Chương bốn: Hoa Lan của Lãnh chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Năm 1568, sau nhiều năm chinh chiến và xây dựng quyền lực, Oda Nobunaga đã tiến một bước gần hơn tới việc thực hiện giấc mơ thống nhất Nhật Bản. Ông lập Ashikaga Yoshiaki làm Shogun, biến ông ta thành biểu tượng của một chính quyền Shogun bù nhìn.

 Dưới sự lãnh đạo của Nobunaga, Yoshiaki chỉ là một con rối, không có quyền lực thực sự. Tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay Nobunaga, người âm thầm thao túng mọi chính sách, quân đội và hành động.

Khi Yoshiaki được phong làm Shogun tại Kyoto, khắp nơi trong kinh đô đều tràn ngập tiếng reo hò, tiệc tùng linh đình. Tuy nhiên, đằng sau những ánh mắt đầy hy vọng về một tương lai tốt đẹp, những âm mưu đen tối vẫn lặng lẽ diễn ra. Ashikaga Yoshiaki, dù được đưa lên vị trí cao nhất, nhưng không hề cam tâm với vai trò bù nhìn của mình. Ông ta bắt đầu nuôi tham vọng nắm quyền lực thật sự trong tay và tìm mọi cách để hạ bệ Nobunaga.---Trong một buổi yến tiệc long trọng tại Kyoto, Yoshiaki ngồi trên ngai vàng, còn Nobunaga, với quyền lực tối thượng, ung dung ngồi ở vị trí cao nhất bên cạnh ông ta. Không ai có thể phủ nhận rằng dù danh nghĩa là Shogun, nhưng tất cả đều nhìn về phía Nobunaga như người nắm quyền thực sự.


Mori Ranmaru đứng sau Nobunaga, giữ vai trò cận vệ thân tín như thường lệ. Với bộ giáp trang trọng và đôi mắt sắc bén, anh luôn dõi theo mọi động thái xung quanh Nobunaga, sẵn sàng bảo vệ ông trong mọi tình huống. Tình cảm thầm kín và trung thành tuyệt đối của Ranmaru đối với Nobunaga chưa bao giờ thay đổi, dù thế giới xung quanh đầy âm mưu và nguy hiểm.


Nhưng trong bữa tiệc, Ranmaru cảm nhận được một điều khác thường. Ashikaga Yoshiaki thường xuyên liếc nhìn anh, ánh mắt không chỉ chứa đựng sự quan tâm, mà còn đầy ham muốn và toan tính. Ranmaru cảm nhận rõ sự nguy hiểm và lo lắng dâng trào trong lòng, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc.


Sau buổi tiệc, Yoshiaki mời Ranmaru vào phòng riêng của mình, với lý do bàn bạc về các vấn đề liên quan đến Nobunaga. Ban đầu, Ranmaru do dự, nhưng với trách nhiệm của mình, anh không thể từ chối. Khi bước vào căn phòng của Yoshiaki, bầu không khí ngột ngạt và đầy toan tính khiến anh cảm thấy không thoải mái.


"Ranmaru," Yoshiaki bắt đầu, giọng nói trầm và mềm mại nhưng đầy ẩn ý. "Ngươi là người thân cận nhất với Oda Nobunaga, phải không? Một cận vệ trung thành... và không thể thay thế."Ranmaru cúi đầu, trả lời một cách khiêm tốn, nhưng đôi mắt anh vẫn cảnh giác. "Tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình, thưa Shogun. Mọi vinh quang thuộc về Oda-sama."


Yoshiaki nhếch mép, đôi mắt ông ta dần lộ rõ ý định đen tối. "Ta thấy ngươi không chỉ trung thành, mà còn rất... đặc biệt. Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, một người như ngươi xứng đáng được hơn thế? Xứng đáng được tôn trọng và yêu mến không chỉ bởi một lãnh chúa, mà bởi... chính Shogun?"


Ranmaru sững sờ trong chốc lát. Anh hiểu rõ ý đồ của Yoshiaki, và cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng anh. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Yoshiaki tiến đến gần hơn, đôi mắt sắc lạnh của ông ta như nuốt trọn anh.


"Ngươi có thể có tất cả, Ranmaru. Ta sẽ ban cho ngươi mọi thứ. Quyền lực, địa vị, và cả... tình cảm mà ngươi xứng đáng có. Chỉ cần ngươi rời bỏ Oda Nobunaga."


Trái tim Ranmaru đập mạnh, nhưng không phải vì sự quyến rũ của quyền lực. **Tình yêu và lòng trung thành tuyệt đối với Nobunaga** như một ngọn lửa cháy rực trong lòng anh, khiến anh không thể chấp nhận bất cứ lời dụ dỗ nào từ Yoshiaki.


"Shogun đại nhân, tôi chỉ biết một người chủ duy nhất, đó là Oda-sama," Ranmaru nói, giọng nói kiên định và sắc lạnh. "Tôi không thể và sẽ không bao giờ phản bội ông ấy."Yoshiaki không hề giấu sự thất vọng và tức giận. Ông ta nắm chặt tay, mắt đầy đe dọa. 

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể từ chối ta sao, Ranmaru? Đừng quên, ngươi chỉ là một cận vệ, còn ta là Shogun. Ngươi nghĩ rằng Nobunaga có thể bảo vệ ngươi mãi mãi sao?"

Ranmaru không nói thêm gì, chỉ cúi đầu chào và nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Trong lòng anh đầy lo lắng và tức giận, không phải vì sự uy hiếp của Yoshiaki, mà là vì ông ta dám nghĩ đến việc chiếm đoạt anh, phá vỡ mối liên kết thiêng liêng giữa anh và Nobunaga.---Vài ngày sau, Oda Nobunaga biết được toàn bộ sự việc. Khi Ranmaru kể lại mọi chuyện, ánh mắt Nobunaga chuyển từ bình tĩnh sang giận dữ một cách nhanh chóng. Sự phản bội từ Yoshiaki không làm ông bất ngờ, nhưng việc hắn dám nhắm đến Ranmaru – người mà ông tin tưởng và yêu thương nhất – là điều không thể tha thứ.Một buổi tối, Nobunaga triệu tập Yoshiaki đến Owari, nơi mà quyền lực của ông không thể bị thách thức. Không có lễ nghi long trọng, không có tiệc tùng xa hoa – chỉ có Nobunaga ngồi trên ngai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Yoshiaki đang quỳ trước mặt mình."Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm gì, Yoshiaki?" Nobunaga nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. 

"Ngươi nghĩ rằng vì ngươi mang danh hiệu Shogun mà có thể chạm đến những thứ thuộc về ta sao?"

Yoshiaki cúi đầu, cố gắng che giấu sự sợ hãi. Nhưng trước sức mạnh áp đảo của Nobunaga, ông ta không thể không run sợ. 

"Ta... ta không có ý định phản bội ngài, Nobunaga-dono. Ta chỉ..."

"Câm miệng!" Nobunaga đứng dậy, giọng ông đột ngột trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. 

"Ngươi chỉ là một con rối mà ta dựng lên để thực hiện kế hoạch thống nhất đất nước này. Ta có thể nâng ngươi lên, và ta cũng có thể hủy diệt ngươi chỉ trong chớp mắt."

Ranmaru đứng lặng lẽ bên cạnh Nobunaga, cảm nhận được cơn thịnh nộ bùng cháy trong ông. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng Nobunaga không chỉ đang bảo vệ danh dự của mình, mà còn là bảo vệ anh – người mà ông đã đặt hết niềm tin và tình cảm."Ngươi chỉ cần làm tốt vai trò của một Shogun bù nhìn, và đừng bao giờ quên điều đó"

 Nobunaga nói, giọng điệu đầy uy quyền. 

"Nếu ngươi còn dám nhìn Ranmaru một lần nữa với ánh mắt đó, ta thề sẽ hủy diệt tất cả những gì ngươi có."

Yoshiaki cúi rạp đầu, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán. Ông ta biết rằng mình không thể chống lại Nobunaga, và từ giờ, mọi tham vọng của ông ta đều bị dập tắt. Khi rời khỏi Owari, Yoshiaki chỉ còn là cái bóng của chính mình – một Shogun bù nhìn đúng nghĩa, hoàn toàn dưới sự kiểm soát của Oda Nobunaga.---Đêm đó, Nobunaga và Ranmaru ngồi bên nhau trong căn phòng yên tĩnh, không cần nói lời nào. Nobunaga rót rượu cho cả hai, ánh mắt ông dịu lại, không còn sự tàn nhẫn và lạnh lùng của một kẻ thống trị."Em không cần phải lo lắng, Ranmaru," Nobunaga khẽ nói, giọng ông trầm ấm. "Chừng nào ta còn sống, sẽ không ai có thể chạm đến em. Em chính là đóa hoa Lan của ta".

(Ranmaru = Lan Hoàn. Nobunaga thường gọi Ranmaru là Ran tức là "Lan")


Ranmaru cúi đầu, lòng ngập tràn cảm xúc. Anh biết rằng tình yêu của họ không chỉ là một sự liên kết về trách nhiệm, mà còn là sự thấu hiểu và bảo vệ lẫn nhau. Trong thế giới đầy toan tính và âm mưu này, họ là chỗ dựa duy nhất của nhau, một tình yêu vượt qua mọi giới hạn và nguy hiểm.


"Nếu có ngài bên cạnh, em sẽ không bao giờ sợ hãi điều gì," Ranmaru thì thầm, đôi mắt anh ánh lên niềm tin tuyệt đối.Cả hai nâng chén sake, lặng lẽ thưởng thức sự bình yên ngắn ngủi trước khi thế giới của họ lại chìm vào cơn bão chiến tranh. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, họ biết rằng sẽ không bao giờ xa rời nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro