[Long Quyển Phong x Tín Nhất] Rằm Tháng Bảy Đầu Tiên Sau Khi Quyển Phong Ra Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Kẹo đào trắng trong chai thủy tinh

Thể loại: Đam mỹ, Đồng nhân Cửu Long Thành Trại, Đoản văn, 1x1.

Pairing: Long Quyển Phong/Trương Thiếu Tổ x Tín Nhất, BE

Editor: AmberWS

Tình trạng: Hoàn (Oneshot)

Lời người edit:

- Mình một chữ tiếng Trung cũng không biết, nên quá trình edit có lẽ sẽ có sai sót và có chém gió một ít. Do quá thích cp Long Quyển Phong với Tín meo meo nên mới tập tành làm truyện. Bài gốc mình để bên trên cho bạn nào muốn đọc, mong mọi người góp ý nhẹ nhàng nà~

- Truyện chưa xin phép tác giả.

- Có bê đi đâu thì hú mình nhe, nhắn bên dưới post này là được.

一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一一

Vào rằm tháng bảy đầu tiên sau khi Long Quyển Phong ra đi, anh đã cố gắng hết sức để trở về dương gian.

Việc đầu tiên là về nhà.

Bày biện trong nhà không thay đổi, Tín Nhất ngồi dậy trên giường, toàn thân gầy gò như một cành cây khô cứng.

Khi thấy anh, Tín Nhất nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm. "Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi," Tín Nhất nói, "Cuối cùng em cũng gặp lại anh."

Long Quyển Phong vuốt ve khuôn mặt Tín Nhất, nhẹ nhàng giải thích lý do. Nghe thấy mình vẫn còn ở nhân gian, Tín Nhất ngẩn người trong chốc lát, rồi bắt đầu cười lớn. Long Quyển Phong ôm chặt cậu, giống như hồi nhỏ an ủi Tín Nhất khi cậu nghĩ mình sẽ bị gửi đi, dùng đôi tay lạnh lẽo lau đi những giọt nước mắt nóng hổi.

"Đây là lần thứ hai rồi," Tín Nhất nói, "Anh đã bỏ rơi em lần thứ hai."

Long Quyển Phong im lặng, ôm chặt lấy Tín Nhất như muốn hòa tan cậu vào xương tủy. Tín Nhất nói, "Ôm chặt hơn nữa, chặt hơn nữa." Long Quyển Phong cởi áo cậu ra, trên người Tín Nhất đầy những vết bỏng do đầu thuốc lá. Anh dùng đôi môi lạnh lẽo hôn lên từng vết sẹo, Tín Nhất run rẩy dưới thân anh, nhưng vẫn kéo tay anh, muốn anh tiến vào cơ thể mình.

Tín Nhất vùi đầu vào vai anh, gọi anh, cắn anh, nước mắt rơi trên da như bị đầu thuốc lá thiêu đốt.

Họ đã làm suốt đêm, khi đạt đến cao trào, Tín Nhất khóc đến khàn giọng, cậu nói, "Em hận anh, em hận anh."

Rốt cuộc vẫn không nghe thấy lời yêu.

Long Quyển Phong nghĩ. Nhưng không sao, hận cũng là một loại vương vấn, ít nhất không phải là thờ ơ.

Tín Nhất khóc mệt, kiệt sức, rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Long Quyển Phong. Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ mờ nhạt, mặt trời sắp mọc.

Long Quyển Phong hôn lên trán cậu, đứng dậy, nhìn lại căn phòng từng đầy kỷ niệm với sự lưu luyến.

Trên cái bàn trong phòng ngủ có cuốn nhật ký mở sẵn, Long Quyển Phong lật từng trang.

Trước khi biến mất, điều cuối cùng anh thấy là một trang nhật kí chỉ có vài dòng ngắn ngủi nhưng đầy sức nặng, khắc sâu vào lòng...

"Hôm nay, tôi vĩnh viễn mất đi tình yêu của mình."

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro