Chương 7: Ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đã chuyển sang đông, và cái lạnh bắt đầu bao phủ toàn bộ vùng đất. Lâu đài Gifu cũng không tránh khỏi cái rét căm căm. Những ngọn gió mạnh lùa qua các bức tường dày, mang theo hơi lạnh đến tận những góc phòng kín đáo nhất. Đám người hầu di chuyển tất bật, nhóm thêm lửa để giữ cho lâu đài luôn ấm áp, nhưng trong những ngày đông giá rét này, không ai có thể ngờ rằng Oda Nobunaga, người đàn ông kiên cường đến mức gần như không có bất kỳ thứ gì có thể quật ngã, lại bị hạ gục bởi... một cơn cảm lạnh.

"Ngài đừng cố làm gì cả, cứ nghỉ ngơi đi!"

Mori Ranmaru khẩn khoản nói, giọng đầy lo lắng khi thấy Nobunaga cố gắng ngồi dậy khỏi chiếc giường trải đầy chăn dày. Khuôn mặt Nobunaga, vốn luôn mạnh mẽ và nghiêm nghị, giờ tái nhợt đi vì cơn sốt kéo dài suốt hai ngày qua.

"Ta không phải là đứa trẻ," Nobunaga gắt nhẹ, giọng ông khàn đặc, rõ ràng là vì cơn cảm lạnh đã bám lấy ông lâu hơn dự kiến.

"Chiến tranh không thể dừng lại chỉ vì ta không khỏe."

Ranmaru ngồi xuống cạnh Nobunaga, đôi mắt lo lắng chăm chú nhìn vị lãnh chúa.

"Ngài là người quan trọng nhất trong cuộc chiến, nhưng nếu sức khỏe của ngài không tốt, làm sao ngài có thể dẫn dắt đội quân được?"

Nobunaga quay sang nhìn Ranmaru, ánh mắt ông vẫn sắc bén như mọi khi, nhưng lại chứa đựng một chút mềm mỏng khi đối diện với chàng cận vệ trung thành.

"Em nói đúng, nhưng ta không thích bị giam cầm trong chiếc giường này như một kẻ ốm yếu."

"Vậy thì để em chăm sóc ngài," Ranmaru nói, giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Ngài phải nghỉ ngơi. Em sẽ lo liệu mọi thứ khác."

Nobunaga định phản đối, nhưng cảm giác mệt mỏi và cơn đau âm ỉ trong cơ thể đã làm ông nhận ra rằng mình không còn đủ sức để tranh cãi với Ranmaru. Ông nhắm mắt, để bản thân chìm vào sự im lặng, cảm nhận hơi ấm từ chăn bông và sự chăm sóc của người mà ông tin tưởng nhất.

Ranmaru nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để Nobunaga nghỉ ngơi một chút. Anh nhanh chóng quay lại với một bát cháo nóng, mà anh đã tự mình nấu. Dù không phải là người giỏi việc bếp núc, nhưng Ranmaru đã cẩn thận hỏi các người hầu cách nấu một bát cháo thật ngon và bổ dưỡng để giúp Nobunaga mau hồi phục.

Bước vào phòng, Ranmaru ngồi xuống bên giường, đặt bát cháo lên chiếc khay nhỏ. Nobunaga mở mắt khi ngửi thấy mùi thơm phảng phất của cháo gạo nóng hổi. Anh khẽ cười khi thấy vẻ mặt của Nobunaga dù vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng lộ ra sự bất ngờ.

"Em làm cái gì thế này? Định đầu độc ta à?" Nobunaga nói với giọng trêu chọc, dù giọng ông vẫn còn khàn và yếu.

Ranmaru mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự âu yếm.

"Em đã hỏi bếp cách nấu. Ngài ăn một chút cho khỏe."

Nobunaga nhìn bát cháo trước mặt, rồi nhìn Ranmaru. Cuối cùng, ông gật đầu và chấp nhận ăn thử một miếng. Vị cháo ấm áp lan tỏa trong miệng, khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn. Dù chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sự chăm sóc tận tình của Ranmaru đã làm Nobunaga cảm thấy yên lòng.

"Em thật cứng đầu," Nobunaga nói sau khi nuốt miếng cháo đầu tiên.

"Nhưng ta đoán, có một người như em bên cạnh cũng không phải là điều tồi tệ."

Ranmaru khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Em chỉ muốn ngài mau chóng khỏe lại. Ngài là tất cả đối với em."

Nobunaga nhìn Ranmaru một lúc lâu, ánh mắt ông thoáng nét dịu dàng hiếm có.

"Em lúc nào cũng trung thành như thế. Có lúc ta tự hỏi, điều gì khiến Em sẵn sàng hy sinh như vậy cho ta."

Ranmaru không do dự, anh đáp ngay lập tức.

"Vì ngài là người mà em kính trọng và yêu thương nhất. Không có gì trên đời này quan trọng hơn sức khỏe và sự an toàn của ngài."

Nobunaga cười khẽ, một nụ cười chân thành nhưng hiếm hoi.

"Em đúng là đồ ngốc."

Nhưng trong sự trách mắng nhẹ nhàng ấy, Ranmaru biết Nobunaga đang cảm kích anh đến nhường nào. Với ông, những lời nói ấy có thể là cách duy nhất để thể hiện tình cảm thật sự của mình.

Khi Nobunaga dần chìm vào giấc ngủ, Ranmaru ngồi lại bên cạnh, nhìn ông thật lâu. Dù Nobunaga là một lãnh chúa mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng trong khoảnh khắc này, khi ông yếu đuối và dễ bị tổn thương, Ranmaru cảm thấy tình cảm của mình dành cho Nobunaga càng sâu đậm hơn.

"Ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh ngài."

Ranmaru thì thầm, giọng nói ấm áp nhưng chắc chắn. Anh sẽ không bao giờ để Nobunaga chịu đau khổ hay mất mát, không chỉ vì lời thề trung thành, mà còn vì tình cảm chân thành và sâu sắc mà anh dành cho người đã chiếm trọn trái tim mình.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái ngói, nhưng bên trong phòng, không gian tĩnh lặng và ấm áp. Trong đêm đông lạnh lẽo ấy, hai con người – một vị lãnh chúa hùng mạnh và người cận vệ trung thành – vẫn ở bên nhau, cùng vượt qua những thử thách, dù là trên chiến trường hay trong những khoảnh khắc đời thường nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro