Chương 6: Những quả cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một buổi sáng mùa đông, sương mù dày đặc phủ kín lâu đài Gifu . Gió thổi nhẹ qua những tán cây đã trụi lá, mang theo cái lạnh tê tái. Những người hầu vội vã di chuyển qua lại, chuẩn bị cho một ngày làm việc như bao ngày khác. Tuy nhiên, giữa sự tĩnh lặng đó, một cảnh tượng bình dị lại đang diễn ra trong khu vườn của lâu đài – nơi mà hiếm khi thấy được sự ấm áp trong tiết trời lạnh giá.

Mori Ranmaru, trong bộ kimono giản dị, đứng dưới gốc cây cam nhỏ, chăm chú nhìn những trái cam mọng nước vừa chín. Anh đưa tay hái từng quả một, đặt chúng cẩn thận vào một giỏ nhỏ. Trên khuôn mặt Ranmaru, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên, khác xa với vẻ nghiêm nghị thường thấy khi đứng bên cạnh Nobunaga trong những buổi yến tiệc hay trên chiến trường.

Khi giỏ cam đã đầy, Ranmaru quay người bước về phía phòng của Oda Nobunaga , nơi lãnh chúa vẫn đang bận rộn với những văn kiện quân sự. Dù thời tiết giá lạnh, nhưng trong lòng anh ấm áp với ý nghĩ mang đến một niềm vui nhỏ cho người mà anh yêu thương nhất.

-

Trong căn phòng lớn, Nobunaga ngồi bên chiếc bàn gỗ lớn, lật từng trang văn kiện, mắt chăm chú vào những kế hoạch chiến lược. Gương mặt ông lạnh lùng, nghiêm nghị, như thể luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy cơ nào. Tuy nhiên, khi Ranmaru bước vào, Nobunaga ngẩng đầu lên, và ánh mắt của ông dịu lại khi nhìn thấy chàng cận vệ trung thành đang tiến đến gần.

"Ngài có mệt không, Nobunaga-sama?" Ranmaru nhẹ nhàng hỏi, đặt giỏ cam lên bàn.

Nobunaga khẽ nhướng mày khi nhìn thấy giỏ cam. Ông cười nhẹ, nụ cười mà chỉ Ranmaru mới thường thấy.

"Cam à? Em nghĩ rằng vài trái cam có thể làm ta quên đi chiến tranh sao?"

Ranmaru cúi đầu, một chút ngại ngùng hiện lên trên khuôn mặt anh.

"Em chỉ nghĩ rằng... ngài cần một chút thư giãn. Cam là loại quả ngài thích từ khi còn trẻ, phải không?"

Nobunaga im lặng trong giây lát, rồi lấy một trái cam từ giỏ, lăn nhẹ nó trên lòng bàn tay.

"Đúng, từ khi còn nhỏ, ta đã thích ăn cam. Đặc biệt là những trái cam ngọt và mọng nước từ vùng quê của ta."

Ông lột vỏ cam một cách chậm rãi, từng mảnh vỏ rơi xuống mặt bàn. Căn phòng dường như trở nên ấm áp hơn khi hương thơm dịu nhẹ của trái cam lan tỏa trong không khí. Ranmaru ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn Nobunaga ăn một miếng cam đầu tiên. Ánh mắt của Nobunaga thoáng chút dịu dàng, như thể ông đang nhớ lại những ký ức xa xăm của tuổi thơ – những ngày tháng chưa bị chiến tranh và tham vọng chiếm lấy.

"Ngoài những buổi tập kiếm và chiến thuật," Nobunaga nói, giọng ông trầm ấm,

"ta thường dành thời gian chăm sóc những cây cam trong vườn của gia đình. Chúng ta không giàu có, nhưng cha ta luôn dành cho ta những điều tốt nhất. Những trái cam như thế này là một phần trong tuổi thơ của ta."

Ranmaru chăm chú lắng nghe, đôi mắt anh sáng lên với sự quan tâm sâu sắc. Hiếm khi anh nghe Nobunaga nhắc đến quá khứ, đặc biệt là những ký ức giản dị như vậy. Đối với một vị lãnh chúa mạnh mẽ và tàn nhẫn như Nobunaga, những khoảnh khắc hồi tưởng về thời thơ ấu thật sự rất quý giá và hiếm hoi.

"Ngài có bao giờ muốn quay trở lại những ngày tháng ấy không, Nobunaga-sama?" Ranmaru hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

Nobunaga nhìn thẳng vào mắt Ranmaru, rồi cười khẽ.

"Quay lại? Không, Ranmaru. Ta không phải là người có thể sống trong quá khứ. Ta đã chọn con đường này từ lâu rồi, và ta sẽ đi đến cuối cùng. Nhưng thỉnh thoảng, khi ăn một trái cam ngọt như thế này, ta vẫn nhớ về gia đình, về những ngày tháng chưa bị chiến tranh vấy bẩn."

Ông ăn thêm một miếng cam, rồi nhìn Ranmaru với ánh mắt đầy ý nghĩa.

"Nhưng dù cho có bao nhiêu chiến tranh hay âm mưu, điều quan trọng là có những người luôn bên cạnh ta. Giống như em, Ranmaru."

Trái tim Ranmaru đập mạnh khi nghe lời nói đó. Dù lời nói của Nobunaga có vẻ đơn giản, nhưng đối với anh, đó là tất cả. Được ở bên cạnh Nobunaga, được ông trân trọng, dù chỉ qua những hành động nhỏ nhất, đã là một niềm hạnh phúc lớn lao.

"Ngài không cần phải lo lắng, Nobunaga-sama," Ranmaru khẽ nói, "dù cho có bất cứ điều gì xảy ra, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh ngài."

Nobunaga không trả lời, nhưng nụ cười nhẹ trên môi ông đã thay cho tất cả. Ông lột thêm một trái cam khác và đưa cho Ranmaru.

"Em cũng nên ăn một chút đi. Đừng chỉ đứng đó lo cho ta."

Ranmaru nhận lấy trái cam, cẩn thận lột vỏ và bắt đầu ăn. Vị ngọt thanh của cam lan tỏa trong miệng, mang đến cảm giác dễ chịu lạ thường. Cả hai ngồi bên nhau, không cần nói nhiều , chỉ tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa thế giới đầy biến động và bão tố.

-

Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn chiếu rọi qua cửa sổ, nhuộm đỏ căn phòng. Nobunaga nhìn ra ngoài, mắt ông hướng về xa xăm, nơi những chiến trường đã chờ đợi. Nhưng trong khoảnh khắc này, bên cạnh Ranmaru và những trái cam ngọt ngào, ông cảm thấy như mình có thể tạm gác lại tất cả những lo toan của quyền lực và chiến tranh.

Ngày mai sẽ là một ngày khác, một trận chiến khác, nhưng hôm nay, họ có thể tận hưởng sự thanh thản của hiện tại. Và chỉ cần những khoảnh khắc đơn giản như vậy, Nobunaga biết rằng mình không hề cô đơn trên con đường dài phía trước. Ranmaru vẫn luôn ở bên cạnh ông, giống như những trái cam ngọt ấy – giản dị nhưng quý giá vô cùng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro