Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Traz tỉnh lại thì cô đã ở bệnh viện, trái tim ẩn ẩn đau nhức cho thấy rằng cô không đang nằm mơ, đây là bệnh viện, trần nhà màu trắng, chăn màu trắng, bộ đồng phục bệnh đáng ghét và dây chuyền nước. Traz thở dài, thực sự là cô đã quá chủ quan mà quên mất thể trạng cơ thể cô không chịu được lạnh. Đã lạnh lại còn dính mưa, chân bị nhiễm trùng. Chân, đúng rồi Traz thử co co chân thấy không còn đau lắm, chắc hẳn ai đó đã giúp cô băng bó. Thôi được rồi, cô thừa nhận là cô có thể đoán, ngoài nhà Cullen thì thật sự Traz không nghĩ là có ai khác.

Lúc này cửa mở, Rosalie mặt lạnh đi vào, ngay cả Alice và Jasper cũng không ngoại lệ. Traz chột dạ, giả vờ ngủ. " Traz Blues , em có biết em đã làm gì không ?" – Rosalie nói mà như gằn lên từng tiếng, mỗi khi cô ấy giận là sẽ gọi đủ họ tên của Traz. " Em xin lỗi, tại trời mưa, em rất dễ bị cúm, lần này là không may, em nói thật" – Traz lý nhí đáp lời. Rosalie không nói gì cả, Emmett bước vào cười hớn hở khi thấy Traz bị mắng, anh đã muốn nhìn thấy cảnh này từ lâu mà, ai bảo cô gái nhỏ này khiến anh bị Rosalie hắt hủi chứ 'em biết sao Traz, không phải vì em chán ghét bệnh viện nên mới thế chứ" – Emmett nói một câu thôi mà Traz cảm thấy như đi guốc trong bụng mình.

Lúc này Alice ngồi xuống bên cạnh Traz, bàn tay lạnh giá của cô cầm tay Traz khiến Traz rùng mình, Alice vội bỏ tay xuống, cô quên mất thân nhiệt của mình thấp đến mức nào. Traz giấu giấu tay vào chăn cười "không sao mà, chắc cậu đã phải ngồi đợi lâu lắm phải không, tay cậu lạnh quá". Alice và Rosalie không giấu vết nhìn nhau cười khổ " Traz, cô bé này thật yếu ớt, làm sao có thể yên tâm khi để con bé một mình bây giờ". 

Rosalie thậm chí còn nghĩ đến việc sau này nếu Traz lớn lên, lập gia đình và già đi, không biết cô có còn giữ được bình tĩnh nữa không. Cuộc sống bất tử để làm gì khi mà những người xung quanh cứ ngày một già đi, chết và biến mất. Emmett và Jasper cảm thấy hai cô gái cảm xúc giao động nên đã đưa hai người ra ngoài. Traz cũng cảm thấy không khí lạ lẫm tràn ngập một thứ gì đó, một thứ xa lạ nhưng đau buồn. Lúc này Traz chỉ còn một mình trong phòng, cô nhìn ra bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi. Mùa đông, Traz chán ghét nó.

Edward đứng ở ngoài hàng lang, anh đứng đó nghe tiếng hít thở của Traz trong phòng, tiếng thở dài của cô, tiếng tim đập nhanh, nhưng yếu ớt, cả suy nghĩ trong đầu Traz "cô ấy chán ghét mùa đông". Khi Edward và Carlisle đến nhà Traz, cô đã bắt đầu mê man, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả khi hôn mê hai đôi lông mày cũng níu chặt lại, mồ hôi chảy dài trên gò má xinh đẹp nhưng nhợt nhạt sức sống. Lúc đó, chính lúc đó Edward đã cảm thấy lòng mình khó chịu vô cùng. 4 tháng, 4 tháng đã trôi qua, Traz hòa đồng và xuất hiện trong cuộc sống của anh nhiều hơn, nụ cười đó, ánh mắt ấy cứ mãi vang vọng trong tâm trí Edward. Nếu ban đầu Edward quan tâm đến Traz là vì tò mò, vì hứng thú và nhiều hơn là do được Rosalie nhờ cậy thì đến giờ việc quan tâm đến cô như một bản năng của dã thú. Hình như anh bắt đầu thích cô mất rồi.

Traz phải ở bệnh viện hai ngày để theo dõi, nếu để muộn hơn một chút nữa thì cô đã bị viêm phổi rồi. Traz cũng phải uống thuốc để bình ổn những cơn đau tim co thắt, đã khá lâu không phải uống nay chỉ vì bất cẩn mà tim cô lại có triệu chứng đau trở lại, thế nên mới nói làm bậy không thể sống. Edward đưa Traz về nhà Cullen vì Blues Tina vẫn chưa quay trở lại và ở đó có Carlisle  có thể để cho Traz có một điều kiện chăm xóc tốt hơn. 

Traz nhìn Edward đầy lo lắng, hai ngày gần đây chuyển biến của Edward khiến cô thấy lạ lẫm và lo ngại. Anh quan tâm đến cô nhiều hơn, ánh mắt dịu dàng hơn và quan trọng là trong ánh mắt đó có thứ gì đó thật đặc biệt mà Traz không hiểu. Có áy náy, có thương tâm, có sự vui sướng và nhiều thứ cảm xúc khác. Traz phiền lòng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần bởi vì Isabella Swan sắp đến, tới lúc đó Edward sẽ không còn khiến cô bối rối nữa. Người con gái định mệnh của Edward cũng kéo theo vô vàn rắc rối khác mà Traz không muốn dính phải.

Khi mới đến đây, Traz đã gặp cảnh sát trưởng Charlie Swan để làm thủ tục tạm trú, đó là một người đàn ông đầy trách nhiệm, nhiệt tình nhưng không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, có lẽ điểm này Bell giống bố. Traz cũng đã gặp Jacob Black – đó một chàng trai đẹp trai và ấm áp (Traz ghét mái tóc dài của Jacob và đã khiếu nại thật nhiều lần). Traz thật thích ở cạnh người đó vì thân nhiệt Jacob rất cao, và đối với cô nàng sợ mùa đông như Traz thì ở bên một cái ấm lô, điều hòa như vậy thật là thích thú. Jacob cũng thích nói chuyện với Traz – cô gái bé bỏng, xinh xắn, lúc thì im lặng, khi thì ầm ỹ. 

Đúng thế chữ "bé bỏng" luôn luôn đi kèm với Traz, ai bảo cô mang trong mình hai dòng máu châu Á và Mỹ chứ, do khung xương nhỏ nên Traz nhìn thật giống học sinh cấp hai trong khi Jacob thì vạm vỡ khỏe mạnh. Nhưng rõ ràng là cái mũi của Jacob thính hơn cô tưởng nên để tránh Jacob luôn hắt xì hơi thì mỗi lần gặp anh, Traz luôn tắm và thay quần áo, đặc biệt một ngày trước đó luôn tránh mặt nhà Cullen. Điều này khiến Rosalie thật bất mãn nhưng cũng không có lý do ngăn cản Traz, chẳng lẽ lại nói rằng đó là "người sói" sao.

Lúc này, Traz đang đi cùng Jessica và vài người bạn đến bờ biển cắm trại, vụ "tai nạn" nhỏ kia đã qua cách đây 1 tuần, dì Tina cũng đã về nên Traz lại có thể thoải mái thực hiện ý tưởng ngắm biển mùa đông của mình. Traz mặc thật ấm áp, nếu người khác chỉ mặc một lớp áo dày thì cô phải mặc hai, ba áo. Áo cô đang mặc là đồ Alice tặng, Alice không biết mua ở đâu chiếc áo lông "không rõ chất liệu" này, nhìn mỏng manh nhưng thật sự rất ấm áp.

- A....a.....a – Traz phấn khích chạy trên bờ biển hét thật to, mấy ngày này ở bệnh viện khiến cô buồn chán đến kinh người.

Eric nhìn thấy vậy thì buồn cười quay sang nói chuyện với Angela " Traz chắc vui phát điên lên rồi". Cô bạn cầm một con cá nướng gật gù "cũng phải thôi, nhà Cullen coi cậu ấy như thủy tinh dễ vỡ vậy, không cho làm cái này, không cho làm cái kia, đến cả nữ thần Rosalie còn thế thì ai dám để cậu ấy làm gì chứ, mà cũng lạ tại sao Traz lại dễ dàng gia nhập đám người nhà Cullen thể nhỉ".

Eric cũng đã hỏi Traz nhưng khi nhìn Traz ngẩn ra chau mày suy nghĩ lý do tại sao thì cậu lại thở dài, có lẽ nhà Cullen thích mẫu con gái hay ngẩn người, ngốc ngốc xinh đẹp như Traz, mà rõ ràng trong học tập điểm của Traz cũng khá tốt nhưng ở đời thường thì cô nhóc này đôi khi cứ ngốc ngốc, ngơ ngơ kiểu gì – đó là nhận xét chung của mọi người nên ai cũng nhất trí Traz còn nhỏ đâu cần phải được chăm sóc.

Traz đang tung tăng nhảy nhót thì thấy từ xa xuất hiện vài người trong đó có Sam và Jacob. Tối hôm đó, Traz đồng ý lời mời của Jacob đến nhà Sam ăn tối, Sam cũng không phản đối. Traz nghĩ mãi xem mình có nên đi không, cô nhớ là đó là "ổ sói". Ôi ôi, nhưng Traz lại tò mò muốn chết, thôi thì cứ đi dù sao họ cũng không ăn thịt được mình. Vì thế, Traz gặp được Emily – người yêu của Sam. 

Do đã biết từ trước nên Traz không quá sợ vết sẹo của Emily nhưng cô vẫn tò mò nhìn, Emily cũng không ngại nên không ai nói gì, chỉ có Sam là không được tự nhiên nhưng khi thấy trong ánh mắt của Traz không có chán ghét, sợ hãi thì câu nói ra miệng của Sam đành nuốt vào trong bụng.

Traz lại gần Emily cười đầy thân thiện "em là Traz, Traz Blues  mới đến thị trấn này được 4 tháng, rất vui khi gặp chị Emily, chị có thể gọi em là Traz". Emily cũng rất có hảo cảm với Traz – cô gái nhỏ. Nhưng bỗng Traz cảm giác có ánh mắt đầy địch ý nhìn mình, khi quay sang thì thấy đó là một cô gái có làn da rám nắng, đôi mắt sắc bén nhiều hơn là chán ghét, đó là Leah Clearwater – bạn gái cũ của Sam, một người sói trong tương lai. 

Traz có thể đoán được phần nào lý do Leah không thích cô, một kẻ ngoại lai, lại có quan hệ tốt với nhà Cullen, được Sam, Jacob và Emily ưu ái. Thật chán ghét – nhất định Leah đang suy nghĩ như vậy.

Buổi tối diễn ra khá vui vẻ, điện thoại của Traz sau khi gọi về nhà vẫn để ở trong balo nên khi Alice gọi điện thoại cô cũng không để ý. Traz cho rằng việc mình làm gì thì không cần bảo báo cáo với ai cả trừ dì Tina, nhà Cullen, cô rất thích nhưng chưa đến mức ỷ lại, không thể bỏ được hoặc cần thiết phải nói cho họ biết mọi điều. Dù kiếp trước hay kiếp này Traz vẫn khá độc lập trong suy nghĩ. Dù sao, Traz không muốn bị cuốn vào "cuộc săn mồi" của ma cà rồng và "cuộc chiến" với người sói.

Thật ra, nếu Traz lý trí thì ngay từ ban đầu cô không nên tiếp cận nhà Cullen, hay nói chính xác hơn là chấp nhận sự "tiếp cận" của họ. Nhưng đôi khi lý trí và bản năng hoàn toàn không theo ý muốn của chính mình nên sự tò mò đã chiến thắng. Traz không thể không thừa nhận cô đúng thật là tò mò nên mới để mình ngày càng lún sâu hơn.

Do không gọi được cho Traz nên Alice khá lo lắng, cô cũng không dự đoán được Traz có điều gì không may nên khi Rosalie đề nghị đến nhà Traz cô đồng ý ngay. Edward nghe thấy hai chị em nói chuyện nên cũng muốn đi cùng. Cuối cùng Emmett, Esme và Jasper đều đi nên ngay sau đó 6 người biến mất trong nháy mắt. Edward "nghe" thấy suy nghĩ của Tina nên biết tối nay Traz sẽ ở lại khu của người "sói". Anh thấy tức sôi máu lên bởi sự vô ý của Traz, người sói họ cũng không phải là những sinh vật "hiền lành" hơn ma cà rồng bao nhiêu và quan trọng là Traz không hề nói gì về việc cô đi đến khu vực bờ biển.

Cảm nhận được sự tức giận của Edward, Esme thở dài " Edward, Traz có cuộc sống riêng của con bé, con không thể kiểm soát mọi thứ, Traz không phải không có suy nghĩ riêng của mình, dù sao nơi đó cũng không phải là quá ...ừ thì nguy hiểm". Hơn ai hết, Rosalie mới là người lo lắng nhất bởi cô đứng ở góc độ một người mẹ để quan tâm đến Traz. Nhưng thời gian tiếp xúc với Traz không phải ngắn, Esme biết rằng Traz có chính kiến riêng của mình, cô bé thích gia đình Cullen nhưng không có nghĩa cô bé chấp nhận bộc lộ tất cả mọi thứ với họ.

Esme nhạy cảm nhận thấy Traz cũng không phải là người ngốc, Traz đã phát hiện một vài điều không bình thường (dù đó là do nhà Cullen cố tình để cô phát hiện) nhưng Traz không muốn chọc thủng tờ giấy đó mà giả vờ ngớ ngẩn để bỏ qua thì mọi người nên tôn trọng suy nghĩ đó.

Đó cũng là điều bình thường, Traz chỉ là một con người bình thường mà thôi, chỉ có Rosalia, Alice và Edward do quá quan tâm đến Traz nên mới bị loạn. Jasper thì rõ ràng Alice đi hướng đông thì nhất định sẽ không đi hướng tây, đầu óc đơn giản Emmett thì càng không phải nói. Esme và Carlisle  đều phát hiện ra nhưng hai người đều tôn trọng quyết định của Traz. Không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, kể cả đó là ai đi chăng nữa.

Hôm sau là cuối tuần nên Traz vẫn ở lại nhà Sam, tối qua cô và Emily đã có một buổi tối rất vui vẻ, Emily giống như một chị gái nhà bên vậy, thân thiện, ấm áp và không quá thân cận. Traz cũng không để ý vì đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau dù Emily đã nghe nói nhiều về Traz. Sam và Jacob cũng ngạc nhiên khi thấy tình cảm hai người tiến triển nhanh như thế, Emily không phải là người dễ dàng tiếp nhận "người ngoài", còn sự địch ý của Leah Clearwater thì hầu hết bị mọi người bỏ qua. 

Kể từ khi "đó", đối với ai Leah cũng không có sắc mặt hòa nhã. Traz rất thông cảm với Leah vì đứng ở góc độ nào nhìn vào thì quả thực Sam và Emily đã thua thiệt với Leah, ai mà ngờ được " định mệnh" lại khắc nghiệt như vậy. Sam không thể chống lại được nó, Emily mới là người được "định mệnh" lựa chọn. Leah từ người yêu biến thành bạn gái cũ còn Emily thì thành người yêu của Sam. Và Traz rất thông cảm với Leah nhưng cô cũng nghĩ Emily đâu làm gì nên tội, là do Sam mà thôi. Đúng tất cả là do người đàn ông, phụ nữ luôn bị thiệt thòi mà.

Traz chống cằm nhìn ra bên ngoài, nếu cô nhớ không nhầm thì bây giờ Isabella Swan đã có mặt ở thị trấn Forks rồi – một "định mệnh" của Edward. Traz có hơi buồn phiền, thời gian qua Edward dù vì lý do gì đi nữa thì cũng đã chăm sóc cô rất tốt đến mức đôi khi làm cô quên đi Bella, nhưng giờ Bella sắp đến. Liệu Edward sẽ như thế nào bây giờ? Liệu, liệu Bella – người này có thật sự sẽ xuất hiện không. Nếu, nếu không xuất hiện thì cũng không phải là điều xấu, ít nhất thị trấn này sẽ bình yên hơn.

Traz không thích Forks, không thích những cơn mưa ở đây, không thích thời tiết lạnh lẽo này nhưng cô cũng yêu con người ở thị trấn này, thích bờ biển trải dài rộng bao la, thích cả những dãy núi hùng vĩ, thích những ngày nắng bất chợt đến. Nhưng sự bình yên này còn giữ được bao lâu nữa, Traz không biết, cô cũng dám đoán. Để cho ông trời quyết định đi – Traz thở dài.

Hôm sau, Traz quyết định trốn học một ngày, dì Tina cũng không phản đối vì cho rằng bệnh của Traz chưa hoàn toàn hồi phục, Traz có chút hối hận khi nói dối dì Tina nhưng nghĩ đến việc đến trường và gặp Isabella Swan thì cô có chút không thích. Traz cũng gọi điện cho Rosalie báo ngày mai mọi người không cần đến nhà đón mình và phải cam đoan rằng mình hoàn toàn khỏe mạnh không cần bác sỹ Carlisle kiểm tra lại.

Tối hôm đó, Traz đang ngủ thì đón một vị khách không mời mà đến, tất nhiên lúc đó Traz đã ngủ say nên không hề biết Edward ở bên cạnh cô cả một đêm. Edward cứ ngồi đó ngắm nhìn Traz ngủ, đôi lông mi dài cong cong, ánh trăng chiếu vào như trải một tấm chăn mỏng che khuất gương mặt xinh đẹp của Traz. Edward cúi xuống hôn nhẹ lên trán Traz, tự dưng bị lạnh, Traz chau mày khó chịu muốn mở mắt ra nhưng mí mắt cứ trĩu xuống nên cô lại mơ màng ngủ thiếp đi. Ở góc phòng, Edward thở dài chột dạ, rồi nhanh chóng trở lại vị trí bên giường Traz. Edward nỉ non " Traz Blues, anh phải làm gì với em bây giờ".

Quả nhiên hai hôm sau, Traz đến trường thứ cô nghe thấy nhiều nhất đó là " Isabell Swan, học sinh chuyển trường". Khi gặp Traz đi cùng nhà Cullen, Bella ngẩn người ra nhìn chằm chăm Traz. Đó là một cô bé xinh đẹp, đôi mắt màu đen đặc trưng của người châu Á, khung xương nhỏ, mái tóc màu nâu mềm mại, làn da trắng hồng. Cô bé đi giữa nhà Cullen, gật đầu mỉm cười chào tất cả mọi người. Nhưng tại sao Edward lại luôn nhìn về phía Traz, đó là tại sao – Bella rất muốn có người trả lời mình. Như đọc được suy nghĩ của Bella, Angela nói:

- Đó là Traz Blues, cậu ấy bằng tuổi bọn mình nhưng nhìn không khác học sinh cấp hai đúng không? Traz tính cách dị lắm, lúc nói nhiều lúc thì thật im lặng nhưng cậu cũng sẽ thích Traz cho mà coi.

- Edward Cullen và Traz Blues là một cặp sao – Bella tiếp tục tò mò.

- Không rõ nữa, đó là tin đồn, Edward Cullen không giải thích còn Traz thì nói không phải nhưng gần đây ai chẳng biết Edward đang theo đuổi Traz chứ, có mỗi Traz ngốc ngếch không nhận ra mà thôi – Angela tung một quả bom thông tin. Bella ngớ ngẩn lẩm bẩm " điều đó có phải sự thật không?"

Traz cũng đã nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô nghiêng đầu qua thì thấy đó là một cô gái tóc màu nâu, nhỏ nhắn với làn da trắng bệch, trông yếu ớt, không hề giống một người đến từ Phoenix – thành phố đầy nắng gió và những cô gái tóc vàng. Nhưng không thể phủ nhận một điều đó là một cô gái xinh đẹp. Traz thở dài, từ khi đến thế giới này, cô luôn gặp những người có bề ngoài xuất sắc và thở dài cũng nhiều hơn đời trước không biết bao nhiêu lần. Lúc này Traz chỉ có một suy nghĩ duy nhất là Bella đến rồi, còn Edward liệu có phát cuồng vì máu của cô ta không?

Edward đứng bên cạnh nhưng rất không thoải mái, anh đang cố gắng hạn chế cơn khát máu của mình, đáng lẽ sau ngày hôm qua anh sẽ không xuất hiện ở trường học. Máu của Isabella Swan có một sức hút kỳ lạ với anh, đôi khi Edward muốn bật dậy cắn vào cái cổ mảnh khảnh kia của Bella nhưng tự chủ bao nhiêu năm nay của anh không cho phép làm thế, nhất là khi có Traz ở đây. Đúng, vì Traz nên hôm nay hôm nay anh mới không trốn tránh dù đó có thể là quyết định sai lầm.

Traz tò mò nhìn Edward, Edward và Bella lại đang nhìn nhau, Rosalie và Alice thì lo lắng nhìn Traz, hai người đều biết Bella có ảnh hưởng nhiều đến mức nào đến Edward.

Một lúc sau, Edward đã trốn học thành công, Traz thì nhún vai coi đó mới là bình thường nên giờ sinh học Traz và Bella thành công thành bạn cùng bàn.

- Xin chào, mình là Isabella Swan – Bella giới thiệu trước.

- Mình biết, mình đã nghe mọi người nói, mình là Traz Blues.

- Có thể gọi mình là Bella

- Ồ, tất nhiên rồi Bella – Traz đáp lời.

Nói thực Traz không ghét Bella mà chỉ không thích lắm thôi, không vì lý do nào cả. Thôi được rồi, thật ra là vì ấn tượng về Bella trong cô vẫn dừng lại ở quyển tiểu thuyết và phim ở kiếp trước. Nói thế nào nhỉ kiểu người như Bella luôn tự cho mình là đúng, luôn dính vào rắc rối lại còn tình cảm không dứt khoát.

Cho nên kẻ có IQ thấp là cô cho rằng Bella thật phiền phức, nếu tránh được thì càng tốt vì thế sau đó Traz luôn vô tình hay cố tình tránh mặt nhà Cullen, đặc biệt là Edward. Ai dám chứ, Edward mà gặp Bella thì không sớm thì muộn cũng có chuyện kinh khủng sẽ xảy ra, hai người họ giống như phản ứng hóa học vậy, sẽ nổ bùm bùm ngay khi thời cơ đến. Cô mới không ngốc mà xen vào đâu.

Quả nhiên mấy hôm sau, Edward và Bella đã bắt đầu nói chuyện với nhau, Traz thành người ngồi một mình một bàn – tất nhiên là do cô tự yêu cầu. Traz không ngại việc làm việc nhóm 3 người. Trước đây, cô làm trưởng nhóm một nhóm 10 người cũng không thấy vấn đề gì chỉ là không quen lắm thôi. Ngồi một mình thì có gì to tát chứ, càng thỏa mái. Edward ngồi cùng bàn với Bella nhưng cũng không quên liếc nhìn Traz. Những ngày sau đó thật nhàm chán, đặc biệt là với Traz.

Edward bắt đầu cũng tránh mặt Traz, anh quan tâm nhiều hơn đến cô bạn mới. Bella có một điều gì đó khiến anh bị thu hút không sao cưỡng lại được, không chỉ bởi vì máu mà vì ở cô có thứ gì đó, anh không biết chỉ biết rằng anh quan tâm đến Bella đã dần vượt qua sự quan tâm với Traz. Alice cũng đã đoán trước tương lai anh và Bella ở cùng một chỗ. Nhưng tại sao đôi khi anh lại thấy trống rỗng đến vậy. Liệu đó có phải thứ "định mệnh" mà Traz cứ mãi nói đến không. Định mệnh đã định sẵn Edward Cullen sẽ yêu người con gái tên Isabella Swan.

Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, đường đi cũng khó khăn và nhiều đoạn trơn trợt. Traz đã thi được bằng lái xe nên cô từ chối đi cùng Rosalie đến trường, Traz thích cảm giác lái xe một mình dù đoạn đường từ nhà cô đến nhà chỉ vẻn vẹn có 5km, nhưng Traz phải đi mất 10 phút mới tới nơi, đúng kiểu "chậm mà chắc". Emmett luôn cười nhạo Traz kiểu như có xe cũng như không nhưng Traz không quan tâm, cô vẫn thích đi xe đạp nhưng ô tô sẽ ấm áp và tránh được mưa, tuyết.

Tối hôm qua, Rosalie, Alice và Emmett, Jasper đã đến giúp cô buộc dây sắt vào bánh xe để tránh trơn trợt, đừng hỏi Edward ở đâu vì đến chính mọi người trong nhà cũng không biết. Gần đây, Edward bị máu của Bella hành hạ nên đôi khi anh vẫn phải tránh đi xa, may mắn là giờ tự chủ của Edward càng cao. 

Traz đã từng đọc ở đâu đó, người ta gọi những người như Bella là "ca giả". Bella là "ca giả" của Edward, cũng có thể nói là 70 % sẽ trở thành bạn đời, còn theo Traz thì 100% rồi. Traz mơ mộng rằng mình sẽ coi chừng Jacob thật tốt để tránh biến thành nam phụ trong câu chuyện của hai người kia. Tất nhiên là nếu thu hoạch được một anh chàng đẹp trai thành người yêu cũng không phải là điều tồi tệ nhưng "một người sói Apha" thì thật sự sẽ rất tệ đó nên Traz cũng chỉ dám tự ảo tưởng mà thôi.

Buổi sáng hôm nay thời tiết thật lạnh, tuyết tràn ngập từ con phố. Traz đến trường khá muộn do ngủ dậy trễ. Ký ức về bộ phim cũ đã trôi qua quá lâu nên cô không biết chính xác vụ "tai nạn đó" sẽ xảy ra vào lúc nào nên thời gian này cô cũng tránh đứng gần Bella. Đùa chứ, Bella còn có Edward cứu, cô thì không có "bàn tay vàng" nên cứ tránh được thì nên tránh nhưng hôm nay Bella lại chạy đến cùng cô nói chuyện.

- Cậu không thấy nhà Cullen đều rất lạ lùng sao? Mắt họ còn đổi màu, thật kỳ lạ - Bella cố kéo Traz lại để hỏi thăm

- Không, tớ thấy họ bình thường mà, chỉ là vẻ ngoài khiến họ có vẻ được chú ý nhiều hơn thôi

- Không, ý tớ không phải nói như vậy, họ có vẻ ngoài quá hoàn mỹ không giống như con người vậy

- Tớ không hiểu cậu muốn nói gì, họ không là người thì là gì – Traz cố gắng đưa Bella đi đứng ở phía sân trường, ít nhất thì phải tránh xa bãi đậu xe.

Bella thấy Traz đi càng ngày càng xa thì nóng nảy kéo Traz lại, dưới chân vướng vào miếng băng mỏng, Traz thấy mình sắp bị ngã xuống thì ánh mắt chợt lạnh, một chiếc xe ở đằng xa đang phóng với tốc độ nhanh, Traz thấy Tyler Crowley hoảng loạn cố gắng điều chỉnh xe đi ra chỗ khác nhưng tuyết đã khiến bánh xe trơn trợt. Thời gian như ngừng lại, máu trong người Traz sôi sục, sợ hãi khiến cô mất hết khả năng điều khiển suy nghĩ của mình. Traz cũng thấy Edward ở đằng xa nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của anh. Suy nghĩ cuối cùng của Traz đó là " thôi, xong rồi", trái tim đập liên hồi, thật nhanh sau đó "ầm", thế giới biến thành một màu đen.

 Thật yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro