Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Giết... giết..giết... Gã thợ săn lau đi thanh kiếm vấy máu, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Những kẻ mà hắn đã tước đoạt đi mạng sống không phải là kẻ đó. Hoàng tử, người mà hắn hận đến thấy xương, người khiến công chúa của hắn chìm trong giấc ngủ vĩnh viễn vẫn trốn trong xó xỉnh nào đó. Gã gầm rú như con thú bị thương, điên cuồng chém lên những gì mà hắn chém được. Rồi giọng nói ấy lại xuất hiện, tên phù thủy một lần nữa ghé vào tai hắn thì thầm: "Hoàng tử mà người tìm kiếm đã trở lại." Gã thợ săn nhìn phù thủy: "Người có chắc là hắn?" Phù thủy cười khanh khách: "Ta đã thấy hắn. Hắn còn mang theo một vật nuôi nhỏ bên mình. Cơ hội trả thù của người cuối cùng cũng đến rồi. Nào!!! Đứng lên đi, cầm lấy thanh kiếm đáng nguyền rủa kia và cùng ta tạo ra kiệt tác nghệ thuật..." Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của gã thợ săn. À... Cuối cùng thì hắn cũng trở lại. Hắn nhất định sẽ băm vằn tên hoàng tử đáng chết đó thành nhiều mảnh, hắn sẽ giày xéo lên nội tạng của hắn, sẽ khiến cho linh hồn hắn xé thành nghìn mảnh, để hắn chịu sự giày vò vĩnh viễn. Tên thợ săn cùng gã phù thủy bắt đầu cười rộ lên, những tràng cười điên loạn cứ vang vọng mãi...

***

   Cuối cùng thì buổi biểu diễn đáng mong đợi của Chu Kiến Bình cũng đến, tôi cùng Trần Tước bắt xe đến đến quảng trường Grove Square. Chỗ trống tại đó đã được dựng thành một rạp xiếc ngoài trời điển hình khá lớn. Để cho màn trình diễn thêm huyền bí nên buổi tối thì chương trình sẽ bắt đầu. Vì còn khá nhiều thời gian nên chúng tôi đi gặp Chu Kiến Bình để chào hỏi một chút. Khu dành cho diễn viên là một túp lều lớn, để thuận tiện cho việc đi lại nên đó được dựng ở phía Tây sân khấu. Nhưng vì Chu Kiến Bình là nhân vật quan trọng nên đã đặt một khu riêng phía Đông, căn lều đủ lớn để sáu người có thể đi vào nhưng những dụng cụ mà ông ta mang theo đã lấp đầy khoảng trống nên nhiều nhất chỉ có ba người vào được. Khi chúng tôi bước đến ngoài cửa lều, tôi nghe thấy tiếng Chu Kiến Bình đang gắt gỏng với ai đó.

- " Vẫn chưa thấy Trương Hiên sao? Rốt cuộc cậu ta chết trôi ở chỗ nào rồi? Cậu huy động mọi người mau chóng tìm ra người. Bao nhiêu công sức tập luyện không thể vì một người thiếu trách nghiệm như vậy làm hỏng được. Tìm không ra, tôi nhất định sẽ xử lý từng người một.

- " Vâng, tôi sẽ cố tìm cậu ấy thêm lần nữa. "

Đợi người kia đi rồi chúng tôi mới lên tiếng bước vào. Chu Kiến Bình vẫn chưa nguôi cơn giận, mặt ông ta đỏ lên. Vì cố gắng kìm cơn giận dữ mà thở phì phò, những chiếc cúc trên áo khoác của ông ta theo mỗi lần hít thở đều tưởng chừng như sắp bung ra đến nơi. Trông ông ta lúc này thực sự rất buồn cười. Tôi thấy vậy liền gượng gạo nói.

- " Chu Kiến Bình, đã lâu không gặp ông. Cảm ơn ông đã mời chúng tôi đến xem buổi biểu diễn." Tôi nói xong liền huých tay vào Trần Tước nhưng cậu ta vẫn im lặng không nói một lời. Chu Kiến Bình cũng chẳng quan tâm đến điều đó, ông ta ra hiệu cho chúng tôi ngồi vào ghế, rót nước vào cốc rồi một hơi uống cạn.

- Dạo này gánh xiếc của ông có vẻ rất được mọi người ở đây yêu thích. Tôi thấy nhiều người đã đến đây từ sớm để xem buổi diễn.

Chu Kiến Bình liền ngẩng cao đầu, mặt đắc ý như thể đó là điều đương nhiên. Nhưng dù sao thì có vẻ ông ta cũng đã nguôi ngoai cơn giận của mình. Cả hai nói chuyện về những lần Chu Kiến Bình làm ảo thuật. Hầu như ông ta nói là chính, còn chúng tôi chỉ gật gù ngồi nghe.

- Thật tiếc khi chỉ có hai cậu đến. Những người khác có vẻ khá bận. Bọn họ sẽ hối tiếc vì đã không đến xem buổi trình diễn của tôi.

Chẳng mấy chốc trời đã bắt đầu tối, Chu Kiến Bình tiễn chúng tôi ra ngoài để chuẩn bị cho màn biểu diễn.

***

     Chúng tôi nhanh chóng tìm được hàng ghế VIP, thật không ngờ Chu Kiến Bình nhìn như vậy nhưng đối xử với người khác lại rất tốt. Hàng ghế gần với sân khấu, có thể nhìn rất rõ từng cử chỉ của người diễn trên đó. Khi chúng tôi tìm được chỗ cũng là lúc buổi biểu diễn bắt đầu.

Cả sân khấu dần bị bao phủ bởi làn khói trắng mờ ảo, sau làn khói trắng, một dáng người thấp, hơi mập bước ra. Ông ta mặc bộ vest đuôi tôm, trên cổ thắt một chiếc nơ màu đỏ, đầu đội mũ ảo thuật gia. Chu Kiến Bình nở nụ cười, sau đó trịnh trọng nói:

- Thưa quý vị thật là vinh dự cho tôi khi được trình diễn trước toàn thể mọi người những màn ảo thuật của gánh xiếc chúng tôi. Chúng tôi, những nhà ảo thuật gia chân chính sẽ mang đến cho mọi người những bất ngờ lớn.

Tiếp đó là tiếng trống, kèn cùng tràng vỗ tay vang lên, Chu Kiến Bình phất tay áo rồi biến mất. Các nghệ sĩ bắt đầu thể hiện tài năng của họ. Người nghệ sĩ bắt đầu biến ra những con chú chim bồ câu, không chỉ một mà là cả đàn. Tiếp đến là một chú thỏ, nhưng không chỉ vậy, chú thỏ còn biết nhảy lên ném bóng vào rổ. Đó cũng là lý do mà gánh xiếc của Chu Kiến Bình đặc biệt hơn cả. Trần Tước có vẻ không hứng thú lắm chỉ khoanh tay im lặng ngồi nhìn. Tôi cảm thấy cậu ta như vậy là lịch sự nhất có thể, bởi nếu không Trần Tước nhất định sẽ bóc mẽ những chiêu trò trong từng màn một.

Sau những màn trình diễn hài hước là những trò căng thẳng hơn và nguy hiểm hơn. Ba con sư tử xuất hiện, chúng gầm lên và nhìn chằm chằm vào khán giả nhưng ngay lập tức bị người huấn luyện lấy roi da quất vào người chúng. Lũ sư tử kiêu ngạo nhìn người huấn luyện một cách dè chừng rồi ngoan ngoãn nhảy qua các vòng lửa đang ngày càng nhỏ dần. Có vài tiếng hét lên sợ hãi nhưng hầu hết là những âm thanh trầm trồ phấn khích. Tôi không thích những trò bạo lực như vậy với động vật nên quay sang nhìn chỗ khác.

Lúc này, tôi để ý thấy có một người đeo kính đen đang nhìn về phía chúng tôi. Bộ đồ người đó mặc rất dày, cùng với bộ dáng to lớn nên tôi đoán đó là đàn ông. Tôi không chắc ông ta có nhìn về phía mình không, vì dãy ghế VIP nằm ở trung tâm, muốn xem ảo thuật đều sẽ nhìn về hướng này. Nhưng linh tính của tôi mách bảo rằng ông ta đang nhìn về phía chúng tôi. Tôi cảm thấy người này có một sự đáng sợ kỳ lạ nó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu, tôi liền quay lại tiếp tục xem màn trình diễn.

- " Có chuyện gì vậy? Trông mặt anh tái đi nhiều lắm. Mệt sao? " Trần Tước quay sang hỏi.

- " Ha... không có gì đâu... Mà Trần Tước này, cậu thấy người đàn ông cách chúng ta ba dãy ngồi ngoài cùng phía bên phải không? Tôi thấy ông ta rất khả nghi." Trần Tước quay ra sau nhìn rồi thì thầm vào tai tôi.

- Có. Nhưng hắn ta không có gì khả nghi hết.

Giọng cậu ta bất ngờ vang lên khiến tôi nhảy dựng, tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.

- Đừng có hù tôi, tôi già rồi chịu không nổi đâu.

Tôi bực mình nhắc nhở cậu ta rồi quay lại nhìn. Người đàn ông ấy đã biến mất thay vào đó là một chàng trai tóc vàng. Tôi nghĩ mình chắc bị hoa mắt mất rồi, có lẽ do chưa được ăn tối đi. Trần Tước bỗng bật cười:

- Có phải anh bị mấy bộ phim trinh thám làm cho lú lẫn rồi hay không? Anh nghĩ mình đang đóng vai thám tử sao?

Tôi lườm tên đang cười khùng khục kia như muốn đâm cả người cậu ta thành những lỗ hổng lớn nhỏ. Cũng chẳng so đo nữa mà chăm chú xem ảo thuật. Chu Kiến Bình từ lúc nào đã lên sân khấu, bên cạnh ông ta là một chiếc hộp đen cao khoảng hai mét.

- Sau đây, màn biểu diễn đặc sắc và ấn tượng nhất xin được bắt đầu. Tôi sẽ khiến cho chiếc hộp rỗng này xuất hiện một vật. Mọi người hãy đoán xem đó là gì nào?

Tiếng người bắt đầu xôn xao, có người đoán là sẽ xuất hiện đám động vật nhỏ nhưng hầu hết đều đoán rằng sẽ có người từ trong hộp bước ra. Chu Kiến Bình mở chiếc hộp hình chữ nhật đó ra cho mọi người thấy rằng bên trong không có gì hết. Sau đó ông ta đóng cánh cửa lại, phủ lên nó một tấm màn che màu đen và bắt đầu đọc thần chú. Tiếp đến là phần hồi hộp nhất, Chu Kiến Bình bắt đầu kéo tấm rèm xuống và mở cánh cửa ra. Một không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ quảng trường, tôi có thể thấy.

Một không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ quảng trường, tôi có thể thấy rõ gương mặt của Chu Kiến Bình lúc đó. Ông ta đứng chết lặng, gương mặt đã trắng bệch từ lúc nào. Rồi tiếng thét thất thanh của người phụ tá bên cạnh Chu Kiến Bình vang lên phá vỡ sự im lặng của cả quảng trường.

- Chết... Có người chết !!!

Chu Kiến Bình ngã phịch xuống đất, lúc này một cơ thể lõa lồ bị trói chặt bằng dây thừng hiện ra trước khán đài. Người đàn ông đó trợn trừng mắt, mỗi một con mắt đều bị một chùm kim nhọn đâm vào con người, trên người chằng chịt những vết dao lam, nhiều chỗ bị rạch đến biến dạng. Người đàn ông chết trong tình trạng ngồi, chân bị chặt đứt đặt sang hai bên, đôi tay bị trói lên cao, hai cây đinh to, màu đen găm vào giữa hai lòng bàn tay.

Cảnh tượng ấy khiến cho nhiều người nôn oẹ ngay tại chỗ. Tiếng chân chạy loạn khắp khán đài, có người còn không thể nhúc nhích. Tiếng người hô hào, la hét. Một khung cảnh đầy hỗn loạn. Chính tôi cũng cảm thấy nó thật biến thái và bệnh hoạn.

***

      Cảnh sát cuối cùng cũng đến, hiện trường giờ chỉ còn lại những người trong đoàn ảo thuật và vài người còn đủ can đảm và tò mò đứng lại ở đó tiện thể lấy lời khai. Mới vừa nãy thôi khung cảnh còn đông đúc náo nhiệt giờ bỗng trở lên hoang tàn, u ám. Mưa tuyết cũng bắt đầu rơi lại, tôi thấy Trần Tước nhíu mày nhìn về phía cảnh sát. Một người đàn ông tóc vàng cao khoảng mét chín, đang nói chuyện với nhân chứng của vụ án rồi sau đó quay ra chỉ huy lực lượng cảnh sát ở đó. Bộ đồ cảnh sát xanh thẫm cùng chiếc áo khoác lông đen tuyền được khoác hờ trên vai càng tôn lên khí chất lãnh đạo của anh ta. Sau khi chỉ huy xong cấp dưới người đó liền nhìn về phía chúng tôi. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì người đó đã đến gần rồi vỗ vai Trần Tước:

- Prince, đã lâu không gặp. Dạo này khỏe chứ? Tôi thật bất ngờ khi cậu đến thăm nơi này lần nữa đấy.

Đây là một câu chào hỏi bình thường nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nó như một lời mỉa mai vậy, cứ nhìn khuôn mặt đang đen lại của Trần Tước là biết. Trần Tước im lặng một chút rồi ngẩng đầu trả lời kèm theo một nụ cười khiêu khích:

- Đương nhiên là khỏe. Tôi cũng bất ngờ là không có tội mà cậu vẫn có thể leo lên trở thành lãnh đạo. À, quên mất, không có tội thì cậu mới có thể trở thành đội trưởng đội trọng án chứ nhỉ? Phải không, ngài "sự lựa chọn thứ hai "?

Trần Tước mỗi lần nói lại cố tình nhấn mạnh từ "sự lựa chọn số hai". Người đàn ông tóc vàng kia thực sự đã bị cậu ta chọc giận liền dùng tay nắm lấy cổ áo Trần Tước nhấc lên. Do người kia cao hơn Trần Tước nên khi nhấc cậu ta lên, chân Trần Tước gần như không chạm đất. Đôi mắt màu xanh ngọc bích của anh hiện lên tia máu, hơi thở gấp gáp nghiến răng nói từng chữ:

- Tôi nhớ là cậu đã bị mời về nước. Thật không ngờ cậu lại mặt dày tới đây lần nữa.

- Tôi được mời tới.

- Vậy sao? Thế cậu có cảm thấy một điều kì lạ rằng, mỗi lần cậu xuất hiện là có án mạng xảy ra không, Prince?

- Sau bao nhiêu năm cậu vẫn là đồ tổ chi phát triển? Trước khi tôi đến cũng có án mạng xảy ra rồi. Nhớ không nhầm thì đây là vụ thứ sáu nhỉ? Cậu định lúc nào thì bắt được hung thủ đây? Phải chờ đến vụ thứ tám hay chín?

- Cậu... đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi.

- " Tùy cậu, đồ thiểu năng. " Trần Tước sau khi đã hoàn toàn chọc giận người kia thành công liền bình thản nói. Hai người họ bắt đầu chiến đấu bằng mắt, cứ người này trừng người kia làm tôi cảm thấy có thể nhìn được tia lửa điện của họ.

- Xin lỗi, thưa đội trưởng. Chúng tôi đã tìm ra một chút manh mối.

Một cấp dưới của người kia lên tiếng. Cuộc đấu mắt của họ cuối cùng cũng dừng lại, anh ta thả cổ áo Trần Tước ra, quay lại vẻ nghiêm túc như trước rồi bỏ đi.

- Lát nữa tôi sẽ thẩm tra cậu sau.

Tôi nhìn Trần Tước, có chút tò mò.

- Cậu quen người đó sao?

- Là bạn học khi còn ở Mỹ. Sau này cùng tham gia vào đội cảnh sát. Tôi là người tư vấn, còn cậu ta là lính mới.

- Tôi thấy... quan hệ của hai người có vẻ không tốt lắm ha.

- Không có gì, tại tên đó ngu ngốc thôi.

Chúng tôi đến chỗ của Chu Kiến Bình chờ lấy lời khai. Mặt ông ta vẫn còn trắng bệch, hai tay run run cầm điếu thuốc. Nhìn đống tàn thuốc dưới chân thì có vẻ như Chu Kiến Bình vẫn còn đang rất sốc.

- " Không thể tin được là Trương Hiên đã chết. Đáng ra phần diễn sau đó sẽ là cậu ấy phụ trách nhưng đột nhiên biến mất làm hỏng hết cả kế hoạch. Haizz...Mới hôm qua cậu ấy còn cười đùa với mọi người thôi mà." Chu Kiến Bình lên tiếng, sau đó quay ra nhìn chúng tôi.

- Thật xin lỗi, ta mời hai cậu đến xem biểu diễn cuối cùng lại phải ở đây lấy lời khai thế này.

- Không sao đâu, ông không cần phải làm vậy. Là chúng tôi cũng muốn đến xem mà.

Tôi cố gắng an ủi Chu Kiến Bình, mong ông ta bình tĩnh lại. Ông ta lại nói tiếp:

- " Trương Hiên là một người tốt, mặc dù cậu ta có những quan hệ phức tạp... " Nói đến đây, Chu Kiến Bình liếc nhìn chúng tôi. " Nhưng cậu ta là một người học trò mà ta tâm đắc nhất. "

Chu Kiến Bình không giấu được sự tự hào về Trương Hiên, nhưng sau đó gương mặt lại mất đi sức sống.

- " Thật đáng tiếc, mong cảnh sát có thể tìm được hung thủ và trả lại công bằng cho cậu ấy. " Tôi vỗ vai Chu Kiến Bình rồi quay sang nhìn Trần Tước. Cậu ta trông chẳng có gì là lo lắng cả, chỉ điềm đạm nhắm mắt ngủ. Trần Tước lúc này khác hẳn với người mà tôi quen biết thành ra tôi có chút không quen. Nghĩ lại cuộc đối thoại của Trần Tước với vị cảnh sát kia, tôi cảm thấy Trần Tước còn rất nhiều điều mà tôi không biết. Có lẽ tôi mới là người không hiểu cậu ta nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro