nhu Tắc luôn tin rằng Huyền Lăng yêu mình, nếu không nàng làm sao có thể tự bôi nhọ chính thanh danh của mình để vào cung? Chỉ cần gặp được hoàng thượng, nàng nhất định sẽ cùng hắn ân ân ái ái. Đến lúc đó hoàng thượng sẽ đánh đàn, nàng sẽ khiêu vũ, cầm sắt hòa minh (vợ chồng hòa thuận), thật sự rất tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro