Chương 2: Trận chiến đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kaito – giờ đã là Mori Ranmaru – cảm thấy nhịp tim đập rộn ràng khi đứng trên cánh đồng trải dài trước mặt. Tiếng gió thổi qua những tán cây, hòa cùng tiếng ngựa hí và tiếng trống trận dồn dập. Không gian quanh anh đặc sệt mùi bụi đất và thép lạnh. Đây là thời kỳ Sengoku khốc liệt, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc.


Trước mặt anh, Oda Nobunaga cưỡi trên lưng ngựa, cao lớn, uy nghiêm và đầy uy lực. Ông mặc bộ giáp kim loại sáng loáng, mái tóc dài bay phất phơ trong gió, nét mặt đầy kiên định. So với Ranmaru, Nobunaga lớn hơn đến 32 tuổi, nhưng giữa hai người không hề có khoảng cách. Trái lại, có một mối liên kết vô hình, mạnh mẽ. Mỗi khi ánh mắt của Nobunaga lướt qua, trái tim của Kaito như thắt lại, vừa kính trọng, vừa... yêu thương.


"Hãy ở sát bên ta, Ranmaru. Ta không thể tin tưởng ai hơn em trong trận chiến này," Nobunaga nói mà không quay đầu lại, nhưng âm thanh của ông vang lên mạnh mẽ giữa tiếng ồn ào của quân lính.


Kaito cảm thấy một làn sóng mạnh mẽ chảy qua cơ thể mình. Dù mới chỉ nhập vai Ranmaru, những ký ức và cảm xúc của Ranmaru từ từ lấp đầy anh. Sự trung thành vô điều kiện đối với Nobunaga không phải là điều mà Kaito có thể cưỡng lại, nó dường như đã ăn sâu vào linh hồn anh. Dù anh đến từ tương lai, anh đã trở thành Ranmaru – cận vệ và người tình của Oda Nobunaga.


Trận chiến sắp bắt đầu. Khu vực này là trọng điểm quân sự, nơi Nobunaga quyết định tấn công một lãnh chúa địa phương để mở rộng quyền lực. Quân địch đông và có địa thế tốt, nhưng Nobunaga nổi tiếng là một chiến lược gia tài tình và đầy quyết đoán. Ông đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, nhưng dù vậy, vẫn không tránh khỏi sự tàn khốc của chiến tranh.


Tiếng trống trận vang lên, báo hiệu cuộc tấn công bắt đầu. Nobunaga dẫn đầu đoàn quân của mình, lao lên với tốc độ kinh hoàng. Ranmaru, không do dự, thúc ngựa lao theo sát bên. Anh cảm nhận được cơn gió mạnh tạt vào mặt, mùi sắt thép và máu dần dần lấp đầy không khí. Đây không phải là những hình ảnh lãng mạn như anh từng xem trong sách lịch sử, mà là thực tế khốc liệt của thời đại Sengoku.


Kaito, trong hình hài Ranmaru, nắm chặt thanh kiếm trong tay. Trước mặt là những kẻ thù đang lao đến. Trong giây phút ngắn ngủi, bản năng chiến đấu của Ranmaru trỗi dậy. Kaito xoay kiếm, né tránh một đòn tấn công, rồi phản công bằng một nhát chém nhanh gọn. Máu bắn lên thanh kiếm và áo giáp, nhưng Kaito không cảm thấy ghê sợ. Thay vào đó, một luồng adrenaline tràn ngập cơ thể anh, như thể anh sinh ra để chiến đấu trong thời đại này.


Oda Nobunaga không ngừng tiến lên phía trước, vung kiếm như một cơn bão không thể cản phá. Mỗi lần Nobunaga ra đòn, quân địch ngã xuống như lá rụng. Đôi lúc, Kaito liếc nhìn ông và cảm thấy kinh ngạc. Người đàn ông này không chỉ là một lãnh chúa, mà là một vị thần của chiến trận. Nobunaga không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh mà còn bằng chiến lược sắc bén và sự kiểm soát tuyệt đối trên chiến trường.


"Oran!" Một giọng nói vang lên, kéo Kaito ra khỏi cơn mơ hồ của trận chiến. Nobunaga đang gọi anh.Kaito nhanh chóng thúc ngựa tiến đến bên cạnh ông, và ngay lúc đó, một mũi tên lao tới từ phía quân địch, nhắm thẳng vào Nobunaga. Không kịp suy nghĩ, Kaito thúc ngựa lên phía trước, giơ khiên lên chắn mũi tên. Mũi tên cắm phập vào tấm khiên, tạo nên một lực mạnh làm cánh tay anh tê dại. Nobunaga quay sang, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh.


"Em đã cứu mạng ta," Nobunaga nói, giọng khàn nhưng dịu dàng. "Ta không quên điều này."Trong ánh mắt của Nobunaga, Kaito có thể thấy một điều gì đó khác biệt, sâu sắc hơn cả lòng biết ơn. Đó là một tình cảm khó gọi tên, một sự gắn kết không chỉ là giữa một lãnh chúa và cận vệ. Trái tim của Kaito đập mạnh, không phải vì trận chiến, mà vì ánh nhìn đó.Trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc đó giữa hai người. Kaito cảm thấy một sức mạnh vô hình kéo anh lại gần Nobunaga, một sức hút mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì anh từng trải qua. Sự thấu hiểu và kết nối này vượt qua mọi giới hạn của thời gian và không gian.---Sau khi trận chiến kết thúc, Nobunaga giành chiến thắng. Quân địch bị đánh bại hoàn toàn. Nobunaga trở về doanh trại, khuôn mặt đầy tự tin, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh sự kiên định và mệt mỏi. Kaito theo sát bên ông, dù cơ thể anh cũng đã rã rời sau trận chiến.


Khi màn đêm buông xuống, Nobunaga gọi Ranmaru vào phòng riêng. Căn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn lờ mờ, không gian yên tĩnh, tĩnh lặng khác hẳn với sự khốc liệt của chiến trận.


"Ranmaru," Nobunaga cất tiếng khi Ranmaru vừa bước vào. Ông ngồi trên một chiếc chiếu tatami, tay cầm chén rượu sake. 

"Em đã làm tốt ngày hôm nay. Ta không chỉ cần em như một cận vệ, mà còn như một người tri kỷ. Em hiểu điều đó, phải không?"

Kaito, trong hình hài Ranmaru, lặng lẽ gật đầu. Trái tim anh rộn lên khi nghe những lời nói ấy. Có một điều gì đó sâu sắc hơn trong giọng nói của Nobunaga – một sự chân thành, một cảm giác gắn kết vượt qua mọi khoảng cách về tuổi tác và địa vị.Nobunaga khẽ nhấp một ngụm sake, rồi nhìn thẳng vào mắt Kaito. 

"Em có biết vì sao ta tin tưởng em hơn bất cứ ai khác không, Ranmaru?"

Kaito nhìn ông, cảm nhận trái tim mình đập mạnh. Anh không chắc chắn về câu trả lời, nhưng ánh mắt của Nobunaga nói lên điều gì đó hơn cả lời nói. Có một cảm giác sâu sắc, vượt qua sự ngưỡng mộ và trung thành đơn thuần. Đó là một sự kết nối mà Kaito chưa từng hiểu rõ, nhưng anh chắc chắn rằng nó đã tồn tại từ trước khi anh đến đây.


"Vì em luôn ở bên ta," Nobunaga nói, giọng nói dịu dàng và trầm lắng. 

"Không chỉ trong chiến trận, mà còn trong mọi khoảnh khắc quan trọng. Ta không cần ai khác, chỉ cần em."

Trái tim Kaito thắt lại khi anh nghe những lời ấy. Đó không chỉ là lời nói của một lãnh chúa với cận vệ. Đó là sự thổ lộ từ một người đàn ông cô đơn, một người tìm thấy an ủi và tình yêu trong một tâm hồn đồng điệu.Lặng lẽ, Kaito quỳ xuống trước Nobunaga, trái tim anh như muốn thốt lên một điều gì đó. Nhưng không cần lời nói nào giữa hai người. Ánh mắt của họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc ấy, Kaito biết rằng mối tình giữa anh và Nobunaga không chỉ là số phận, mà là điều vượt thời gian và không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro